Bàn Thạch quân đoàn! (1)
Sau khi hoàn thành hết thảy, đoàn người chúng ta trở về tân quán, còn Tiên Nhã
thì tất nhiên lưu lại Giáo Hoàng cung.
Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, phụ thân là người đầu tiên chửi ầm lên nói :"
Cái tên hỗn trướng không biết trời cao đất rộng này, ngươi cho ngươi là ai hả?
Ngay cả Giáo Hoàng cung cũng dám đập. Muốn liên lụy cả nhà chịu chung xui xẻo
với ngươi phải không?"
"Chúng ta dầu gì cùng Giáo Hoàng cũng là mang quan hệ họ hàng, ta thấy hắn
cũng sẽ không trừng phạt ta!" Bần đạo không cho là đúng phản bác nói.
"Ngươi!" Phụ thân miệng vốn cũng không lưu loát, bị ta chặn họng lại làm cho
tức giận đến không thèm để ý tới ta nữa.
"Phụ thân, nếu là có người dám tát mẫu thân một cái, ngài có sẽ quản hắn là
tên khỉ gió nào không?" Bần đạo hỏi.
"Quản nhà hắn là cái khỉ gió gì ư? Lão tử cứ đập chết hắn trước rồi nói sau."
Phụ thân cả giận nói.
" Đúng a! Tiên Nhã bị người ta đánh trước mặt mọi người, lão tử đâu thèm quản
hắn là thứ gì, làm thịt rồi nói sau. Ta có sai sao? Ta nghĩ nếu ta không làm
như vậy, ta còn là nam nhân sao? Ta còn xứng là con của Long Khiếu Thiên sao?"
Bần đạo đứng lên hướng hắn quát to.
"Nhưng mà ngươi giết hắn là được rồi, cớ sao còn đem Giáo Hoàng cung đập phá
đến như vậy?" Phụ thân cười khổ nói.
"Ngất! Ta nếu như có bổn sự của ngươi, đương nhiên nói giết là giết. Nhưng mà
ta không có a! Ta không phải đánh đến không còn sức đứng lên nữa sao? Chậm trễ
một chút, gia hỏa kia liền đem người tới, ta cũng chỉ còn cách tự vệ a!" Bần
đạo giả vờ ủy khuất nói.
"Quên đi, dù có nói gì với ngươi, cuối cùng người có lý đều là ngươi cả!" Phụ
thân thất bại nói.
"Ta nói ngươi không thể nhịn một chút sao? Ngươi giết được người ta thì thỏa
mãn, nhưng ngươi có biết chúng ta sẽ bị ngươi liên lụy, sẽ bị ngươi ta giam
lỏng không?" Quốc vương buồn bực nói :"Cũng may bọn hắn biết quan hệ giữa bà
nội ngươi với phụ thân của ngươi, bằng không lúc đó chúng ta tất cả đã bị giam
lại rồi!"
"Bây giờ không phải là không có chuyện gì rồi sao?'' Bần đạo cười nói.
"Việc này có điều quỷ quái!" Tạp Lạp nói :"Giáo Hoàng vì cái gì không có tra
cứu? So với phong cách hành xự trước đây của Giáo Đình căn bản hoàn toàn tương
phản. Ngay cả người dám ở Giáo Hoàng cung khạc đàm đã là tử tội, vậy mà với
ngươi ngay cả cái rắm cũng không có đánh?"
"Thân phận bà ngoại ta ngài chẳng lẽ không rõ ràng sao?" Bần đạo hỏi vặn lại.
"Sợ là ngươi cũng không rõ đúng không?" Tạp Lạp cười lạnh nói :" Tinh linh nữ
vương quả thật lợi hại, nhưng cũng chưa đến trình độ đó. Đừng nói ngươi bất
quá chỉ là ngoại tôn, cho dù ngươi có là cháu nội của nàng thì như thế nào,
thứ mà ngươi phá hủy chính là Giáo Hoàng cung a, giáo hội cho dù có giết
ngươi, bà ngoại ngươi cũng không thể nói gì được. Nếu có giao chiến, giáo hội
cũng chưa chắc sợ bà ta."
"Không sai! Rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi còn có cái gì gạt chúng ta! Nói mau!
"Quốc vương hỏi.
