Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tụ họp (p4)

Phiên bản Dịch · 857 chữ

Những người khác ăn ý tiến lại gần, Hiromitsu và Rei đứng ở hai bên cô, Matsuda và Hagiwara đứng sau họ ở hai bên trái và phải, Date người cao nhất, đứng sau saori, hơi rụt cổ lại, đặt tay lên vai của Matsuda và Hagiwara.

“Chuẩn bị!” Date nói, “Cười to lên, tạo dáng đi!”

“Ba, hai, một, cà tím!”

“Tách.” Màn hình lưu lại hình ảnh.

Matsuda lập tức ấn đầu Hagiwara: “Này Hagi, ông hâm à?”

Người sau vội chạy đi: “Không có!”

Hiromitsu bối rối: “Hai đứa này làm sao vậy?”

Trong ảnh, Furuya cùng Hiromitsu không có bất kỳ tạo dáng nào, nhưng cười rất rạng rỡ; Date ngậm cây tăm trong miệng, mỉm cười trước ống kính, hai tay ra hiệu “V”; trong khoảng khắc nhấn nút chụp Hagiwara đè tay lên đầu của Matsuda, tặng cho bạn thân một đôi “tai thỏ”, người sau giơ nắm đấm, biểu cảm vặn vẹo như giang hồ.

Bối cảnh đẹp đẽ, trường học yên tĩnh, hoa anh đào hồng thắm, màn đêm trong trẻo sâu thẳm.

“Phụt..” Hiromitsu bật cười, “Cái này xứng đáng bị Matsuda đánh lắm.”

Saori gật đầu, thế này thì trên cả xứng đáng. Rei ghé đầu qua, đứng cạnh hai người họ, ngạc nhiên hỏi: “Toru, lúc đó trông ông khẩn trương vậy?”

Trong ảnh, mặc dù tay trái của người trung tâm khá tự nhiên tạo dáng, nhưng nụ cười như tắm mình trong gió xuân bị mất đi độ cong ban đầu, trông rất lạnh lùng.

Saori sửng sốt một chút, lúc ấy cái gì cũng không nghĩ được, chỉ là muốn lưu lại khoảng kahwcs làm kỷ niệm, thì ra bản thân không hề cười sao?

“Có lẽ do tôi căng thẳng quá, dù sao đứng sát như thế cũng có chút nóng.” Cô tuỳ tiện gõ một câu lấy cớ.

Rei: “Mà lần trước trong bệnh viện ông cũng…”

“Được rồi, được rồi, chụp lại một bức khác đi!” Matsuda thở phì phò nói, “Bây giờ chụp lại một bức khác!”

Hagiwara: “Đừng lo lắng, Jinpei-chan, để như vậy trông đáng yêu mà!”

“Có quỷ mới đáng yêu!”

Chiyoya Saori cũng muốn chụp thêm một tấm nữa, lần này phải mỉm cười hơn một chút, cô gật đầu, chuyển giao diện điện thoại sang chụp ảnh.

Nhưng vừa ấn xong, điện thoại liền vang lên. Cô nhìn con số trên đó, trực tiếp nhận cuộc gọi. Giọng nói nghiêm túc của cảnh sát Takada Ichigo từ đầu dây bên kia truyền đến: “Có phải Chiyoya-kun đúng không? Nếu đúng, cậu có thể tạo ra tiếng động làm ồn một chút.”

Saori nhìn mấy đứa bên cạnh đứng im như phỗng, rồi gõ vào lan can sắt trên sân thượng.

“Chuyện là như thế này, Honde Taichi, nghi phạm trong vụ án mà cậu gặp ở trung tâm mua sắm vài ngày trước, đã tự sát vào chiều nay.”

Takada Ichigo nói: “Nếu có thể, cậu đến đồn cảnh sát ngay lập tức, chúng tôi cần hỏi một chút chi tiết – Nếu không được gõ một tiếng, còn đồng ý thì hai tiếng.”

Saori gõ vào lan can hai lần, bên kia nói: “Làm phiền cậu rồi.”, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia nói không nhỏ, mấy người đứng im lặng đã nghe được nội dung của cuộc trò chuyện, tỏ ra nghiệm túc.

“Tôi nhớ rõ là phạm nhân có trạng thái tinh thần không tốt, áp lực quá lớn nên tự sát là chuyện bình thường, nhưng thế thì có liên qua gì đến Toru?” Furuya cau mày, “Sắp tắt đèn của Học viện rồi.”

“Muộn như vậy mà vẫn tìm người, chắc chắn là gặp phải vướng mắc.” Hagiwara sờ cằm, “Tôi khá tò mò là đã có chuyện gì đã xảy ra.”

Date ho nhẹ: “Vậy, Toru, chuẩn bị thu dọng đồ đạc của ông đi, tôi giúp ông xin phép với thầy Onizuka, những người khác trở về ký túc xá.”

Morofushi Hiromitsu đột nhiên nói: “Để tôi đi cùng với Toru, dù sao cũng đang bị thương, dọc đường chẳng may xảy ra chuyện gì, tôi không yên tâm.”

Cái “chẳng may” này rất linh nghiệm, vừa có thể chỉ người, vừa có thể chỉ đồ ăn kỳ kỳ quái quái.

Saori hiểu ý: “…” chít tịt!

“Hiro, ông ra ngoài kiểu gì được?” Furuya nói, “Khó xin phép lắm.”

Hiromitsu rất bình bĩnh: “Không sao, tôi sẽ nói là bản thân bị mắc chứng mất ngủ trầm trọng, ra ngoài mua thuốc. Đây là sự thật.”

Furuya không còn lời gì để nói, Hiromitsu quả thực rất dễ bị bừng tỉnh từ ác mộng vào ban đêm.

Date vỗ tay: “Được rồi, hành động đi đi, lớp Onizuka, xuất phát!”

Saori nhét lại điện thoại vào balo, nhìn trời, thầm nghĩ đêm nay chắc phải thức trắng đêm. Nhưng so với cô, giọng nói của Takada Ichigo đều mang theo sự mỏi mệt, rõ ràng là ông chú đã không nghỉ ngơi trong vài ngày qua.

Đây chính là cảnh sát…

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.