Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếm được chữ lý.

Phiên bản Dịch · 1875 chữ

Tuy không nói lời nào nhưng cô cũng đã hành động, thố lộ hết những điều trong lòng ra.

Lâm Phi ôm chặt lấy thân thê mềm mại co dãn của Bạch Hân Nghiên, nhiệt tình đáp lại, nhiệt độ trong xe tăng lên rất nhanh...

Thủy triều lên xuống, kích tình qua đi, sau cơn bão tố liền bình lặng lại.

Đây không phải lần đầu tiên hai người “yêu ” nhau ở trong xe, nhưng đây là lần hai người nhập tâm nhất.

Lâm Phi cởi trần nằm ở ghế sau, Bạch Hân Nghiên thì lõa thể, nằm ghé trên người đối phương, hưởng thụ cảm giác dư âm tuyệt vời.

Nở nụ cười thỏa mãn, Bạch Hân Nghiên khẽ động thân, hai cục thịt mềm ép lên lồng ngực Lâm Phi, khẽ nói:

-Vừa rồi có trẻ con ở đó nên không tiện ra tay. Em nghĩ cẩn thận lại thì Lô Bân nhất định có vấn đề, tất cả chuyện này đều do gã sắp đặt. Hiện giờ gã đã rời khỏi cô nhi viện, hay là giờ đi bắt gã?

Lâm Phi cười cười:

-Chính là do gã sắp đặt, cũng coi như số gã may đi, những đứa nhỏ này khiến anh nhớ tới rất nhiều chuyện... chỉ có điều vừa rồi anh không giết gã ngoài việc cân nhắc tới những đứa nhỏ kia thì còn một nguyên nhân khác... Chờ sau khi tra rõ ràng e là chúng ta không giết gã thì Lô gia cùng không tha cho gã đâu. Đợi đến khi đó ra tay sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức nho nhỏ.

-Nguvên nhân gì?

Bạch Hân Nghiên hiếu kỳ hỏi.

Lâm Phi nói:

-Tạm thời chỉ là suy đoán của anh, nhưng cũng không khó để điều tra. Đúng rồi, sau khi Shiva bỏ đi, cô nhi viện không còn ai chăm sóc. Anh không muốn những đứa nhỏ kia bị Lô Bân lợi dụng, em hãy dùng chức quyền để nhận lấy. sau đỏ tìm người thích hợp chăm sóc đám trẻ.

Bạch Hân Nghiên gật đầu, chuyện này đối với chức vị hiện giờ của cô chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa đây là làm việc thiện, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Còn việc tìm ai chăm sóc đám nhỏ thì cô cũng đã có chủ ý.

Đại viện tô trạch Vương gia, gia chủ đời này Vương Chính đã đợi rất lâu bên ngoài phòng luyện công của lão tổ tông Vương Xán.

Nếu không phải thỉnh thoáng có người hầu đưa trà và điểm tâm tới, với tuổi tác của gã thì quả thực khó mà đợi lâu như vậy.

Vương Xán đã bế quan mấy ngày nay, trước khi bế quan lão đã nói đại khái ngày xuất quan, hôm nay là ngày cuối cùng cho nên Vương Chính mới tới đây.

Trên thực tế, mấy ngày nay gã đều vô cùng nóng lòng, chỉ muốn mau chóng nói bí mật động trời mà mình vừa thu được cho lão tổ tông biết.

Rốt cục không khổ công Vương Chính chờ đợi, chạng vạng tối thì cánh cửa phòng luyện công của Vương Xán từ từ mở ra, Vương Xán một thân trường bào màu trắng, sắc mặt hồng nhuận, khí định thần nhàn, chân đi giày vải đen chậm rãi đi ra.

Khi Vương Chính nhìn thấy lão tổ tông, không khỏi sững sờ. Gã không có tu vi, căn bản không cảm nhận được rốt cục Vương Xán thay đổi gì, nhưng trực giác mách bảo lão tổ tông đã thay đổi...

Cũng không phải là khí thế càng thêm kinh người, càng thêm uy nghiêm mà ngược lại, càng bình thản hơn.