" Tiên Nhã, có thể hắn e ngại Tiên Nhã ? Dù sao hắn đang rất cần có thánh nữ,
nếu đem ta xử phạt, Tiên Nhã sẽ hận chết hắn, nhất định sẽ không làm cái thánh
nữ gì đó nữa!" Bần đạo bịa đặt nói.
" Có thể sao? "Tạp Lạp nghi hoặc cúi đầu tự hỏi.
"Cả ngày mệt mỏi rồi, ta đi nghỉ ngơi trước! Tái kiến!" Bần đạo nhanh chóng
lẻn đi.
Trong mật thất của Giáo Hoàng cung cũng đang tiến hành đồng dạng đối thoại!
Giáo Hoàng, mười hai hồng y giáo chủ, các quân đoàn trưởng cùng hai nhân vật
trọng yếu cũng đều đang ở đây. Một người chính là hội trưởng của Thánh Quang
thương hội - Man Triệt Ti. Người còn lại chính là sở trưởng dị đoan sở tài
phán - Nam Đức Ti Đặc.
" Bệ hạ! Ngài hôm nay vì cái gì dễ dàng như thế bỏ qua cho hắn như thế." Mã Kỳ
Nạp tức giận bất bình hỏi :" Đệ đệ của ta tay chân đều gãy đứt, hắn chỉ sợ sau
này bị phế rồi!" Nói xong nặn ra vài giọt nước mắt.
" Ngươi cũng quá không hiểu chuyện! "Giáo Hoàng cả giận nói: "Hắn và ngươi có
cừu oán sao? Như thế nào hắn đến nơi đây chưa đến ba ngày lại nói người nhà
của ngươi đánh cướp hai lần! Ngươi thấy như vậy đáng không? Đừng cho là ta cái
gì cũng không biết!"
Hắn sợ tới mức nhanh chóng rời chỗ ngồi quỳ xuống. Sợ hãi nói :"Là thần quản
giáo không nghiêm, thỉnh bệ hạ trị tội!"
" Không nghiêm hay phóng túng ?" Giáo Hoàng nổi giận đùng đùng nói : "Trong
mấy năm nay, người trong nhà của ngươi đã phạm vào những điều gì? Ta niệm tình
ngươi đi theo ta nhiều năm, vốn không có ý tra cứu đến cùng, vậy mà ngươi cũng
không có tỉnh ngộ! Man Triệt Ti! Người nhà của hắn tại trong thương hội thiếu
nợ bao nhiêu?"
"Đại khái hơn năm trăm vạn!" Mạn Triệt Ti nói.
" Ngươi hiện tại biết vì sao người ta có thứ tốt thà rằng để cho người khác
trộm lấy, cũng không để cho ngươi không?" Giáo Hoàng cả giận nói :" Còn không
biết xấu hổ đến nơi này của ta oán hận!"
" Bệ hạ tha tội! Ta quả thật không biết a?" Hắn ngay cả khóc cũng không thành
tiếng. Trong lòng kỳ thật đang hận mấy tên người nhà bất tài của mình.
" Ngươi thì biết cái gì? Biết đệ đệ của ngươi dám ở trước mọi người tại Giáo
Hoàng cung cường đoạt đồ vật của người ta không? Các ngươi có đem ta để vào
mắt không?" Giáo Hoàng càng nói càng tức giận, liên tục gõ quyền trượng xuống
mặt đất.
" Bệ hạ tha tội!" Hắn hoàn toàn choáng váng, chỉ biết là xin được tạ tội.
" Đệ đệ của ngươi giao cho Nam Đức Ti Đặc!" Lời nói cả Giáo Hoàng tức thì làm
cho mọi người lắp bắp kinh hãi.
"Bệ hạ! Ngài tha cho hắn đi!" Mã Kỳ Nạp sợ tới mức thất hồn lạc phách. Nếu vào
dị đoan sở tài phán, đến khi đi ra khẳng định cũng không còn là người nữa mà
là quỷ a!
" Bệ hạ! Xin hãy tha cho hắn đi mà!" Đám giáo chủ cũng rối rít cầu tình, đặc
biệt là mấy vị quân đoàn trưởng khác.
Giáo Hoàng lại không nói, người sáng suốt vừa nhìn liền biết hắn đang chờ đợi.
