Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 669: Những điểm đáng ngờ.

Phiên bản Dịch · 2112 chữ

Cỗ quan tài bằng đá này vừa xuất hiện, mọi người cho rằng Tô Ánh Tuyết sẽ có phàn ứng vô cùng kinh ngạc nhưng Tô Ánh Tuyết lại có vẻ rất bình tĩnh, mặt không hề biến sắc, nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài kia.

- Đúng là rất can đảm, đến lúc này mà còn có thể thấy được Tô tiểu thư đây cô ung dung như vậy!

Mục phu nhân không quên tán thưởng mấy câu.

Trong mắt của Mộ Tử Mặc lúc thì hiện ra sự suy tư phức tạp, lúc thi ôn nhu, lúc thì hoài niệm, lúc lại bi thương.

Lão đi đến bên cạnh linh cữu đang tỏa ra hơi lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve trên bề mặt bóng loáng của quan tài, lẩm bẩm:

-Đã hai vạn năm rồi, cuối cùng cũng đã đợi được đến thời cơ thích hợp, lại được gặp em lần nữa ...

Sau lưng lão, Giovanni, Seteites, Asanuo, và mấy tên Huyết tộc đời thứ ba đều cung kính quỳ rạp trên đất, hướng về phía quan tài bằng đá cung kính nói:

- Mẫu thân đại nhân!

Những kẻ Huyết tộc đời thứ tư thì ngay đến liếc nhìn cỗ quan tài bằng đá cũng không dám, sợ có chỗ bất kính, giới luật đẳng cấp rất nghiêm khắc.

- Ám Ảnh chi Vương đại nhân, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ sợ là Scarpe đã chạy đến rồi, hay là nhanh chóng hồi sinh phu nhân trước!

Prankie cẩn thận đề nghị.

Mộ Tử Mặc lắc đầu, nhìn về phía Tây của bầu trời:

- Hắn đã đến ... Xem ra thật sự đã tốc chiến tốc thắng!

Quả nhiên lúc này có ba cái bóng từ bên kia bay đến. còn Ô Lỗ Lỗ đã ẩn thân nên không phải ai cũng có thể phát hiện ra.

- Sao lại tìm đến nhanh như vậy được!? Mấy theo dõi không phải đã phá hủy trên đường đi rồi sao?

Giovanni kinh ngạc đứng dậy, mắt khắc quay sang nghiêm mặt nhìn đám người Huyết tộc.

Lâm Phi từ xa đã nhìn thấy được tình hình trên thuyền, thấy được cô tạm thời không có chuyện gì, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vì thời gian gấp rút mà ngay đến cả đống “đồ ăn ” lớn ở căn cứ của Luvện

Ngục Quân Đoàn cũng không động đến mà chạy thẳng đến đây, cũng may không có chậm trễ.

Lâm Phi một mình hạ xuống boong thuyền, đứng đối diện với Mộ Tử Mặc, còn Thiên Diện, Hứa Vi và Ô Lỗ Lỗ thì vẫn đứng yên trên không trung, tránh cho đến lúc lui không kịp.

- Scarpe, ngươi cũng thật có bản lĩnh tìm người! Bổn Vương còn cho rằng còn 5 phút nữa người mới tìm được chỗ này!

Mộ Tử Mặc đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng thấy Lâm Phi bắt kịp, lão cũng không nóng vội.

Lâm Phi nhìn lướt qua tất cả mọi người, cười nói một cách cân nhắc:

- Các người sẽ không ngu ngốc cho là ta chỉ dấu một cái máy theo dõi trên người Tô Ánh Tuyết chứ? Nên biết là bông tai cũng có hai cái để đeo ...

Đám người Luyện Ngục Quân Đoàn nghe xong liền quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết cũng rất tự nhiên , tự mình hất tóc mai bên kia, để lộ ra chiếc bông tai gắn máy theo dõi, thờ ơ mỉa mai:

- Ta cũng nghĩ đến các người sẽ chủ động tìm chiếc bông tai còn lại, nhưng hình như các người không có kinh nghiệm trong chuyện này!

Cá đám người Huyết tộc liền cảm thấy vô cùng nhục nhã. Bọn chúng không thể ngờ là, Lâm Phi không chỉ mặt dày giả vờ không biết bọn chúng có nghe trộm, dùng mồi nhử, bố trí máy theo dõi, hơn thế lại còn bố trí đến hai cái!

Quả thật, bình thường bông tai là đeo hai chiếc, nhưng trong tình huống nguy hiểm như vậy, ai có thể ngờ là cả hai chiếc bông tai đều là máy theo dõi.

