Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ đầu tiên (4)

Tiểu thuyết gốc · 2830 chữ

Minh Nguyệt gọi vào số điện thoại đăng trên mục tuyển dụng. Sau năm phút trò chuyện, cô bị người ở đầu dây bên kia từ chối. Bọn họ cần một thợ làm vườn có bằng cấp hoặc chứng chỉ, ít nhất năm năm kinh nghiệm trong lĩnh vực chăm sóc cảnh quan.

Minh Nguyệt hơi bất ngờ. Bài đăng mà cô đọc được khi nãy ghi rõ họ không yêu cầu bằng cấp cũng như kinh nghiệm, chỉ cần chăm chỉ, cẩn thận là được.

Hệ thống cười trên nỗi đau của người khác:

- Theo thống kê của tôi, trong những tình huống tương tự, mười người thì hết chín người có cơ hội được gọi đi phỏng vấn, sau đó cả chín đều được nhận vào làm, thành công trở thành người thân cận bên cạnh sếp lớn. Cô phải xui xẻo đến cỡ nào mới lọt vào nhóm rớt từ vòng gọi điện thoại vậy?

Minh Nguyệt thản nhiên đáp:

- Xem ra hệ thống như cậu rất rảnh rỗi nhỉ, có muốn tôi tìm chút chuyện cho cậu làm không?

Hệ thống chột dạ hỏi:

- Cô muốn tôi làm chuyện gì?

Minh Nguyệt nhún vai:

- Thì im lặng đó. Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.

Hệ thống gửi cho Minh Nguyệt biểu tượng cảm xúc hình cục phân rồi tức giận offline.

Rời khỏi tiệm net, Minh Nguyệt đạp xe ra công trường ở gần đó làm việc.

Bởi vì chậm tiến độ, công trình này không nghỉ mà làm xuyên suốt Tết, cần thêm công nhân. Minh Nguyệt nộp hồ sơ xin vào và ngay lập tức được nhận.

Cô không có trình độ nên chỉ làm thợ phụ, khuân vác vật liệu xây dựng và chân sai vặt cho thợ chính ở công trường, tiền công 150 nghìn một ngày, riêng ba ngày Tết sẽ là 450 nghìn.

Ngoài thời gian làm việc, mỗi tối Minh Nguyệt còn dành ra hai tiếng đồng hồ để đi học võ. Cô không tiếp thu nhanh như những đứa trẻ ở trong lớp võ nhưng lại học rất nghiêm túc. Rời khỏi lớp võ, cô sẽ ra công viên tiếp tục tự tập cho đến gần khuya mới trở về phòng trọ.

Ở thế giới này cô có thân thể khoẻ mạnh cùng nắm đấm thép, nhưng sang thế giới khác cô sẽ mất đi khả năng ấy. Chỉ có những kỹ năng mà cô tự lĩnh hội mới là thứ sẽ đồng hành cùng cô qua các thế giới, vì vậy cô phải nỗ lực học hỏi, không ngừng cố gắng.

Minh Nguyệt làm việc ngày đêm, chắt chiu từng đồng. Sau khi dành dụm được một khoản tiền tương đối, cô quyết định thuê thám tử theo dõi Lâm Đức Trung.

Minh Nguyệt lên mạng tìm kiếm thông tin, đắn đo, sàng lọc mấy ngày, cuối cùng chọn được một công ty thám tử tương đối uy tín, giá cả dịch vụ phù hợp với túi tiền của mình.

Sau khi trao đổi qua điện thoại, Minh Nguyệt rất hài lòng về thái độ làm việc của nhân viên tư vấn nên muốn gặp mặt trực tiếp với họ để tìm hiểu thêm về các điều khoản trong hợp đồng.

Buổi hẹn diễn ra tại một quán cà phê kín đáo. Minh Nguyệt xem bảng báo giá cụ thể và chính sách của công ty thám tử tư, thấy mọi thứ đều ổn, cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi muốn bên anh theo dõi hoạt động thường ngày của người này, những nơi anh ta đi, những người anh ta gặp, tôi muốn biết rõ, càng chi tiết càng tốt.

Minh Nguyệt đã chuẩn bị kỹ lưỡng hồ sơ về Lâm Đức Trung, bao gồm những thông tin mà cô đã biết từ trước như lịch trình sinh hoạt, địa chỉ nhà, địa chỉ nơi làm việc, số điện thoại, số chứng minh thư, các mối quan hệ bạn bè và làm ăn của anh ta. Cô giao toàn bộ những thứ ấy cho công ty thám tử, bổ sung:

- Chỗ tài liệu này chỉ có tính tham khảo vì chúng đã được tổng hợp từ hơn nửa năm trước, có thể sẽ có sai sót.

