Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 803: Không gặp lại(2)

Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Trương Dương liền nói: "Giờ chúng tôi đang trong thời gian tìm kiếm nguồn đầu tư. Mọi người có thể giúp đỡ quảng cáo một chút giùm chúng tôi, hoan nghênh các nhà đầu tư Nhật Bản đến đầu tư tại khu đô thị mới Đông Giang".

Nakajima nói: "Không vấn đề gì, không vấn đề gì!"

Buổi tối ngày hôm nay, Trương Dương không mang theo hi vọng gì quá lớn. Lương Hiểu Âu đứng đầu ban trú kinh Đông Giang, năng lực cá nhân của cô ấy quá đỗi bình thường, từ những vị khách cô ấy mời đến ngày hôm nay Trương đại quan đã có thể nhận ra điều đó, hầu hết đều là thương nhân của chính địa phương Đông Giang, nếu nói đây là một cuộc vận động đầu tư, thì chẳng bằng nói đây là một cuộc cảm ơn đầu tư, đại đa số người trong số này đều đã từng đầu tư vào Đông Giang rồi.

La An Định cầm cốc rượu đến bên cạnh Trương Dương rồi chỉ vào người đàn ông mặc áo vest đen đứng ở đằng xa và nói: "Người đứng kia là đại diện của bảo hiểm An Thuận, anh ta có ý xây dựng trụ sở của bảo hiểm An Thuận tại khu đô thị mới."

Trương Dương nói: "Được thôi!"

La An Định nói: "Anh có cần qua đó nói chuyện không?"

Trương Dương cười nói: "Thôi, anh phụ trách những việc như thế này, anh có thể quyết định được."

Lời của Trương Dương làm cho La An Định cảm thấy vô cùng thoải mái, mặc dù La An Định và Trương Dương đều là cán bộ cấp chính sở, nhưng Trương Dương có thêm một chức là phó chủ nhiệm hội ủy viên quản lý, nên trên danh nghĩa là lãnh đạo của gã, cũng chính vì điều này, trong một thời gian khá dài, La An Định cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng sự mạnh mẽ và năng lực mà Trương Dương biểu hiện đã làm cho La An Định không dám công khai thể hiện sự bất mãn trong lòng mình, đã không thể thay đổi hiện thực, thì phải học cách thích ứng với nó, ngay cả chủ nhiệm quản ủy hội khu đô thị mới Lưu Bảo Toàn cũng đã bắt đầu hòa hoãn mối quan hệ với Trương Dương, La An Định cần gì phải chống lại cơ chứ? Hơn nữa, gần đây thái độ của Trương Dương đã trở nên khiêm nhường đi rất nhiều, trong rất nhiều việc có thể biểu hiện ra sự tôn trọng đối với người khác.

La An Định cười nói: "Chủ nhiệm Trương, những sự việc quyết định ngay vẫn cần lãnh đạo các anh đến."

Trương Dương cười hà hà nói: "Lãnh đạo gì cơ chứ, anh cũng là lãnh đạo mà, chúng ta là một nhóm, chỉ là phân công công việc không giống nhau mà thôi, chẳng có cái gì gọi là lãnh đạo cả." Hắn lại nhìn thấy một người bạn cũ, Tưởng Kỳ Vĩ của công ty Phi Tiệp, Trương Dương cầm cốc rượu bước đến chỗ Tưởng Kỳ Vĩ.

Tưởng Kỳ Vĩ nhìn hắn cười rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, lâu lắm rồi không gặp."

Trương Dương nói: "Anh là Lam Sơn, tôi ở Đông Giang, cơ hội gặp nhau vốn đã ít rồi. Thế nào? Định trở về Đông Giang sao?"

Tưởng Kỳ Vĩ lắc đầu nói: "Tôi làm gì có thực lực mạnh như vậy, bên Lam Sơn đã đủ làm tôi mệt phờ người rồi, giờ đây sản nghiệp đĩa phim cạnh tranh ngày càng kịch liệt, có thể giữ được thị phần trước đó của tôi đã là điều rất không dễ dàng rồi, không còn sức đâu nghĩ đến chuyện phát triển thêm nữa."

Trương Dương gật đầu nói: "Thị trường trong nước là như vậy, nhìn thấy một ngành có thể kiếm tiền, thì mọi người ngay lập tức ào đến như ong vỡ tổ, mà tất cả cũng chỉ có một nồi cháo đó, làm gì đủ cho tất cả mọi người chứ?"

