Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời khỏi Linh Thực sơn

Phiên bản Dịch · 1178 chữ

Thời gian tiếp theo, Lý An không ngừng củng cố cảnh giới.

Một ngày nọ, trong rừng núi.

Lý An ngồi trên một tảng đá cách khe núi trăm mét, tĩnh tâm lắng nghe tiếng sóng lăn tăn trong đầm nước, đột nhiên ngưng tụ ra tám thủy tiễn, bắn nhanh về phía đầm nước nhỏ.

Bùm bùm!

Tám con cá trong nước giãy giụa vài cái rồi nổi lên mặt nước, chết sạch.

"Nhĩ lực có thể nghe thấy tiếng côn trùng cách xa một trăm mét ... Tầm bắn của Thủy Tiễn thuật cũng có một trăm mét, một lần có thể bắn ra tám thủy tiễn!"

Lý An lẩm bẩm, sau đó linh khí cuộn trào, Tinh Mang chủy thủ trong lòng bàn tay lập tức bị thúc đẩy lơ lửng, sau đó bắn ra!

Cách đó ba mươi mét, một thân cây to lớn trực tiếp bị xuyên thủng, trong hốc cây một mảng đỏ tươi.

Hai con chim gõ kiến đang âu yếm trong cây đã bị hắn bắt được âm thanh, sau đó một kiếm tiêu diệt!

"Khi chiến đấu, dùng phù văn che chở, 'Phi chủy' tập kích, cho dù là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn cũng không nhất thiết có thể phòng ngự được."

Lý An hài lòng đứng dậy, đi vào rừng nhặt chủy thủ, sau đó quay trở lại Linh Thực sơn.

Màn đêm buông xuống, hắn tắm một bồn nước nóng, ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau, hắn đem hai cây phù bút, vài tấm Bổ Khí phù chưa bán được, bốn khối linh thạch còn lại bỏ vào trong bao y phục rồi ra cửa.

Ba năm ở Linh Thực Sơn, giờ đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi.

"Lý An, ngươi muốn đi tham gia tông môn khảo hạch sao?"

Vương Tử Lâm khập khiễng đi đến, trong mắt như có muôn vàn cảm xúc dâng trào.

"Ừ."

"Ba người chúng ta cùng đến Linh Thực Sơn, giờ đây Tố Tố đã chết, ta bị què, chỉ còn lại ngươi có thể bước ra ngoài, thật tốt quá..."

Trong mắt Vương Tử Lâm có thương cảm, không hiểu sao lại có chút không nỡ, Lý An vừa đi, chỉ còn lại một mình hắn.

"Ngươi cầm lấy số linh mễ này đi, ta đã chọn trong linh điền mấy ngày nay đấy, là loại tốt nhất!"

Hắn lấy ra một gói linh mễ nhỏ, hai tay đưa cho Lý An.

Tay hắn đầy chai sạn, mới ba năm mà cả người đã trở nên tang thương, nói là tu tiên giả, nhưng nhìn lại chẳng khác nào một lão nông trong cõi phàm trần.

Lý An khẽ thở dài, rồi nhận lấy.

"Ngươi giữ lấy tấm phù lục này, nếu chấp sự mới của Linh Thực Sơn cắt xén tiền lương của ngươi thì đưa phù lục cho hắn."

Lý An lấy ra một tấm Bổ Khí phù, đưa cho Vương Tử Lâm.

Vương Tử Lâm lập tức kích động nói: "Không, cái này quá quý giá, ta không thể nhận... Ta cho ngươi gạo không phải vì cái này."

"Đừng khách sáo."

Lý An nhét vào tay hắn, rồi quay người bước đi.

Đi ra được trăm mét, Lý An đột nhiên lại dừng bước, quay đầu nói: "Nhớ lấy, tiền lương của ngươi là mỗi tháng một khối, không phải nửa khối!"

Nói rồi, hắn không quay đầu lại mà đi mất.

Còn Vương Tử Lâm đang đắm chìm trong cảm giác xúc động, nghe vậy thì lập tức ngẩn người.

