Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu tỷ võ

Phiên bản Dịch · 10264 chữ

Tâm tình Đường Mật khá hơn rồi mới còn sức lo đến những việc khác.

“Chỉ Vi, ta mới biết Mục điện giám biết thuật dịch dung, vậy người cùng Cùng Kỳ gây loạn ở ngày thi cưỡi ngựa tại nước Sở có phải do điện giám giả trang?” Nó nằm trên giường, nhìn xà nhà gỗ đan nhau trên nóc.

“Ừ, tất nhiên có khả năng đó. Chỉ là thiên hạ không chỉ có một con Cùng Kỳ, cũng không chỉ một người biết thuật dịch dung, như lời ngươi thì có phần võ đoán, cần bằng cớ cơ. Ta nghĩ, nếu là Mục điện giám, tất điện giám có lý do để làm thế.” Bạch Chỉ Vi nằm trên giường khác nói.

“Lý do ư? Có những việc ngươi không biết dâu.” Đường Mật hơi ngừng lại, thầm nhủ không nên nói ra việc ở địa cung, bèn đổi sang chủ đề khác: “Từ các quyển sổ mượn ở Tàng thư các, ta phát hiện Mục điện giám từ bé đã thích những quyển sách liên quan đến yêu vật, ngươi nói xem ông ta là người thế nào?”

Bạch Chỉ Vi hơi kinh ngạc, ngồi dậy hỏi: “Ý ngươi là điện giám có tâm linh đen tối? Ông ta phá hoại kỳ thi thì thế lực Thục Sơn ở nước Sở thiệt hại nhất, liên quan đến cả thanh danh của bản phái. Thích kết quả này nhất trừ phe của mẹ ta còn những kẻ ủng hộ Ma vương. Vậy, Mục điện giám…”

“Ý ta là Ma vương là nhân vật đầy mê hoặc, vậy thiếu niên thích yêu thú và ma vật có bị bà ta thu hút không?” Đường Mật hỏi.

Bạch Chỉ Vi nhớ đến niềm khao khát khó tả của mình dành cho Ma vương, bất giác gật đầu nói: “Tư Đồ Thận có bảo cha y nhắc nhở tiểu hài tử không được tìm hiểu hoặc biết nhiều về chuyện của Ma vương, xem ra cũng có lý. Nhưng Đường Mật này, tất cả đều là hoài nghi của ngươi, không có bằng cớ gì.”

“Bằng cớ…” Đường Mật nhíu mày hồi lâu, đập đập con khỉ đang ngủ say bên cạnh: “Dậy mau, có nhiệm vụ cho ngươi đây, sau này lúc rỗi thì ngươi theo dõi Mục điện giám, ông ta có hành động kỳ lạ gì thì báo cáo, hiểu chưa?”

Con khỉ lông xanh ngủ ngon lành, mắt nửa nhắm nửa mở gật gù coi như đồng ý.

Bạch Chỉ Vi lo lắng: “Ngươi phải tránh xa ông ta ra. Ông ta võ công cao cường, tránh xa mới không gặp chuyện gì. Ôi, Linh Bích ngươi mà biết nói thì tốt.”

Kỳ thật từ khi biết con khỉ viết được chữ, phương cách giao tiếp đơn giản hơn nhiều, chỉ là con khỉ không thích viết, thường thích khoa chân múa tay và kêu chí chóe để diễn đạt ý tứ. Đường Mật cũng từng mượn khối ngọc hiểu được thú ngữ của Chu Tĩnh, hy vọng có thể giao lưu thuận tiện hơn với con khỉ nhưng nó thấy viên ngọc liền tỏ vẻ kháng cự, đi liền mấy hôm mới quay lại.

Sau đó Chu Tĩnh giải thích: “Bảo ngọc này không chỉ hiểu được thú ngữ mà còn có sức mạnh cưỡng bách muông thú không tin tưởng mình phải lên tiếng, con khỉ của ngươi là linh vật, cho rằng bị cưỡng bách như thế là tổn thương đến danh dự.”

Đường Mật chợt thấy thú vị, gõ lên đầu con khỉ: “Ngươi đúng là, có lúc thích nói, có lúc lại ngang ngạnh, giống hệt chủ nhân là ta đây.”

“Này, Đường Mật, nó là hồn thú của ta.” Bạch Chỉ Vi bất mãn.

“Không phải, ta cho ngươi mượn mà.”

“Ai bảo, rõ ràng nó tự đến.”

Cả hai cứ tranh chấp, dần lạc sang chủ đề khác.

Thoáng cái, lễ thọ đã qua, tháng Năm qua nhanh như nước chảy, vội vã bỏ lại con người sau lưng. Cỏ Đồng quản từng phủ màu đỏ khắp núi, cơ hồ chỉ sau một đêm đã ẩn mình vào màu xanh, hòa tan vào cây cỏ um tùm khác, thi thoảng chỉ còn thấy vài cọng đứng đón gió ở những nơi lạnh lẽo, phía dưới tảng đá.

Bên cạnh lối lên Thuật tông, dưới một khối đá lớn ở lưng chừng núi vẫn còn một nhánh cỏ Đồng quản chưa tan màu đỏ. Mỗi lần Đường Mật đi qua đều lưu ý đến cọng cỏ này, thầm nhủ: Nếu sau cùng vẫn không ai hái thì nó là của ta.

Ngày tháng nối nhau, mỗi lần đi qua dãy bậc đá, nó lại phát hiện màu đỏ quanh mình lùi dần, bất giác nhớ đến nhánh cỏ dưới tảng đá, lòng lại hơi hoang mang, chỉ lo lần sau đi qua, nhánh cỏ đã chuyển thành màu xanh, tan biến vài những ngày tháng sau cùng của mùa xuân mất rồi.

Nhưng đến khi cả Thục Sơn đã xanh màu cây cỏ mùa hè, ngọn cỏ đó vẫn đỏ rực, lặng lẽ đứng dưới tảng đá.

Tối đó, Đường Mật trên đường từ Thuật tông xuống, ngang qua chỗ ngọn cỏ, thầm nhủ: Nếu ngày mai vẫn còn thì nó là của ta.

Về đến Ngự Kiếm đường, theo lệ nó đến Tàng thư các xem Chúc Ninh có dặn gì không, mới đẩy cửa ra thì thấy y đẩy xe lăn, hậm hực đi ra, mắng lớn: “Đừng nói nhiều nữa, lập tức mang đi, con biết là vi sư không thích thứ này.” Đoạn không thèm để ý đến nó mà ra khỏi Tàng thư các.

Đường Mật không hiểu, vào trong xem sao, chỉ thấy Âu Dương Vũ nhăn nhó đứng đó, dáng vẻ đầy oan ức.

“Sao thế sư huynh, sao lại chọc giận sư phụ?”

Âu Dương Vũ chỉ chỉ vào phi dực dưới đất: “Sư phụ không phải bảo huynh cải tiến phi dực sao, nhưng cải tiến rồi thì lại không đồng ý. ”

Đường Mật thấy quả thật phi dực thay đổi không ít, điểm trọng yếu nhất là hai cánh nhỏ hơn hẳn, chỉ hơn hai cánh tay xòe ra một chút, nó nghi hoặc: “Thu nhỏ hai cánh thì bay được ư?”

“Vốn không bay được nhưng có Định phong châu thì được.” Âu Dương Vũ móc ra một việc ngọc màu lam lớn cỡ quả trứng gã, gắn vào hõm trên cánh phi dực, tiếp tục giải thích: “Muội dùng tâm lực có thể thông qua Định phong châu triệu hoán gió và khống chế hướng gió, đảm bảo sẽ có đủ gió cho phi dực, nên hai cánh không cần lớn làm gì, phi dực tự nhiên sẽ linh hoạt hơn trước mấy lần, hoàn toàn có thể bay lên từ đất bằng. Nhưng sư phụ chỉ muốn phi dực không dựa vào bất kỳ bảo bối nào, gắn châu thì có khác gì ngự kiếm phi hành ấy, ban nãy sư phụ nổi nóng mắng huynh một trận.” Âu Dương Vũ thở dài đầy oan ức, hỏi: “Đường Mật, muội tính thử xem cả Thục Sơn có mấy người ngự kiếm phi hành được? Phi dực này ai học cũng được, sao lại giống nhau nhỉ?”

Đường Mật bật cười: “Nhưng không phải ai cũng có Định phong châu. Sư phụ hy vọng vào sức mạnh ai cũng mượn được, như gió như nước kia.” Nó chợt máy động tâm tư: “Sư huynh, cho muội mượn phi dực mới này được không?”