- Mục phu nhân, Franke, hai vị và Hội đồng tham nghị Đại sảnh quả nhiên là có liên quan đến người này!

Lâm Phi có hơi bất đắc dĩ lắc đầu.

- Scarpe, cậu nói như vậy, chẳng lẽ sớm đã biết phần nào?

Mục phu nhân tuy có ngạc nhiên nhưng nét mặt vẫn giữ được sự ung dung, dù sao lúc này bền cạnh vẫn có Mộ Tử Mặc.

Lâm Phi tự nhiên nói ra:

- Lúc trước ta nghe tin Ám Ảnh chi Vương chính là thủ lĩnh của Luyện Ngục, mà lại không dùng bảo khố để lôi kéo ba vị thần tướng của “Bảng chiến thần ” thì đúng là bất bình thường. Nếu như từ đầu đến cuối chuyện này là giả, vậy thì Hội đồng tham nghị của các người đã quả rõ ràng những điều này từ lâu, dù sao thì chuyện này đã được phổ biến rộng khắp ở thế giới ngầm nhưng các người lại chưa từng ra mặt làm sáng tỏ. Không tính chuyện làm rõ với bên ngoài thì thôi đi, ngay đến cả ta, một người đã từng là Sảnh trưởng, các người cũng chưa từng đề cập với ta ... Hơn nữa, Ám Ảnh Chi Vương gia nhập Đại sảnh như thế nào cũng không có ai biết, bản thân ta tất nhiên sẽ thấy kỳ lạ!

Tất cả mọi chuyện này nếu như diễn ra êm đẹp thì chỉ có một giải thích duy nhất, đó là Hội đồng tham nghị của các người và Ảm Ánh chi Vương là cùng một giuộc! Các người cùng nhau đạo diễn một tiết mục như vậy, chính là vì kế hoạch của y và Luyện Ngục Quân Đoàn!

- Cậu cũng đã biết, vì sao trước đó không hề đề cập đến?

Mục phu nhân có chút tò mò hỏi.

Lâm Phi nhếch miệng cười gượng:

- Bởi vì trong lời nói của các người, ta chỉ thấy được chỗ mà các người giấu diếm, nhưng các người lại không lừa gạt quá nhiều, mà đối với các thành viên của Hội đồng tham nghị, các người có lừa dối một chút thì cũng là chuyện đương nhiên! Huống chi các người chỉ là một đám người như thế, ta có giết các người rồi thì có lẽ cũng không có ảnh hưởng gì lớn, ngược lại lại tự chuốc cho mình một đống phiền toái và mang tiếng xấu.

Tuy nhiên nghĩ cho kỹ một chút thì ngay từ khi ở Lâm An bà đã nhắm vào Ánh Tuyết, theo dõi Ánh Tuyết trưởng thành, từ khi bắt đầu đã có công tác chuẩn bị đầy đủ, không đúng như vậy thì khi không đột nhiên lại đổi thành thân phận nghị viên của Đại sảnh.

về chuyện chiêu nạp Ánh Tuyết gia nhập Hội đồng tham nghị, e là cho dù ta có không đề cập đến thì các người sớm muộn cũng sẽ chủ động nhắc đến, còn mục đích chắc là muốn để cho Ánh Tuyết đi vào bảo khố của Đại sảnh, tiếp xúc với cỗ quan tài đá kia, cẩn thận theo dõi xem phản ứng của Ánh Tuyết, đúng chứ?

Mục phu nhân vỗ tay:

- Đặc sắc, rất đặc sắc ... về cơ bản thì đều đã bị cậu nói trúng rồi. Bọn ta vốn cho là bọn ta hành sự không chê vào đâu được, không ngờ là vẫn mắc phải một số mâu thuẫn logic, có điều, chính cậu đã nói, cậu đã biết tất cả nhưng cũng đâu có ngăn cản được chuyện hôm nay xảy ra!

- Đủ rồi! - Mộ Tử Mặc phất tay một cái, ý báo không cần nói thêm gì nữa, lông mày y nhíu lại rồi giãn ra, chắp tay nói:

- Tất cá những chuyện này đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần người đang nằm trong tay của bọn ta thì ngươi đã thua. Scarpe, hôm nay chính là kỳ hạn chết của ngươi, trò chơi mèo vờn chuột ta đã chơi với ngươi chán rồi, mèo vờn chuột đến cuối cùng, chung quy vẫn là muốn giết chết nó!