Ngồi đối diện Minh Nguyệt là một người đàn ông ngoài ba mươi, anh ta cầm hồ sơ lên xem xét rồi nói:

- Anh yên tâm, bao nhiêu đây thông tin là quá đủ đối với chúng tôi rồi. Chúng tôi sẽ khảo sát trước rồi tiến hành công việc theo đúng như nội dung ghi trong hợp đồng. Cuối mỗi ngày chúng tôi sẽ gửi email báo cáo nhiệm vụ cho anh.

Minh Nguyệt gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đề nghị được xem hợp đồng. Năm phút sau, cô đọc đến trang cuối, cảm thấy hợp đồng này rất rõ ràng, không có sơ hở gì nên quyết định ký kết hợp đồng và thanh toán tiền đặt cọc.

Xong xuôi, Minh Nguyệt tiếp tục dặn dò:

- Người này làm việc rất cẩn trọng, người của các anh phải hết sức cẩn thận, đừng để lộ sơ hở. Còn nữa, hãy đặc biệt chú ý đến mối quan hệ của hắn với người của công ty cho thuê vệ sĩ này. Nếu phát hiện ra bọn họ tiếp xúc với nhau thì hãy thu thập chứng cứ bằng hình ảnh hoặc âm thanh, nếu quay phim lại được thì càng tốt.

Minh Nguyệt vừa nói vừa chỉ vào hình ảnh công ty cho thuê vệ sĩ, phía sau bức hình có ghi rõ địa chỉ.

Người của công ty thám tử cẩn thận ghi chú lại rồi nói:

- Chuyện này cũng nằm trong yêu cầu nhiệm vụ của chúng tôi nên anh cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ báo cáo chi tiết và đầy đủ nhất trong email.

Minh Nguyệt hài lòng gật đầu, bổ sung:

- Nếu các anh làm tốt, tôi sẽ có thưởng thêm.

Người đối diện mỉm cười, nói:

- Cảm ơn anh đã tin tưởng sử dụng dịch vụ của chúng tôi. Chúng tôi đảm bảo sẽ không làm cho anh thất vọng.

Khi Minh Nguyệt rời khỏi quán cà phê thì cũng đã hơn chín giờ tối. Vậy là cô đã mất một buổi tập võ.

Minh Nguyệt đạp xe đến công viên, tự mình luyện tập tới gần mười một giờ.

Bởi vì phải trả phí thuê thám tử, ngoài công việc ở công trường, Minh Nguyệt còn tranh thủ đăng ký vào đội bốc xếp ca đêm ở chợ đầu mối gần phòng trọ. Có thể nói là cô đã làm việc đến quên ăn quên ngủ chỉ để kiếm tiền.

Hai tuần sau, cuối cùng thám tử tư mà Minh Nguyệt thuê cũng đã thu thập được bằng chứng chứng minh Lâm Đức Trung có qua lại với quản lý của công ty cho thuê vệ sĩ kia.

Bọn họ ít khi gặp nhau trực tiếp mà chỉ trao đổi thông qua điện thoại. Bởi vì Lâm Đức Trung làm việc rất cẩn trọng, thám tử không biết được chi tiết nội dung các cuộc trò chuyện.

Tuy nhiên, cẩn thận cách mấy thì vẫn có sơ hở, cho nên thám tử mà cô thuê mới thu được hình ảnh hai người đấy đã đi ăn tối cùng nhau, chỉ một lần duy nhất.

Đối với Minh Nguyệt, bằng chứng này chỉ mang giá trị tham khảo. Nếu muốn ngăn chặn Lâm Đức Trung, cô cần phải khiến cho kế hoạch của hắn thất bại.

Thêm hai tuần nữa trôi qua, khi chỉ còn năm ngày là đến sinh nhật của Lý Huyền My, Minh Nguyệt hẹn gặp thám tử để nhận báo cáo cuối cùng về Lâm Đức Trung.

Đọc báo cáo, đôi chân mày của Minh Nguyệt nhíu chặt, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Cô thanh toán nốt chi phí còn lại, không quên lì xì một khoản như đã nói từ trước. Bọn họ mang đến cho cô một tin động trời, dĩ nhiên cô phải thưởng thêm cho bọn họ.

Những ngày sau đó Minh Nguyệt vẫn đi làm như bình thường. Hệ thống thấy cô bình chân như vại, nhịn không được bèn ngoi lên hỏi:

- Cô có kế hoạch gì chưa?