Chờ một nhân vật mấu chốt van xin hộ.
"A di! Thỉnh nể mặt cha ta mà tha cho đệ đệ một mạng đi!" Mã Kỳ Nạp hướng bà
nội quỳ gối van xin nói.
"Ai! Bà nội hít một hơi nói :" Hai nhà chúng ta luôn luôn hòa thuận, phải nói
làm sao đây! Bệ hạ, nể mặt ta tạm tha cho hắn đi!"
" Ta sợ có người không buông tha, nếu là hắn khắp nơi tuyên dương thì thanh
danh của giáo hội chúng ta sẽ khó mà giữ được nữa!" Giáo Hoàng nói với bà nội.
"Ta sẽ bảo hắn câm miệng!" Bà nội nói. Mà mọi người đều hiểu hắn ở đây chính
là ta.
"Vậy thì bãi miễn chức vụ của hắn, cho hắn ở nhà từ từ hồi phục." Giáo Hoàng
nói với Mã Kỳ Nạp.
"Vâng! Tạ bệ hạ khai ân." Hắn cao hứng nói.
" Đứng lên đi!" Giáo Hoàng nói.
" Tạ bệ hạ! "Mã Kỳ Nạp đứng dậy về lại chỗ ngồi.
Giáo Hoàng nói tiếp :" Ta biết các ngươi có điều nghi vấn, ta có phải hay
không luyến tiếc đứa cháu này, thế nên mới xử trí như thế, có đúng hay không?"
"Không dám ạ!" Mọi người cùng kêu lên.
"Ai! Ta cũng bất đắc dĩ a!" Giáo Hoàng đau khổ nói :" Bối cảnh phía sau hắn so
với các ngươi tưởng tượng quả thật còn muốn mạnh mẽ hơn. Không phải là thứ mà
chúng ta có thể dễ dàng đắc tội."
" Bệ hạ! Hắn mặc dù là ngoại tôn của Tinh linh nữ vương, nhưng mà cũng không
thể phá nát Giáo Hoàng cung của chúng ta a? Cho dù là Tinh linh nữ vương mình
cũng không có cái quyền này!" Một hồng y giáo chủ tức giận nói :"Cái này còn
gì là thể diện của giáo hội chúng ta nữa, chẳng phải là nói cho bọn chúng là
chúng ta thực sự sợ Tinh Linh tộc bọn chúng hay sao?"
"Đúng a! Như vậy cũng quá mất mặt, chúng ta dù gì cũng có thể xử phạt nhẹ hắn,
cũng là hơn so với hoàn toàn quên đi." Một gã hồng y giáo chủ khác nói.
"Ân! Nếu hắn có thể đồng ý, có thể phạt hắn ít tiền, bằng không để cho hắn ở
sám hối đường ăn năn một thời gian?" Giáo Hoàng nhẹ nhàng hỏi bà nội.
" Bệ hạ! Kỳ thật ta cũng không biết tiểu tử này lại hỗn đản như vậy! Hắn phạm
vào tội lớn như thế, hiện tại ngài có phạt hắn đến dị đoan sở tài phán ta cũng
sẽ không can thiệp. Ngươi không cần bận tâm đến cảm nhận của ta." Bà nội buồn
bực nói :" Ta còn sợ hắn gây phiền phức, đặc biệt trước tiên cùng hắn gặp mặt
một lần, nhưng mà ta mới cùng phụ thân hắn nói chuyện một lát mà hắn đã đem
tổng bộ của ta đập phá hết."
"A!" Mọi người lên tiếng kinh hô! Dám đến địa phương của huyết tu la đập phá,
người này cũng có dũng khí quá đi chứ?
"Thật đúng là một thanh niên có cá tính?" Giáo Hoàng cười khổ an ủi nói.
"Ta đối với hắn cũng không có biện pháp, ai bảo hắn là người nhà họ Long chúng
ta chứ? Cho nên không đành lòng xử phạt hắn. Đành phải quên đi, nhưng mà ta
chỉ sợ hắn sau này còn làm ra việc gì nữa tương tự nên đã đặc biệt dặn đi dặn
lại. Kết quả vẫn là chứng nào tật nấy." Bà nội nói đến nhịn không được bắt đầu
lau nước mắt, nói :" Ta vốn cho là cha hắn đã là tổ tông của rắc rồi, nhưng mà
so sánh với hắn, quả thật là tổ tông của tổ tông a. Ôi, ta như thế nào mà có
thể nuôi dạy được một hài tử như vậy đây?" Bộ dáng thương tâm của bà làm cho
người ta cảm thấy đau lòng không thôi.
