Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vực thẳm

Tiểu thuyết gốc · 2072 chữ

Tần Vũ rơi tự do không có điểm dừng. Trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ giết chết Khương Dận.

Lúc này, trước mắt hắn có một ánh sáng nho nhỏ, ánh sáng đó phát ra âm thanh: "Tần Vũ!"

"Lâm Thi Thi?" Hắn nhất thời sửng sốt, ngay lập tức quên luôn bản thân đang tâm niệm cái gì.

Cô thể mà nhảy xuống rơi cùng hắn? Lâm Thi Thi được ăn uống đầy đủ nên nhìn rất có thịt, nói hẳn ra là nặng hơn hắn. Cho nên tốc độ cô rơi nhanh hơn so với hắn. Rất nhanh cô đã bắt được tay hắn.

Tần Vũ trố mắt nhìn, nhíu mày nói: "Cậu ngốc à? Rơi xuống là chết đấy!" Nhưng trong lòng hắn thì vui muốn chết. Chẳng lẽ cô thật sự quan tâm hắn? Nếu như trước kia chỉ là nói miệng, thì hiện tại hành động của cô khiến hắn tin tưởng phần nào.

Lâm Thi Thi nắm lấy hai tay hắn, ánh mắt kiên định: "Tớ sẽ bảo vệ cậu."

Cô đã ngưng tụ khí, đã thức tỉnh dị năng, là dị năng hệ không gian hiếm có, cho nên có thể cứu được.

Lúc cảm thấy sắp chạm đất, cô sử dụng dị năng không gian của mình, tạo thành một cái lưới, đỡ cô cùng Tần Vũ. Nhưng sau khi đỡ xong, cũng là lúc cô rơi vào hôn mê vì sử dụng dị năng quá độ. Tần Vũ cảm thấy lại rơi tiếp, xoay người ôm cô, sau đó toàn bộ cơ thể hắn chạm đất, cộng thêm trọng lượng cơ thể của Lâm Thi Thi, toàn bộ đập xuống nền đất. Cũng khiến hắn rơi vào hôn mê.

Tới lúc hắn tỉnh dậy, thấy Lâm Thi Thi đã tỉnh, cô hỏi: "Cậu ổn chứ?"

Hắn thử cử động, cảm thấy tay chân đau nhức, ở dưới vực thẳm rất tối, cho nên không nhìn thấy gì. Hắn thử sờ trán, cảm thấy trên trán ươn ướt, dường như chảy máu. Tần Vũ hơi nhíu mày, thử ngồi dậy, phát hiện bản thân choáng váng tới mức suýt chút nữa thì hắn bất tỉnh thêm lần nữa.

Lâm Thi Thi thấy hắn không trả lời, tiến tới định xem hắn như thế nào. Tần Vũ nói: "Tớ không ổn, hình như cả hai chân đều gãy, một tay cũng gãy rồi." Không cử động được, cũng rất đau. Lâm Thi Thi nghe được vậy, nhấc bổng hắn lên, sau đó bế kiểu công chúa.

Tần Vũ ngượng ngùng, nhưng hiện tại không còn cách nào khác. Lâm Thi Thi cười: "Cậu nhẹ quá, nãy giờ tớ cũng hồi phục được chút ít rồi, để tớ giúp cậu." Bởi vì cậu đã đỡ tớ, giúp tớ không bị thương khi rơi xuống đất mà. Cô thầm nghĩ.

"Cậu cảm thấy chúng ta nên đi về đâu?" Lâm Thi Thi hỏi.

Tần Vũ nhìn radar, phát hiện cách một đoạn không xa, ước chừng chỉ vài bước chân là có nguồn nước, thậm chí là đồ ăn cũng có. Nhưng mà thứ đánh dấu ở đây... Có chút khác biệt. Một cây đinh ba?

Hắn chỉ về hướng có nguồn nước. Bởi vì nơi đây tối om, cho nên Lâm Thi Thi nhìn mọi thứ đều không rõ ràng. Cô bước được vài bước, liền bước hụt rơi xuống một hồ nước.

Tõm! Hồ nước phát ra ánh sáng vàng, Tần Vũ cùng Lâm Thi Thi rơi vào trong hồ nước.

Hắn cảm thấy bản thân như đang ngâm mình trong suối nước nóng. Các vết thương dường như cũng lành lại. Thoải mái quá... thoải mái tới nỗi muốn ngủ thiếp đi....

"Này!"

