Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4557 chữ

Chương 1077: Lâm trận mài gươm(1) Trương Dương cười nói: "Ai mà biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Có lẽ đời này của tôi cũng chỉ đến được chức chính sở này thôi." Quách Thụy Dương nói: "Đại cát đại lợi, người trong thể chế của chúng ta đâu có ai tự trù úm mình chứ, lão đệ, tôi đảm bảo rằng, với thế trận bây giờ của anh, trước ba mươi tuổi có thể đến được chức phó phòng." Trương đại quan cười rạng rỡ nói: "Mượn lời đại cát của anh, nếu như tôi làm được đến phó phòng, thì tôi sẽ mời anh uống rượu đầu tiên." Nếu như là trước kia, Trương đại quan đã vui như mở cờ trong bụng, nhưng giờ đây hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi. Phó phòng thì đã sao? Dù có làm được chức chính phòng cũng sao? Cũng chỉ là từ trong một trận đấu này bị kéo sang một trận đấu khác mà thôi.

Quách Thụy Dương nói: "Trương lão đệ, lần này anh đến đây là để mừng thọ Tiết lão phải không?" Trương Dương gật đầu nói: "Sao thế? Anh cũng đi chứ?" Quách Thụy Dương nói: "Thể diện tôi đâu lớn đến vậy, Tiết lão là thân phận gì chứ, sao lại mời tôi được?" Trương Dương nói: "Tôi và cháu gái của ông ấy là huynh muội kết nghĩa, nếu không phải vì mối quan hệ này, Tiết lão cũng không mời tôi đâu." Quách Thụy Dương nói: "Trong số các cán bộ trẻ tuổi, không mấy ai quan hệ rộng được như lão đệ, trong quan trường, muốn không ngừng tiến bước, thì cần phải có mối quan hệ thật rộng." Gã cảm thấy ngưỡng mộ quan hệ xã hội của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tiệc mừng thọ lần này của Tiết lão hình như rất long trọng thì phải." Quách Thụy Dương nói: "Nghe nói Tiết Thế Luân đứng ra tổ chức, ông ấy kinh doanh ở nước ngoài trong thời gian dài, mấy năm gần đây mới có nhiều thời gian ở trong nước hơn, có điều danh thế của Tiết gia đã không được như trước nữa." Quách Thụy Dương nói xong rồi lại cười nói: "Rất nhiều nhân vật quan trọng sẽ đến, tỉnh trưởng Chu cũng sẽ đến vào ngày kia." Trương Dương gật đầu, hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Quách Thụy Dương hiểu rằng Trương Dương nhắc nhở gã nên kết thúc, gã cạn nốt chén rượu cuối cùng với Trương Dương rồi ai đi đường nấy.

Trương Dương ở trong gian phòng số 9006 của khách sạn Thanh Giang. Tầng 9 thường là để chuẩn bị cho các cán bộ trên cấp thính, mặc dù Trương đại quan là cán bộ cấp sở, nhưng mỗi lần hắn đến đây đều nhận được sự tiếp đãi ở tiêu chuẩn cao nhất.

Khi đồng hồ điểm mười một giờ, Trương Dương nghe thấy tiếng gõ cửa kính nhè nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn, thì nhìn thấy một cô gái mặc áo đen thân hình đẹp tuyệt, đeo một chiếc khẩu trang đen, đang ở ngoài gõ cửa kính, không phải Lệ Phù còn là ai được nữa.