"Được rồi, được rồi!" Giáo Hoàng cười nói :"Đừng có diễn trò trước mặt ta.
chúng ta huynh muội ở chung với nhau bao năm, cái mánh nhỏ ấy sao mà qua mắt
được ta chứ! Cho dù ngươi không có giả bộ đáng thương, ta cũng không dám động
đến bảo bối cháu trai của ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm đi!"
"Ha ha! Quả là ca ca lợi hại a!" Bà nội cười nói :"Bất quá hắn có cái bí mật
gì vậy?"
" Ngươi có đến mấy chục năm cũn không có nở nụ cười a? Chỉ bằng thế ta cũng sẽ
tha cho hắn!" Giáo Hoàng cười nói.
" Đừng có nhăng nhít nữa, nói mau!" Bà nội vội hỏi.
" Trên người hắn có khí tức của Tinh Linh nữ hoàng, còn có Long Tộc cũng cùng
hắn có quan hệ rất sâu. Vô luận là ai, chúng ta cũng không thể chọc a!" Giáo
Hoàng bất đắc dĩ nói.
"A?" Mọi người kinh ngạc nói : :"Làm sao có thể, ngài không nhìn lầm chứ?"
"Chuyện tình của Long Tộc, ta đã nghe được lời đồn đãi về Long Tộc đại trưởng
lão. Hắn nói có một người cầm thần khí ‘ Long Tộc hữu nghị ’, hy vọng chúng ta
chiếu cố. Nếu ai dám động đến hắn chính là địch nhân của cả Long Tộc." Giáo
Hoàng nói :" Ta khẳng định thần khí ‘ Long Tộc hữu nghị ’ ở trên người tiểu tử
này."
"Thật sự?" Bà nội kinh ngạc hỏi :"Vậy còn nguyên tố Tinh Linh nữ hoàng thì
sao?"
" Thần Thuật của ta đặc điểm lớn nhất đó là nhìn thấu, ta có thể nhìn thấy
trong cơ thể hắn có một cái nguyên tố Tinh Linh ẩn núp, hẳn là cùng hắn ký kết
khế ước." Giáo Hoàng nói tiếp :" Hơn nữa là khế ước cao cấp nhất, vị Tinh Linh
kia cũng rất kỳ quái, ta trên người nàng cảm giác được ma pháp của toàn hệ dao
động. Các ngươi có biết ý nghĩa của điều này như thế nào không?"
"Ma pháp của toàn hệ? Đây không phải là đặc thù chỉ có ở nguyên tố Tinh Linh
nữ hoàng sao?" Mọi người kinh ngạc nói.
" Bất quá nàng hiển nhiên không có lực lượng lớn như vậy, nàng bây giờ thực
lực chỉ là ma đạo sư, hẳn là người kế nhiệm nữ hoàng." Giáo Hoàng nói :" Các
ngươi hiện tại đã biết rõ rồi chứ? Chúng ta đem hắn giết đi, chẳng khác nào
đắc tội nguyên tố Tinh Linh nữ hoàng cùng Long Tộc. Chúng ta có thể đi làm cái
việc ngu ngốc này hay không?"
" Bệ hạ anh minh!" Mọi người nhanh chóng đưa lên một lời vuốt đuôi ngựa.
" Còn có chính là cái tên Khắc Lý kia! Ta không ngờ nhìn không thấu hắn. Không
phải rất là kỳ quái sao?" Giáo Hoàng nói :"Nếu hắn là ma đạo sư, ta chỉ nhìn
một cái liền biết trong lòng hắn đang nghĩ điều gì, nhưng kì lạ là ta không
nhìn ra sâu cạn của hắn."
" Ta cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao mà một ma đạo sư như hắn lại có thể toàn
thắng một kiếm thánh cơ chứ?" Bà nội nói :"Thật không thể tưởng tượng nổi!"
