Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạy tôi được không?

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

- Tôi độc xà châu?

Thiên Diện ngay lập tức nhận ra đây là vật gì, là loại hỏa dược được đám Hàng Đầu Sư Thái Miễn chế ra, hơn nữa còn được thêm một lượng lớn độc rắn và độc cỏ, độc tính trí mạng.

Lúc đầu là được cải tạo từ đạn khói của Ninja, nhưng sau khi chế tạo xong mới thấy nó quá ngoan độc, về cơ bản có thể được coi là thứ đồ cấm kỵ trong thế giới ngầm.

Vậy mà Shiva lại mang theo những thứ như vậy trong người, đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào, hơn nữa còn là loại sát thủ tàn bạo điển hình.

Nếu ném thứ đó về phía Thiên Diện thì cô không sợ, với tu vi của mình, cô có thể chặn được món đồ này.

Nhưng tu vi của Bạch Hân Nghiên còn thấp nếu như bị chất độc này làm cho bị thương thì sẽ có chuyện lớn xảy ra.

- Cẩn thận!

Thiên Diện hô lên, Bạch Hân Nghiên cũng đã phản ứng kịp thời, nhưng tốc độ của cô không thể bằng Thiên Diện và Shiva được, cuối cùng vẫn không tránh kịp.

Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, một luồng khói độc màu xanh được phóng xuất ra ngoài, chỗ Bạch Hân Nghiên đứng đã biến thành một màn sương mù màu xanh lá cây!

Bạch Hân Nghiên lập tức cảm thấy da của mình hơi đau, những chất độc giống như đang thông qua da của cô, nhanh chóng ngấm vào bên trong cơ thể!

Ánh mắt Shiva lóe lên đầy bí hiểm, lớn tiếng cười vang:

- Đừng có trách ta thủ đoạn ác độc, đây là cái giá cô phái trả cho việc quyến rũ người mà ta để ý! Ta không thể có được hắn. thì cô cũng đừng có mơ có được!

Nói xong câu này, Shiva liền bay đi khỏi, nhanh như một bóng ma.

Thiên Diện tuy có thể đuổi kịp nhưng cô lại do dự, dù sao thì Bạch Hân Nghiên có lẽ đã trúng độc, đuổi theo Shiva không quan trọng bằng việc giữ được tính mạng của Bạch Hân Nghiên.

-Để tôi vận công trị thương cho cô!

Thiên Diện tạo ra một vòng chân khí bảo hộ rồi kéo Bạch Hân Nghiên từ trong đám khói độc ra ngoài.

Tuy nhiên, Bạch Hân Nghiên khổ sở kêu mấy câu, lắc đầu nói:

-Không cần, tôi có thể tự lo ... Cô ... Cô hãy mau đuổi theo Shiva đi ....

- Cô tự lo được sao?

Thiên Diện có hơi không tin tưởng dù sao thì công lực của Bạch Hân Nghiên đã không còn, lại không có cách nào giải được chất độc, mà loại kịch độc này, có thể trong vòng 3 phút khiến cho toàn thân người trúng độc bị thối rữa.

Bạch Hân Nghiên không lo được nhiều vậy, tự mình ngôi khoanh chân, rồi vận chuyển tâm pháp Quỷ sắc ma tâm cùa Hạ gia, từng luồng chân khí màu đen đang lượn lờ trên người cô.

Không lâu sau, điều kỳ diệu đã xảy ra, không nói đến chuyện tất cả độc tố trên người cô đều đã được hấp thụ vào bên trong cơ thể, ngoài ra, màn sương khói độc kia cũng được Bạch Hân Nghiên hút vào trong người ...

Chẳng những cô không đem chất độc thải ra ngoài mà ngược lại lại đang hấp thụ chúng, thời gian trôi đi, làn da của cô cũng dần hồng hào trở lại.

Thiên Diện cô thật sự đã coi thường bản lĩnh của Bạch Hân Nghiên, cô rất có hứng thú đối với phương pháp hấp thụ chất độc trợ giúp cho luyện công này, đang suy nghĩ có nên theo Bạch Hân Nghiên lãnh giáo, học một chút không?

Bạch Hân Nghiên sau khi chữa trị xong, mở mắt ra đã thấy Thiên Diện ngồi xổm trước mặt mình ánh mắt long lanh nhìn cô.

-Sao cô không đuổi theo Shiva?

Bạch Hân Nghiên bực mình nói.