Nếu nói trước kia Vương Xán dù không phải người cường thế nhưng trên người vẫn có khí chất vương giả của người bề trên.

Hiện giờ Vương Xán lại giống một vị trưởng bổi giản dị gần gũi, không hề có khí tức người tu hành. Nếu giờ lão thay đôi quần áo đi trên đường đoán chừng không ai để ý tới sự hiện hữu của lão.

-Chính nhi, con chờ ta lâu chưa?

Vương Xán cười hiền hòa nói.

Vương Chính phục hồi tinh thần, vội vàng mừng rỡ nói:

-Chúc mừng lão tổ tông tu vi đã tăng một bước!

-Hả? Con có thể nhìn ra?

-Tuy rằng ánh mắt chính nhi kém cỏi không thể thấy rõ nhưng lão tổ tông phản phác quy chân, tất nhiên là có tăng tiến.

Vương Chính cung kính nói.

Vương Xán lẩm bẩm:

-Phản phác quy chân... ừm, đúng vậy, nói đúng lắm... Không ngại nói cho con biết, hiện giờ ta đã bước vào cảnh giới Vương giả!

Toàn thân Vương Chính giật bắn lên, sau đó run run quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái:

-Lão tổ tông đạt tới vương giả quả thực đây là chuyện vui mừng nhất trong trăm năm của Vương gia ta! Từ nay về sau Vương gia ta lại trở thành người đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, ai dám nghi vấn chứ?!

Lúc này trưởng lão của Vương gia cũng từ khắp nơi chạy tới.

Ánh mắt đám trưởng lão Vương gia đương nhiên càng thêm chính xác, thấy Vương Xán liền liên tục chúc mừng, chỉ muốn hỏi xem rốt cục cảnh giới vương giả có điểm gì huyền diệu.

Vương Xán sau khi nói vài câu với những huynh đệ tỷ muội đồng tông liền dò hỏi:

-Chính nhi, con ở đây chờ ta xuất quan có phải là có chuyện gì quan trọng không?

Vừa rồi Vương Chính không dám xen vào, lúc này tiến lên trước nói:

-Lão tô tông, hôm trước có một phong thư nặc danh đưa vào trong hòm thư riêng của tôn nhi, con đã phái người tra xem nhưng cũng không tìm được nơi gửi thư.

Mà tin tức bên trong muốn chúng ta tới một nhà kho bỏ hoang, tìm một người và một đồ vật.

Con đã phái người đi, quả thực đã tìm thấy một người đàn ông bị trói và một chiếc đĩa CD.

-Hả? Là thứ gì, là kẻ nào?

Vương Xán tò mò hỏi.

Vè mặt Vương chỉnh kích động, đưa laptop sớm đã mang tới, chiếu nội dung trong CD.

-Lão tổ tông, chư vị trưởng lão, mọi người chúng ta đều bị tiểu tử Lâm Phi kia lừa gạt rồi! Trong video đã ghi lại chứng cứ Lâm Phi lừa gạt chúng ta!

Đám Trướng Lão môn của Vương gia Iighe xong thần sắc khác thường, vội vàng tập trung tinh thần nhìn vào video.

Video đương nhiên do Hoa Lộng Anh ghi lại, là lúc trợ lý của Lý Diễm thẳng thắn nói hết mọi chuyện ra, tất cả đều có căn cứ.

Sau khi xem xong, người của Vương gia, kể cả Vương Xán đều mang vẻ mặt âm trầm.

Bọn họ nghĩ hết biện pháp nịnh nọt Lâm Phi hi vọng rút ngắn khoảng cách nhưng tuyệt đối không ngờ từ đầu tới cuối đều bị Lâm Phi dùng “Không thành kế” đùa bỡn!

-Lẽ nào lại vậy! Tiểu tử này dám trêu chọc chúng ta?!

-Tứ đại gia tộc trong mắt hắn e rằng đều chỉ là cọp mất nanh vuốt, không nuốt được người. Hừ hừ... đúng là to gan lớn mật.

Vương Xán nói:

-Tên trợ lý kia còn sống không?

