Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên Con Đường

Tiểu thuyết gốc · 1878 chữ

Chương 5 Trên Con Đường

Sau bao ngày hấp thu thiên địa linh khí, Thiên cuối cùng đạt tới Chân giả cấp 1.

“Cuối cùng cũng đạt tới Chân giả cấp 1” Dương Thiên cảm thán.

Từ 1 phàm nhân không biết tu luyện vẫn bón hành lũ chân giả cho tới lúc tu luyện thành một tên chân giả. Cảm xúc của Dương Thiên đang rất bành trướng.

“Nhưng mà sức mạnh của dị hoả mà mình hấp thu được đều dùng để rót vao Hắc Động quyết rồi, nếu không với những bao nhiêu năng lượng ấy thì có thể tăng lên Chân giả bậc 5 nha!”.

Linh Nhi khinh bỉ

:”Công Tử dùng năng lượng đó để nâng cấp thì chỉ có tăng lên nhất thời rồi lại kẹt mãi cho đến khi tìm được một dị thuộc tính khác!”.

Dương Thiên cười khổ:

”Nhưng mà nó cũng hấp thu nhiều đến thái quá đi!”.

Quả thật vậy, hấp thu được hết dị hoả mà cái hắc động chỉ mới to ra tí tẹo.

“Ở đây cũng không còn chuyện gì làm nữa rồi, ta đi thôi.” Dương Thiên đứng dậy đi rón rén về phía cửa động.

Xem xét tình hình thì không có động tĩnh gì nên Dương Thiên quyết định chui ra ngoài.

“Thoát rồi!” Dương Thiên hớn hở

“Chắc con rắn còn ở quanh đây, phải rời khỏi đây ngay”.

Dương Thiên vọt thật nhanh ra khỏi cửa hàng và chạy ngược về con đường hắn lúc đó chạy vào.

Ra khỏi con đường, Dương Thiên cước bộ chậm lại, vừa đi vừa hỏi Linh Nhi

“À còn cái phần quà triệu hồi chân thể ngẫu nhiên mà ta được thưởng từ lần trước thì sao?”.

Linh Nhi cười mỉm :

”Cái đó phải chờ lên tới cấp Chân sư thì mới có thể mở khoá tính năng được.”

“Hảo một cái hệ thống, thả cho ta cái thính to như vậy rồi ém hàng là sao!” Dương Thiên trán nổi hắc tuyến.

Dương Thiên ngó qua con đường bên phải, thầm nghĩ:

”Chắc tại con rắn không ăn được ta nên chuyển sang ăn thằng Nam mất rồi!Thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ”.

Dương Thiên nào đâu biết rằng trước khi đi thì Hoài Nam cũng nghĩ giống như Dương Thiên nên hỏi sư phụ mình:

“Sự phụ ơi, nãy lúc bị đuổi thì nó chọn đường này còn con thì chọn con đường đi tới chỗ sư phụ, chắc chắn hắn đã bị con rắn ăn thịt mất rồi!”

Lão yêu lắc đầu ngao ngán :

”Vận may của thằng bạn con cũng đen chán!”

Hoài Nam nói thầm :

” Con có nên chạy đi mua bó nhang về cắm cho hắn được không?”.

“Thằng ngu !Rồi con rắn nó ngửi thấy thì nó nó ra nó nuốt cả hai à?Ngươi hiện tại chỉ là Chân giả cấp 1 thôi đấy! ” Lão Yêu quát

Hoài Nam thở dài :

”Dù sao thì hắn cũng là một người bạn tốt!” rồi Hoài Nam cất bước ra khỏi động

Quay về phía Dương Thiên, sau khi bước ra khỏi động hắn tìm một con đường leo lên núi nhanh nhất.

Khi leo lên được ngọn núi, Dương Thiên vội di chuyển theo một hướng mà bản đồ hệ thống cấp cho hắn.

“Đi hết con đường này là ra khỏi khu rừng! Sau đó ta có thể tiêu dao khắp nơi được rồi!” Dương Thiên vừa đi vừa huýt gió

Chợt gặp mặt hai tên cũng ăn mặc như công tử bột nhưng lại đi rất vội vàng , Dương Thiên hứng thú chạy lại hỏi :

“Hai vị sư huynh, cho đệ hỏi là mấy sư huynh đi đâu vậy?”