-Thứ công pháp có thể hấp thụ chất độc này của cô gọi là gì? Có thể dạy cho tôi được không?

Thiên Diện vội vàng hỏi.

Bạch Hân Nghiên há miệng, ngây người một lúc, lúng túng vuốt tóc:

- Cô vì chuyện này mà cứ ở đây chờ tôi? Ả Shiva kia chạy thoát rồi thì làm sao đây?

- Chạy thì cũng chạy thoát rồi, tỷ lệ tôi giết ả thành công không đến 50%, huống hồ tôi còn muốn học cái này, cô có dạy cho tôi không?

Thiên Diện vốn không quan tâm đến việc Shiva đã chạy mất.

Bạch Hân Nghiên thầm than trong lòng, thật không hiểu sao Lâm Phi có thể giao lưu với Thiên Diện được. Đây đúng là đàn gảy tai trâu, hoàn toàn không cùng chủng loại.

- Được, buổi tối tôi sẽ dạy cho cô, tôi nghĩ mẹ tôi cũng sẽ không để ý đâu!

Bạch Hân Nghiên đứng dậy

Thiên Diện gật đầu mãn nguvện, chợt nhớ ra hỏi:

- Sao ả ta lại muốn giết cô?

Bạch Hân Nghiên trầm tư nói:

- Chuyện này thật là kỳ lạ, theo ý của ả Shiva kia thì hình như ả ta thích tướng quân Lô Bân, cho nên mới muốn giết tôi, nếu vậy thì ngay từ đầu ả đã có thể giết tôi luôn rồi, nhưng rõ ràng là ả ta muốn bắt tôi đến đâu đó. Hơn nữa, Lô Bân có biết thân phận thật sự của Shiva hay không cũng là một vẩn đề, tôi cần phải điều tra một chút mới có thể phán đoán được cụ thể là đang có chuyện gì xảy ra.

Tuy Bạch Hân Nghiên không muốn tin nhưng vị tướng quân trẻ tuổi thoạt nhìn vô cùng dễ mến kia có thể là một tiểu nhân hèn hạ. Nhưng kinh nghiệm trinh sát nhiêu năm của cô nói cho cô biết, Lô Bân nhất định có vấn đề.

- Cô tự mình trở về sẽ nguy hiểm , để Scarpe đến đón cô!

Thiên Diện nhắc nhở.

Bạch Hân Nghiên mỉm cười, nói một cách chân thành:

- Lần này phải cám ơn cô rồi, có cô ở đây thì tôi mới được cứu!

-Dạy công pháp cho tôi là được rồi!

Thiên Diện cũng không hề khách khí.

Bạch Hân Nghiên gật đầu một lần nữa, ý bảo không thành vấn đề. Lúc cô quay người định đi về thì thấy lão Bao đang đứng cách đó không xa, thấp thỏm như đang đợi gi đó.

- Lão Bao, ông ở đây làm gì vậy?

Bạch Hân Nghiên hỏi.

Lão Bao gượng cười nói:

- Thưa hai cô, mấy người ở đây đánh nhau gây ra tiếng động lớn quá, mặc dù bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, không có ai qua lại nhưng có thầy giáo gần đây. Nếu không phải lão ở đây canh chừng, không cho ai lại gần thì không phải đã khiến cho mọi người trong trường học đều khiếp sợ rồi sao? Vậy là không sao rồi chứ? Người đàn bà kia rốt cuộc là có lai lịch gì?

- Ông suy nghĩ thật chu toàn, - Bạch Hân Nghiên nói,

- Tôi đến văn phòng liên lạc với Lâm Phi, dấu vết đánh nhau ở đây, ông hãy cho người đến dọn dẹp một chút.

Lão Bao tất nhiên biết rõ phải làm gì, liên tục gật đầu.

Trên ban công lầu hai, trong nhà của Tô Ánh Tuyết ở sơn trang Bắc Tú đang có một cuộc phẫu thuật khá “khó khăn ” đang diễn ra.

Bác sĩ mổ chính là Lâm Phi, nhưng người bệnh lại không phải Tô Ánh Tuyết hay Giang thẩm mà là thú cưng của Tô Ánh Tuyết,con rùa có tên “Miên Hoa Đường”.

Lâm Phi thật đúng là gặp phải ma, mới sáng sớm đã bị Tô Ánh Tuyết gọi đến, lại còn tưởng là đi đến những nơi như là thủy cung hay vườn bách thú, đã đến xem những động vật của cô cả nghìn lần không chán rồi nhưng ai ngờ, lần này lại đến để làm phẫu thuật.