“Cái này thì là sư phụ bảo huynh chế tạo gấp.” Âu Dương Vũ tỏ vẻ khó xử, cúi đầu bảo: “Bất quá nếu muội giúp thì huynh để muội dùng.”

“Giúp gì cơ?” Đường Mật hỏi đầy nghi ngờ, nó luôn cẩn thận với thiên địch của mình.

“Chuyện đó, Đường Mật, chuyện đó đó…” Thiếu niên cao gầy vẫn cúi đầu ấp úng: “Chuyện… giúp huynh tặng cái này cho Bạch Chỉ Vi.” Dứt lời y móc một nhánh cỏ Đồng quản đỏ rực từ tay áo, thắc thỏm nhìn nó.

“Chuyện đó thì không sao, nhưng phải cho sư huynh biết trước là đừng si tâm vọng tưởng được tặng lại, Bạch cô nương của chúng ta không tặng lại ai hết.” Đường Mật bật cười, đưa tay nhận nhánh có Đồng quản. Sát na ngón tay chạm vào ngọn cỏ mềm, nó chợt giận mình, buột miệng hỏi: “Âu Dương Vũ, huynh lấy ngọn cỏ Đồng quản này ở đâu?”

Âu Dương Vũ bị hành động đột nhiên của Đường Mật làm cho giật mình, cơ hồ đang thấy một con hổ sắp nhảy vào vồ mình, lùi lại một bước theo bản năng: “Huynh vừa hái từ lúc rời Thuật tông, ở dưới một tảng đá cạnh đường đi, sao thế?”

“Nói rõ xem nào, dưới tảng đá nào.” Đường Mật tiến thêm một bước: “Bên đường có nhiều đá như thế, lại không có ký hiệu, sao huynh nhớ được.”

Âu Dương Vũ lại lùi thêm một bước.

“Huynh xuống núi lúc nào?”

“Ngay sau muội, huynh đi sau muội không xa, thấy muội và Bạch Chỉ Vi đi cùng nên không dám, à không tiện lên chào hỏi.”

Đường Mật tức giận giậm chân: “Tức chết ta thôi, Âu Dương Vũ, đúng là thiên địch của ta, tức chết mất thôi.”

“Đường Mật, sao huynh lại làm muội giận, nói rõ được không.” Âu Dương Vũ hoàn toàn không hiểu mô tê gì.

Đường Mật không còn lòng dạ nào so đo với y, quay mình bước vào màn đêm.

Lối này không gần tí nào, nó thi triển khinh công lướt nhanh lên núi, vì đang nóng lòng nên mấy lần vận khí bất ổn, suýt nữa thương tổn bản thân vì khí tức hỗn loạn. Lúc đến dưới tảng đá, vầng trăng sáng mới từ từ nhô ra khỏi hẻm núi, chiếu lên tảng xám xịt, tạo thành một dải sáng mờ mờ đen.

Nó nín thở, cúi đầu đi vào vùng tối.

Trong vùng tối còn hơn cả bóng đêm, một ngọn cỏ đỏ rực như chu sa vẫn bất động, phảng phất từ thời tuyên cổ đến giờ chưa hề thay đổi gì. Kỳ quái thật, rõ ràng xuân sắp qua hết nhưng ngọn cỏ vẫn đợi ở đây, Đường Mật thầm nghĩ, quả nhiên ngọn cỏ này là của ta.

Nó thò tay, sát na chạm đầu ngón tay vào ngọn cỏ, lòng chợt mềm hẳn, cơ hồ xoay chuyển cả ngàn lần.

oOo

Hành lang Trường Minh các ở Thuật tông uốn lượn, đình viện thưa thớt, tiểu viện Cố Thanh Thành ở không dễ tìm, nhưng với nó thì lại đơn giản. Qua song sửa, nó thấy ánh đèn còn sáng, bóng người đó in lên lớp giấy dán, ánh thành màu xám nhạt, cũng như tâm trạng của y. Cuối cùng phải có người lên tiếng trước, vĩnh viễn không thể là y rồi, chỉ còn nó thôi, Đường Mật nghĩ vậy nên hít sâu một hơi, nói vọng vào song cửa: “Cố tông chủ, con đây, tông chủ biết là con rồi, đúng không?”

Bóng xám khẽ lay động, giọng Cố Thanh Thành vang lên: “Biết, vì sao không vào? Bình thường con vẫn đẩy cửa tự vào mà.”

“Trong đó sáng quá, con sợ sẽ mất dũng khí ở nơi sáng sủa.”

Trong nhà trầm mặc, Đường Mật toát mồ hôi ướt đẫm nhánh cỏ trong lúc chờ đợi.

Cửa được mở ra, thân ảnh tiêu sái của Cố Thanh Thành như hòn núi ngọc đứng đó.

“Sao thế?” Y hỏi.

Ngọn cỏ đỏ được thận trọng đưa ra.

“Đây là tâm ý của con.” Nó chợt oán hận cổ họng non nớt của mình, rõ ràng lấy đủ mười hai phần dũng khí mà nói lên lại vẫn ngượng ngùng như hài tử.

Y mỉm cười đón lấy nhánh cỏ Đồng quản sau cùng của mùa xuân, ung dung như từng đón vô số nhánh cỏ của người hâm mộ.

“Con cũng thích trò này à, đa tạ. Mau về đi, đừng để muộn, điện giám đang quan sát con đấy.” Y dặn, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước.

Nhưng Đường Mật đột nhiên cảm giác mình mất hết mọi sức mạnh, ngay cả sức để bật khóc cũng không còn.

Mùa hạ Thục Sơn đến cùng với ngọn cỏ Đồng quản đỏ rực sau cùng bị hái, khí hậu trong núi mát mẻ dễ chịu, chỉ là nếu cây cỏ không tươi tốt hơn thì nó không nhận ra thời tiết đã thay đổi.

Không rõ từ sáng nào, số thiếu niên đứng đợi dưới gốc đào cạnh cửa Mai uyển lại biến thành hai. Một tất nhiên là Sử Thụy, còn lại là Trương Úy mất bóng một thời gian vừa qua.

Lần đầu tiên Trương Úy xuất hiện, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi cho rằng đấy là tư thái hòa giải của gã, nào ngờ gã im lặng mãi, tỏ vẻ không tình nguyện, ngược lại Sử Thụy lăng xăng hòa giải mà vẫn không thể khiến bầu không khí khá hơn.

“Sử Thụy, y không thích thì kéo đến làm gì?” Bạch Chỉ Vi trừng mắt, không hề khách khí.

“Không phải, y tự muốn đến.” Sử Thụy lấy khuỷu tay thúc Trương Úy, gã cúi đầu ra vẻ không biết gì, y liền nổi giận: “Trương Úy, ngươi còn không nói gì thì đứng trách huynh đệ này về sau mặc kệ ngươi.”

“À, việc đó thì hai ngươi đừng tính nữa nhé.” Sau cùng Trương Úy cũng rặn ra một câu, chỉ một câu rồi đi ngay.

Hôm sau gã vẫn đến như trước đây chỉ là không chịu mở kim khẩu.

Đường Mật biết mình nên nhún một chút nhưng mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ đáng ghét của tên nhóc thì lại tức mình, sau rốt không nói gì.

Hôm đó Đường Mật sửa cơ quan ở Thuật tông xong, trời chưa muộn lắm, một mình thư thái đi xuống dãy bậc đá, ngắm nhìn mấy phủ chân trời. Bất giác nó nhớ lại thường ngày vẫn cùng Bạch Chỉ Vi và Trương Úy đi dưới ánh tịch dương, lòng chợt mềm đi: Ngày mai phải gợi ý cho đầu to xuống nước mới được.

Lúc đó, không hiểu con khỉ lông xanh từ đâu chui ra, kêu chí chí với nó, rồi chỉ chỉ vào khu rừng cạnh đường đi, ra hiệu theo nó.

Trời còn sáng, nó liền theo con khỉ vào rừng, không lâu sau, cả hai đến trước rừng Ảo hải.

Lúc đó rừng Ảo hải mới lờ mờ hiện ra trong màn sương buổi tối vùng núi non, tựa như ảo ảnh thoạt có thoạt không. Đường Mật nghĩ đến việc chỉ có một mình, đang do dự có nên vào không thì con khỉ nóng nảy kéo áo nó, ra hiệu mau ngồi xuống.

Đường Mật ẩn mình vào một bụi hoa màu tím xanh, một chốc sau nghe thấy tiếng lá cỏ sột soạt vang lên khe khẽ. Tiếp đó vô số yêu thảo chạy tới chỗ nó ẩn mình, có nhánh lao vù vù, chui vào ngực nó.