“Ai là sư huynh với ngươi?” Tên cầm đầu hung dữ

Tên còn lại thì có vẻ niềm nở hơn :

”Sư đệ thật không biết sao? Chúng ta đang trên đường đi đến Học Viện Lam Hải để kịp cuộc thi tuyển vào học nè!”

Tên cầm đâu nói :

” Sư đệ để ý hắn làm gì? Ta đảm bảo hắn chỉ là một thằng ất ơ nào đó hoặc là nô bộc nên mới không biết!”.

“Đù sao biết hay vậy! Vãi!” Dương Thiên giật mình

Nhìn biểu hiện Dương Thiên, tên thứ hai cũng thu hồi nụ cười gật đầu với sư huynh :

”Vâng, đệ sẽ ghi nhớ!”

Rồi hai tên vội chạy đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thiên.

Dương Thiên thầm khinh thường :

”Ta cóc thèm cái học viện rác rưởi ấy, chỉ có lũ ngu mới gia nhập”.

“Ting! Hệ Thống ban bố nhiệm vụ

Gia nhập Hải Lam học viện

Thời hạn : nửa tháng

Thành công : gói quà chúc mừng x1, triệu hồi chân thể ngẫu nhiên x1, Cố Chân đan x10(Nhị Phẩm).

Thất bại : mất ciu”.

Dương Thiên “…”.

“Sao cứ có cảm giác hệ thống ngươi chuyên đi đánh mặt ta thế” Dương Thiên tức giận

”Nhiệm vụ ở đây là hệ thống cho nên Linh Nhi cũng không biết!” Linh Nhi giọng như cố nín cười khiến cho Dương Thiên hoài nghi rằng chính nàng mới là người ra lệnh cho hệ thống.

Dương Thiên cắn răng :

”cho cái bản đồ đi đến Hải Lam học viên”.

“Xin lỗi công tử nhưng đây là Hệ Thống nhiệm vụ nên công tử phải tự mình mò đến!”

Dương Thiên :”…”

Chợt sau lưng Thiên có tiếng gọi:

“Này! tên kia”

Dương Thiên đang cay cú nên không thèm trả lời.

“Ngươi thật là bất lịch sự!” Tiếng gọi lại lần nữa phát ra.

Dương Thiên quay đầu định mắng chửi thì đập vào mắt Thiên là một gương mặt có thể nói là có thể so sánh được so với Tuyết Nhi mà Dương Thiên ngày đêm mơ ước, ngây thơ, trong sáng, thánh thiện,.. tất cả vẻ đẹp đều được đắp nặn vào gương mặt ấy, hai hài lông mi nhíu lại như đang mời gọi Dương Thiên tới ăn…

“Đẹp quá!” Dương Thiên ngẩn ngơ

Thiếu nữ tức giận :

“Đẹp cái gì mà đẹp! Bộ dạng nhìn ghê tởm quá đi!”.

Quả thật bộ dáng bây giờ của Thiên rất giống những tên dâm dê chính hiệu.

Vội chùi nước miệng đang chảy, Dương Thiên hỏi :

”Nãy nàng kêu ta à?”.

“Chứ chả nhẽ ta tự kỉ à!” Thiếu nữ tức giận hơn

“À xin lỗi! Nãy tại ta mải mê suy nghĩ nên không kịp để ý đến nàng!” Ngập ngừng Dương Thiên hỏi tiếp :

“Nàng muốn hỏi ta cái gì? Bàn luận về nhân sinh hay là…”.

“Bàn cái đầu ngươi ấy! Ta chỉ muốn hỏi đường đi đến Hải Lam học viện mà thôi!” Thiếu nữ phì cười.

“Ta cũng đang lạc đường đây này! Nàng hỏi đúng người rồi.” Không có sự chỉ dẫn từ hệ thống, Dương Thiên cũng đành cười khổ.

“Vậy giờ phải làm sao bây giờ? Còn nửa tháng nửa là tới thời điểm khảo thí rồi” Thiếu nữ bối rối.

“Hay là chúng ta đi tìm người khác hỏi đường đi?” Dương Thiên hỏi

“Thôi cũng được, nhưng mà hỏi xong rồi thì mạnh ai đường nấy đi nhé!” thiếu nữ nói

“Được thôi!.”

Dương Thiên và thiếu nữ đi được một đoạn đường nhưng vẫn chưa thấy ma nào để hỏi cả, không khí đang chán thì thiếu nữ chợt hỏi :

“Ta tên Dương Đình ngọc, Còn ngươi tên gì?”