Trương đại quan tắt đèn, rồi mới mở cửa sổ, Lệ Phù bay từ trên không trung xuống, ập vào lòng Trương Dương. Trương đại quan ôm lấy thân hình kiều diễm của cô ấy quay một vòng, sau đó ôm cô nằm lên giường, tháo chiếc mũ đen của Lệ Phù, để lộ ra màu tóc vàng óng, Trương đại quan cười nói: "Em hóa trang kỹ như vậy, anh còn tưởng là miêu nữ đến tìm mình cơ đấy." Lệ Phù quay người đè lên người hắn, hôn hắn nồng nhiệt rồi nhẹ nhàng nói: "Xem ra thông tin Hà Trường An bị bệnh nặng có người cố tình đồn ra ngoài, mục đích là để dụ Tần Manh Manh về nước." Trương Dương nói: "Chẳng phải em nói rằng cô ấy đi chuyến máy bay lúc năm giờ sao." Lệ Phù nói: "Người của Chương Bích Quân đã nhắm vào cô ấy rồi, em tin rằng cô ấy xuống máy bay sẽ bị khống chế ngay." Trương Dương cảm thấy lo lắng: "Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng thông báo cho cô ấy biết." Lệ Phù nói: "Chúng ta tương kế tựu kế, nếu ngày mai họ ra tay với Tần Manh Manh, thì chúng ta sẽ ra tay với họ trên đường, diễn một vở kịch hay." Trương Dương nói: "Em sắp xếp nhân thủ xong rồi?" Lệ Phù chỉ vào ngực hắn rồi nói: "Anh và em là đủ để ứng phó rồi." Trương Dương nói: "Còn mấy tiếng là phải xuất phát rồi." Lệ Phù nói: "Anh chuẩn bị tâm lý đi, tâm lý đánh trận ấy." Trương đại quan nói: "Cái gì ấy nhỉ, sắp sửa phải đi đánh nhau rồi, chúng ta có nên mài gươm trước trận không nhỉ?" Hắn cầm tay Lệ Phù đặt lên bộ phần đột ngột phồng lên của mình.

Lệ Phù đỏ mặt: "Sao anh lắm sức lực vậy." "Lâm trận mài đao, nhất định phải vậy, lưỡi đao này phải được mài cho sắc." "Anh đi chết đi...Ưm..." Ba giờ sáng, Trương đại quan yên lặng rời khỏi khách sạn Thanh Giang, treo một tấm biển Do not disturb trên cửa. Trước khi đi hắn quay người lại nhìn tấm biển, rồi sao có cảm giác như lạy ông con ở bụi này vậy.

Bên ngoài là một màn đen kịt, Trương đại quan rời khỏi khách sạn Thanh Giang, một chiếc xe máy Piaggio đi đến bên cạnh hắn, đôi mắt Lệ Phù vẫn còn đầy cảm xúc, vụ lâm trận mài gươm của Trương đại quan làm toàn thân cô đau nhừ.

Trương Dương ngồi lên đằng sau chiếc xe, ôm lấy eo cô, cười, thấp giọng nói: "Tư thế này thật là không nho nhã." Lệ Phù chẳng khách khí gì: "Cút đi, sắp sửa làm việc rồi, đừng nói linh tinh nữa." Cô phóng xe, chiếc xe lao vút về đằng xa.