Đường Mật biết yêu thảo rất mẫn cảm với sức mạnh… Nhất định vì chúng gặp người có sức mạnh siêu phàm nên mới tứ tán chạy trốn, nó khẩn trương hẳn. Nó trốn hồi lâu, yêu thảo quanh mình bình tĩnh lại, mấy nhánh trốn trong ngực nó cũng thi nhau nhảy ra, chắp tay cảm tạ rồi thong thả rời đi.

Con khỉ cũng đứng dậy, kéo nó đi tiếp vào trong rừng. Khi thoáng thấy cái hồ nhỏ, con khỉ lại ra hiệu cho nó ẩn mình tiếp. Lúc đó nó mới chú ý thấy rằng con khỉ hàng ngày vẫn thích chí chóe nãy giờ chưa nói gì, nó biết là có nhân vật nào đó rất lợi hại ở quanh đây, bất giác thở nhẹ hẳn. Không lâu sau, hồ nước bình tĩnh chợt tách sang hai bên đầy kỳ dị, rồi đột nhiên dựng lên hai bức tường trong suốt cao cả chục trượng, lộ ra một con đường đất nhỏ, hẹp. Đường Mật trừng mắt nhìn, thầm nhủ: “Có phải Mose xuất hiện dưới đó chăng?” (Mose – lãnh tụ tôn giáo người Do Thái)

Người từ đáy hồ đi lên tất nhiên không phải Mose, từ xa nhìn lại, người đó dong dỏng, mặc áo xám, chính là điện giám Mục Hiển ở Ngự Kiếm đường. Đối với Đường Mật, Mục điện giám tách được nước hồ làm đôi như Mose tách đôi Hồng hải cũng phải việc gì kinh ngạc, nhưng lúc nó thấy cái đèn bát giác trong tay lão thì khẽ kêu lên kinh hãi.

Ngọn đèn đó cực kỳ quen thuộc, trông rất đơn giản, như đồ chơi trẻ con. Năm ngoái, suốt cả tháng trời, tối nào nó cũng học Ma La vũ với nữ tử trong đèn.

Trong thoáng chốc, nó gần như tê liệt suy nghĩ, chỉ biết bịt miệng, bình tĩnh quan sát Mục Hiển đứng cạnh hồ, thò một tay ra thi thố pháp thuật gì đó, rồi nước hồ chợt sôi lên, dâng sóng cao mười thước, mặt hồ ngày càng đỏ, dần dần biến thành huyết thủy cuồn cuộn.

Khoảnh khắc nước hồ biến thành máu, cả rừng Ảo hải như thể cũng bị ảnh hưởng, Đường Mật cảm giác cảnh vật cơ hồ hơi sáng lên, cảm giác kỳ dị dâng trong lòng. Cảm giác đó rất khó hình dung, cũng như lúc thấy gian thạch ốc ở hiệp cốc hắc vụ, hình như có vật rất quan trọng ở phía trước, đặc biệt là đối với nó.

Tay áo Mục Hiển lại phất lên không, nước hồ yên lặng lại, vạn vật trở lại như cũ.

Đợi khi Mục Hiển đi thật lâu rồi nó mới dám từ trong bụi cây thò ra, một mình đi trên dãy bậc đá, lắp ghép nhưng mảnh vỡ trong ký ức lại, bất tri bất giác về đến tận nhà. Bạch Chỉ Vi thấy nó đẩy cửa vào, thần sắc như đang suy tư liền hỏi: “Thế nào, Đường cô nương lại nảy ra suy nghĩ xấu xa gì hả?”

“Ta nghĩ có lẽ Mục tông chủ do Mục điện giám sát hại.” Nó nói, không hề có ý đùa cợt.

Bạch Chỉ Vi ngẩn ra: “Vì sao ngươi nói thế, Đường Mật, ngươi biết gì đúng không?”

“Ừ, bình thường chẳng phải ta vẫn sai Linh Bích lưu tâm điện giám ư? Hôm nay nó đưa ta đi xem điện giám sử dụng pháp thuật mười phần yêu tà, còn nữa, đĩa đèn dạy chúng ta Ma La vũ cũng trong tay điện giám.”

“Không phải chúng ta thấy nó bị hủy rồi sao?”

“Có lẽ không chỉ có một đĩa.’

“Vậy phải bắt đầu lý giải thế nào về việc giết Mục tông chủ từ đâu? Việc này cũng như Cùng Kỳ mà thôi, tối đa chỉ chứng minh được Mục điện giám là người yêu tà.”

“Từ bé ông ta đã hận đệ đệ song sinh, cho rằng mình bị coi là hậu duệ của ma huyết vì có thêm một người em giống hệt, sau đó ngày càng mê man với yêu vật và tà thuật, còn Mục tông chủ lại ghét Ma vương đến cực đoan nên sau cùng ông ta bày kế giết Mục tông chủ.” Đường Mật khẳng định.

Bạch Chỉ Vi thấy lại vẻ tự tin quen thuộc của Đường Mật, cảm giác cũng có lý: “Bằng cớ đâu? Ta nói ra bằng cớ chứng minh Mục điện giám sát nhân.”

“Không có, nếu tra được gì đó về Thi vương, có khi tìm được bằng cớ quan trọng.” Đường Mật cảm thán: “Tiếc là Thi vương đã tan biến khỏi cõi đời này rồi.”

Nó chợt kéo tay Bạch Chỉ Vi, ánh mắt khẩn thiết: “Không được, ta phải đến xem gian thạch ốc đó, Chỉ Vi. Ta cho rằng bên trong vật gì đó rất quan trọng, không chỉ với Mục điện giám mà cả với ta. Thật đấy, ta không nói ra được lý do nhưng lòng luôn canh cánh cảm giác ấy.”

Bạch Chỉ Vi tất nhiên ủng hộ nó vô điều kiện. Đường Mật cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời để Trương Úy xuống nước, liền kéo cô đến chỗ gã mượn dực mã, ai ngờ gã nghe xong lý do, ngẫm nghĩ một lúc liền cự tuyệt: “Không được, ta không cho mượn. Thứ nhất thương thế của dực mã quá nặng, sau đó lại cố đưa chúng ta về, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Thứ hai, căn nhà đó quá nguy hiểm, ta không tán thành ngươi mạo hiểm chỉ theo cảm giác.”

“Ngươi, ngươi… đầu ngươi toàn cỏ khô hả?” Đường Mật bực tức giậm chân: “Ta đã chủ động chìa cành cải lãm biểu tượng hòa bình cho ngươi mà ngươi lại như thế, ta không chỉ cần ngươi mới bay được.” Đoạn mặc kệ Trương Úy có hiểu không, nó phất tay đi ngay.

Đường Mật giúp Âu Dương Vũ bay thử mấy lần phi dực được cải tiến, nhưng lần đó khi bay đến phía trên khe núi hắc vụ thì nó vẫn lo lắng. Khe núi tối om dưới trời đêm, màn sương đen nhanh vẫn bất động, từ trên không nhìn xuống như vùng nước lặng.

Qua lớp phòng độc, nó hít sâu một hơi, lao xuống làn mê vụ đen xì. Dựa vào Định phong châu, liên tục đổi hướng, linh xảo tránh khỏi cành cây quệt vào mình, phi dực được cải tiến rồi cơ động hẳn, bọc một lớp da Ngao ngưu sống dưới đáy biển sâu vừa dày vừa chắc, tuy mấy lần suýt bị cành cây đâm vào nhưng sau cùng vẫn bình yên đáp xuống nóc thạch ốc.

Nó xếp gọn phi dực vào sau lưng, cẩn thận nhảy xuống, phát hiện cửa quả nhiên không có khóa, khẽ đẩy là mở. Vì không có cửa sổ, bên trong tối om xòe tay không thấy ngón, đầu ngón tay nó cháy lên ảo hỏa, lần mò đi vào. Dưới ánh ảo hỏa liên tục biến ảo, nó thấy một người thân hình uy vũ đứng sững trong bóng tối, liền giật mình lùi lại một bước.

Nó kề tay lên chuôi kiếm, lặng lẽ đợi người đó phản ứng, nhưng người đó không động đậy, không phát ra tiếng động nào. Giữa không gian nhỏ hẹp, chỉ có tiếng thở của Đường Mật vang lên, nó thử bước tới nhưng người ấy vẫn trơ ra, bèn gí ảo hỏa lên.

Dưới ánh lửa nhấp nháy, hóa ra là một bộ áo giáp ô kim đẹp đẽ đứng dưới đất, ảo hỏa năm màu chảy khắp từ đầu đến chân.