Minh Nguyệt vừa mới tắm xong, đang định đi ngủ thì bị hệ thống quấy rầy nên rất không vui, dẫu vậy cô vẫn trả lời:

- Dĩ nhiên là có rồi.

Hệ thống dò hỏi:

- Cô định làm gì?

Minh Nguyệt úp mở nói:

- Tới đó cậu sẽ biết.

Hệ thống không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở:

- Cô hãy thận trọng, đừng để Lâm Đức Trung phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Minh Nguyệt nhún vai đáp:

- Chính vì lý do đó mà suốt mấy tháng qua tôi không hề có ý định dính dáng gì tới nhà cũ, cũng không hề tới thăm mộ của chính mình.

Hệ thống nghe vậy thì rất yên tâm, chúc Minh Nguyệt ngủ ngon rồi offline.

Vào ngày diễn ra bữa tiệc sinh nhật, Minh Nguyệt vẫn đi làm như bình thường. Tan làm, cô mới lóc cóc đạp xe đến nhà bà Kim Khánh. Chỗ đó cách công trường chỉ hơn một cây số, chẳng mấy chốc cô đã tới nơi.

Căn biệt thự của bà Khánh toạ lạc tại vùng ngoại ô của thành phố, xung quanh có tường bao cao hai mét, hệ thống đèn và camera an ninh được bố trí ở khắp mọi ngóc ngách.

Mỗi khách đến dự tiệc đều phải có giấy mời mới được bước vào khuôn viên biệt thự, có thể nhóm cướp kia đã vào đây bằng một lối đi khác mà không ai hay biết, kể cả chủ nhân bữa tiệc.

Thoạt nhìn thật khó tưởng tượng sẽ có người vào đây cướp của mà thoát ra được, hơn nữa lại chẳng bị cảnh sát truy ra bất kỳ dấu vết nào.

Trước Tết, Minh Nguyệt đã đi một vòng quanh đây để khảo sát địa hình, mọi đường ngang ngõ tắt hay các lối ra vào xung quanh đều được cô nắm rõ trong lòng bàn tay.

Dựa theo thời gian ghi trên thiệp mời, lúc Minh Nguyệt đến nơi thì buổi tiệc đã bắt đầu. Cô tấp xe vào quán cà phê ở phía bên kia đường, cách nhà bà Khánh hai chục thước, vừa ngồi uống cà phê vừa chờ đợi thời cơ.

Mười lăm phút sau, Minh Nguyệt đã uống xong cà phê, đang xử lý nốt ly trà đá thì thấy nhà bà Kim Khánh đột ngột bị mất điện.

Kịch hay đã bắt đầu diễn rồi sao? Minh Nguyệt uống cạn cốc nước trà rồi trả tiền, nhanh chóng lên xe đạp rời đi.

Cô chạy đến cổng sau của nhà bà Khánh, vừa đúng lúc thấy một nhóm người đang vội vã lên xe ô tô bỏ trốn.

Minh Nguyệt tăng tốc, không hề do dự lao lên phía trước, ngang nhiên cản đường tẩu thoát của xe ô tô.

Gã đàn ông ngồi ở ghế phó lái ló đầu ra mắng chửi Minh Nguyệt bằng những lời lẽ khó nghe nhất:

- Thằng kia, mày bị điên à?! Tránh ra coi, không tao đâm chết mày bây giờ.

Minh Nguyệt làm như không nghe thấy, bình thản đạp xe lượn lờ trước đầu ô tô.

Người ngồi trong xe ô tô không hề nhân nhượng, nhấn ga tông thẳng vào Minh Nguyệt. Cú va chạm khiến xe đạp bị kẹt vào gầm xe, còn cô thì ngã lăn ra đường.

Ô tô vẫn không hề dừng lại. Minh Nguyệt lồm cồm bò dậy, chạy tới cản trước đầu xe, vừa gọi điện thoại báo công an vừa hô hoán đòi bồi thường.

Cửa xe mở ra, có bốn người bước xuống, tay lăm lăm gậy gộc và dao găm. Một tên trong số đó quát lớn:

- Cái này là do mày tự chuốc lấy.

Minh Nguyệt giả vờ sợ hãi nói:

- Ấy chết, các người đừng manh động, không thì phải hối hận đấy.

Không tên nào trong số chúng nghe lời Minh Nguyệt, đồng loạt lao về phía cô.

Cùng lúc đó người trong biệt thự đã kéo ra ngoài đường đứng xem Minh Nguyệt dạy dỗ bọn cướp.

Năm phút sau cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự tới nơi, tiến hành điều tra hiện trường, đồng thời áp giải băng cướp về đồn. Minh Nguyệt cũng được gọi đi theo để lấy lời khai.