Dương Thiên căng thẳng :”Họ Dương, lại đi khảo hạch học viện Lam Hải, không lẽ nàng là…”

Dương Thiên sực nhớ ra vội phải trả lời câu hỏi:

“À! Ta tên Thiên Dương”

“Í tên ngươi là họ của ta này!” Thiếu nữ cười khúc khích

“ Ơ!! Ơ đúng vậy, haha!” Dương Thiên hơi rén

“Gái tuy ngon nhưng mà cái mạnh mình quan trọng hơn, nếu để nó biết mình là nô bộc Dương Gia thì nguy to.” Dương Thiên nghĩ thầm.

Hắn đang định tìm cách trốn đi thì lại bị Dương Đình Ngọc hỏi lia lịa ông địa bất đắc dĩ phải trả lời như vợ tra khảo chồng vậy.

Lúc này, Dương Đình Ngọc mới để ý biểu hiện hơi rén của Dương Thiên cứ tưởng là hắn đang bị đau nên quan tâm:

“Sao thế Thiên Dương? ngươi muốn đi ngoài à, sao nhìn mặt đen như đít nồi thế kia?”.

“Đúng rồi! Chính là nó” Dương Thiên hai mắt loé sáng

Hắn vội ôm bụng cười khổ :

” Có lẽ ta sắp không chịu nổi rồi, nàng mau đi trước đi đừng đợi ta, ta đi ngoài một chút rồi sẽ đi tìm nàng sau!”.

Dương Đình Ngọc thấy biểu hiện của Thiên hơi đau khổ (vì hắn diễn sâu quá) nên nhíu mày :

“Ngươi có sao không? Nhìn tình trạng của ngươi khá tệ, có cần ta giúp gì không?.”

“Ngươi để ta thoát khỏi ngươi thì ta vui rồi!” Dương Thiên nghĩ thầm nhưng ngoài miệng vẫn nói :

”Nàng đừng lo cho ta, mau đi đi kẻo học viện đóng cửa thì trễ khảo hạch đó” Sau đó vội chạy vào trong bụi rậm.

“Ừ ! Được ta đi!” Dương Đình Ngọc đi được mấy bước, nhưng với bản tính lương thiện của mình thì ngay lập tức quay lại cái bụi mà Dương Thiên lúc nãy nhảy vào, hỏi:

“Ngươi …Ngươi có ổn thật không đấy!”.

Thấy trong bụi không có động tĩnh gì cả nên Dương Đình Ngọc càng thấy lo nên cắn răng nói :

“ Có cần ta đến giúp không?Ngươi nói cho ta biết đi!.”

Thấy trong bụi vẫn không có động tĩnh, tưởng rằng hắn rặn đau đến bất tỉnh

Dương Đình Ngọc tiến lại gần, mặt hơi đỏ, lòng thầm nghĩ :

” Ta…ta chỉ là muốn giúp hắn thôi chứ không có ý đồ gì khác, sẽ không…sẽ không…”.

Bước vào trong bụi, Dương Đình Ngọc chỉ thấy trong bụi trống trơn, nào có thằng nào ngồi rặn ở đây bất tỉnh đâu?

Sau một lúc, trong bụi rậm phát ra một tiếng nghiến răng lớn:

”Tên khốn Thiên Dương, ngươi hay lắm, dám lợi dụng lòng tốt của ta Aaaaaa!!”.

Vừa giậm chân, vừa nghiến răng, lại nghĩ tới đi cùng một người xinh đẹp như mình mà hắn lại tìm cách bỏ trốn, Dương Đình Ngọc nghiến răng ken két hét to :

“Thiên Dương! Ngươi chờ đấy, đừng để ta gặp được ngươi, nếu mà ta gặp được thì ta sẽ… A… bổn tiểu thư tức quá!!.”

Sau khi chạy trốn thật xa, Dương Thiên thở hồng hộc :

“ Phù! May mà trốn kịp nếu không thì không biết cực hình gì sẽ xảy ra nếu cô ta biết sự thật nữa!”

Tội bỏ trốn là tội rất nặng ở tộc quy của Dương Gia, nếu bị phát hiện thì sẽ bị toàn Dương Gia truy sát nên Dương Thiên không muốn Dương Đình Ngọc biết mình là nô bộc Dương Gia bỏ trốn.

Chợt nghe phía trước có tiếng đánh nhau, Dương Thiên chạy nhanh lại hóng hớt.

Bạn đang đọc Tối Cường Chân Thể sáng tác bởi yy52188463
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy52188463
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.