Đường Mật ngang thần quan sát lớp giáp rách, cảm giác hơi quen mắt, nhớ kỹ lại thì lòng lạnh hẳn, vội nhìn thật kỹ. Không sai, chính là cái á giáp nó nhìn thấy trong ảo cảnh, mặc trên mình Ma vương Hoa Tuyền; bất giác nó đưa tay ra khẽ chạm vào từng phiến giáp ô kim xếp san sát nhau, cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay truyền lên, đầu óc run rẩy tỉnh ngộ, căn nhà không cửa này chính là mộ Ma vương Hoa Tuyền.

Mục điện giám nuôi Cùng Kỳ ở đây để bảo vệ mộ của Ma vương, nghĩ vậy, bất giác nó nhìn ra vạt rừng bên ngoài cánh cửa, quả nhiên Cùng Kỳ đã phát hiện có người xâm nhập, đang nóng nảy đi lại.

Cũng may có rừng cây che chắn nên nó không cần lo lắng về Cùng Kỳ, tiếp tục chăm chú tìm kiếm trong căn nhà, xem có phát hiện thêm gì không. Căn phòng trống trơn, chỉ có bên tường đặt một tấm gương đồng cao bằng thân người. Tuy nó biết mộ huyệt thường bày gương đồng trừ tà nhưng ở đây có đặt gương thì lại không tầm thường, nên vẫn quan sát thật kỹ từng bộ vị tấm gương, hy vọng lần ra manh mối quan trọng nào đó, có điều với kiến thức về thuật cơ quan như hiện giờ mà nó vẫn không phát hiện được gì.

Có lẽ thật sự không có gì đặc biệt, nó tiếp tục tìm khắp mọi nơi trong căn nhà đá nhỏ, nhưng sau rốt công cốc.

Nó bất tri bất giác tìm khắp gian nhà, quay lại cửa mới chú ý ở đó có một ngọn đèn gắn tường nhỏ xíu bằng đồng. Nó thò tay vào, không có dầu trong phao, hiểu ngay ngọn đèn không phải để đốt, liền xoay ngang xoay dọc, “cạch cạch” hai tiếng, cơ quan nào đó bị chạm vào.

Cùng với tiếng cơ quan khởi động, khu rừng chặn trước thạch ốc tách ra. Đường Mật kêu khổ không ngớt, lần đầu tiên tự hận đầu óc mình ‘nhanh nhạy’ quá, đương nhiên cửa ở đây không cần khóa vì bên ngoài chẳng phải có một lớp ‘cửa’ kiên cớ bằng cây đó sao. Nó định khép lại nhưng đã muộn, Cùng Kỳ ở bên ngoài nhảy vọt vào. Nó không tránh được, lùi mấy bước vào trong nhà, bạt Vị Sương ra chuẩn bị nghênh chiến. Không ngờ hình thể Cùng Kỳ quá lớn, không lọt qua được khung cửa đá nhỏ xíu, cố lách đầu khiến nó không tiến không thoái được. Đường Mật nhận ra cơ hội, liên vung kiếm xuất chiêu.

Nhát kiếm này ngưng tụ toàn bộ công lực của nó, xuất thủ trầm ổn lại nhanh nhẹn, lặng lẽ xuyên qua bóng tối, đâm vào mi tâm Cùng Kỳ. Nhưng mọi sinh linh đều có siêu năng lực giữ mạng vào lúc sinh tử quan đầu, rút được đầu ra ngay sát na Vị Sương đâm tới, loạng choạng ngã xuống đất, giữ được tính mạng một cách kỳ tích.

Tình thế hiện tại: Đường Mật ngồi trong nhà ngẩn ra nhìn Cùng Kỳ còn yêu thú bò bên ngoài cũng ngẩn ra nhìn nó.

Trước khi tình huống vô liêu này xuất hiện, Đường Mật từng mười hai lần thử vung kiếm xông ra nhưng đều bị Cùng Kỳ bức lùi lại. Cùng Kỳ cũng có tới hai mươi tám lần thử gầm hét uy hiếp, dùng đuôi quất, cào vào cửa theo nhiều cách để bức Đường Mật ra nhưng không thành công. Đường Mật lại tìm kỹ khắp gian nhà mà không tìm thấy thứ gì hoặc cơ quan nào, đành bất lực ngồi xuống tảng đá lạnh lẽo, đối diện với Cùng Kỳ đang tử thủ ở phía ngoài. Nó biết với khinh công và kiếm pháp hiện giờ, mỗi lần lao ra cửa đều chỉ thiếu chút nữa là có thể thoát thân nhảy lên nóc, nhưng dù cố thế nào thì cũng không lấy đâu ra mấy giấy thời gian đó, đều bị Cùng Kỳ bức lùi.

Nếu lưng không đeo phi dực, thân thể càng linh hoạt, tốc độ sẽ cao hơn. Nó nghĩ vậy, nhưng cũng hiểu không có phi dực thì càng hết hy vọng rời khỏi đây, có điều không tìm ra cách tăng tốc hoặc cầm chân Cùng Kỳ trong giây lát.

Thời gian cứ trôi đi, Đường Mật biết càng lâu thì Cùng Kỳ càng có lợi thế. Không tính tới việc vì lâu quá, nó sẽ mất sức chiến đấu bởi đói khát, chỉ nghĩ đến cảnh lúc nào đó Mục điện giám từ trên trời đáp xuống là nó đã không lạnh mà run.

Cùng Kỳ trông coi phía ngoài đại khái cũng tính đến nước đó, không còn xáo động mà bình tĩnh nằm dưới đất như con mèo lão luyện rình chuột, nhắm hờ mắt, lặng lẽ đợi con mồi.

Đường Mật chợt thấy giận người thiết kế ra chốn này, vì sao lại dọn sạch mọi thứ, ngay cả một viên đá để ném cũng không có. Chợt một ý niệm lóe lên trong đầu, nhưng rồi bị nó phủ quyết ngay, quá mạo hiểm, vạn nhất không thành công thì phải làm sao? Nó ngẩng nhìn Cùng Kỳ ở ngoài cửa, yêu thú đang lén mở một mắt nhìn nó, ra dáng đợi xem nó chết thế nào, lòng nó liền cứng rắn hẳn: Chỉ còn cách đó thì liều thử xem sao.

Nó hé lớp phòng độc hít sâu một hơi không khí rồi nhanh chóng gỡ ra, nắm chỗ than vụn trong tay, lần thứ mười ba vung kiếm xông ra khỏi thạch ốc.

Cùng Kỳ ngoài cửa bật lên, đầu tiên lùi lại để tránh nhát kiếm của Đường Mật rồi lao tới. Đường Mật nắm bắt thời cơ, vung tay ném lớp than vụn vào mắt Cùng Kỳ, dải vụn đen vương hết lên mặt yêu thú. Mắt Cùng Kỳ dính than, lăn nhào xuống đất, Đường Mật thừa cơ nhảy lên nóc nhà, nhanh nhẹn xòe phi dực ngự phong bay đi.

Không còn lớp phòng độc, mùi thối lộng óc chui vào mũi nó… Càng bay cao, càng đển gần khu vực khí đen dày đặc, mùi này càng nồng. Dần dần, cảnh vật trước mắt nó mơ hồ dần, thân thể không bị ý thức khống chế nữa, mất lần vì tinh thần hoảng hốt, cơ hồ nó đâp vào ngọn cây nhọn hoắt rồi.

Nó biết đấy là dấu hiệu trúng độc, tất phải thoát khỏi vòng vây của độc vụ trước khi mất đi ý thức, liền mím môi, cố giữ tỉnh táo lách khỏi mớ ngọn cây nhọn sắc, hướng lên vầng trăng non ngày càng hiện lên rõ ràng bên ngoài lớp sương. Ý thức của nó ngày càng mờ nhạt, tựa hồ đã đến giới hạn, sát na nó cảm giác hoàn toàn mất khả năng khống chế thì trước mắt chợt sáng bừng, thấy ngay vầng trăng cong cong ở chân trời chưa bao giờ sáng đến thế.

Vầng trăng non không bị sương mù che phủ, sáng trong đến mỹ lệ, ký ức cuối cùng nó còn nhớ được là thế.

Lúc nó mở mắt ra, hơi ấm đang vây lấy toàn thân, hé mắt nhìn thì thất trước mặt là một đống lửa rừng rực, cạnh đó là một bóng người quen thuộc đang nhìn. Nửa thân mình thiếu niên đó chìm vào bóng tối, tựa hồ hòa lẫn cùng màn đêm, nửa còn lại hòa vào ánh lửa, đôi mắt màu hổ phách lấp lóe theo từng tia lửa.