Tần Manh Manh vừa ra cửa, đã có hai người đàn ông mặc đồ vest màu đen bước về phía cô, Tần Manh Manh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng quay người, đằng sau cô cũng có hai người đàn ông vây đến, cô không chạy được nữa, đành đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nhìn bốn người đàn ông đó: "Làm gì vậy?" Một người đàn ông trong số đó lịch sự cười với Tần Manh Manh: "Hà tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi là người làm việc trong cơ quan kiểm sát, đây là giấy chứng nhận công tác của tôi, có một vài việc liên quan đến cha cô cần phải tìm hiể, hi vọng cô có thể hợp tác điều tra với chúng tôi." Tần Manh Manh nói: "Tôi có thể từ chối không?" Người đàn ông đó vẫn giữ nụ cười lịch sự: "Tôi nghĩ tốt nhất là cô đừng lựa chọn như vậy." Tần Manh Manh cắn cắn môi, một người đàn ông đến giúp cô cầm va li hành lý, Tần Manh Manh ý thức được mình đã bị khống chế, cô gật gật đầu, đột nhiên cô kêu thét lên: "Cứu với, cứu với, cướp, cướp!" Người đàn ông vừa rồi nở nụ cười nhanh chóng nắm lấy tay Tần Manh Manh vặn về sau rồi còng lại, sau đó lấy ra một túi bột trắng trong túi Tần Manh Manh, giơ giơ lên trước con mắt đầy hoảng sợ của Tần Manh Manh, nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi đã nhắm cô rất lâu rồi." Tần Manh Manh bị họ áp giải lên một chiếc xe Benz, trong xe đã có một người đàn ông trung niên đang đợi, ánh mắt của gã nhìn Tần Manh Manh, rồi cười với Tần Manh Manh và nói: "Hà tiểu thư, cô đừng sợ, chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu một vài tình hình mà thôi, nếu như cô phối hợp với công việc của chúng tôi, thì cô sẽ nhanh chóng được thả thôi." Tần Manh Manh nói: "Các người là ai? Các người nhất định không phải là người của cơ quan cảnh sát." Chiếc xe chầm chậm khởi động, người đàn ông trung niên nói: "Tôi họ Thôi, cô có thể gọi tôi là Thôi tiên sinh, tôi quen với cha cô rất lâu rồi, có điều tôi không biết rằng ông ấy có một cô con gái xinh đẹp như vậy." Tần Manh Manh nói: "Tôi chưa từng gặp ông." "Tôi cũng vậy thôi, tôi cũng chưa nghe nói đến cô, nhưng Hà tiên sinh đã gửi toàn bộ tài sản của ông ấy cho cô rồi." Tần Manh Manh nói: "Ông muốn gì?" Thôi tiên sinh cười nói: "Tôi muốn cô phối hợp với công tác của chúng tôi, trong thời gian này, chúng tôi sẽ cố hết sức tạo cho cô điều kiện tốt nhất, cô chỉ cần đi hưởng thụ là được, mấy ngày sau, chúng tôi sẽ thả cô ra." Tần Manh Manh đã hiểu, cô thấp giọng nói: "Các người muốn lợi dụng tôi để uy hiếp Hà tiên sinh." Thôi tiên sinh cười nói: "Tôi hơi tin rằng cô là con gái của Hà Trường An rồi đấy, cô thông minh như ông ta vậy, nhưng vẫn chưa đủ, nếu tôi là cô, thì tôi sẽ không về nước đâu." Tần Manh Manh nói: "Các người có phải cần tiền không?" Thôi tiên sinh nói: "Cần gì, thì đấy là việc của tôi quyết định!" Chiếc xe Benz phóng đi trong màn đêm, từ kính chiếu hậu, lái xe có thể nhìn thấy một ngọn đèn đang tiến gần về phía họ, lái xe chau chau mày, đối phương bật đèn chiếu xa, phản quang rấ t mạnh, may mà kính chiếu hậu của chiếc xe Benz có thể chống lóa.

Chiếc xe máy rất nhanh đi song song cùng với chiếc xe Benz, Thôi tiên sinh bắt đầu cảm thấy hơi kỳ lạ, gã nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra rằng người đàn ông ngồi ở phía sau chiếc xe máy đã đứng dậy, với tốc độ như vậy mà có thể đứng dậy, giữ thăng bằng quả thật hiếm thấy, chẳng lẽ đây là hai người ở rạp xiếc sao?

Người đàn ông quay mặt lại, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ của tổng thống Mỹ Clinton.

Thôi tiên sinh ngay lập tức cảm thấy không hay, gã lớn tiếng nói: "Đâm nó!" Lái xe nhận được mệnh lệnh, quay vô lăng, chiếc xe áp về phía xe máy, chiếc xe máy vẫn phóng nhanh, trong tích tắc tăng tốc, tên đàn ông đeo mặt nạ Clinton nhảy lên, quay người trong không trung, rồi hạ xuống trên đỉnh xe Benz.

Lái xe vội vàng đạp thắng, muốn làm cho tên đàn ông ngã xuống, nhưng trên đỉnh xe vang lên một tiếng đập mạnh, đùng một tiếng, cửa trên bị đập vỡ nát.

Một người đàn ông móc súng ngắm thẳng lên, không đợi gã bóp cò, bàn tay đã bị một người tóm lấy, kéo cả người gã ra ngoài, gã không thể nhìn rõ bên ngoài là gì, mặt đã bị dính một cú đánh đau điếng, sau đó kêu thét lên từ trên đỉnh xe lăn xuống dưới.

