Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 951: Tìm sự ủng hộ(2)

Phiên bản Dịch · 2182 chữ

Kiều Bằng Cử nói: "Thật ra cháu cảm thấy phát triển nông nghiệp không có gì sai cả, cùng là đất cả đấy, nhưng trồng trọt thì thu lợi được bao nhiêu, nhưng nếu dùng nó để sáng tạo ra các doanh nghiệp thì sẽ có lợ

i ích lớn đến đây? Giờ đây bất cứ việc gì đều phải suy tính đến việc đầu tư và thu lợi, chính quyền địa phương nằm nâng cao tốc độ phát triển kinh tế, nên phát triển công nghiệp ở quy mô lớn, xây dựng khu khai phá là chuyện hết sức bình thường."

Kiều lão nói: "Cháu thì biết gì chứ? Chỉ biết cái lợi trước mắt, con không thấy rằng vì thành phố không ngừng mở rộng, đất canh tác ngày càng ít đi, mà dân số chúng ta không ngừng tăng trưởng, dùng số đất ngày càng ít để nuôi số lượng người ngày càng nhiều, áp lực này sẽ không ngừng tăng lên cùng với thời đại."

Kiều Bằng Cử vẫn không phục: "Nhưng giờ đây đang là thời kỳ hiện đại hóa, một mẫu đất có thể có lợi hơn rất nhiều so với trước đó."

Kiều lão nói: "Người mà không biết nghĩ xa nhất định sẽ không hay, cái gì nặng cái gì nhẹ, nhất định phải phân biệt rõ ràng."

Kiều Chấn Lương thay quần áo xong đi ra, cười nói: "Cha, đang nói chuyện gì vậy? Mà lại nghiêm túc thế?"

Kiều lão nói: "Đang nói đến việc của khu khai phá đấy."

Kiều Chấn Lương nhìn sang Trương Dương, biết rằng Trương Dương đã nói chuyện ngày hôm nay cho cha mình nghe rồi, y ngồi xuống bên cạnh cha, rồi mỉm cười nói: "Thật ra gần đây bộ nông nghiệp của con cũng đang nghiên cứu vấn đề này, phát triển thành phố là xu thế cần thiết, nhưng không thể vì phát triển thành phố mà làm hại đến lợi ích của nông dân."

Kiều lão nói: "Con là bộ trưởng bộ nông nghiệp, cần phải xử lý tốt vấn đề này, đề nghị của Trương Dương rất tốt, với những khu khai phá làm tổn hại đến lợi ích của người dân, mà lại không xây dựng được nhiều giá trị, tốt nhất là đóng cửa sớm cho nhanh, chẳng có ý nghĩa gì để tồn tại hết."

Kiều Chấn Lương gật đầu, nhưng lại không nói gì cả.

Lúc này gia đình Thời Duy cũng đến, Kiều lão nói với con gái Kiều Chấn Hồng: "Đến mà cũng không gọi điện báo trước một câu, để chuẩn bị một chút."

Kiều Chấn Hồng nói: "Cha à, con về nhà mình mà cũng phải gọi điện thoại trước sao? Dù sao thì cha cũng đâu có đi đâu!"

Thời Quý Xướng cười gọi một tiếng cha, rồi lại gần đầu với Kiều Chấn Lương: "Anh đi làm về rồi à!" Cuối cùng ánh mắt của y nhìn sang Trương Dương: "Trương Dương đến chơi bao giờ thế?"

Trương Dương cười nói: "Vừa đến được không lâu."

Khi nói chuyện, hắn quay sang nhìn Thời Duy, Thời Duy cũng cười với hắn, lần này không ngờ cô đã đối xử với hắn hữu hảo hơn một chút.

Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn cơm, Kiều Bằng Cử mời Trương Dương đến phòng của gã, thật ra gã có chuyện muốn hỏi riêng Trương Dương, từ trước đến giờ, trong lòng Kiều Bằng Cử luôn có một câu hỏi lớn, gã không biết thời gian này trong nhà rốt cuộc đã xảy ra điều gì? Tại sao mẹ lại quyết định đi tu, mà em gái dường như cũng nhìn thấu chuyện đời.

Kiều Bằng Cử nói: "Trương Dương, anh có biết Mộng Viện rốt cuộc tại sao lại có khoảng cách lớn vậy với gia đình không?"

Trương Dương nói: "Việc này, hình như anh không nên hỏi tôi mới đúng."

Kiều Bằng Cử nói: "Nó luôn coi cậu là bạn tốt nhất, có một vài chuyện nó không muốn nói với người trong nhà, nhưng chưa chắc đã không muốn nói với bạn." Kiều Bằng Cử không phải là nhân vật bình thường, gã có thể nhận ra mối quan hệ không rõ ràng giữa em gái và Trương Dương.