Con rùa đen này lúc đầu cũng không ăn đồ ăn, hơn nữa ngày càng yên tĩnh, lại không hề nhúc nhích, Tô Ánh Tuyết chạm vào nó cũng không hề phản ứng.

Điều này khiến cô rất hốt hoảng, nên đã vội vàng gọi Lâm Phi đến, kiểm tra cho con rùa, nghĩ đến Lâm Phi ngay cả phẫu thuật cho người cũng làm được thì kiểm tra cơ thể con rùa một chút chắc chắn là không có vấn đề gì.

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có cho con rùa này ăn đường nữa, con rùa này có thể ăn bao nhiêu năm mà không chết, đã là rất hiếm thấy rồi, lại cho nó ăn nhiều như vậy, sao nó không đau bụng cho được?!

Lâm Phi vừa dùng dao tiểu phẫu xử lý dạ dày của con rùa, vừa lẩm bẩm.

Đây là lần đầu tiên phẫu thuật cho con rùa này, về mặt kỹ thuật thì không có vấn đề gì, nhưng về mặt dụng cụ y khoa thì hơi phức tạp, cũng may là Tô Ánh Tuyết đã thuê một bộ từ bệnh viện thú y về.

Thủ pháp của Lâm Phi hết sức tinh vi nhịp nhàng, sau khi dọn dẹp dạ dày của con rùa xong lại khâu lại, rồi lại khâu bụng của nó vào.

Từ đầu đến cuối, Tô Ánh Tuyết giống như một đứa trẻ làm sai bị phụ huynh trách phạt, đôi mắt rất muốn xem quá trình phẫu thuật nhưng lại có chút không đành lòng. Khuôn mặt nhăn nhó này nếu chụp ảnh ghi hình lại chắc chắn sẽ khiến cô phát điên lên.

- Sau này cho nó ăn ít đồ ăn nhẹ hoặc cá con, tôm nhỏ, đừng đem kẹo đường ném vào bể của nó nữa. Phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm đấy.

Lâm Phi căn dặn.

Tô Anh Tuyết ngập ngừng nói:

- Sau này không thế nữa... Em lo gần chết, còn không muốn đi làm nữa.

Lâm Phi xử lý mọi thứ hòm hòm rồi, đúng lúc định gắn loại băng gạc đặc chế không thấm nước cho con rùa này thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Lau tay xong, Lâm Phi thấy cuộc gọi của Bạch Hân Nghiên, liền quay sang nhìn Tô Ánh Tuyết đứng bên cạnh, không hề do dự mà nhấn nút nhận cuộc gọi.

- Sao thế, Nghiên Nghiên...

Sau khi Bạch Hân Nghiên kể sơ qua tình hình vừa xảy ra, sắc mặt Lâm Phi trùng xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

-Anh biết rồi, anh đi đón em đây, chúng ta sẽ cùng điều tra.

Lâm Phi nói xong liền cúp điện thoại.

Tô Ánh Tuyết đứng bên cạnh máy mắt:

-Cảnh sát Bạch có chuyện gì vậy? Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm...

Lâm Phi vừa làm nốt việc băng bó cuối cùng vừa nói:

- Đệ nhị sát thủ bàng Huyết Toản mệnh danh “Tháp bà ” Shiva bốn năm trước tưởng đã chết trong rừng mưa ở Việt Nam nay đột nhiên lại xuất hiện, lại còn nảy sinh lòng đố kỵ muốn giết Nghiên Nghiên vì một gã đàn ông... Haiz, đúng là vừa yên ổn được vài ngày lại bị lôi vào vũng bùn lầy.

-Vì một gã đàn ông? - Đôi mắt dễ thương của Tô Ánh Tuyêt khẽ chuyển động:

- chăng lẽ là thiếu tướng Lô Bân của Lô gia?

Lâm Phi hơi ngạc nhiên, kỳ lạ hỏi:

-Chuyên này... làm sao em biết?

Tô Ánh Tuyết cười hắn:

- Anh không quan tâm đến chuyện giao du với tầng lớp thượng lưu ở Lâm An nên không biết, thực ra thời gian gần đây, tin tức thiếu tướng Lô Bân theo đuổi phó giám đốc sở Bạch đã tràn lan. Vì chiếm được tấm lòng của người đẹp, khắp nơi đều khen ngợi gà là kẻ si tình.

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 375

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.