Thôi tiên sinh và những người còn lại vội vàng móc súng ra, lái xe chăm chú lái, đột nhiên hai mắt gã trừng lớn lên vì kinh sợ, nhìn thấy chiếc xe máy ở đằng trước đang phóng đến với tốc độ cao, người lái xe tay trái cầm lái, tay phải cầm một khẩu súng vô thanh, nhắm chuẩn tấm kính chắn phái trước bóp cò liên tục, tất cả đều là kính chống đạn, mấy viên đạn không thể xuyên qua tấm kính.

Hai chiếc xe ngày càng gần, người lái xe đứng lên trên chiếc xe máy, nhảy lên trước tích tắc hai xe đâm nhau.

Tên đeo mặt nạ Clinton là Trương Dương, hắn và Lệ Phù cùng diễn một vở kịch cướp đường, nhìn thấy Lệ Phù nhảy đến, Trương đại quan ôm lấy eo cô, Lệ Phù chỉ cảm thấy mình bay ra như một đám mây, vốn tên này đã nói rằng sẽ đỡ cô, sao đột nhiên lại vất cô ra ngoài chứ, đây không nằm trong kế hoạch, Lệ Phù cũng hơi sợ, hai tay ôm lấy mũ bảo hiểm, nếu thật sự ngã xuống đất, thì có lẽ sẽ gãy hết xương, Trương Dương ơi là Trương Dương, em với anh có thù gì lớn chứ, vừa rồi còn cùng anh mài đao mà, Lệ Phù rất giận, nhưng điều làm cô kinh ngạc là, cô ngã rất nhẹ nhàng trên thảm cỏ, không hề thê thảm như tưởng tượng, hóa ra Trương Dương dùng một chưởng làm giảm lực quán tính của cô, để đưa cô đến một nơi an toàn.

Chiếc xe Benz đã đâm vào chiếc xe máy, chiếc xe máy ngay lập tức bốc cháy, ngọn lửa che mất tầm nhìn của lái xe, chiếc xe Benz xiêu vẹo đâm vào lan can ven đường, rồi lao xuống dốc.

Trương đại quan nhảy vào xe từ lỗ hổng trên nóc, mấy người trong xe mặc dù có súng trong tay, nhưng sau một loạt va chạm vừa rồi, có hai người đã làm rơi súng, chỉ có Thôi tiên sinh vẫn cầm súng, gã hướng súng vào Trương Dương, tốc độ ra tay của Trương đại quan nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của gã, vừa mới nhấc lên, nắm đấm của Trương Dương đã rơi lên mặt Thôi tiên sinh, làm cho gã này hự một tiếng, mặt mày nở hoa.

Trương Dương ngay lập tức vặn tay gã, cướp lấy khẩu súng.

Trong lúc chiếc xe Benz lao xuống dốc, lái xe vì đập đầu vào vô lăng nên đã ngất đi, Lệ Phù nhanh chóng chạy đến gặp Trương Dương.

Trương Dương đạp cửa xe, đẩy Thôi tiên sinh mặt mày đầy máu ra, sau đó đỡ Tần Manh Manh ra ngoài.

Lệ Phù dùng súng dí vào đầu Trương Dương: "Nói, ai phái ông đến đây?" Thôi tiên sinh cười lạnh lùng nói: "Các người không muốn sống nữa rồi!" Lệ Phù gật đầu, nhắm vào đầu gối Thôi tiên sinh rồi bóp cò, cô ra tay rất quyết đoán, làm cho Thôi tiên sinh kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi run rẩy nói: "Cô giết tôi đi!" Lệ Phù nói đầy khinh miệt: "Tưởng rằng tôi không dám á?" Cô giơ tay ra, dùng chuôi súng đánh mạnh vào mặt Thôi tiên sinh, làm cho Thôi tiên sinh ngã ra mặt đất.

Y Đạo Quan Đồ Thạch Chương Ngư Chương 1077: Lâm trận mài gươm(2) Trương Dương tìm được chìa khóa của chiếc còng, giúp Tần Manh Manh giải thoát, rồi dùng truyền âm nhập mật nói với cô: "Đừng sợ, là anh đây!" Ánh mắt Tần Manh Manh đầy sự vui mừng, biết được người trước mặt mình là Trương Dương, cô ngay lập tức liền không sợ nữa. Nhưng đột nhiên sắc mặt cô thay đổi, cô thét lên: "Cẩn thận!" Cô ập lên người Trương Dương, ngay lập tức một tiếng súng vang lên, đó là người lái xe đã tỉnh lại, nhắm súng vào Trương Dương, từ góc độ của Tần Manh Manh có thể nhìn thấy, cô đã đỡ cho Trương Dương phát súng này.

