Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư mật.

Phiên bản Dịch · 1679 chữ

chuyện xảy ra tối nay khiến Lâm Phi không tài nào ngủ được, cho dù kỳ thực hắn không cần ngủ nhưng trong lòng có gút mắc khiến bản thân hắn như nằm trong rừng gai, khẽ động cũng có thể khiến toàn thân đau nhức.

Phương Nhã Nhu là một người phụ nữ có chủ kiến, mặc dù đại đa số thời gian cô lựa chọn chăm sóc người ngoài mà xem nhẹ bản thân nhưng không có nghĩa là cô không có những suy nghĩ của riêng mình. Một khi cô đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ cố chấp, quyết đoán thậm chí là tàn nhẫn hơn so với bất kỳ ai... Không chỉ đối với người khác, đối với mình cô cũng như vậy.

Không đợi Lâm Phi hồi hồn, Phương Nhã Nhu đã tới chỗ Lâm Đại Nguyên nói cô cần rời khỏi đây một thời gian.

Chỉ có điều từ ngữ Phương Nhã Nhu dùng uyển chuyển, chỉ nói cô muốn trở về thủ đô làm bạn bên người mẹ cơ thể không tốt, bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện cô mới vội vã ra đi.

Lâm Đại Nguyên cũng phát hiện ra có điểm gì đó bất thường nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, nhìn thấy thần sắc Phương Nhã Nhu đầy thương cảm cũng tưởng do cô đang quá lo lắng cho mẹ mình, không hề hoài nghi gì cả.

Lúc hừng đông, Phương Nhã Nhu đã rời khỏi Lầm An, ngồi máy bay trở về thủ đô.

Lâm Phi nằm trên giường nhìn lên trần nhà nhưng cả đêm không chợp mắt, hắn tự hỏi về những lời Phương Nhã Nhu nói nhưng càng suy nghĩ liền cảm thấy đã lún vào vũng bùn lầy quá sâu, khó có thể giãy giụa trong vòng xoáy tình cảm này.

Mãi cho tới khi ăn xong điểm tâm, Tạ Doanh Doanh đẩy cửa tiến vào, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Lâm Phi trong mắt hiện vẻ không đành lòng.

Nhưng rất nhanh Tạ Doanh Doanh hừ sâu một hơi, lộ ra nụ cười rạng rỡ, dịu dàng nói:

- Tiểu Phi Phi! Chúng ta đi luyện công buổi sáng có được không?

Cô nhảy vọt đè lên người Lâm Phi, núi đôi bó sát trong áo vận động bó cổ tròn đung đưa, hai chân kẹp ở bên hông Lâm Phi, chậm rãi dùng bộ phận nhạy cảm của mình ma sát ở vùng bụng Lâm Phi.

Mãi cho tới khi thân thể lui tới tận đùi Lâm Phi, thấy Lâm Phi không có chút phản ứng, thằng nhóc bình thường giờ đã quậy tưng bừng thì hôm nay lại ngoan ngoãn không có chút động tĩnh!

-Aaaaa.... Tiểu Phi Phi! Anh sao vậy?

Tạ Doanh Doanh lớn tiếng nói.

Lâm Phi không nói, dùng tay véo mạnh núi đôi của cô.

-Được rồi, lúc này anh cũng không có tâm tình làm với em, em không cần cố tình trêu chọc để làm anh vui vẻ, anh không yếu ớt như vậy.

Tạ Doanh Doanh thầm oán đối phương dùng lực quá mạnh, xoa xoa ngực trái của mình:

-Ai thèm an ủi anh... chăng lẽ Nhu Nhu đi rồi em không cần luyện công nữa? Đừng quên anh chính là đỉnh lô để em ép dương khí đó.

-Lại còn đỉnh lô nữa, nói linh tinh nữa anh sẽ đánh mông em!

Lâm Phi trừng mắt tức giận nhìn cô.

Tạ Doanh Doanh kiều mỵ khẽ cắn môi, liếc mắt đưa tình:

-Người ta ước gì anh làm vậy, chỉ cần không đánh sưng thì rất kích thích....

Lâm Phi không có biện pháp nào với người phụ nữ không nghiêm chỉnh không thuốc nào chữa được này, chỉ có điều để cô quậy như vậy khiến trong lòng hắn thư thái hơn nhiều.

Đang suy nghĩ xem có nên “vận động ” một chút với Tạ Doanh Doanh hay không thì dưới lầu lại vang lên tiếng gọi của Khương Tiểu Bạch.

-Đao ca! Đao ca!

Lâm Phi còn đang lo lắng không biết mấy ngày nay Hoa Hòa Thượng đi đâu, tuy rằng theo đuổi Lý Ủy Nhiên không thành nhưng không tới mức bị thương chạy trốn chứ.

Không ngờ sáng sớm nay lại trở về.

Tạ Doanh Doanh đang khát tình thì bị người khác quấy rầy, mất hứng quyệt miệng một cái, trên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn tỏa ra chân khí thủy lôi, hoa lửa màu xanh vàng bắn ra, có chút dọa người.

-Em muốn giật chết tên hòa thượng kia, tiểu đệ của anh quá thiếu ý thức rồi.

Cô thầm nói.

Lâm Phi cười cười, rất tự nhiên hôn lên khuôn mặt cô, vuốt vuốt tóc tỏ vẻ an ủi, sau đó đi ra ngoài.

Tạ Doanh Doanh sững sờ ngồi ở trên giường, nhất thời ngẩn ra.