“Trong sơn cốc đó có gì quan trọng mà cô nương không cần cả mạng hả?” Y hỏi.

“Không biết, chỉ cảm thấy rất quan trọng với ta nhưng thấy rồi lại không biết quan trọng ở chỗ nào.” Nó đáp, định nhổm lên nhưng xương cốt trong người cơ hồ rời hết ra, khẽ động là đau đớn khôn tả.

Y vội đi tới đỡ nó nằm xuống: “Đừng động, toàn thân cô nương đều bị thương.”

“Nằm thế này khó chịu lắm.”

Y cười, quay lưng về phía ánh lửa nên nó không thấy được ý vị của nụ cười.

“Vẫn tưởng cô nương kiên cường lắm, hóa ra việc thế này cũng không chịu được.” Y ngồi xuống cạnh nó, khẽ đỡ nó dậy, để nó gối lên đùi.

“Thế này sẽ dễ chịu hơn.” Y nói: “Cũng may cô nương mắc trên cây, tuy bị cành lá cào thương toàn thân nhưng không nặng, ít nhất cũng không tan xương.”

“A, thảm rồi, cào vào mặt ta hả? Rách hết mặt mũi rồi.” Nó nóng lòng hỏi.

Y cười nhẹ: “Đúng thế, mặt cô nương ngang dọc bảy tám vệt, coi như không lấy ai được nữa.”

“Trời ơi, làm thế nào bây giờ, chết đi còn hơn.” Nó đưa tay che mặt, thật lòng cuống lên.

“Không sao, Thục Sơn có nhiều thuốc chữa ngoại thương tốt. Không được thật sao? Còn tại hạ mà, sao lại không lấy được ai?” Y nói, khẩu khí thành thực lại chứa đôi phần nói đùa.

Nó ngẩn ra nhìn thẳng vào ánh mắt màu hổ phách chứa nét mê ảo kỳ dị dưới ánh lửa.

“Đừng đùa những việc thế này.” Nó thở dài, tiếp tục nói: “Ta từng thích một người cách ta rất xa, cân nhắc rất lâu, cho rằng với dáng vẻ trẻ con hiện giờ của mình dù nói lời thích người đó thì vạn nhất bị cự tuyệt, ta vẫn có thể giả bộ là trẻ con không hiểu sự đời nên mới nói nhăng. Nhưng hiện tại ta hối hận lắm, nếu cơ hội quay lại, ta nhất định sẽ không cố ý làm mặt xấu, nũng nịu kiểu trêu đùa mà nói: Chán thật, không vui tí nào. Ngươi biết không, đùa cợt với việc này chỉ chứng minh rằng mình không có đủ dũng khí.”

Nó tự thấy Lý Liệt càng nhìn, nó càng nói nhiều, tâm tư giấu kín trong lòng như thủy triều dâng lên. Độc khí chưa tan hết, nó cảm giác ý thức hơi mơ hồ, gần như đang say rượu.

“Lý Liệt, có rượu không? Chúng ta uống một chút, cùng say đến khi trời sáng.” Nó hỏi, mặt hiện lên nụ cười ngu ngơ.

“Không có, cô nương ngủ một chốc đi. Tại hạ đã phát tín hiệu cho bằng hữu của cô nương, họ sắp đến rồi. Hai người đó lo lắng cô nương còn ở trong hắc vụ hiệp cốc nên vào tìm. Cũng mau tại hạ cho rằng cô nương lớn mệnh, thành thử cứ kiên trì tìm ở bìa rừng, bằng không chẳng biết lúc nào mới tìm thấy. Nói thật, nếu thật sự rơi vào trong cốc thì khỏi cầm tìm nữa, mạng cô nương chắc chắn không còn…” Lý Liệt thao thao bất tuyệt, giọng vừa nhẹ vừa thấp, như thể thôi miên, thoáng sau Đường Mật đã chìm vào giấc mộng.

Lúc tỉnh lại, nó thấy Bạch Chỉ Vi và Trương Úy đang nhìn mình đầy lo lắng. Trương Úy thấy nó tỉnh lại liền đi tới hỏi: “Đường Mật, thế nào rồi?”

“Không sao, mặt nát hết rồi, ngươi không thấy hả?”

“Không nhận ra, mặt người đen xì, toàn thuốc cao.”

“À, mặt bôi thuốc cao không phải vì toàn vết thương ư?” Đường Mật bật cười, vết thương khẽ động, đau nhói lên, nó chợt thấy hơi tức khí, vung tay đánh tới: “Đồ khốn nhỏ mọn, đều vì ngươi không cho ta mượn dực mã, nếu mặt bị rách, tương lai không lấy được ai thì ta liều với người.”

“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Trương Úy đáp nghiêm túc, lãnh một đòn khá nặng. Gương mặt thiếu niên góc cạnh rõ ràng dưới ánh lửa trở nên thâm thúy, gã tiếp lời: “Đường Mật, chúng ta làm hòa nhé. Việc đó ta sai lầm, nhưng ngươi cũng không đúng hết. Ta nghĩ, ta là nam nhân, dù thế nào cũng phải bỏ qua cho ngươi, trước đây ta hơi nhỏ mọn thật.”

Đường Mật bật cười thầm nhủ: Ta là người lớn, ngươi còn nhỏ mà sao ta lại biết thành trẻ con giận lẫy thế này, một việc vặt mà giận lâu quá. Nên đáp: “Được, dàn hòa.”

“Người ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, có người xếp trước ngươi rồi.” Bạch Chỉ Vi ghé đến, liếc Đường Mật vẫn nằm trên đùi Lý Liệt, có vẻ không vui: “Đường Mật, lần này ngươi hơi quá rồi, không nói gì với ta mà đi luôn, đọc thư ngươi để lại ta giật mình thon thót.”

“Xin lỗi, phi dực chỉ chở được một người, nếu không ta đã đưa ngươi đi cùng.” Đường Mật đáp, kéo tay áo Bạch Chỉ Vi xin lỗi mới phát hiện tay hai đồng bạn đều chẳng chịt thương tích, không hiểu đã trải qua gì lúc tìm mình, lòng nó ấm lại, chẳng biết nói gì nữa.

“Lúc về ngươi cũng nên cảm tạ Trang Viên, Chu Tĩnh và Lý Lý, tiện thể thay mặt đầu to cảm ơn Đặng Phương và Vương Động.” Bạch Chỉ Vi dặn: “Họ nghĩ cách gạt hai vị tư viện ở Mai uyển và Tùng uyển, bằng không cả đêm chúng ta không về, chẳng hiểu còn gây lên sóng gió gì.”

“Đúng, đúng, là ta nợ mọi người.” Đường Mật ngoan ngoãn nói. Bạch Chỉ Vi thấy nó xưa nay mồm mép mà giờ đổi giọng, tuy đang giận nhưng cũng phì cười, gương mặt hết hẳn căng thẳng.

Nhờ Bạch Chỉ Vi đã sắp xếp trước khi đi tìm Đường Mật nên được che giấu một cách thần bất tri quỷ bất giác. Độc vụ tựa hồ chỉ gây ra tê cứng, không tổn thương gì thêm tới Đường Mật, còn những vết thương ngoài da, nhờ công hiệu kỳ diệu của thuốc ở Thục Sơn, nhanh chóng khôi phục như cũ, không hề có vết sẹo nào. Đường Mật thấy thuốc linh nghiệm như vậy, bôi cả vào vết thương từ vai xuống sườn trái nhưng không thu được hiệu quả gì đáng kể, chợt thấy tiếc nuối, sau này đi đâu cũng phải đeo theo vết thương đó.

Lúc rỗi, nó kể về việc Mục Hiển và mộ Ma vương cùng Bạch Chỉ Vi và Trương Úy, cả hai đều hết sức kinh ngạc. Ba đứa bày kế bấy lâu để lột mặt Mục Hiển nhưng tiếc là trong tay không có bằng cớ, ai khác nghe những lời này cũng thấy vô lý.

“Chi bằng cứ để Linh Bích tiếp tục theo dõi.” Bạch Chỉ Vi nói: “Nếu điện giám còn đến rừng Ảo hải hoặc sơn cốc hắc vụ thì để Linh Bích về báo tin còn chúng ta đi tìm mấy vị tông chủ và chưởng môn, bắt quả tang là được.”

“Hiện giờ chỉ còn cách đó, bất quá Linh Bích cũng phải cẩn thận.” Đường Mật vỗ vỗ đầu con khỉ.

Ngày tháng trôi qua, con khỉ không phát hiện Mục Hiển có thêm hành động gì, mà tối đó nó đột nhiên chui qua cửa sổ vào, ôm theo một cuốn sách không dày lắm.