Tưởng Kỳ Vĩ cảm thán nói: "Đúng là như vậy, lần này tôi đến là để giao lưu với mọi người, xem phương hướng phát triển trong tương lai."

Trương Dương nói: "Thời đại thay đổi, tư tưởng kinh doanh cũng phải thay đổi."

Tưởng Kỹ Vĩ nói: "Nghèo thì phải thay đổi, mà thay đổi là sẽ tìm được đường."

Hai người cùng cười ha ha.

Tiếng cười của Trương Dương bị ngắt đoạn bởi tiếng chuông điện thoại, hắn cười xin lỗi Tưởng Kỳ Vĩ, giờ vào điện thoại rồi đứng ra một bên, người gọi điện đến là Đồng Tú Tú, đây là một người bạn đã lâu, Trương Dương bắt đầu nói đùa: "Tìm tôi có việc hay là nhớ tôi rồi vậy?"

Tiếng của Đồng Tú Tú vô cùng lo lắng, cô rõ ràng chẳng có tâm trạng đâu nói đùa với Trương Dương: "Trương Dương, lần này anh nhất định phải giúp tôi."

Trương Dương nhận ra sự căng thẳng của cô ấy, vì vậy không đùa nữa: "Có việc gì, cô nói đi!"

Đồng Tú Tú nói: "Anh họ của tôi bị người ta bắt mất rồi, giờ đây tôi còn không hiểu là chuyện gì nữa, quan hệ của anh ở Đông Giang rộng, anh xem có thể giúp anh ấy không."

Trương Dương hơi ngớ người: "Hoàng Quân à?"

Đồng Tú Tú nói: "Trương Dương, anh nhấ

t định phải giúp tôi, anh họ tôi là người phiền toái, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện."

Trương Dương ừm một tiếng, rồi thấp giọng nói: "Thế này đi, tôi sẽ điều tra rõ ràng tình hình trước, hi vọng anh ấy không có chuyện gì nghiêm trọng."

Kết thúc cuộc điện thoại với Đồng Tú Tú, Trương Dương ngay lập tức liên lạc với Hoàng Quân, điện thoại của Hoàng Quân đang tắt máy, Trương Dương lại gọi điện thoại về quán bar Tân Thạch Khí, mới biết rằng Hoàng Quân đã bị thị cục dẫn đi rồi, tội danh cụ thể thì vẫn không rõ.

Trương Dương nghĩ một lúc, rồi liên lạc với Vinh Bằng Phi, không ngờ Vinh Bằng Phi lại biết rõ về chuyện này, Vinh Bằng Phi ngay lập tức trả lời Trương Dương: "Việc này anh đừng tham dự vào, Hoàng Quân đã liên quan đến ma túy!"

"Cái gì cơ?" Trương Dương ngớ người.

Vinh Bằng Phi tưởng rằng hắn chưa nghe rõ, lại nói lại một lần nữa.

Trương Dương nói: "Sao lại thế được?"

Vinh Bằng Phi nói: "Sao lại không được chứ? Đã phát hiện ra một số lượng lớn ma túy ở chỗ anh ta, giờ đây đang tiến hành thẩm vấn anh ta."

Trương Dương ngay lập tức trầm mặc, mặc dù hắn luôn biết rằng Hoàng Quân là một nhân vật bên lề xã hội, quá khứ không sạch sẽ gì, nhưng không ngờ Hoàng Quân lại sử dụng ma túy, Hoàng Quân từng giúp hắn, người này khá nghĩa khí.

Vì tình cảm trước đó, và cũng vì lời dặn dò của Đồng Tú Tú, Trương Dương bảo Vinh Bằng Phi sắp xếp cho mình gặp Hoàng Quân, lâu rồi không gặp, Hoàng Quân đã tiều tụy đi nhiều, cả người vừa vàng vọt vừa gầy, tinh thần lại bất định, thấy Trương Dương đến thăm mình, Hoàng Quân cười nói: "Người anh em, cảm ơn, không ngờ trong lúc này lại có người đến thăm tôi."

Trương Dương lấy ra một hộp thuốc, đưa đến trước mặt Hoàng Quân, Hoàng Quân không giơ tay, mà giơ đầu về phía trước, ngậm lấy thuốc, Trương Dương lấy bật lửa châm cho gã, người cảnh sát đứng bên cạnh nhìn sang Trương Dương, có điều gã biết rằng Trương Dương là được Vinh Bằng Phi sắp xếp gặp,vì vậy không nói nhiều.