Hai người sớm đã lên giường không biết bao nhiêu lần, những gì cần làm đều đã làm nhưng trước nụ hôn hời hợt, trước cái vuốt ve này của Lâm Phi vẫn khiến cô không chịu đựng nổi.

Tạ Doanh Doanh cảm thấy lòng mình rối loạn, thở gấp, nở nụ cười ngẩn ngơ, cảm thấy ngọt ngào.

Lâm Phi đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Khương Tiểu Bạch liền nhíu chặt mày.

-Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cho dù tìm đàn bà cũng đừng rêu rao như vậy được không, hơn nữa cậu còn là một hòa thượng nữa đó... Mau lau vết son trên mặt đi! Mau rửa sạch cái mùi nước hoa mạt hạng đó nữa... Nơi đó không có phòng tắm sao, chẳng lẽ cậu không thể tốn thêm chút tiền tìm một chỗ cao cấp chút?

Lâm Phi lại dạy dỗ đoi phương.

Khương Tiểu Bạch lúng túng sờ mặt mình, cười ngượng ngùng.

-Dù sao đều là một cửa giống nhau, với lại cũng xinh đẹp hơn các cô gái nông thôn trên núi, hơn nữa người xuất gia cần tiết kiệm tiền, hộp đêm lớn cần tốn mấy ngàn tệ một đêm, rất lãng phí.

- Được rồi, cần tiền thì gọi cho tôi chẳng phải là được rồi sao? Cần gì mà sáng sớm đã chạy tới nhà tôi, nói đi, muốn bao nhiêu để tôi bảo EVA chuyển cho cậu.

Lâm Phi cho rằng thằng nhãi này hết tiền tiêu.

Nhưng Khương Tiểu Bạch vội vàng khoát tay phủ nhận.

- Đao ca, anh muốn đi đâu, em có chuyện quan trọng cần nói cho anh biết... Anh xem anh đó, vừa tới đã trách em khiến thiếu chút nữa em quên mất.

Nói xong, Khương Tiểu Bạch móc một phong thư trong túii trên áo cà sa, đưa cho Lâm Phi.

-Sáng hôm nay em vừa mới nhận được, không có dấu bưu kiện, là có người sai một đứa bé chuyên tới, hình như là rất sợ ai đó phát hiện. Em xem trên phong thư thì người nhận là Đao ca, em lo có ai muốn đùa dai cho nên đã mở ra xem rồi...

Khương Tiêu Bạch nuốt nước miếng, thận trọng nói:

-Đao ca, nội dung phía trên có ý gì? Lý gia là ai? Tứ đại gia tộc nắm chứng cứ gì? Hơn nữa còn muốn anh rời khỏi Hạ Quốc nữa.

Lâm Phi nhìn bức thư, trên đó viết một câu rất đơn giản:

- Tứ đại gia tộc đã biết được chân tướng từ chỗ hạ nhân Lý gia, nắm giữ được chứng cớ, nguy cơ đang tới, mau rời khỏi Hạ Quốc.

Rõ ràng là người này biết tứ đại gia tộc sắp ra tay với Lâm Phi nên mật báo cho hắn.

Internet đã bị giám sát và khống chế, rơi vào bước đường cùng nên đối phương phải lựa chọn cách đưa tin nguyên thủy nhất, nhưng lại do Khương Tiểu Bạch giao cho Lâm Phi.

Lâm Phi sau khi đọc xong, híp mắt lại, không khỏi có chút buồn bực, chẳng phải khi trước Tạ Doanh Doanh đã tìm được chứng cứ rồi tiêu hủy nó hay sao? Người đó cũng đã bị giết, sao tứ đại gia tộc có thể lấy được chứng cứ cơ chứ?

Đủng lúc Tạ Doanh Doanh đi xuống, thấy vẻ mặt của Lâm Phi liền hỏi xem xảy ra chuyện gì. Lâm Phi đưa phong thư cho cô nhìn, lập tức sắc mặt cô trắng bệch, biến sắc.

-Em... Chuyện này...

Tạ Doanh Doanh bối rối giải thích:

-Lâm Phi, anh phải tin em! Không phải do em làm!

Cô sợ Lâm Phi không tín nhiệm mình, gấp gáp nói:

-Em có thể thề, nếu như em nói dối anh câu nào thì Tạ Doanh Doanh em sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết cũng không yên....

-Được rồi.

Lâm Phi cười lớn, vẻo mặt cô:

-Em gấp gì chứ? Đương nhiên là anh biết em sẽ không làm. Em không có động cơ, hơn nữa làm vậy đối vơi em trăm hại mà không có một lợi.

Tạ Doanh Doanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng nói:

- Nhưng Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không vui đùa như vậy, cô ấy đã viết thư cho anh biết vậy nhất định là người của Lý gia đã làm chứng...

- Em nói gì? Phỉ Phỉ? Lục Vũ Phỉ?

Tạ Doanh Doanh nháy mắt mấy cái, có chút khó hiểu:

-Em không biết ? Chữ viết trong bức thư là của Phỉ Phỉ… Anh cho rằng là ai mật báo?

Đương nhiên Lâm Phi không nhìn ra là ai viết, hắn chỉ có thể thấy đây là chữ một người phụ nữ, lại không ngờ là Lục Vũ Phỉ viết cho mình biết.

Không thể không nói, Lâm Phi cũng có chút cảm động, bản thân mình đã giết chết cha cô ấy, mặc dù là do Lục Thiết Quân gieo gió gặt bão nhưng thù giết cha không đội trời chung!

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 404

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.