Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Vân tộc thiếu chủ - Vân Triệt

Tiểu thuyết gốc · 1608 chữ

Ở trung tâm của Trung Thiên Vạn Cổ có một hằng tinh siêu cấp. Nó có tên là Vạn Cổ Tinh. Tồn tại qua vô số kỷ nguyên, trải qua không biết bao nhiêu là năm tháng, nó là một tinh cầu có sinh mệnh cao cấp nhất ở Vạn Cổ Tinh Không này.

Vạn Cổ Tinh là căn cơ của Thập Đại Cổ Tộc, Ngũ Tiên Triều và Thiên Đình. Vì thế mà kích thước của nó so với một hằng tinh cao cấp như Thái Dương Tinh phải lớn hơn gấp nghìn lần.

Năm ngày sau, kể từ khi hoá thân tiên tu Vương Tiêu An đặt chân lên Vạn Cổ Tinh. Hắn vô tình bắt gặp một cổ thuyền lớn đi ngang qua.

Chỉ thấy trên thân thuyền có một chữ "Vân" hán tự, toát lên uy mang của đế đạo khiếp người. Vì là thánh cụ, nên chất liệu của nó vô cùng trân quý.

Nếu có người nhìn thấy chiếc cổ thuyền này liền sẽ nhận ra nó thuộc về một trong Thập Đại Cổ Tộc của Vạn Cổ Thế Lực - Vân tộc!

Lúc này Vương Tiêu An quyết định dùng thuật ẩn thân, tránh khỏi sự dò xét linh lực của người trên thuyền.

Trên boong thuyền, rất nhiều thiên tài kiệt xuất đến từ Bất Hủ Thế Lực đều đang tụ tập tại đây, đa số đều nam thanh nữ tú trẻ tuổi, nhân trung long phượng.

"Chúc mừng Vân huynh đột phá cảnh giới, tấn cấp thành cường giả Chuẩn Thánh."

"Chỉ cách thánh nhân cảnh một bước, chẳng mấy chốc Vân Triệt huynh có thể nắm chắc vị trí Đế Tử trong tầm tay!"

"Vân huynh không hổ là thiên tài được sinh ra trong Kỷ Nguyên Hoàng Kim! Khẳng định xếp hạng của Vân huynh tại Thánh Nhân Thiên Bảng sau này đứng mười vị trí đầu cũng không chừng."

Mấy chục vị thiên kiêu trẻ tuổi lúc này đang vây quanh một người thanh niên mặc y phục màu nâu, không ngừng ra sức tâng bốc thành tích để lấy lòng y, đa số đều lộ ra vẻ kính phục.

Thanh niên này tên Vân Triệt, là một trong năm vị thiếu chủ đến từ Vân tộc. Y có vẻ ngoài tuấn tú ưa nhìn, tuổi tác đâu đó khoảng chừng hai mươi ba hoặc hai mươi lăm, trông vô cùng chững chạc.

Vân Triệt là con của một vị đại đế có tiếng tăm khá lớn trong giới tu tiên, y đồng thời cũng tự đi lên bằng chính thực lực của mình.

Vào năm ba tuổi, Vân Triệt đã dấn thân vào con đường tu luyện, bắt đầu đặt chân vào cấp độ Nhục thân phàm cảnh, mười năm tiếp theo y bước vào cấp độ Bất phàm cảnh.

Ròng rã năm mươi năm đến nay, cuối cùng Vân Triệt cũng chạm tới ngưỡng đỉnh phong của cấp độ Bất phàm cảnh - cảnh giới Thiên Địa!

Đổi lại là người bình thường muốn từ cảnh giới đầu tiên của cấp độ Nhục thân bất phàm chạm tới cảnh giới Thiên Địa, không chừng phải mất đến một nghìn năm, hoặc có khi là cả đời.

Nhưng Vân Triệt không giống người bình thường ở chỗ bối cảnh thế lực là điều thứ nhất. Điều thứ hai là y có tư chất và thiên phú tu luyện rất yêu nghiệt, ở điểm này thì khó có người cùng thế hệ với Vân Triệt có được, vậy nên y có tư cách được liệt vào hàng ngũ Hoàng Cấp Thiên Tài.

"Đa tạ mọi người đã có lời khen."

Vân Triệt chắp tay, ngữ khí hài hoà nói.

"Vân mỗ vốn không nghĩ tới bản thân lại đột phá tại thời điểm này, quả thực là may mắn."

Tuy là một thiên tài được vạn người kính ngưỡng, nhưng tính cách của Vân Triệt vốn không kiêu ngạo và tự đại. Con người của y thiên về khiêm tốn, cẩn trọng và đối nhân xử thế, vậy nên rất dễ được lòng người khác.

"Chuyến lịch luyện lần này không thiếu công lao của mọi người, sau khi trở về bản tộc, Vân mỗ sẽ có một ít quà làm báo đáp cho các vị."

Vân Triệt cười nói.

"Ha ha, cần gì quà cáp chứ, được đồng hành cùng Vân huynh đã là kiện may mắn sự tình."

"Chúng ta không có đòi hỏi gì hơn!"

Những thanh nam thiếu nữ khác nghe vậy, thụ sủng nhược kinh.

"Xin thứ lỗi, các hạ có thể dừng thuyền không?"

Chợt một đạo truyền âm lọt vào tai Vân Triệt. Lúc này y mới nhận ra phía trước mũi thuyền, cách đó không xa có một bóng người khoác đấu bồng màu đen.

