Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 609: Cha con(2)

Phiên bản Dịch · 1990 chữ

Từ Quang Nhiên hơi ngớ người, ngay lập tức y đã hiểu, cái gọi là tham quan của Thường Tụng chỉ là muốn đi thăm con gái của y mà thôi. Y cười nói: "Anh không nói có khi tôi cũng quên mất, Hải Tâm đã được điều đến thể ủy làm việc rồi!"

Thường Tụng nói: "Hi vọng rằng nó đến Nam Tích không làm phiền gì thêm cho các anh!"

Từ Quang Nhiên nói: "Sao lại thế được? Có điều nói ra thì rất là xấu hổi, mấy ngày nay tôi bận làm mấy việc công, Hải Tâm đến Nam Tích lâu vậy rồi, mà tôi còn chưa đi gặp cô ấy."

Thường Tụng nói: "Anh là bí thư thị ủy, bình thường anh bận như vậy, đâu có thời gian để ý đến việc của nó cơ chứ, hơn nữa, con bén này cũng không thích người khác quan tâm đến nó, nó chuyển đến Nam Tích làm việc là do không muốn sống mãi dưới cái bóng của tôi, nếu như anh đi gặp nó, hỏi thăm quan tâm nó vài câu, không biết chừng nó còn giận tôi nữa ấy, trẻ con bây giờ ấy à, anh có quan tâm nó cũng không được, nó sẽ nói anh can thiệp vào quyền tự do của chúng nó." Phần lớn người ngồi đó đều có con cả, nên rất đồng cảm với lời của Thường Tụng, cùng cười lên.

Từ Quang Nhiên nói: "Vậy thì được, chiều tôi đi cùng với anh." Thường Tụng lắc đầu nói: "Không phải phiền vậy đâu, thật ra tôi đến tham quan trung tâm thể dục thể thao của các anh chỉ là cái cớ thôi, tôi vẫn muốn đến xem tình hình công tác của Hải Tâm thế nào, coi như lấy việc công trả thù riêng vậy, hà hà, không cần ai đưa tôi đi đâu, tôi đến

đó nghe ngóng chút tình hình là được rồi, đừng làm phiền đến nhiều người."

Từ Quang Nhiên cảm thán nói: "Thật đúng là lòng cha mẹ khổ nhất thiên hạ. Bí thư Thường, anh đã nói như vậy, thì tôi không ép nữa, sau khi anh đến trung tâm thể dục thể thao mới, tối nay nhất định phải ở lại Nam Tích, hai chúng ta còn nhiều việc để nói chuyện lắm, một đêm bên ánh nến nhé, thế nào?" ường Tụng cười nói: "Cảm ơn thịnh tình của bí thư Từ, tối nay tôi nhất định phải về Lam Sơn, anh biết rồi mà, những người như chúng ta, thời gian đều không thuộc về chúng ta. Đến khi nào nghỉ hưu rồi, chúng ta mới có được một chút thời gian thật sự là của bản thân mình." Từ Quang Nhiên nói: "Bí thư Thường còn sung sức lắm, chưa đến chuyện về hưu được đâu." Thường Tụng cười nói: "Nói tôi hay là nói anh vậy?" Hai người nhìn nhau, rồi cùng cười lớn.

Thường Tụng đi trung tâm thể dục thể thao mới, không phải là cuộc thăm viếng của quan lại, Tần Thanh cũng đi cùng với y. Trên danh nghĩa hai người đến thăm Hải Tâm, nhưng thật ra người Tần Thanh muốn gặp là Trương Dương.

Khi hai người ngồi xe đến thể ủy, Hải Tâm đang tiến hành điều chỉnh thiets bị cùng với hai nhân viên kỹ thuật ở trung tâm thông tin, Trương Dương không ở thể ủy, hắn đã đến hiện trường trung tâm thể dục thể thao mới để kiểm tra công việc.

Thường Hải Tâm không hề để ý đến việc cha đã đến ngoài cửa, chăm chú nói với nhân việc kỹ thuật những điều cần lưu ý.

Thường Tụng cười hì hì nhìn con gái, cảm thấy con gái mình đã lớn hơn rất nhiều.