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi khá mệt vì luyện võ buổi tối với Trương Úy, lúc đó đều ngủ say, con khỉ kêu chí chóe, kéo kéo mãi mới mơ mơ hồ hồ nhổm dậy.

“Chuyện gì hả?” Đường Mật lơ mơ hỏi.

Con khỉ giơ sách lên đầu rồi kêu chí chóe.

Đường Mật dụi mắt, bìa sách ghi mấy chữ quy quy chỉnh chỉnh ‘Lục đạo toàn thư thông yếu.’

Kim Diện La Sát

01-03-2011, 06:17 PM

Thục Sơn Thiếu Niên

Tác giả: Hạ Sinh

Quyển 2

Chương 60: Chính là như thế

Nhóm dịch: Tú Xuyên

Nguồn: *****

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đọc qua cuốn Lục đạo toàn thư thông yếu, phát hiện có liên quan đến pháp thuật nhưng không phải ghi lại cụ thể về pháp thuật mà tổng kết những điểm tâm đắc về hơn trăm loại pháp thuật.

“Xem ra trên đời nhất định có cuốn sách tên Lục đạo toàn thư ghi chép về trăm loại pháp thuật, còn cuốn thông yếu này đại khái là có người đọc qua cuốn sách kia, tu luyện mọi loại pháp thuật, ghi lại những điểm tâm đắc vào đây.” Đường Mật khẽ vuốt bìa sách, phát giác chất liệu giấy mỏng tang, tựa hồ đã có từ lâu lắm, lại hỏi: “Khỉ con, ngươi ăn cắp của Mục điện giám hả?”

Con khỉ gật đầu, Đường Mật lại bảo: “Trừ phi Mục điện giám hiểu được hơn hai trăm pháp thuật, không thì cuốn sách này phải đi với cuốn Lục đạo toàn thư mới hữu dụng.”

Con khỉ lắc đầu xua tay, Bạch Chỉ Vi hiểu ý: “Ngươi muốn nói là không thấy ông ta có Lục đạo toàn thư? Ta nghĩ chỉ có bản thông yếu này thì cũng không hẳn vô dụng, ít nhất cũng giúp điện giám nắm vững hơn những pháp thuật đã tu luyện.”

“Ta nhớ năm ngoái Diêm điện phán giảng giải rằng vì thọ mệnh của con người có hạn, cả đời luyện được mấy chục loại pháp thuật là không tệ rồi, thiên phú cao thì hiểu được hơn trăm loại, nhưng nếu có Lục đạo toàn thư rồi phối hợp với cuốn thông yếu này, có khi một người lại nắm vững hơn hai trăm loại cũng nên. Vật này không thể để lọt lại vào tay Mục điện giám.” Đường Mật nói đoạn chợt máy động: “À, xem trong này có ghi pháp thuật chúng ta học không.”

Quả nhiên trong sách có ghi những cơ sở loại ba đứa đã học như Đào hoa chướng, Ngũ hành kim cương thuật, có những điểm đã được điện phán giảng giải nhưng bản thông yếu này giảng kỹ hơn, đáp ứng tất cả những điểm khó khăn ba đứa vấp phải khi tu luyện. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi càng đọc càng kính phục, có lúc thử áp dụng theo sách, đến khi mỏi mệt quá rồi mới chịu nhắm mắt lại.

Ngày mùa hè qua rất nhanh, thoáng cái đã qua mấy tháng, không còn bao lâu là vào thu, cũng là lúc bắt đầu ngũ đại điện thí.

Mấy tháng này với bọn Đường Mật rất bình tĩnh, con khỉ không đưa đến tin tức gì kinh nhân, cả Thục Sơn cũng không xảy ra chuyện gì to tát, cả ba cũng như mọi kiếm đồng cùng điện, ngày đêm chăm chỉ tu luyện cho ngày tỷ võ.

Giờ kiếm pháp hôm đó, Mộ Dung Trinh Lộ chợt tuyên bố đúng lúc hết giờ: “Tất cả chú ý, điện giám và chưởng môn đã chấp nhận cho tỷ võ vào ba ngày nữa. Tất cả về chuẩn bị đi.”

Tuy chúng kiếm đồng đều biết ngày tỷ võ gần kề nhưng không ngờ lại được tuyên bố đột ngột thế này. Chúng nhân đều thấy hơi đột nhiên, nhao nhao bàn luận. Mộ Dung Trinh Lộ đưa tay ngăn lại, tiếp tục: “Hiện tại ta nói đến quy tắc phân tổ.”

“Bản điện có hai mươi bảy kiếm đồng, hai mươi bốn người sẽ chia thành mỗi tổ hai người, cộng lại là mười hai tổ giao đấu, người thắng đầu tiếp với người thắng, cứ thế chọn ra ba người. Ba người không đấu từ đầu sẽ phân thành ba cặp đấu với ba người được chọn, ba người thắng trở thành kiếm đồng dự bị thi đấu với Thanh Nguyên tự.” Dứt lời, nàng ta dừng lại đợi cho các kiếm đồng kịp tiêu hóa tin tức.

Quả nhiên các kiếm đồng xôn xao.

“Oa, chẳng phải ba người không đấu từ đầu được lợi sao?”

“Chọn ba người đó bằng cách nào?”

Mộ Dung Trinh Lộ ho khan hai tiếng, dẹp yên tiếng xôn xao: “Vì nhân số là hai mươi bảy, đấu trực tiếp một một thì sắp xếp như thế là hợp lý nhất. Còn về ba người không cần đấu từ đầu, để công bằng…” Nàng ta chợt mỉm cười tinh ranh: “Các kiếm đồng, chúng ta gieo xúc xắc để quyết định.”

Nhìn biểu tình đầy hy vọng của nàng ta, Đường Mật thầm nhủ: cách này đúng là đậm phong cách cá nhân Mộ Dung Trinh Lộ. Nhưng các kiếm đồng không hiểu nàng ta, đều nhìn nhau, không hiểu Mộ Dung điện phán ngày thường nghiêm túc là thế, sao lại nảy ra chủ ý này.

Mộ Dung Trinh Lộ lập tức trở lại nghiêm túc: “Các kiếm đồng, đấy cũng là rèn luyện. Nên biết, bất luận là cao thủ tương tranh hay hai cánh quân giao chiến, thực lực không cách nhau nhiều thì thắng lợi sẽ thuộc về phe nắm chắc vận may hơn. Nên từ giờ, các con phải học cách rèn luyện vận khí.”

Đại đa số kiếm đồng đều cho rằng Mộ Dung Trinh Lộ là một vị điện phán nghiêm cẩn, nghe vậy cũng thấy có lý, chỉ có bọn Đường Mật biết rõ chân diện mục nàng ta nên nhìn nhau cười thầm.

Lúc chúng kiếm đồng tản đi, chợt có người gọi Bạch Chỉ Vi, cả ba ngoái nhìn thì là kiếm đồng mù Phương Trật Ly. Thiếu niên đó tuấn tú, chỉ vì hơi gầy gò, hai mắt lại không nhìn thấy gì nên tạo cho người nhìn cảm giác xa cách, bình thường y chỉ giao tiếp với nhóm ‘người cũ’ như Đặng Phương, hiếm khi nói chuyện cùng Đường Mật và Bạch Chỉ Vi.

“Việc gì?” Bạch Chỉ Vi hỏi, hơi lấy làm lạ.

“Ta lưu ý lâu rồi, trong số kiếm đồng điện này, thực lực của cô nương cao nhất, nhưng ta muốn cho cô nương biết vạn nhất chạm mặt nhau trong kỳ tỷ võ, nhất định ta sẽ thắng, vì ta đợi cơ hội này lâu rồi.” Phương Trật Ly thản nhiên nói, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Bạch Chỉ Vi, phảng phất không phải trò chuyện mà là hạ chiến thư không thể chối từ.

“Được, hy vọng gặp được ngươi.” Bạch Chỉ Vi nhạt nhẽo đáp.

Đường Mật nhìn theo bóng Phương Trật Ly đi xa, thở dài: “Nghe nói trước khi mù, y lợi hại lắm, ai cũng cho rằng một Hoàn Lan thứ hai xuất hiện.”

Trương Úy biết rõ theo tình hình học tập thì Bạch Chỉ Vi dĩ nhiên xuất loại bạt tụy, song gã tiếp xúc nhiều với Phương Trật Ly, hiểu được thiếu niên này kỳ thật công lực thâm hậu, bèn bảo: “Ngàn vạn lần đừng coi thường y, tuy là người cũ nhưng chỉ vì mắt không thấy gì nên không qua được môn cơ quan, không đủ tư cách tham gia tỷ võ. Lần này chỉ cần tỷ võ thắng là có thể thăng điện thì nhất định y sẽ dốc sức.”