Khi được điều tra viên hỏi tại sao lại có mặt ở nơi cách chỗ thuê trọ năm cây số vào thời điểm xảy ra vụ cướp, Minh Nguyệt trả lời:

- Tôi làm ở công trường gần đây, phát hiện ra quán cà phê ở chỗ này rất ngon nên thường xuyên đến đây uống sau khi tan làm. Hôm nay tôi đến uống cà phê như thường lệ, sau đó đạp xe về nhà. Do tôi vừa đạp xe vừa nghe nhạc trên máy MP3 nên mới không để ý rằng có xe ở phía sau, kết quả bị bọn họ tông trúng. Mất xe đạp ngày mai tôi không biết phải lấy gì đi làm.

Nói tới đây Minh Nguyệt thở dài. Dáng vẻ khổ sở khi bị mất đi chiếc xe đạp để mưu sinh khiến ai nhìn thấy cũng phải thương cảm.

Đoạn đường ở cổng sau biệt thự nhà bà Kim Khánh không có camera giám sát, đèn đường chỉ được bật lên sau bảy giờ tối nên ít người qua lại. Thời điểm xảy ra vụ việc là sáu giờ rưỡi tối, ngoài Minh Nguyệt và bọn cướp ra thì không có nhân chứng nào khác.

Câu trả lời của Minh Nguyệt trùng khớp với lời khai của năm tên cướp, ở hiện trường cũng tìm thấy một chiếc máy nghe nhạc bị xe cán nát bét, chứng minh khi ấy Minh Nguyệt vừa đeo tai nghe vừa đạp xe. Bởi vì cô không có yêu cầu đòi bồi thường, sau khi xác minh thông tin và ký vào biên bản ghi lời khai thì bên công an cho cô ra về.

Minh Nguyệt vừa ra tới cửa thì bị gọi lại. Cô cứ ngỡ lời khai của mình có gì sai sót, ai dè có một anh cảnh sát giao thông bước tới nghiêm khắc nhắc nhở cô rằng người điều khiển xe đạp không được sử dụng tai nghe khi tham gia giao thông, còn nói nếu lần sau để anh ta bắt được thì sẽ phạt cô thật nặng để răn đe.

Minh Nguyệt vâng vâng dạ dạ, hứa sẽ không tái phạm rồi vội vã rời khỏi đồn công an. Nơi đó thật đáng sợ. Dù không làm sai chuyện gì, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi bước vào, ngồi đối diện với các chiến sĩ công an cô vẫn cảm thấy áp lực nặng nề.

Minh Nguyệt đi xe ôm về phòng trọ, vừa úp bát mì, đang tính ăn thì nghe hệ thống hỏi:

- Tiếp theo cô định làm gì?

Minh Nguyệt vừa xì xụp ăn mì vừa trả lời hệ thống:

- Làm gì là làm gì? Tiếp theo để công an điều tra thôi. Với sức ảnh hưởng của bà Khánh, đã bắt được bọn chúng thì lo gì không lần ra được kẻ đứng sau sai khiến.

Hệ thống nhắc nhở:

- Chắc chắn Lâm Đức Trung sẽ có cách để trốn thoát khỏi sự truy lùng của pháp luật. Cô cần phải chủ động hơn, đừng để nước tới chân mới nhảy.

Minh Nguyệt hai ba đũa ăn xong bát mì, cô nói với vẻ tự tin:

- Cậu chớ quá lo lắng. Lần này tôi nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.

Lâm Đức Trung chỉ là một kẻ khố rách áo ôm không nơi nương tựa được ba mẹ cô cưu mang, vậy mà lại hại chết cả nhà cô để chiếm đoạt gia sản. Bây giờ nghĩ lại tai nạn khiến cô bị liệt hai chân, mù hai mắt hồi năm năm về trước chắc chắn là do hắn gây ra. Sau vụ tai nạn đó ba mẹ cô đều bỏ mạng, chỉ có mình cô còn sống, thế nhưng lại sống không bằng chết.

Nhớ lại chuyện cũ, Minh Nguyệt không cảm thấy hận, chỉ giận mình quá ngu ngốc. Rõ ràng biết Lâm Đức Trung là kẻ tiểu nhân hai mặt, vậy mà cô lại khinh địch, cho rằng hắn hèn nhát không dám làm gì. Ai dè hắn hại chết cả nhà cô lúc nào không hay. Cũng may cô được ban cho cơ hội khác để sửa sai, lần này cô sẽ không để cho Lâm Đức Trung được như ý nữa.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh - Thế Giới Tốt Đẹp sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.