-Đã được trông coi cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có thể để lão tổ tông hỏi.

Vương Chính nói.

Vương Xán híp mắt, nói:

-Hỏi hay không đều không khác nhau bao nhiêu, chuyện này không hề nghi ngờ gì nữa. Lúc trước đã cảm thấy tên Lâm Phi này miệng lưỡi trơn tru, có chút nghi ngờ rồi nhưng vẫn thiếu chứng cứ nên ta không thể phán đoán. Xem ra hôm nay đã rõ ràng chân tướng sự việc.

Chuyện này chờ ta và trưởng lão ba gia tộc lớn khác thương lượng một chút. Muốn trở mặt với Lâm Phi cần có bốn gia tộc đồng thời ra mặt, không thể để Vương gia ta một mình xông lên được.

-Đúng vậy, tuy rằng Vương Xán huynh đã đạt tới vương giả nhưng thực lực của Lâm Phi cũng không phải bình thường, chúng ta không thể giêt địch một ngàn tổn hại tám trăm!

Một trưởng lão nói.

Vương Xán cười lạnh:

-Trở về thủ đô, nói chuyện này cho ba nhà khác rồi mới tìm Lâm Phi tính sổ. Long Ngũ khiến tứ đại gia tộc chúng ta chịu tổn thương nặng như vậy, còn đánh cắp Tinh Thần Thạch, truyền nhân duy nhất của hắn ta nếu không giao ra thứ gì hữu dụng thì sao có thể sống vên được.

Vương Chính cười như một con cáo già:

-Lão tổ tông, vừa đúng lúc vài ngày trước đây đứa con phể vật của con là Vương Thiệu Hoa bị Lâm Phi giết!

Đồ vô dụng đó chết còn bớt lo, chẳng qua hiện giờ chúng ta có thể lấy lý do này để quang minh chính đại đi tìm Lâm Phi nợ máu trả bằng máu, ít nhất có thể chiếm chữ lý.

Vương Xán nghe xong, gật đầu cười nói:

-Chính nhi, cũng là con suy nghĩ chu đáo. Khá lắm, đứa cháu khiến Vương gia mất mặt này không ngờ khi chết lại có chút tác dụng, ha ha...

Trong khu nhà cao cấp ở sơn trang Thiên Lan, Lâm Phi không hề biết một lần phiền toái lớn đang tới gần.

Hắn đang ngồi trước máy vi tính trong phòng thí nghiệm, nhìn những tư liệu bí mật mình vừa Hack được, lộ ra nụ cười lạnh, thầm nghĩ:

- Quả nhiên là vậy!

Bạch Hân Nghiên từ ngoài đi vào, vừa tới cửa liền nói:

-Em đã tạm thời để cục công an thành phố tiếp quản cô nhi viện, chờ sau khi sửa sang lại tin tức có liên quan thì có thể do chúng ta lén tiếp quản...

Lâm Phi xoay ghế, hiếu kỳ hói:

-Lén tiếp quản? Em không định để chính phủ quản lý cô nhi viện?

-Vâng.

Bạch Hân Nghiên cười nói:

-Lúc chiều anh đã nói em tìm người chăm sóc đám trẻ kia, em đột nhiên nhớ tới mẹ em nói bà ấy ở nhà chán quá, tìm việc lại ngại không được tự do. Em định để mẹ em tới chăm sóc đám trẻ, bà cũng đã nhận lời, hơn nữa còn thấy thú vị.

Lâm Phi trán đầy mồ hôi, nhớ tới mẹ vợ Hạ Lâm Mỹ, do dự một chút mới dám nói: - Liệu có thích hợp không? Anh lo...

Bạch Hân Nghiên tức giận nhìn hắn:

-Đừng thấy mẹ em trước đây làm loạn như vậy mà nhận định. Khi bà chăm chú làm việc tuyệt đối không xảy ra sai lầm, anh chớ coi thường mẹ em...

Cô nói được hơn nửa lại nhìn thấy những hình ảnh trên máy tính của Lâm Phi liền ngẩn ra một chút:

-Những thứ này là gì? Thật buồn nôn…

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 385

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.