" Sau này chú ý quan sát hắn nhiều hơn, không được dễ dàng trêu chọc." Giáo
Hoàng nói :" Cũng may hắn đem Tiên Nhã đưa cho ta, hiện tại chúng ta cùng là
bạn không phải địch. Ta không hy vọng lại có người đi đánh chủ ý lên hắn, hiểu
chưa?"
"Vâng thưa bệ hạ!" Mọi người đồng thanh nói.
Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板
Chương 129 Bàn Thạch quân đoàn! (2).
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: vipvandan
Bởi vì tiếp qua mười ngày chính là lễ Giáng Sinh, sau đó lại qua hơn mười ngày
mới bắt đầu đến nghi thức tuyển chọn Thánh nữ, vì vậy, những lúc này là lúc để
cho mọi người ăn chơi. Buổi tối đi ăn chơi, ban ngày thì coi quyết đấu.
Buổi sáng hôm nay mới vừa cơm nước xong, chúng ta liền đi xem quân đoàn quyết
đấu.
Từ hôm nay trở đi hẳn là cao trào của quyết đầu quân đoàn giữa các quốc gia,
đại cạnh kỹ tràng, mỗi ngày bốn trận, người xem đông kịt. Ta bởi vì ngay hôm
qua tạo ra một chút danh tiếng nên một lần tiếp đến năm trận quyết đấu, tam
đại quyết đấu, tam đại đế quốc ta không nói đến, Ngõa Nạp vương quốc sớm có
hẹn trước, ta cũng không nói. nhưng mà Tạp Đặc quốc vương đám hỗn đản này lại
muốn đến gây náo nhiệt a? Chẳng lẽ lão tử giúp hắn một lần liền kết thù! Ta
hôm nay mà không hảo hảo giáo huấn bọn hắn một trận là không được a!
Lịch trình thi đấu của chúng ta là vào xế chiều, buổi sáng thì có hai trận,
một trận là tỷ thí của hai tiểu quốc, không đáng chú ý. Nhưng trận còn lại
chính là Ngõa Nạp vương quốc cùng Tạp Tây Á vương quốc là hai lão oan gia. Bần
đạo đối với lang kỵ binh nghe tiếng đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có thể được
tận mắt nhìn thấy, hơn nữa đối thủ của nó cũng không tầm thường, đó chính là
bàn thạch quân đoàn do Bàn Thạch Nguyên soái một trong tứ đại danh tướng huấn
luyện a. Chiến đấu của hai đối thủ mạnh này rất đáng xem!
Ngồi ở trong khán đài, chúng ta trước hết là theo dõi trận đấu mở màn. Bất
quá, chiến đấu của hai cái tiểu quốc này thật sự là không có ý nghĩa. Chỉ biết
là xung phong chém nhau, một chút trình độ kỹ thuật cũng không có. Trái lại
quốc vương của ta thì nhìn đến mê mẩn, bất quá, khi có một nhóm người chống đỡ
không nổi nữa mà đầu hàng lại khiến cho hắn tụt hết cả cảm xúc.
"Chuyện quái gì a? Quyết đấu thế này mà cò có dụ đầu hàng nữa ư? Thật là dọa
người !" Quốc vương bất mãn mắng chửi.
Hắn coi như là khách khí nhất rồi, mười vạn người trên khán đài đã sớm đem
trứng thối, rau héo, bất cứ thứ gì có thể ném được đều ném xuống phía dưới.
Những việc này trong mắt bần đạo không ngờ còn gây hứng thú hơn cả việc các
chiến sĩ giết chóc ở phía dưới.
Sau khi náo kịch chấm dứt chính là trọng tâm chính của buổi sáng hôm nay. Đội
hình mà bần đạo chú ý quan sát trước tiên chính là lang kỵ binh. Kỵ sĩ bọn họ
đều là thú nhân, thân cao khoảng 2 thước 5, có khi gần đến 3 thước. So sánh
với thú nhân trong truyền thuyết thì thấp hơn không ít. Bọn hắn thân mặc bì
giáp, cầm trong tay một thanh trường đao cùng một khối mộc thuẫn bài nhỏ. Đao
cũng không dày lắm, thuẫn mộc cũng không nặng, hẳn là bởi vì nguyên nhân phụ
trọng mới khó coi như vậy.