Trương đại quan hét lên một tiếng, rút lấy con dao dắt trong eo, nhanh như chớp chạy đến, đâm vào trán người lái xe, đâm rất sâu. Trương Dương ôm lấy Tần Manh Manh, nhìn thấy trước ngực cô đã nhuốm máu đỏ tươi.

Lệ Phù ngắm vào đầu Thôi tiên sinh rồi nói: "Ông không nói, tôi cũng biết! Nói với Chương Bích Quân, tôi không tha cho bà ta!" Dứt lời, cô bóp cò, ngay lập tức viên đạn bắn nát tai trái của Thôi tiên sinh.

Tiếng súng này đã làm cảnh sát chú ý đến, họ không dám ở lại lâu, dẫn Tần Manh Manh nhanh chóng rời đi.

Về đến đường cái, nhân viên tiếp ứng của Lệ Phù đã lái xe đến.

Họ lên xe, Trương Dương điểm vào huyệt của Tần Manh Manh giúp cô cầm máu.

Lệ Phù nói: "Có cần phải đến bệnh viện không?" Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Đưa anh đến Hương Sơn!" Trần Tuyết thấy Trương Dương ôm Tần Manh Manh người đầy máu về liền vô cùng kinh ngạc. Lệ Phù không vào biệt vườn, sau khi đưa họ đến nơi liền ngay lập tức rời đi.

Trương Dương không kịp giải thích với Trần Tuyết, mà căng thẳng nói: "Chuẩn bị nước nóng, lấy thuốc Kim Sáng mà anh để ở trong thư phòng đến đây." Trần Tuyết vội vàng đi lấy.

Trương Dương đặt Tần Manh Manh nằm lên giường, viên đạn đó chưa bắn đến nội tạng của Tần Manh Manh, mà găm lên xương cô , vì máu khô, nên áo và vết thương dính vào với nhau, Trương Dương bảo Trần Tuyết dùng nước ấm làm ướt vết thương, sau đó dùng kéo cắt áo của Tần Manh Manh ra.

Trần Tuyết nói: "Thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng không?" Trương Dương bắt mạch cho Tần Manh Manh, rồi thở phào nói: "Có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng." Tay của hắn đặt lên vai Tần Manh Manh, vận nội lực, đưa viên đạn găm trong xương Tần Manh Manh ra ngoài.

Trần Tuyết nhìn đầu đạn đầy máu, kinh ngạc nói: "Bị súng bắn ư?" Trương Dương gật đầu, bắt đầu khử độc cho vết thương của Tần Manh Manh, sau đó đắp lên thuốc mật chế Kim Sang Dược của mình. Làm xong tất cả những điều này, hắn bảo Trần Tuyết dọn sạch tất cả mọi thứ, đốt tất cả quần áo chăn chiếu dính máu.

Sau khi Trương đại quan tắm xong liền vào trong xem, thấy Trần Tuyết đã dọn sạch sẽ tất cả mọi thứ, tàn tro đốt quần áo cũng đã lấy nước rửa sạch, Trương đại quan cười nói: "Thật ngại quá, cứ phải làm phiền em." Trần Tuyết nói: "Sợ phiền đến em thì đừng gây phiền phức nữa." Trương Dương nói: "Anh rất ít khi gây phiền phức, nhưng phiền phức cứ tự tìm đến." Trần Tuyết nhìn Tần Manh Manh đang nằm nghỉ ở trong phòng rồi nói: "Xem ra lần này phiền toái không hề nhỏ." Trương Dương nói: "Có muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?" Trần Tuyết lắc đầu nói: "Không muốn, em phát hiện ra rằng cách tốt nhất để không bị anh làm phiền là cách anh xa một chút." Cô quay về trong phòng, lấy túi xách của mình.