“Ta sẽ cố, kỳ tỷ võ này rất trọng yếu với ta.” Bạch Chỉ Vi bình thản.

“Ái chà.” Đường Mật chợt kêu lên: “Mộ Dung điện phán làm thế thực là mở lối cửa sau cho chúng ta. Nếu gieo xúc xắc không phải chúng ta có cơ hội thắng hơn hẳn ư?”

oOo

Sử Thụy xưa nay chưa từng nghĩ Bạch Chỉ Vi sẽ nhờ mình việc gì, giờ nghe cô bảo muốn học gieo xúc xắc thì chỉ hận không thể móc hết kỹ nghệ ra dạy. Y dạy được một lúc thì Trương Úy nói: “Ta không học được.”

“Vì sao?” Đường Mật không hiểu gã lại nổi tính gàn kiểu gì lên.

“Rõ ràng là lừa gạt, ta còn tưởng là phải học bản lĩnh thật sự cơ.” Gã đáp.

“Đây là bản lĩnh thật.” Đường Mật và Sử Thụy gần như đồng thời thốt lên.

“Vậy vì sao lúc mở ống, ngón cái phải co vào trong để hé cho mình nhìn được điểm số, nếu không phải điểm số cần thiết thì lại gõ nhẹ để thành điểm mình muốn?” Trương Úy lặp lại lời Sử Thụy dạy: “Không phải gian lận thì là gì?”

“Sao lại là gian lận được? Thủ pháp xúc xắc phải luyện lâu lắm mới đạt đến mức thần bất tri quỷ bất giác. Ngươi xem, lực đạo phải đủ, còn phải làm cho thật gọn gàng, còn…” Sử Thụy đang giải thích thì Đường Mật vỗ mạnh lên bàn ngăn lời.

“Đầu to, nếu bảo gian lận thì năm ngoái chúng ta cũng gian lận trong kỳ điện thí. Ngươi phải nhớ việc này khác với mang sách vào phòng thi quay cóp.” Vì nhớ lại việc Quân Nam Phù, gã từng bảo nó không lỗi lạc nên khảu khí của nó hung hẳn.

Trương Úy cuống lên: “Không phải, lúc đó ta thật sự không thấy ảo ảnh, ta…” Gã chợt nhớ lúc còn cãi nhau đã từng đảm bảo sẽ không trách Đường Mật, liền ngậm miệng nói khẽ: “Cũng được, ta học.”

Ba ngày sau, điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển và chưởng môn Tiêu Vô Cực cùng hai vị tông chủ và chúng điện phán tề tụ tại Nghĩa Kim điện. Đường Mật theo các kiếm đồng vào trong, ngẩng nhìn Mục Hiển ngồi trên tầng hai, sắc mặt lão vẫn nghiêm khắc như thường, nhưng trong mắt nó lại thêm phần lạnh lẽo, bất giác cảm thán đúng là tướng mạo xuất phát từ tâm.

Trên mặt bàn gỗ đen đặt giữa điện có một ống đổ xúc xắc làm từ gỗ đổ, Mộ Dung Trinh Lộ đứng cạnh nói: “Mỗi kiếm đồng lền đổ một lần, ba người có điểm số nhiều nhất không cần tham gia tỷ võ từ đầu, số còn lại theo điểm mà chia thành tổ.” Đoạn theo danh sách gọi kiếm đồng lên.

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi quả nhiên không phụ công Sử Thụy, đều đổ được mười tám điểm thắng tuyệt đối. Đến lượt Trương Úy, chợt trong lòng Đường Mật dấy lên cảm giác không lành, nhưng khi nhìn gã, thấy gã cầm ống đổ đúng phong cách như Sử Thụy dạy thì nó yên tâm hẳn.

Trương Úy cầm ống, theo đúng thủ pháp Sử Thụy dạy, nhanh chóng lắc mấy lượt rồi dộng mạnh xuống trường kỷ, nghiêng tai lắng nghe, đợi khi tiếng lộc cộc dừng lại, gã thầm than đúng như Sử Thụy nói, nếu chỉ bằng thủ pháp lắc ống mà được điểm số mong muốn thì phải qua cả ngàn lần luyện tập. Ngón cái gã giữ ống, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, ngẩng nhìn ánh mắt quan tâm của Đường Mật và Bạch Chỉ Vi, hiểu ngay hai cô sẽ thông cảm cho quyết định của mình, liền mỉm cười mỏ ra.

“Trương Úy, mười bảy điểm.” Giọng Mộ Dung Trinh Lộ lạnh lẽo vang lên. Đường Mật không hiểu sao lại không giận, nó nghĩ có lẽ càng lớn chúng ta càng gặp nhiều vấn đề như thế, không thể liên tục thỏa hiệp với nhân sinh quan, chỉ đành mỗi bên tự lùi một bước. Nó liền kéo tay Bạch Chỉ Vi đang tỏ vẻ không vui nhưng chưa phát tác, khẽ thì thầm vào tai: “Chỉ Vi, vì thế mà đầu to mới vĩnh viễn là bằng hữu có thể tin tưởng được.” Bạch Chỉ Vi hơi ngẩn ra, khóe môi chợt hơi mỉm cười: “Đúng, chính vì thế.”

Giọng Mộ Dung Trinh Lộ lại vang lên: “Phương Trật Ly, mười tám điểm.”

Việc đời cứ kỳ quái như thế, đợi chờ cả nửa năm đằng đẵng, có lúc tưởng tỷ võ không bao giờ tới nhưng khi bắt đầu thì lại dồn dập, không để người ta kịp nghỉ. Mộ Dung Trinh Lộ gọi tên xong, các kiếm đồng xuất hiện từng cặp ở giữa Nghĩa Kim điện để phân cao thấp.

Theo điểm xúc xắc, đối thủ đầu tiên của Trương Úy là Lý Lý. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đều thấy may mắn, cả hai hiểu rõ Lý Lý, biết chí hướng của cô bé không phải ở đây. Với Lý Lý, mục đích đến Ngự Kiếm đường không phải để trở thành hiệp khách vĩ đại mà học cách giao tiếp để trở thành vĩ đại. Cũng như cô bé thường nói, võ công tất nhiên quan trọng nhưng chỉ cần trên trung bình là đứng trong giang hồ được rồi, còn giao tiếp rộng rãi, tin tức linh thông, kiến đa thức quảng cũng đều là thực lực. Như Côn Bằng bang của ngoại công cô bé, không phải bang phái thu hút nhiều hảo thủ võ lâm nhất nhưng hắc bạch lưỡng đạo đều nể mặt, dần dần mới đả được vị trí giang hồ đệ nhất bang phái.

Lý Lý nghe gọi tên xong liền từ giữa toán kiếm đồng quan sát ở tầng hai thong thả đi xuống, bước chân thư thái, tựa hồ không để tâm đến tỷ võ. Nhưng lúc đi qua chỗ Đường Mật, chợt cô dừng bước, ngoẹo đầu mỉm cười, tỏ vẻ nghiêm túc: “Đường Mật, ta biết y là bằng hữu tốt của ngươi nhưng sẽ dốc toàn lực.”

Đường Mật không ngờ Lý Lý bình thường vẫn bắng nhắng giờ trở nên nghiêm túc như thế, nó ngẩn ra, Lý Lý tiếp lời: “Vì ta không thích cảm giác thất bại.”

Đường Mật nắm chặt tay thiếu nữ cao ráo, mỉm cười: “Ngươi cũng là bằng hữu tốt của ta.”

Lý Lý nháy mắt hiểu ý, nắm chặt tay Đường Mật rồi thả ra, đi xuống dưới.

“Đường Mật, ngươi đoán ai thắng?” Bạch Chỉ Vi nhìn xuống hai thiếu niên một đỏ một lam ở dưới hỏi.

“Đầu to.” Đường Mật khẳng định.

“Vì sao? Ngươi hiểu thực lực của Lý Lý lắm hả?”

“Không hiểu, chỉ là trong lòng Lý Lý chỉ mong không thất bại, còn đầu to giữ chấp niệm muốn thắng.” Dứt lời, hai thiếu niên đã xuất kiếm.

Lý Lý múa kiếm khá có khí thế, thoáng đãng như nam tử, đấu với kiếm pháp theo lối trầm ổn như Trương Úy càng hấp dẫn. Hơ mười hiệp qua đi, Trương Úy bắt đầu chiếm thượng phong, kiếm thế trầm mãnh dần áp đảo Lý Lý. Mấy lần cô định dùng kiếm bức lùi gã để thi thố pháp thuật nhưng Trương Úy hiển nhiên nhận ra ý đồ, cứ bám riết, không cho cô nửa cơ hội.