So sánh với bọn họ thì tọa lang càng uy mãnh hơn một chút, loại ma thú cấp năm
này hình thể cùng với ngựa không sai biệt lắm. Bởi vì thể trọng của Thú Nhân
thông thường vượt qua người bình thường, cho nên lực lượng của bọn hắn so với
ngựa mạnh mẽ hơn. Sức chịu đựng kinh người, răng nanh sắc ben, đầu lưỡi màu đỏ
tươi thỉnh thoảng lộ ra một tia sát khí. Lông da màu xám đen vô cùng trơn
bóng, lập lòe phát sáng, không biết sao lại làm cho bần đạo liên tưởng mấy cái
áo khoác ngoài được bôi thêm kim tuyến vậy.
Làm cho bần đạo giật mình hơn là bọn hắn không ngờ lại bày ra trận hình tấn
công cứ thế mà đi ra. So sánh với trận thế của quân chính quy thì còn chưa
bằng, nhưng dù sao cũng gia tăng thêm hiệu quả nhất định. Ta ngất! Không phải
nói Thú Nhân đều ngu về chiến thuật sao? Như thế nào bọn hắn lại có thể bày
trận? Thất công chúa thật đúng là tài a, đem Thú Nhân có thể huấn luyện được
đến trình độ này, xem ra ta sau này phải lưu ý đến nàng nhiều hơn. Mà kết quả
này cũng là điều mà tất cả bọn ta cùng quốc gia giáp giới Ngõa Nạp không muốn
nhìn thấy. Ta phát hiện vô luận là quốc vương hay phụ thân vẻ mặt đều là nhăn
nhúm như quả táo tầu!
Đối thủ của bọn họ, bàn thạch quân đoàn do Bàn Thạch nguyên soái huấn luyện
cũng biểu hiện không tầm thường. Đây là một chi quân lính phòng thủ phản công
trứ danh hậu thế.Trước đây nhìn từ trên trang bị của bọn họ thì đoán ra được
chiến thuật của bọn họ vẫn là như cũ. Bần đạo thầm nói, chiến thuật càng lợi
hại thì cũng không thể trong vài chục năm là không thay đổi a? Cái lão đầu đá
không biết biến báo này (biến báo : dựa theo tình hình khác nhau mà thay đổi)
sợ là sau này sẽ ăn khổ trong tay thất công chúa rồi!
Kỵ sĩ của bàn thạch quân đoàn đều là trọng kỵ binh thân mặc trọng khải. Vũ khí
trong tay ngoại trừ những đồ thiết yếu như kỵ thương cùng đại kiếm ra, còn có
một cái thuẫn bài hạng nặng. Loại thuẫn bài này nặng này nặng đến mấy chục
cân, bên trong là gỗ cứng, bên ngòai bọc thiết. Lực phòng ngự cực kỳ xuất sắc,
chính là đồ để cho bộ binh hạng nặng thường dùng, vậy không hiểu bọn hắn còn
làm kỵ binh làm gì? Với thể trọng như thế, mấy con ngựa kia còn có thể chạy
nhanh sao?
Theo sau đó, bần đạo cũng nhìn ra ý đồ của bọn hắn. Bọn hắn căn bản không tính
toán cùng lang kỵ binh của người ta cứng đối cứng. Bọn hắn vừa vào sân thì mấy
con ngựa đã bắt đầu không yên ổn, bởi vì bọn chúng đều ngửi thấy mùi của sói.
Đám kỵ sĩ dù sao cũng không thể trông cậy vào cưỡi ngựa mà đi đánh nhau với
một đám sói. Hơn nữa lại còn là ma lang, cho nên khi bọn hắn vừa đến cửa ra
vào cạnh kỹ tràng liền dừng lại, cũng triển khai một cái trận thế phòng thủ
nửa vòng tròn, một nửa khác thì dã bị tường đá chặn lại. Trận thế như vậy
tuyệt đối có lợi. Đáng tiếc chính là vô luận ai cũng hiểu được, bọn hắn có cố
gắng thế nào cũng không thể thắng.