Trương đại quan nói: "Thật sự muốn đi sao?" Trần Tuyết lạnh lùng đáp: "Anh có việc của anh, em cũng có việc của em, em đã hứa với giáo sư rằng hôm nay đến xem luận văn giúp ông ấy." Trần Tuyết quay người đi.

Trương đại quan tự thở dài, Trần Tuyết thật là một cô gái không giống với mọi cô gái khác, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô đều không hỏi nhiều, có điều phản ứng đầu tiên của Trần Tuyết là ngầm giúp đỡ hắn, quyết không nói thêm một câu.

Sau khi Trần Tuyết đi khỏi, Trương Dương đã nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi điện cho La Tuệ Ninh, mặc dù tình hình hiện tại của Tần Manh Manh đã ổn định, nhưng cô vẫn đang nguy hiểm, còn rất nhiều người đang muốn bắt cô.

La Tuệ Ninh không hề biết rằng Hà Vũ Mông là Tần Manh Manh, càng huống hồ Tần Manh Manh đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, dáng vẻ của cô hiện nay hoàn toàn khác với trước kia. La Tuệ Ninh cho Trương Dương một đề nghị, muốn bảo vệ sự an toàn cho Hà Vũ Mông, thì tốt nhất là đưa cô ấy đến đại sứ quán của Bahamas tại Trung Quốc. Bà ấy sẽ đến đó trog vòng 1 tiếng đồng hồ, giúp Trương Dương đưa Hà Vũ Mông đến đó.

Tần Manh Manh tỉnh lại, cảm thấy vai mình tê dại, vai phải không có cảm giác gì, sau đó cô nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Trương Dương, Tần Manh Manh nói nhỏ: "Anh!" Trương Dương gật gật đầu, dùng khăn lau mồ hôi trên trán cô, rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng nói nữa, em nghỉ đi." Tần Manh Manh nói: "Anh không sao chứ?" Trương đại quan nghe thấy câu nói đầu tiên của cô lại là câu nói quan tâm xem hắn có bị thương hay không, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc, sao anh lại có chuyện gì được chứ, nhưng có điều, nếu như em không đỡ cho anh viên đạn đó, thì người bị thương bây giờ có lẽ là anh rồi." Thật ra với phản ứng của hắn, dù là đối phương bắn hắn, cũng không thể nào làm nguy hại đến tính mạng hắn được, vì chính hành động đỡ đạn này của Tần Manh Manh đã làm cho cô bị thương oan.

Tần Manh Manh thở phào: "Anh không sao là tốt rồi, tay em có phải bị gãy rồi không?" Trương Dương cười nói: "Có anh ở đây, đảm bảo một tuần sau là em phục hồi lại như thường, không có lấy một vết sẹo." Tần Manh Manh nói: "Anh đúng là thần y tuyệt thế vô song." Trương đại quan nói: "Em nghỉ đi, anh đi ra ngoài xem sao, có lẽ mẹ nuôi anh đến rồi." Tần Manh Manh kinh ngạc nói: "Bà ấy đến làm gì?" Cô nghĩ đến việc thân phận mình có lẽ sẽ bị tiết lộ.

Trương Dương an ủi cô: "Em yên tâm đi, mẹ nuôi anh không biết thân phận thật sự của em, bà ấy đến là để giúp anh đưa em đến đại sứ quán Bahamas." Trương Dương đã nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Để đảm bảo sự việc được tiến hành thuận lợi, lần này La Tuệ Ninh đích thân đến, nhìn thấy Trương Dương bà thở dài nói: "Con ấy à, lúc nào cũng gây chuyện hết." Trương Dương cười xấu hổ đáp: "Mẹ nuôi, con cũng phát hiện ra rồi, con càng không muốn làm phiền mẹ, thì càng phải làm phiền mẹ." La Tuệ Ninh nói: "Lên xe rồi nói tiếp." Trương Dương vào trong phòng, ôm lấy Tần Manh Manh, La Tuệ Ninh đương nhiên không nhận ra rằng cô gái tr ong lòng Trương Dương kia chính là Tần Manh Manh đã làm cho con trai bà yêu như điên dại.