Chết tiệt!

"Lý lột da, con mẹ nó thì ra ngươi luôn cắt xén của ta à! Ngươi thật không phải người mà!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý An, mắt đỏ bừng, hét lên: "Lý lột ra, có rảnh thì về đây thăm!"

Giọng hắn vang vọng trong Linh Thực Sơn vắng lặng.

...

Bước ra khỏi Linh Thực Sơn, đến ngoại môn đã là giờ trưa.

Bên trong môn vô cùng náo nhiệt, trên một khoảng đất rộng rãi, các Đan đường, Luyện Khí đường, Phù đường, Y Sư đường, v.v., mỗi đường đều tự bày sân bãi riêng để tiếp đón người ghi danh rồi tiến hành sàng lọc.

Đặc biệt là trước tam đại đường, người ta đặc biệt đông, xếp hàng rất dài.

Đệ tử ký danh có tư chất bình thường, muốn tấn cấp lên đệ tử chính thức, ngoài việc tu vi phải đạt đến Luyện Khí tầng năm thì còn cần có một lượng lớn điểm cống hiến.

Số người đáp ứng được điều kiện này rất ít.

Vì vậy, ước mơ của phần lớn mọi người chính là gia nhập tam đại đường.

Đan, Khí, Phù, ba đường này béo bở nhất, lại nhàn hạ nhất.

"Lý huynh, ngươi đến rồi!"

Vương Đại Trụ và Triệu Tiên Truyền đi tới, trong mắt hai người đều rạng rỡ phấn khích mong đợi.

Ba người chào hỏi nhau, nói vài lời động viên rồi mỗi người đi về một hướng khác nhau.

"Hmm?"

Bỗng nhiên, Lý An chú ý đến trong đám người có hai thiếu nữ xinh đẹp đang sánh bước bên nhau, nói chuyện cười đùa.

Một người mặc váy dài màu vàng nhạt, dáng người cao ráo, xinh đẹp, chính là Từ Thu Tuệ.

Thiếu nữ kia mặc trường bào trắng mỏng, như một đóa hoa nhài, mái tóc đen nhánh như mực, làn da trắng nõn, nhan sắc không hề thua kém Từ Thu Tuệ, khí chất lại có chút khác biệt.

Nếu nói Từ Thu Tuệ là ngự tỷ cao lãnh, thì thiếu nữ này lại linh tuệ, hoạt bát hơn.

Lý An không xếp hàng mà bước tới, hành lễ: "Gặp qua Từ tiên trưởng!"

Từ Thu Tuệ mỉm cười, nói: "Thanh Tuyết, đây là Lý phù sư Lý An mà ta đã nói với muội."

Lý An nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của nàng.

Thiếu nữ tên Thanh Tuyết kinh ngạc nhìn Lý An: "Ta biết hắn, Lý An của Linh Thực Sơn, từ khi hắn đến chợ giao dịch, các đệ tử của Phù Đường chúng ta ở đó không còn bán được Tụ Linh phù và Bổ Khí phù nữa……vì chất lượng không tốt bằng của hắn."

Trong mắt nàng cười như không cười: "Oan gia ngõ hẹp nha!"

Lý An mỉm cười, nói: "Là lỗi của Lý An, xin lỗi."

Nói rồi, hắn lấy ra hai tấm Hỏa Diễm phù, lần lượt đưa cho Từ Thu Tuệ và thiếu nữ tên Thanh Tuyết, "Từ tiên trưởng, gần đây may mắn luyện thành hai tấm Hỏa Diễm phù, không thành kính ý."

Lại nhìn thiếu nữ áo trắng, "Hơi biểu áy náy!"

Ánh mắt của thiếu nữ áo trắng lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Nàng nhận lấy Hỏa Diễm phù mà Lý An đưa cho, nhìn kỹ một lượt, đôi mắt đẹp không khỏi hiện lên một tia ngưng trọng!

Bạn đang đọc Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Tông Môn (Dịch ) của Tâm Cảnh Vô Cực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.