Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tụ Họp

Phiên bản Dịch · 979 chữ

Mặc kệ hiện tại Hiromitsu có muốn quay xe đến đâu nhưng đã tới giờ phút này thì chẳng còn đường nào mà lui nữa.

Chàng trai tóc nâu bị áp bức bởi bè lũ vô lương tâm đã nhắm chặt mắt lại, thành thật khai ra vụ viết bản kiểm điểm.

Là bảng kiểm điểm 2000 chữ!

Saori nghe thằng bạn mình ấp úng xong liền tạm thời đơ người, cô mở to mắt ra hiệu cho mấy người đứng sau, cố gắng truyền đạt sự bối rối của mình.

Date ho nhẹ: “Thực ra thì ai cũng như nhau… Thầy bảo là phải viết rồi nộp trong cuối tuần này.”

Chiyoya Saori: “?” Giống là giống thế nào được! Tui vừ từ bệnh viện về đó mấy cha!

Matsuda trực tiếp đổ tội: “Ai bảo ông làm việc lỗ mãng như thế, thầy làm vậy là muốn tốt cho ông thôi!”

Saori: “?”

Nếu như không đọc qua manga biết được nguyên nhân bị phạt, là tui tin rồi á!

Furuya: “Dù sao thì… hai nghìn chữ vẫn ổn mà?”

Saori: “…” Tại sao tui lại nhớ lúc đầu chỉ có 500 chữ thôi nhỉ?

Cho nên chúng nó làm cái gì mà mình không biết rồi bản kiểm điểm mới như thế này. Giọng nói của mấy thanh niên nhỏ dần, mặt ai nấy đều hiện lên sự chột dạ. Hagiwara còn học được chiêu ánh mắt đáng thương mà Saori hay dùng với thầy Onizuka.

Chiyoya Saori chớp mắt chợt nhận ra. Quả nhiên, lại là mấy con tinh tinh này gây chuyện! Mình đã không thích đánh đấm thì chớ, các bạn cứ ép mình!

Sau khi thành công khai ra vụ bản kiểm điểm, đứa nào cũng chờ mong nhìn thấy khuôn mặt tan vỡ không còn gì để mất của Toru, thậm chí trong đầu còn nghĩ ra 7794 cách ngăn không cho cậu đánh người, nếu không vết thương lại nứt ra lần nữa.

Nhưng mà trên thực tế, cái gì cũng không có. Thanh niên tóc đen chỉ cười, lấy điện thoại ra bấm. “Không sao, tôi cũng không ngại vụ này. Không bằng, mấy ông có muốn ăn bánh trái không?”

Mặc dù đồng chí Toru nói năng có chút máy móc nhưng không hiểu sao mấy chế kia lại thấy hào quang thiên sứ ấm áp lấp lánh.

Xúc động quá! Bạn cùng lớp chất lượng vãi!!!

Hagiwara giơ tay trước: “Có bạn ơi!”

“Ông còn mang theo cả đồ ăn bên cạnh á?” Date cảm khái nói, “Vừa lúc cả đám vẫn chưa ăn tối, may ghê luôn.”

Furuya: “Có món gì vậy bạn ơi?”

“Thoạt nhìn, trông Toru giống như một người nấu ăn giỏi.” Matsuda xoa xoa tay, “Hóng lắm nha bạn!”

Thấy năm người vẫn không phát hiện manh mối gì, cậu thanh niên càng cười dịu dàng hơn.

Chiyoya Saori tất nhiên là biết nấu ăn, cô được gia đình Kuroba nhận nuôi từ năm 10 tuổi. Vợ chồng nhà Kuroba vì công tác bí mật nên cực kỳ bận rộn và thường xuyên vắng nhà. Để không gây rắc rối, cô đã học rất nhiều kỹ năng nấu nướng từ quản gia, cố gắng thể hiện giá trị của chính mình.

Mặc dù mỗi lần cô muốn hỗ trợ nấu ăn thì sẽ bị Kuroba Kaito kéo đi vì vài vấn đề trục trặc, thằng bé luôn ngượng nghịu nói rằng muốn chơi cùng Saori hoặc có cái gì đó cao quá mà nó không với tới – Toàn là chuyện xảy ra đúng lúc.

Nhưng không sao, bổn cung đã học được hết bí kíp rồi!

Về sau bởi vì cốt truyện, cô đã chuyển đến phố Beika sống tự lập. Nhưng… điều này không đồng nghĩa việc Saori có thể nấu ăn ngon, nhất là khi ả ta có khẩu vị mạnh, ăn không cay liền không vui.

Mở chiếc ba lô màu đen, lấy ra vài cuốn sách cũng những món đồ rải rác, rồi đặt chúng sang một bên.

“Thuốc xịt muỗi, băng cá nhân, thuốc bôi vết bầm tím, băng bông y tế, đèn pin,…” Mấy người nhìn theo động tác của cậu thanh niên, sắc mặc dần dần chuyển sang kinh ngạc.

Hiromitsu nhịn không được liền hỏi: “Ông mang nhiều thứ như vậy làm gì? Không nặng à?”

Điện thoại nhấp hai lần bị giơ lên: “Nó cũng không nặng lắm, đề phòng bất trắc thôi.”

“Rất đáng tin cậy, Doraemon Toru!” Hagiwara trêu ghẹo nhưng mục đích chính vẫn là thăm dò, “Thế đồ ăn đâu bạn mình ơi?”

Thực ra, đồ ăn nhẹ hay những thứ tương tự không được phép mang đến Học viện Cảnh sát, chỉ là Saori đã giở trò ngay từ đầu, nhét hộp xuống dưới dùng của ba lô.

Cô cũng không giống “Chiyoya Toru” ôn nhu như vẻ bề ngoài đâu.

Saori ra hiệu cho anh em bình tĩnh, lấy ra vài hộp wagashi rồi thu dọn vài món đồ lặt vặt vương vãi, khoá lại balo, chàng trai mở hộp ra cho mọi người cùng chứng kiến kỳ tích.

Có ba cái wagashi trong một hộp, tổng cộng có bốn cái hộp nhỏ cạnh nhau, hai hộp màu xanh, một hộp màu đỏ và một hộp màu xanh lục, tất cả điều là hình dạng slime trông khá đáng yêu.

Ui thặc bất ngờ! Đại tiệc slime!

Năm đồng chí nào đó trải qua phi vụ bị slime tập kích tại ký túc xá: “!!!”

Quả nhiên, thế giới này có ai lại không biết mang thù cơ chứ!

Saori ra hiệu cho bọn họ trước, còn nhiệt tình chỉ vào hộp màu xanh lam với vẻ mặt chân thành tha thiết, nhìn qua có vẻ như đã sẵn sàng chia điểm tâm cho bọn họ.

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.