Thường Hải Tâm giao ban xong, mới để ý đến cha và Tần Thanh ở ngoài cửa, cô ngạc nhiên nói: "Cha! Thị trưởng Tần, sao hai người lại đến đây thế này?" Thường Tụng cười hà hà nói: "Đến Nam Tích bàn chút việc, công việc xong xuôi rồi, vì vậy đến đây thăm con." Thường Hải Tâm giống như một con tuần lộc vui vẻ chạy đến bên Thường Tụng, hơi trách: "Trước khi cha đến cha cũng chẳng gọi điện cho con."

Thường Tụng cười nói: "Cha muốn đánh du kích xem thế nào, xem con ở đây có làm việc cẩn thận hay không."

Thường Hải Tâm cười hỳ hỳ nắm lấy tay Tần Thanh: "Chị Thanh, hoan nghênh chị đến tham quan trung tâm thông tin của chúng em. Mau vào đây, xem xem trung tâm mới thành lập của chúng em, rồi cho em chút ý kiến quý giá."

Thường Tụng cười ha ha nói: "Nghe ra thật là hoành tráng quá."

Y đi cùng con gái vào trong phòng, xem xung quanh, rồi nhẹ nhàng nói: "Môi trường bên này hình như hơi bị sơ sài một chút." Thường Hải Tâm nói: "Phòng làm việc trước kia của thể ủy chúng con bị di rời, vì thế chủ nhiệm Trương tạm thời mượn tòa nhà này, chỉ là quá độ thôi, đợi đến khi phòng làm việc bên trung tâm thể dục thể thao mới xây xong, chúng con lại chuyển về đó. Giờ đây gần như đã hoàn thành xong rồi, đang trang trí sửa sang lại thôi, chính là do anh hai của con phụ trách đó cha."

Thường Tụng gật đầu, y ngồi xuống chiếc ghế con gái mang đến, rồi lại cầm cốc nước đun sôi cô đưa đến, uống một ngụm rồi nói: "Không có trà à?"

Thường Hải Tâm cười khanh khách nói: "Con không thích uống, đúng rồi, đợi một chút, con đến phòng làm việc của chủ nhiệm Trương lấy cho cha một chút trà ngon!"

Tần Thanh nói: "Trương Dương to gan thật nhỉ, bí thư Thường đến rồi mà anh ta cũng không biết đường ra chào một câu." Cô nói vậy là cố ý hỏi dò, thật ra là muốn biết Trương Dương đi đâu.

Thường Hải Tâm nói: "Anh ấy đến chỗ công trình trung tâm thể dục thể thao mới rồi, bên đó xảy ra chút chuyện, cần anh ấy phải ra mặt giải quyết."

Thường Tụng nói: "Tiểu tử này bận quá nhỉ, cha còn tưởng rằng công việc của thể ủy các con rất nhàn cơ đấy."

Tần Thanh cười nói: "Anh ấy là người không ngồi yên một chỗ được, đến đâu là chỗ đó nhất định phải hoạt náo hẳn lên." Tần Thanh đương nhiên rất hiểu tính cách Trương Dương.

Thường Hải Tâm nói: "Câu này của chị Thanh rất đúng." Cô ấy đi ra ngoài không lâu đã mang về trà Ô Long của Trương Dương, rót cho cha và Tần Thanh mỗi người một cốc.

Tần Thanh rất có hứng thú với trung tâm thông tin của họ, Thường Hải Tâm giới thiệu cho cô ấy một chút, rồi lại biểu diễn cả tra tư liệu, Tần Thanh nói: "Thật sự rất tiện lợi, giờ đây đều đang tự động hóa trong văn phòng, không ngờ, Nam Tích các em là nơi đầu tiên làm việc này, Hải Tâm, em đến Nam Tích thật sự đã giúp họ được một việc lớn."

Thường Hải Tâm nói: "Em không dám lập công đâu, việc này đã là việc kế hoạch xong trước khi em đến rồi, chủ nhiệm Trương giao trung tâm thông tin cho em phụ trách, lúc đầu em mới đến chẳng hiểu gì cả, chỉ là một người giúp việc vặt thôi."

Thường Tụng uống một ngụm trà rồi nói: "Nha đầu, biết cách khiêm tốn rồi."