"Ùm!" Tần Vũ từ dưới nước trồi lên, liều mạng hít thở không khí. Cũng may có Lâm Thi Thi, nếu không hắn đã chết ngạt rồi.

Hồ có ánh sáng, cho nên hắn cùng Lâm Thi Thi có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh hồ. Phía trước là một cây đinh ba, thân dài tầm một mét, phần đinh ba dài tầm 50 phân, phần trên được gọt rất sắc nhọn. Xung quanh được trang trí bằng vài nhánh san hô phát sáng. Toàn thân cây đinh ba có một màu xanh ngọc bích trong suốt, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Tần Vũ cảm giác được, nước hồ này có phần đặc biệt, có thể giúp cho người ta hồi phục hoàn toàn. Lẽ nào giống như khả năng của hệ thống chăng?

Hắn bước ra khỏi hồ, toàn bộ vết thương đều đã lành hẳn, sau đó thử chạm vào cây đinh ba. Cây đinh ba phát sáng khiến cho Tần Vũ chói mắt, sau đó trước mặt hắn hiện lên một bản thông báo giống như hệ thống hay thông báo: "Người đã tiếp nhận truyền thừa không thể tiếp nhận truyền thừa thần vị Hải Thần Peidan."

Tần Vũ sửng sốt. Truyền thừa? Truyền thừa là cái gì? Hải thần Peidan là cái gì? Mà hắn đã nhận được truyền thừa rồi là sao?

Lâm Thi Thi ở một bên, suy nghĩ xem trước đây không có cô, hóa ra hắn sống sót được là nhờ hồ nước này. Thêm nữa, cây đinh ba này là gì? Cô bước ra khỏi nước, nhíu mày hỏi: "Sao thế? Cây đinh ba này có vấn đề gì à?"

"Nó bảo gì mà không phù hợp để nhận truyền thừa." Tần Vũ đáp, sau đó vuốt mái tóc ướt nhẹp lên, để lộ vầng trán cao.

Mấy chị gái trong phòng live stream hú hét, trước đó là thở phào nhẹ nhõm vì hắn còn sống, hiện tại là điên cuồng Donate vì khi hắn vuốt tóc lên quá dễ thương.

Hắn chỉ vào cây đinh ba: "Cậu thử xem sao."

Lâm Thi Thi gật đầu, chạm vào cây đinh ba, cây đinh ba cũng phát sáng như vừa nãy. Sau đó trước mặt cô hiện lên một thông báo như thông báo của game: "Người thuộc về không gian chủ không thể nhận truyền thừa thần vị Hải thần Peidan."

"Sao rồi?" Tần Vũ hỏi.

"Nó cũng bảo tớ không phù hợp để nhận truyền thừa."

Sau đó, hai người phát hiện ra một hộp đồ ăn ở đằng sau cây đinh ba, hai người sáng chỉ ăn được một chút, cho nên hiện tại rất đói, rất nhanh đã ngấu nghiến hết hai con cá với một hộp cơm.

Mà trong hộp này thật sự rất nhiều đồ ăn, không biết là tiếp tế rơi xuống hay là do cái truyền thừa của vị hải thần này để lại nữa.

Thật ra còn có một quyển sách, ghi là phương pháp tu luyện dị năng hệ thủy. Tức là chỉ ai hệ thủy mới có thể tu luyện. Còn cái loại chưa thức tỉnh như hắn thì đương nhiên không luyện được. Mà Lâm Thi Thi cũng tương tự, dị năng của cô là không gian hệ, là dị năng biến dị độc nhất cấp S cho nên không thể thức tỉnh lần hai.

Nói về thức tỉnh lần hai. Đó là khi đột phá ranh giới ở giữa để đi lên một tầng mạnh hơn hẳn. Nói cách khác là lên một tầng cao mới. Khác với thể thuật, dị năng có một hệ thống tu luyện khác hoàn toàn. Một số người thì cường hóa dị năng vốn có, một số người thì thức tỉnh dị năng thứ hai. Trong đó dị năng độc nhất cố định không thể thức tỉnh dị năng thứ hai. Dị năng độc nhất gồm dị năng biến dị, dị năng tinh thần. Còn các loại dị năng có khả năng thức tỉnh thêm dị năng thứ hai là các dị năng hệ nguyên tố. Nhưng sẽ chỉ thức tỉnh những dị năng có thể phụ trợ cho dị năng chính vốn có mà thôi.