Nói xong, Mộ Tử Mặc đưa một tay, nắm lấy cổ áo phía sau của Tô Ánh Tuyết, ném cô xuống bên cạnh cỗ quan tài.

Tô Anh Tuyết không thể phản kháng, chỉ có thể nhìn lão đầy phẫn nộ.

Thấy cô bị ném như vậy, hai tay của Lâm Phi nắm chặt, cố kiềm chế cảm xúc nói:

-Rốt cuộc ông muốn làm gì? Ánh Tuyết không phải là con gái của ông sao? Ông muốn dùng cô ấy để hồi sinh cho mẹ cô ấy? Nhưng tại sao mẹ của cô ấy lại ở trong cỗ quan tài băng kia? Cách ông dùng để hồi sinh bà ta nhất định sẽ gây bất lợi cho Ánh Tuyết đúng không?

Mộ Tử Mặc lớn tiếng cười vang, rồi quay đầu nhìn Tô Ánh Tuyết nói:

- Chuyện tới nước này, ta nói cho các ngươi biết cũng không sao ... đứa nhỏ này vốn không phải con gái ta, tất nhiên mẹ của nó cũng sẽ không nằm trong linh cữu được chế tạo từ khối đá sinh mệnh này. về chuyện hồi sinh mẹ của nó, căn bản không liên quan đến chuyện kia, người đàn bà Lục Uvên Dung kia ngoài tác dụng duy nhất là sinh ra đứa bé này thì bà ta có sống hay chết cũng không sao cả!

Mộ Tử Mặc vừa nói chuyện, vừa chăm chú nhìn vào hai mắt của Tô Ánh Tuyết, hi vọng sẽ thấy được lửa giận từ trong mắt con gái, thấy được Tô Ánh Tuyết bộc phát, nhưng y chỉ nhận được sự thất vọng... đôi mắt của Tô Ánh Tuyết vẫn rất trấn tĩnh, không hề có chút ý tứ tức giận bùng nổ nào cả!

Lâm Phi nheo nheo mắt. lẩm bẩm:

- Quả nhiên ... Tất cả chuyện này đều là lừa người...

Hứa Vi và Thiên Diện ở trên trời đều vô cùng kinh ngạc , đôi mắt của Hứa Vi đã hơi đỏ, cô lo lắng và thương cảm thay cho Tô Ánh Tuyết, Thiên Diện thì yên lặng nhắm mắt lại, dường như không muốn nghe tiếp.

- Tấm hình kia là hình Lục Uyên Dung năm đó mang thai, đã có chuvện gì xảy ra? Người làm cho bà ấy mang thai không phải là ông sao?

Lâm Phi tiếp tục hỏi.

Đôi mắt Mộ Tử Mặc nhập nhòe, y đang hồi tưởng lại, nghĩ một chút rồi thản nhiên nói:

- Người làm cho Lục Uyên Dung mang thai đúng là bổn vương, nhưng ...Tô Ánh Tuyết không phải là con gái của bổn vương!

- Ông đang nói cái quái gì vây! Ông làm cho người ta to bụng nhưng con gái lại không phái con của ông?

Lâm Phi cảm thấy đầu óc rồi loạn hết cả, đây là thứ suy luận lộn xộn gì vây!

- Scarpe! — Mộ Tử Mặc đắn đo một chút rồi nói.

- Bôn Vương thấy ngươi là một nhân tài, trong loài người có được một thế hệ thiên phú như ngươi thật là hiếm thấy, ngoại trừ sư phụ của ngươi là Long Ngũ, e là hai vạn năm trước các vị Tổ tiên của Hạ quốc, cũng chỉ có ngươi là một nhân tài tuyệt vời như vậy. Nếu như ngươi có ý muốn cân nhắc quy thuận Bổn vương, vậy thì bổn vương ta sẽ không ngại đem tất cả chân tướng kể cho ngươi nghe, sau khi ngươi nghe xong, tất nhiên sẽ hiểu, những việc bổn vương làm, chưa hẳn đã là độc ác. Ngươi hãy nhìn xem Lucifer, Samael rồi Beehebub, các tướng của ta, bọn họ từng là một thành viên của con người, nhưng lại cam tâm để cho Thánh tộc bọn ta sử dụng! Ngươi không hiếu kì vì sao bọn họ lại từ bỏ những con người trên đời này sao?

Trong đâu của Lâm Phi bỗng vụt qua câu nói mà Samael từng nói lúc trước “ thiên đường của con người, huyết mạch màu vàng ” đại loại là vậy, dường như có ẩn ý sâu xa, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ông hãy nói thử xem, để ta suy xét lại.

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 348

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.