Hoàng Quân vội vàng hút điếu thuốc đó, hút rất mạnh, ngay cả gân xanh trên trán cũng đã lộ ra. Có lẽ là vì hút nhanh quá, nên gã bị sặc, ho mạnh liên hồi.

Trương Dương nói: "Hút chầm chậm thôi, cẩn thận bị sặc chết đó.

Hoàng Quân ho đến độ chảy nước mắt, gã lau lau khóe mắt rồi nói: "Tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay."

Trương Dương nói: "Đã biết rõ còn đường này là không có lối ra, thì tại sao còn phải cố đi tiếp?"

Hoàng Quân thở dài một hơi, rồi điều chỉnh tiết tấu hô hấp bình thường, rồi lại rít một hơi nói: "Việc làm ăn của quán bar rất tồi, tôi sắp sửa không thể chống đỡ được rồi."

"Muốn duy trì thì có thể nghĩ cách khác, tại sao phải dùng thuốc phiện chứ?"

Hoàng Quân cười, nụ cười của gã thể hiện ra vẻ thê lương: "Giờ đây nói gì cũng đã muộn rồi, tự mình đi sai đường, thì không thể nào trách người khác được."

Trương Dương nói: "Hoàng Quân, giờ đây điều anh cần làm là hợp tác với bên cảnh sát, phải báo người cung cấp hàng cho anh, để được sự khoan hồng của pháp luật."

Bờ môi của Hoàng Quân hơi chau một chút: "Anh tưởng rằng tôi là một người không có nghĩa khí à?"

Trương Dương tức giận nói: "Mẹ kiếp, anh bị ngố à? Thứ này liên quan gì đến nghĩa khí chứ? Hít thuốc để hại mình, bán thuốc để hai người khác, anh có một chút lương tâm xã hội cũng nên nói chuyện này ra, anh định một mình chịu sao? Anh chịu được à? Mẹ kiếp, anh không cần mạng nữa rồi à?"

Hoàng Quân ngớ người nhìn Trương Dương: "Thế giới của hai chúng ta không giống nhau, anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu."

Trương Dương nói: "Hoàng Quân, anh có não không vậy, bán ma túy không phải là một tội nhỏ, anh tưởng rằng anh chỉ cần ngồi vài năm rồi ra được à?"

Hoàng Quân nói: "Không có tuyến trên, cũng không có nhà cung cấp hàng, tôi chính là một người bán thuốc phiện lớn nhất, tôi chính là nguồn cung hàng."

Trương Dương nhìn Hoàng Quân đầy thất vọng, ánh mắt của hắn còn có sự đáng thương: "Hoàng Quân, nếu như anh chẳng thiết tha gì, thì nghĩa sẽ sẽ ép anh vào đường cùng mạt lộ."

Hàn Quân hút hết điếu thuốc cuối cùng, rồi đứng dậy nói: "Cảm ơn anh có thể đến thăm tôi."

Hắn lắc lư bước vào trong, trông giống như một người say vậy.

Trương Dương không ngờ rằng lần thăm tù này lại trở thành lần gặp mặt cuối cùng của hắn với Hoàng Quân, Hoàng Quân đã chết, chết trong ngục, cảnh sát bước đầu đoán định rằng lý do chết là tự sát, khi Hoàng Quân chết, lúc đó đám phạm nhân ở phòng khác xảy ra tranh chấp đánh nhau, sau khi cảnh sát ngừng cuộc đánh nhau lại, thì phát hiện Hoàng Quân đã nằm ở dưới đất, ngực và bụng bị một vũ khí sắc đâm ba nhát, trên đường đưa đến bệnh viện, gã đã chết.

Cái chết của Hoàng Quân làm cho Trương Dương vô cùng chấn động, Vinh Bằng Phi cho rằng việc này là một vụ mưu sát, Hoàng Quân bị bắt, mặc dù gã rất kín tiếng, không nói gì về đường dây trên, nhưng người khác không tin gã, vẫn dìm gã vào chỗ chết.

Vinh Bằng Phi thở dài rồi nói: "Hoàng Quân cuối cùng đã phải trả giả vì sự nghĩa khí giang hồ của anh ta."

Trương Dương nói: "Dù là anh ta có nói về đường dây phía trên, thì làm sao các anh có thể bảo đảm được anh ta an toàn?"

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.