Vân Triệt không rõ đối phương vì sao chặn đường, trong lòng tự giác đề phòng.

Trước khi có ý định dừng thuyền, y liền báo tình hình cho vị cường giả hộ pháp đang ẩn nấp trong khoang thuyền.

"Viên hộ pháp, người đến không rõ là kẻ nào, ta sẽ dừng thuyền xem sao, mong ngài để ý."

"Thiếu chủ cứ an tâm."

Nhận được phản hồi từ vị hộ pháp, Vân Triệt mới yên tâm, truyền âm cho người điều khiển chiếc thuyền dừng lại.

Lúc này có rất nhiều thiên kiêu của Bất Hủ Thế Lực lấy làm nghi hoặc, chỉ thấy Vân Triệt đứng ra, sắc mặt trấn định.

"Không biết các hạ có sự tình gì?"

Sau khi Vân Triệt thử dò xét, ấy vậy mà y lại không cảm nhận được một chút khí tức nào từ đối phương, điều này nói rõ hắn cao hơn y không chỉ một đại cảnh giới hoặc sở hữu pháp bảo ẩn giấu tu vi.

Trước ánh mắt đang quan sát của Vân Triệt và những thiên kiêu khác, chỉ thấy đối phương gỡ xuống đấu bồng và mặt nạ, lộ ra gương mặt của một thiếu niên vô cùng trẻ tuổi.

Tóc dài màu đen đan vài sợi bạch kim được búi gọn phía sau đỉnh đầu, hai mái dài phía trước rẽ ngôi làm tôn lên ngũ quan sắc nét đến mức hoàn mỹ tựa như điêu khắc của thiếu niên.

Dựa theo bề ngoài của hắn nếu tính theo gương mặt, tuổi tác đâu đó tầm khoảng mười hai mười ba, thân cao ước chừng tám thước, phối với bộ y phục huyền sắc càng nhấn mạnh thêm sức hút từ sự thần bí của thiếu niên.

Sau khi thu hồi đấu bồng và mặt nạ vào trong nhẫn trữ vật, thiếu niên chắp tay, bình tĩnh đáp lại câu hỏi của Vân Triệt.

"Tính danh của tại hạ là Vương Tiêu An, có xuất thân từ Thái Cổ Tiên Triều."

Vương Tiêu An vừa tiết lộ danh tính, đã nhấc lên không ít kinh ngạc của đám thiên kiêu.

"Thái Cổ Tiên Triều? Chẳng phải là Tiên triều cường thịnh nhất trong năm tiên triều tại Trung Thiên hay sao?"

"Đúng vậy, nhưng... cớ gì người này lại xuất hiện ở đây?"

"Trông hắn cũng rất trẻ, ta thậm chí còn không cảm nhận được khí tức của hắn! Thực lực như vậy, chẳng lẽ là một vị Hoàng Tử Hoàng Nữ?!"

"Không thể nào! Này cũng quá kinh khủng rồi!"

Thái độ của đám thiên kiêu hoàn toàn không lọt vào mắt Vương Tiêu An, hắn đã chán ngấy khi phải nghe những câu từ cảm thán của mấy loại hình quần chúng như này, duy nhất chỉ có thái độ của Vân Triệt làm hắn chú tâm đến.

"Vương Tiêu An? Tiêu An... Lẽ nào ngươi là Tiểu An?"

Vân Triệt ngây ngươi một lúc mới sực nhớ ra bản thân từng có người em họ tên là Tiêu An, là con của cô họ, chỉ nhớ khi đó y tự mình đặt tên cho thằng nhóc ấy là Tiểu An.

Vân Triệt lập tức biến mất trên boong thuyền, thoáng chốc đã xuất hiện trước Vương Tiêu An. Cảm nhận huyết mạch tương thông trong người hắn đối với mình sinh ra một chút liên hệ, y càng thêm chắc chắn với suy đoán của bản thân.

"Nguyên lai biểu ca không có quên đệ."

"Làm sao quên được đứa con út của tiểu cô được chứ? Lâu năm không gặp, không ngờ đệ trông khác xưa nhiều quá."

Vân Triệt vui vẻ nắm lấy vai của Vương Tiêu An, nhìn hắn khiến y nhớ lại mình đã từng ẵm đứa bé đáng yêu đến nỗi bản thân bỏ bê việc tu luyện đến gần một tháng trời.

Khi đó Vương Tiêu An mới chỉ ba tuổi, còn nhỏ như vậy nhưng lại hiểu chuyện đến đau lòng.

"Đúng rồi, đệ sẽ trở lại Vân tộc chứ? Tổ cô và mọi người vẫn luôn chờ đệ trở về."

Vân Triệt hỏi.

Vương Tiêu An không nghĩ nhiều, lễ phép đáp.

"Đệ cũng đang tính về Vân tộc thăm mọi người và ngoại bà, không ngờ gặp con thuyền của tộc huynh nên mới mạo muội chắn đường."

Dù hắn nói vậy, nhưng thực chất bản thân cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp gia tộc của bà ngoại ở đây.

Để cho biểu ca mình một bộ mặt, đương nhiên hắn sẽ không nói toạc ra là bản thân tính trở về nhà mẹ đẻ hắn - Thái Cổ Tiên Triều, dù sao thì hắn khá quý người biểu ca này.

"Không phải nhiều lời, lên thuyền rồi ca và ngươi nói chuyện tiếp."

Bạn đang đọc Thiên Tài Đến Từ Tinh Anh Tiên Điện sáng tác bởi Kissmenow242004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kissmenow242004
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.