Sau khi khởi động xe, La Tuệ Ninh mới nói: "Mẹ đã liên lạc với bên đại sứ quán rồi, cô ấy có thể tạm thời dưỡng thương trong đại sứ quán, sau khi vết thương lành, bên Bahamas sẽ sắp xếp giúp cô ấy về nước." Tần Manh Manh nói: "Tôi muốn đi gặp Hà tiên sinh." La Tuệ Ninh lắc đầu nói: "Việc này thì tôi không sắp xếp được, giờ đây ông ấy đang bị theo dõi rất chặt, cô vừa xuống máy bay đã bị công kích, từ việc này có thể chứng minh rằng người hứng thú với ông ấy không chỉ là bộ phận quốc gia, mà còn có một vài thế lực chúng ta không biết." Tần Manh Manh thấp giọng nói: "Tôi không hiểu, tại sao họ phải đối phó với Hà tiên sinh." La Tuệ Ninh nói: "Có lẽ ông ấy giữ bí mật gì đó, vì vậy mới có người muốn lợi dụng cô để ép ông ấy nói ra bí mật này." La Tuệ Ninh đích thân đưa Tần Manh Manh đến đại sứ quán Bahamas, sau khi sắp xếp xong bà rời đi ngay lập tức, trước khi đi, bà gọi Trương Dương ra ngoài, rồi thấp giọng nói: "Mẹ không biết Hà Trường An có một cô con gái." Trương đại quan cố tình không hiểu: "Con cũng không biết, lần trước khi chú ấy đến Đông Giang mới nói với con, Hà Vũ Mông là con gái riêng của chú ấy, đúng thật là hơi giống." La Tuệ Ninh nói: "Hà Trường An lăn lộn nhiều năm trong giới thương nhân, tài sản tích lũy khá lớn, có lẽ ông ấy đã sắp xếp đường lùi lâu rồi, và chuyển hết tài sản cho cô con gái riên gnafy, mẹ nghĩ chính vì lý do này nên Hà Vũ Manh mới gặp phải nhiều phiền phức như vậy." Trương Dương nói: "Con thấy những người này không chỉ đơn giản là cần tiền, có lẽ còn cần tính mạng nữa." La Tuệ Ninh nói: "Có lẽ Hà Trường An sẽ không sao, giờ đây Hà Vũ Mông ở trong đại sứ quán, an toàn hơn nhiều khi ở ngoài. Khi cô ấy khỏi vết thương, cố gắng khuyên cô ấy nhanh chóng rời đi, con đừng liên lụy quá nhiều vào việc này." Bà nhìn sang Lý Vĩ bên cạnh rồi nói: "Mấy ngày này mẹ tạm thời bảo Lý Vĩ ở lại đây giúp đỡ, anh ta hiểu nhiều về việc ngoại giao hơn con, để anh ta bảo vệ Hà Vũ Mông sẽ hợp lý hơn, dù là có người biết được tung tích cô ấy, chỉ cần biết rằng mẹ nhúng tay vào làm chuyện này, có lẽ sẽ không dám kinh động." Tần Manh Manh ngồi trên giường, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, đến khi Trương Dương gõ cửa đi vào.

Trương Dương cười nói: "Nghĩ gì thế? Sao mà chăm chú vậy?" Tần Manh Manh nói: "Lo lắng chuyện của ông." Ông ở đây chính là cha cô Hà Trường An.

Trương Dương nói: "Em yên tâm, hôm trước anh đã đi thăm chú ấy rồi, bệnh tình của chú ấy không quá nặng, thiết bị y tế của Bíchhủy Đàm rất tốt, và thiết bị an toàn cũng rất đầy đủ." Tần Manh Manh nói: "Lần này gây phiền phức cho anh rồi, em nghe nói ông đột nhiên bị bệnh nặng, vì vậy mới vội về." Trương Dương nói: "Huyết mạch liên thông, em lo cho chú ấy cũng là chuyện nên làm thôi." Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên giường, rồi nhẹ nhàng nói: "Chú ấy đoán được em sẽ đến, còn bảo anh nhanh chóng liên lạc với em, hi vọng có thể khuyên em từ bỏ ý định này, không ngờ cuối cùng anh vẫn không thể ngăn em quay về." Y Đạo Quan Đồ Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.