Lần lượt là: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp

Khi mà một người luyện hóa được khí và thức tỉnh dị năng cũng là lúc bước vào thời kì luyện khí. Mà bởi vì cách tu luyện dị năng cũng tương tự cách tu luyện trong truyện tu tiên, cho nên những người đi trước đã đặt tên cho nó như vậy luôn. Nhưng khác với tu tiên ở chỗ là tu luyện dị năng không lấy linh khí ra làm chủ đạo mà là tiếp nhận năng lượng từ vũ trụ. Trong vũ trụ chứa nhiều loại năng lượng hỗn độn khác nhau, cho nên cần có một biện pháp lọc ra đúng nguyên tố mình cần để tu luyện. Tuy nhiên hiện tại chưa có một phương pháp cụ thể nào để làm điều đó. Cho nên người thường tu luyện hấp thụ cả những nguyên tố thừa khiến cho cơ thể phải liên tục thải ra những nguyên tố thừa đó. Mà cũng có trường hợp hấp thụ quá nhiều, khiến cho cơ thể không chịu được, dẫn đến bị tổn thương.

Cho nên luyện thể đi đôi với dị năng. Nếu như luyện thể không tốt, dị năng cũng không tài nào tốt lên được. Chẳng hạn có dị năng cấp S, nhưng thân thể yếu ớt sẽ gây hại đối với cơ thể.

Tương tự đối với tinh thần lực. Tinh thần lực sinh ra ngay khi chúng ta ra đời, là một loại bảo vệ đối với con người khi gặp công kích tinh thần. Bởi vì trước kia những dị năng giả hệ tinh thần quá bá đạo, gần như là bá chủ, nên cơ thể con người sinh ra kháng sinh đó là tinh thần lực, giúp chắn đỡ phần nào. Người nào có tinh thần lực càng cao thì càng không bị ảnh hưởng bởi công kích tinh thần. Thế nhưng người nào có tinh thần lực vượt quá một trăm ngay khi sinh ra thì sẽ bị ảnh hưởng nặng nề tới cơ thể cũng giống như hắn luyện thể đạt hơn 1000 chỉ số thì tinh thần lực cũng không được vượt quá 1000 chỉ số. Nếu không cơ thể hắn sẽ bị suy nhược.

Sau khi ăn uống no nê, Tần Vũ hỏi Lâm Thi Thi: "Chúng ta thoát khỏi nơi này thế nào bây giờ?"

Lâm Thi Thi cười nói: "Có hai cách. Một là ở lại đây chờ trò chơi kết thúc rồi chúng ta sẽ được vớt lên. Hai là chúng ta đi hết vực thẳm này xem có đường lên không."

"Tớ không muốn ở nơi này quá lâu." Tần Vũ hơi nhíu mày.

"Tớ cảm thấy ở nơi này khả thi hơn. Thứ nhất, nó giúp chúng ta không bị phát hiện, và sống được lâu hơn. Thứ hai, chỗ đồ ăn này đủ cho chúng ta ăn mà? Thứ ba, chúng ta không biết vực thẳm này dẫn tới đâu, thứ tư, dị năng của tớ không đủ để giúp chúng ta đi lên tới đỉnh. Cậu thấy chúng ta rơi rất lâu không? Chúng tỏ vực này rất sâu, đoán chừng đi được một nửa bằng nấc thang không gian của tớ thì tớ đã kiệt sức rồi." Lâm Thi Thi phân tích.

"Vậy nếu đoàn chiến chúng ta thua mà hai chúng ta vẫn còn sống thì chúng ta sẽ phải đối đầu với team kia trong tình trạng team chúng ta chết hết đấy?" Tần Vũ hỏi.

Đối với việc này Lâm Thi Thi tràn đầy tự tin: "Chuyện này không sao, có chú Dương ở đó chúng ta thắng chắc."

Nói đến chú Dương, đó là chú cường tráng mà Tần Vũ hay nhắc tới. Là người đi theo bảo vệ Lâm Thi Thi.

"Nhưng tớ thật sự không muốn ở nơi này lâu." Tần Vũ còn thù chưa trả, nếu như anh ta chết trước khi hắn lên được thì sao?

Lâm Thi Thi suy nghĩ một lát, kiếp trước Tần Vũ chắc chắn cũng có suy nghĩ này, và có lẽ đã làm được. Mặc dù cô thấy phương án của bản thân khả thi hơn, thế nhưng tại sao không thử một chút?

"Được, vậy chúng ta nghỉ ngơi đã rồi sẽ đi tìm lối lên sau."

Bạn đang đọc Thời Không Loạn Đấu sáng tác bởi mlhđ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlhđ
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.