Tần Thanh cười nói: "Hải Tâm trước đến giờ đều rất khiêm tốn."

Thường Tụng thở dài nói: "Ta cứ tưởng rằng, đứa con gái này của ta là đứa nghe lời ta nhất, giờ đây mới phát hiện ra đứa không nghe lời nhất là con."

Thường Hải Tâm bĩu môi nói: "Cha à, cha cũng không muốn người ta nói con gái cha lợi dụng quyền uy của cha để mưu cầu danh lợi đúng không, khi con còn ở Lam Sơn, dù là con có giành được thành tích tốt mấy trong công tác, thì người khác đều nói rằng đó là vì cha đứng đằng sau con, con chọn đến Nam Tích làm việc, là vì không muốn mãi sống dưới cái bóng bảo vệ của cha đó."

Thường Tụng cười nói: "Được, được, dù sao thì con cũng đều có lý cả, cha nói không thắng được con, chỉ cần con vui vẻ làm việc, thì có làm ở đâu cũng vậy thôi." Làm quan cũng có cái khổ của việc làm quan, đồng thời với việc đem lại cho con cái những vẻ vang, thì cũng mang đến cho họ những áp lực vô hình, sự áp lực này người ngoài không thể nào cảm nhận được.

Tần Thanh nói: "Hải Tâm cũng được coi là đã tìm được mảnh đất màu mỡ để mình phát huy rồi, chúc mừng em nhé."

Thường Tụng nói: "Vừa mới bắt đầu công việc mới, có thực sự thích hợp hay không cũng khó nói lắm." Trong sâu thẳm tâm hồn y không muốn để con gái rời xa mình, mặc dù giữa Nam Tích và Lam Sơn không hề xa xôi, nhưng sau khi con gái đến đây, không thể nào gặp được con gái ngày ngày như trước nữa, ba đứa con của y, con trai lớn Thường Hải Thiên đến Giang Thành, con trai thứ Thường Hải Long vì làm ăn buôn bán nên bôn ba khắp nơi, giờ đây đến cô con gái út cũng đến Nam Tích làm rồi, Thường Tụng giành phần lớn thời gian trông coi nhà cửa cùng với vợ, trong lòng khó mà tránh khỏi cô đơn.

Thường Hải Tâm nói: "Cha à, cha không xem trọng con như vậy sao?"

Thường Tụng nói: "Không phải là không xem trọng con, mà là cha lo rằng con ở ngoài không có ai chăm sóc cho." Y rất mực quan tâm đến con gái mình.

Thường Hải Tâm nói: "Đâu có như vậy cha, Trương Dương đối xử với con rất tốt..." Khi nói chuyện, cô ngáp một hơi, mấy ngày nay vì bận bịu với công việc ở trung tâm thông tin, nên cô chưa được ngủ đẫy giấc một ngày nào.

Thường Tụng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của con gái, trong lòng cảm thấy thương xót, y thấp giọng nói: "Làm việc đừng làm đến kiệt sức, đến khi sức khỏe không đáp ứng nổi nữa là phiền hà đấy."

Tần Thanh không hề muốn tiếp tục làm phiền đến cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ, nhẹ nhàng lên tiếng: "Hai cha con nói chuyện đi nhé, tôi đi ra ngoài này xem một chút."

Thường Tụng cười nói: "Tôi đi cùng với cô, tôi cũng muốn xem xem trung tâm thể dục thể thao mới của Nam Tích xây dựng thế nào."

Thường Hải Tâm nói: "Con dẫn đường cho mọi người."

Công trường trung tâm thể dục thể thao mới xảy ra sự cố, người xảy ra việc vẫn là công ty kiến trúc thế kỉ mới, tổng giám đốc Từ Quang Lợi bị bắt, bên tài vụ xảy ra vấn đề, không phát tiền lương cho công nhân được, đám công nhân này vốn đã ấm ức, giờ đây bên ngoài có không ít lời đồn về Từ Quang Lợi, công nhân nghe được một số tin tức không hay, nên ai nấy đều lo lắng, mọi người họp lại một chút, rồi quyết định dùng phương thức bãi công để đòi tiền lương của họ.

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.