Trương đại quan vì câu nói này của Kiều Bằng Cử nên hơi xấu hổ, hắn ho một tiếng rồi nói: "Bằng Cử, thật ra việc xảy ra trong gia đình anh rất nổi cộm, nói một câu không nên nói, việc anh làm trước kia đã trở thành mồi lửa tạo nên mâu thuẫn trong gia đình."

Kiều Bằng Cử thở dài nói: "Tôi rất hối hận, lần này tôi đã bị người ta lợi dụng, họ lợi dụng việc của tôi để đối phó với gia đình tôi, ép cha tôi phải rời khỏi Bình Hải."

Trương Dương thấp giọng nói: "Giờ đây tất cả đã được giải quyết rồi, anh biết rút kinh nghiệm là được."

Kiều Bằng Cử nói: "Việc này tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu, chỉ cần để tôi điều tra ra kẻ đứng đằng sau, tôi quyết không tha cho hắn."

Trương Dương nói: "Người dám gây khó dễ cho gia đình nhà anh đều không phải người bình thường, lần này Mộng Viện bị đả kích khá lớn, cô Mạnh quyết định đi tu, thật ra đã sớm có dự báo rồi, anh là con trưởng của Kiều gia, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, trước kia anh có quan tâm đến bà không, có bao giờ bỏ thời gian để ở bên cạnh mẹ mình không?"

Kiều Bằng Cử nói: "Sau khi tôi về, việc đầu tiên tôi làm là đi tìm bà, nhưng mẹ tôi không muốn gặp tôi."

Trương Dương nói: "Thời gian anh xảy ra chuyện, tôi nhìn thấy rất rõ ràng, Kiều lão, bí thư Kiều đều chịu áp lực rất lớn, họ thầm xử lý nguy cơ lần này, cố gắng giúp anh bồi thường tất cả những gì đã xảy ra, người đáng thương nhất là Mộng Viện, vì chuyện của anh, mà cô ấy đã gặp phải bão táp, không thể không từ bỏ hết tất cả sự nghiệp của mình, hơn nữa, để giúp anh đắp được khoảng trống, cô ấy đã chuyển nhượng sản nghiệp của mình, đồng thời còn phải chịu sự đau khổ khi mẹ rời đi, với một cô gái trẻ tuổi, tất cả những điều này có phải là quá tàn nhẫn không?"

Kiều Bằng Cử cảm thấy rất xấu hổ, gã cắn cắn môi rồi nói: "Tôi có lỗi với nó, tôi có lỗi với tất cả mọi người trong gia đình."

Trương Dương vỗ vỗ vai gã rồi nói: "Bằng Cử, mặc dù tôi không biết kinh doanh, nhưng tôi biết, người ta vấp ngã là chuyện bình thường, chỉ sợ không có dũng khí để đứng lên, giờ đây anh đang sống tốt, người nhà anh cũng tốt rồi, trận bão táp này đã qua đi, anh không cần phải đi điều tra kẻ đứng đằng sau nữa, anh hãy làm tốt sự nghiệp của mình, vì Kiều gia, cũng là vì Mộng Viện, anh có khả năng đó."

Kiều Bằng Cử thấp giọng nói: "Người dám ra tay với Kiều gia không có mấy ai, thật ra tôi đã lờ mờ đoán ra là ai rồi."

Trương Dương nói: "Tôi nghĩ bất cứ ai trong Kiều gia đều không muốn bão táp lại nổi lên một lần nữa vì chuyện này."

Kiều Bằng Cử nói: "Cảm ơn anh!"

Sau khi ăn xong cơm tối, Kiều lão tiện miệng bảo hỏi Trương Dương mấy vấn đề về dưỡng sinh, mời hắn đến khoảng sân bên ngoài thư phòng của mình, Kiều lão muốn hỏi mấy vấn đề về cháu gái: "Trương Dương, gần đây cậu có liên lạc với Mộng Viện không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Khi tôi vừa đến kinh thành đã gọi điện cho cô ấy rồi, cô ấy nói đang đi du lịch ở Thái, cuối tháng mới về."

Kiều lão thở dài đầy lo âu: "Tính tình của Mộng Viện rất mạnh mẽ, bên ngoài thì yếu đuối nhưng thật sự lại cứng rắn, có việc gì đều giữ trong lòng, không muốn nói ra ngoài. Việc mẹ nó đi tu gây ra nỗi đau rất lớn với nó."

Trương Dương nói: "Thời gian có thể làm lành vết thương, tôi nghĩ rằng thời gian trôi đi, tâm trạng của cô ấy sẽ tốt dần lên."