“Thực chiến mới biết kiếm pháp của đầu to tăng tiến không ít.” Bạch Chỉ Vi cảm thán nhìn hai người giao đấu bên dưới.

“Ừ, hiện tại y chỉ dùng được chút xíu tâm lực, nhưng vì năm ngoái được Tạ Thượng dạy mấy tiểu xảo nên… trong cương mãnh không thiếu đi linh hoạt. Lý Lý cũng khá lanh lợi mà không rũ được đầu to. Cứ thế này, Lý Lý sẽ thua.”

Chợt Lý Lý biến chiêu, kiếm sau chặt chẽ hơn kiếm trước, thoáng sau đã lấy lại cân bằng.

“Kiếm pháp gì nhỉ, chưa học mà.” Có kiếm đồng xem ở ngoài kêu khẽ.

Một năm nay, bọn Đường Mật học thêm hai pho kiếm pháp mới, Phân Vân kiếm pháp và Lưu Ảnh kiếm pháp, cùng với Hồi Phong kiếm pháp được coi là tam đại kiếm pháp của Thục Sơn, các kiếm đồng ở Ngự Kiếm đường đều học cả ba pho, sau này chỉ đi sâu vào mà thôi. Lúc này Lý Lý sử dụng không phải bất cứ pho nào trong ba pho chính, song lộ số vẫn là của Thục Sơn, khiến các kiếm đồng ngạc nhiên không ngớt.

Phương Trật Ly đứng cách Đường Mật không xa nghiêng tai lắng nghe một lúc: “Đấy là Thục Sơn Tật Phong kiếm pháp.”

Đường Mật cũng lấy làm lạ, buộc phải liếc nhìn thiếu niên mắt mù. Phương Trật Ly tựa hồ cảm ứng được, mỉm cười bảo: “Kiếm khí cương chính bất tà, đấy là đặc điểm của kiếm pháp Thục Sơn, nhưng ngươi nghe xem, lúc hai thanh kiếm giao nhau, có một thanh âm chưa vang hết đã lại nối tiếp, biến chiêu nhanh như thế mà là kiếm pháp Thục Sơn khác thì chiêu thức chưa sử dụng hết, càng đánh càng bị động, song Lý Lý lấy lại được thế cân bằng, chứng tỏ kiếm pháp này có thể biến chiêu ngay khi chiêu thức chưa sử dụng xong, dựa vào chiêu thức quỷ dị và kình lực phát nhanh để thắng. Võ công Thục Sơn chỉ có Tật Phong kiếm pháp đi theo lộ số này.”

“Tật Phong kiếm pháp là một trong những pho người Kiếm tông đi sâu, với giao tình rộng của Lý Lý, không khó để được cao thủ Kiếm tông dạy.” Đường Mật đáp, lòng lại nghĩ: với tính tình như Lý Lý cũng đi tìm người ta chỉ dạy võ nghệ cho tỷ võ thì xem ra đối thủ còn lại đều không dễ chơi. Lúc đó hai đối thủ dưới trường lại đấu thêm hơn chục chiêu nữa, Lý Lý hai lần thành công bức lùi Trương Úy, có điều công lực pháp thuật của cô còn non, trong thời gian thoáng qua như thế thật không đủ để thi thố nên đều lỡ mất cơ hội.

“Sắp thua rồi.” Phương Trật Ly nói.

“Ai?”

"Lý Lý."

Tật Phong kiếm pháp khá chặt chẽ, không tu luyện lâu rất khó thành, khó nắm được điểm ảo diệu biến chiêu ngay trước khi hết đà. Lý Lý học trong thời gian ngắn, mới được vỏ ngoài, ban đầu còn khiến Trương Úy bất ngờ nhưng sau mười chiêu, gã nhận ra điểm yếu của đối thủ, từ khi xem bích họa trong Thục Sơn bí động, gã hiểu rõ về kiếm pháp hơn nhiều, nắm bắt được cơ hội ngay lúc hai cây kiếm va nhau, thừa cơ Lý Lý biến chiêu liền xuất kiếm, kiếm phong rít lên hất bay trường kiếm của đối thủ.

Sắc mặt Lý Lý nhợt nhạt, lùi một bước vòng tay: “Lý tài không bằng người, hai lần không thi thố thành công pháp thuật, bại tâm phục khẩu phục.” Nói đoạn cúi xuống nhặt kiếm, bước khỏi Nghĩa Kim điện với tư thế tự tại.

Mười hai tổ kiếm đồng mất cả ngày mới xong vòng một, điện giám và chưởng môn quan sát từ tầng hai đều thần sắc bình tĩnh, không nói câu gì, Mục Hiển khẽ gật đầu với Mộ Dung Trinh Lộ, nàng ta đứng lên nói với chúng kiếm đồng: “Các con đều vất vả rồi, hôm nay về nghĩ ngơi, trưa mai mười hai lấy sáu, buổi chiều đấu sáu lấy ba.”

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi biết nếu không có ai nhắc, tối nay Trương Úy tất luyện đến khuya nên buổi tối luyện cùng gã một chốc rồi kéo gã về. Lúc đi qua Nghĩa Kim điện, thấy trên nóc có một thiếu niên sau lưng y là vầng trăng tròn màu bạc, ánh sáng như thủy ngân rải trên mình y, in hằn bóng hình đang ngẩng nhìn thinh không.

Đường Mật rất quen với gương mặt nhìn trời nhìn đất đó, khẽ gọi: “Vương Động.”

Vương Động nhìn sang ba người, nhảy khỏi nóc điện đáp xuống trước mặt Trương Úy: “Trương Úy, nếu không có gì bất ngờ, trưa mai ta đấu với ngươi nhỉ.”

Trương Úy cười đáp: “Đúng, nếu chúng ta cùng qua được vòng hai.”

Vương Động vỗ vai gã: “Ta nhất định sẽ thắng, vì tương lai ta muốn vào Thái sử cục, tất phải qua được ngũ đại điện thí.”

“Vào Thái sử cục? Vương Động muốn thành người quan sát thiên tượng à.” Trương Úy hỏi.

“Đúng, hiện giờ cục này ở mọi nước đều do người Thục Sơn Thuật tông chúng ta nắm, năm nay ta buộc phải qua, bằng không thì nhường cho ngươi cũng được.” Vương Động nói, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hậu.

“Ta xưa nay chưa từng nghĩ sẽ nhường ngươi, Vương Động, cứ việc dốc bản lĩnh ra, ta mạnh lắm đấy.” Trương Úy cười hồn nhiên.

“Đúng, có lúc nghĩ cũng thấy đau đầu.” Vương Động sờ gáy, thở dài uể oải: “Dù thắng được Trương Úy cũng có thể sẽ gặp Đường Mật ở vòng sau cùng. Đều là bằng hữu ta yêu mến, ha ha, nhưng ta phải bảo mình là nhất định thắng lợi, không có quyết tâm đó, ta sẽ thua các ngươi.”

“Thua chắc.” Đường Mật cũng cười. Nó biết Vương Động kỳ thật các phương diện tuy không xuất chúng nhưng khá đều, mỗi lần điện thí đều không trượt môn nào nhưng ở kỳ tỷ võ sau cùng vẫn xếp gần cuối, cũng vì y thiếu tính chiến đấu.

“Lần này thì không.” Khẩu khí của y quyết đoán hiếm thấy, tựa hồ sắp bước qua chướng ngại, nhưng lại vẫy tay mỉm cười với cả ba trước khi đi.

“Trương Úy, ngươi đấu với ai trước?” Bạch Chỉ Vi hỏi.

Trương Úy đáp: “Trang Viên.”

Trang Viên đứng giữa Nghĩa Kim điện, khẽ liếc Trương Úy cầm kiếm đứng đối diện, rồi nhìn lên tầng hai, thân ảnh của Cố Thanh Thành ở phía sau điện giám và chưởng môn chỉ còn một màu lam mờ mờ. Cô biết Cố Thanh Thành không chú ý đến mình, nhất định đã quên cô bé vào ba năm trước vì một vấn đề cổ quái mà hôn mê: ngẫm nghĩ về sinh và tử, tồn tại và hư ảo. Với y, đó chỉ là ngẫu nhiên cứu được một kiếm đồng Thục Sơn vào ban đêm mà thôi.

Nhưng lúc đó cô rũ

Bạn đang đọc Thục Sơn Thiếu Niên của Hạ Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.