Nhưng mà, bần đạo lại kinh ngạc phát hiện những người này không có một tia cảm
xúc sợ hãi, tất cả mọi người đều là thong dong và kiên định, thậm chí một số
người trong bọn họ còn đang trêu đùa lẫn nhau, bất quá ta có thể cảm giác được
đó cũng không phải là tự tin thắng lợi, mà là coi thường tử vong.
" Bọn hắn cũng xứng là kỵ sĩ sao? Mới đầu đã quy rúc một chỗ chờ chết. Thực là
làm mất mặt kỵ sĩ! Quốc vương tưởng rằng lại sắp chứng kiến hồi đại giết hại
nghiêng về một bên nên bất mãn nói.
" Bọn hắn có lẽ sẽ chiến tử, nhưng mà trận quyết đấu này khẳng định tuyệt vời
vô cùng!" Bần đạo phản bác nói.
"A? Vì cái gì?" Quốc vương kỳ quái hỏi.
"Bởi vì ta từ trong mắt của bàn thạch quân đoàn thấy được ý chí chiến đấu bất
khuất!" Bần đạo tự đáy lòng tán dương nói :" Những nhân tài này là quân nhân
chân chính, kỵ sĩ chân chính, chỉ với việc bọn họ biết thắng lợi là vô cùng xa
vời, nhưng mà bọn hắn vẫn là đứng ở nơi đây, chiến đấu vì tín niệm của bọn
họ."
"Ngưng! Nói dễ nghe thế! Phía trên ra mệnh lệnh, bọn họ không nghe theo được
sao?" Quốc vương không cho là đúng nói.
" Không đồng dạng như vậy, nếu như bị ép buộc, thần thái của bọn họ cũng sẽ
không thong dong như thế!" Bần đạo giải thích :"Còn có nữa là ai cũng biết
trận chiến này không có khả năng thắng lợi, Bàn Thạch nguyên soái có thể không
biết sao? Nếu biết hắn sẽ còn phái chi quân đội tinh nhuệ như thế đi tìm cái
chết vô ích sao? Chiến sĩ cấp cao trong số những ngươi này hiện diện cũng
không ít đấy!"
"Không sai, cấp hoàng kim có ba người, bạch ngân lại có đến hơn chục người,
bọn hắn điên rồi sao?" Phụ thân khó hiểu nói, "Trừ phi bọn hắn đều là chiến sĩ
bạch ngân cấp cao mới có thể liều mạng, bằng không quyết không có phần thắng.
Dù sao một con ma lang cấp năm cũng tưởng đương với một chiến sĩ cấp bạch
ngân. 1000 đầu ma lang hơn nữa còn có 1000 thú nhân, cho dù là Thanh Long
thiết kỵ của chúng ta chống lại cũng là chết chắc!"
" Vậy bọn họ vì sao lại làm như vậy đây?" Quốc vương tò mò hỏi ta nói.
" Hẳn là cùng việc sự quật khởi mạnh mẽ của thất công chúa có quan hệ, nàng ta
làm chi Bàn Thạch nguyên soái cảm thấy được áp lực, chúng ta hoàn toàn có thể
tưởng tượng, nếu trận quyết đấu ngày hôm nay, thất công chúa dễ dàng thắng
lợi, nàng sẽ nghĩ như thế nào? Làm như thế nào?" Bần đạo giải thích.
"Nàng sẽ nghĩ rằng bàn thạch quân đoàn cũng không có cường đại như nàng tưởng
tượng, cho nên nàng nếu sau này trở về, nhất định sẽ lập tức sẽ phát binh. Như
vậy Tạp Tây Á vương quốc sẽ lại lâm vào chiến hỏa." Vẫn là lão hồ ly Thạch
Nguyên Hùng Nhị tinh tường.
"Không sai! Nhìn thấy bàn thạch quân đoàn đến một kích không chịu được như thế
đổi lại là ai cũng sẽ có chủ ý như nàng!" Quốc vương giật mình bụm miệng nói
:"Cho nên Bàn Thạch nguyên soái không thể không liều mạng, ít nhất cũng phải
làm cho Thất công chúa không dám xem thường hắn."
"Đáng tiếc cho những binh sĩ vĩ đại đó!" Theo một tiếng cảm thán của bần đạo,
trận chiến phía dưới cũng chính thức bắt đầu.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 240 |