Kiều lão nói: "Tôi cứ luôn cảm thấy nó có tâm sự, từ khi mẹ nó đi tu, đứa cháu gái này của tôi dường như ngày càng xa cách tôi, nên nói rằng nó ngày càng xa cách cả gia đình này."

Trương Dương nói: "Kiều lão, Mộng Viện rất quan tâm đến gia đình này."

"Tôi biết, ý tôi là, nó đồng ý hi sinh vì gia đình này, nhưng lại từ chối sự quan tâm của chúng tôi với nó, cảm giác của tôi không sai đâu. Trước kia nó có việc gì đều nói với tôi cả, nhưng giờ đây có việc gì nó đều giữ trong lòng thôi."

Trên mặt Kiều lão lộ vẻ thương cảm khó nói: "Tôi yêu thương nhất đứa cháu gái này, nhưng giờ đây nó mang đến cho tôi mọt cảm giác, nó giống như một con chim lạc đàn phiêu bạt ở ngoài vậy, tôi không thể nào ngừng quan tâm đến nó, tôi lo rằng liệu nó ở ngoài có bị người khác ức hiếp không, lo rằng liệu một mình nó có chăm sóc nổi bản thân không."

Trương Dương nói: "Kiều lão, Mộng Viện nhất định sẽ chăm sóc tốt được cho bản thân."

Kiều lão gật đầu, rồi lại thở dài: "Già rồi, xem ra tôi thật sự già mất rồi, suốt ngày nói nhiều, rồi tính toán thiệt hơn như tất cả những người già khác."

Trương Dương nhìn Kiều lão, phát hiện rằng một người dù đã đi đến vị trí nào, dù người đó từng huy hoàng đến đâu, thì khi đối đã với người nhà, với con cháu đều không thể giũ bỏ được sự quan tâm. Một người nếu không biết quan tâm đến gia đình mình, thì làm sao biết quan tâm đến quốc gia của mình cơ chứ. Những điểm bình thường của Kiều lão, chính là những điểm vĩ đại của ông. Trương Dương nói: "Kiều lão, ông đừng lo, đợi lần này Mộng Viện về, tôi sẽ đi tìm cô ấy nói chuyện cho đàng hoàng."

Kiều lão nói: "Giờ đây điều làm tôi lo lắng nhất chính là nha đầu này, trước kia tôi chưa từng lo lắng về việc học hành của nó, và cũng chưa từng lo lắng về sự nghiệp của nó, điều tôi lo lắng duy nhất là tình cảm của nó, cậu cũng biết đấy, lúc đầu nó từng yêu Hứa Gia Dũng, đứa trẻ này làm việc rất đến nơi đến chốn, khi nó đã nhận định chuẩn con đường, thì nhất định sẽ đi đến cùng, không đập đầu vào tường đầu rơi máu chảy thì không quay đầu đâu, từ sau khi Hứa Gia Dũng chết, tôi không còn nghe nói gì về chuyện tình cảm của nó nữa, Trương Dương, cậu là bạn tốt với nó đến thế, có bao giờ nghe nó nói về việc tình cảm của nó không?"

Trương đại quan lắc đầu lia lịa: "Tôi thật sự chưa từng nghe cô ấy nói."

Thật ra trong lòng tên này hiểu rất rõ, người trong lòng Kiều Mộng Viện bây giờ là hắn.

Kiều lão nói: "Nhưng tôi nhận thấy từ rất nhiều điều, nha đầu này có lẽ đã có người trong mộng rồi, nếu không thì thời gian trước sẽ không kiên quyết từ chối con nhà Lão Chu."

Trương Dương nói: "Việc này tôi thạt sự không biết, đợi Mộng Viện về, tôi sẽ hỏi cô ấy."

Trên mặt Kiều lão nở nụ cười khó kiếm: "Được, vậy thì cậu hỏi giúp tôi, thật ra tôi rất muốn nó tìm được một người nó thật sự thích, nhưng trong thế giới này, luôn luôn tồn tại nhiều điều bất ngờ, nếu không nhân gian cũng chẳng có nhiều tiếc nuối đến thế, Trương Dương, cậu nói xem có đúng không?"

Trương đại quan tim đập thình thịch, hắn gần như có thể đoán ra rằng, Kiều lão nhất định đã nhận ra điều gì đó giữa hắn và Kiều Mộng Viện, đầu óc ông cụ này có thể dùng câu sâu không thể đo để hình dung, chút ám muội giữa hắn và Kiều Mộng Viện, nhất định trốn không nổi khỏi con mắt của ông cụ, Trương Dương gật đầu nói: "Vâng vâng, mong những người yêu nhau sẽ đến được với nhau!"

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.