Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không phải là vẫn chưa chết sao?

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

Việc đầu tiên mà cô làm không phải là xem điện thoại, mà là đứng dậy bắt tay với người quản lý của đối phương “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ trước.”

“Giai tổng là người dễ nói chuyện, tôi tin lần hợp tác này của chúng ta, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Người quản lý của đối phương rất hài lòng với cô, cười nói “Chỉ cần có thể giao hàng đúng hạn, và chất lượng không có vấn đề gì, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác.”

“Hiểu rồi.” Giai Tịnh nhếch môi “Việc gia công của chúng tôi vẫn luôn làm rất xuất sắc, ngài cứ yên tâm.”

Người quản lý của đối phương cười rồi rời đi.

Giai Tịnh nhìn cô lên xe, mới lấy điện thoại ra, nhìn thấy Tư Thần Xuyên đã gọi cho cô hai cuộc điện thoại, cô gọi lại “Có chuyện gì?”

“Đang bận hả?”

“Ừm, vừa mới gặp đối tác xong.”

“Anh cũng muốn trở thành đối tác của em.” Giọng của Tư Thần Xuyên lưu loát tràn ngập nỗi nhung nhớ “Như vậy thì có thể thường xuyên gặp được em.”

Giai Tịnh khẽ nhếch môi “Thời gian chúng ta gặp nhau trong một ngày còn ít à?”

“Ít.” Tư Thần Xuyên khẳng định “Đã ít rồi lại càng ít hơn, muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, ở bên em.”

Giai Tịnh đi ở ven đường “Được rồi, bây giờ em phải gọi xe, về rồi nói tiếp?”

“Em ở ngoài một mình à?” Tư Thần Xuyên còn tưởng là cô dẫn trợ lý theo “Anh qua đón em, em đang ở đâu?”

“Không cần đâu, chỗ này rất gần công ty, em bắt xe là được rồi.”

“Để anh đón em, anh muốn đến đón em.”

Tư Thần Xuyên đã rời khỏi văn phòng, Trường Thanh thấy anh ta bước đi vội vã, còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì!

Giai Tịnh bất lực, gửi định vị cho anh ta, sau đó đứng bên đường đợi.

Con phố này không có cửa hàng gì, ngoại trừ quán cà phê lúc nãy, mấy căn nhà kế tiếp đều trống, đằng sau cô còn có một mảng cỏ dại, thoạt nhìn trông rất vắng vẻ.

Lúc này cô lấy điện thoại ra, đang xử lý việc riêng, không lâu sau, liền có ba chiếc xe dừng trước mặt cô.

Nàng ngước lên nhìn một cách lười nhác, chỉ thấy người bước xuống xe chính là Ân Thiểm người bị đánh thành đầu heo, lúc này, cô còn dẫn theo người em trai Ân Vũ của mình, và mười mấy tên biết đánh nhau.

“Chính là cô ta!”

Ân Thiểm vốn dĩ định lên núi tìm Ân Phán Hy và Lý Ngọc Xuân để tính sổ, nhưng không ngờ trên đường lại nhìn thấy Giai Tịnh đang đơn độc trước!

Thật sự là ông trời đang giúp cô! !

“Con tiện nhân này trước đó tát chị mấy cái, còn đá chị một cước!” Ân Thiểm nói với em mình.

Một luồng gió thổi qua, thổi lên mái tóc dài của Giai Tịnh, gương mặt tươi mát thoát tục của cô khiến Ân Vũ nhìn đến ngây người.

Đẹp!

Quá đẹp! !

“Ân Vũ, em đứng đực ra đó làm gì! Còn không mau trút giận cho chị của em?!” Mặt Ân Thiểm sưng quá rồi, cả bàn tay cũng không che đi được, lúc này cô tức giận đẩy vào bả vai của Ân Vũ một cái.

Ân Vũ tuy đã gặp qua không ít gái đẹp, nhưng người có khí chất như Giai Tịnh, vẫn là lần đầu tiên gặp!

Hai tay anh đút vào túi quần, tự cho là mình đẹp trai đi tới trước mặt Giai Tịnh “Là cô đánh chị tôi thành ra như vậy sao?”

Giai Tịnh không chút để ý nhíu mày, dường như không để bọn họ vào mắt.

Chỉ có mười mấy tên biết đánh nhau, cộng thêm thằng ranh con miệng còn hôi sữa này nữa, có phải là quá khinh thường cô rồi không?!

“Biết điều thì quỳ xuống cho tôi, dập đầu mười cái…” Ân Thiểm tưởng là có em trai của cô chống lưng, đi tới trước mặt Giai Tịnh diễu võ dương oai nói.

Giai Tịnh đánh giá cái đầu heo của cô, thản nhiên nói: “Không phải là vẫn chưa chết sao? Nhanh như vậy đã muốn người khác bái tế rồi à? Còn chưa nằm vô quan tài, đã muốn làm lão tổ tông rồi à?”

“Cô, cô…” Ân Thiểm giận đến mức khó tả, cũng không nghĩ ra lời gì để phản bác, biểu cảm trở nên rất dữ tợn.

“Miệng lưỡi sắc bén.” Ân Vũ ngược lại rất hứng thú “Cô không muốn quỳ. cũng được, chỉ cần cô hầu hạ tôi làm tôi vui thì việc của chị tôi có thể cho qua.”

“Ân Vũ, em đang nói cái gì đấy! Chị dẫn em đến để em dạy dỗ nó!” Ân Thiểm không muốn cứ vậy mà cho qua, cô ta còn chưa đánh Giai Tịnh một trận cho hả dạ.

Giai Tịnh nhíu mày, nhìn về phía Ân Vũ “Ở đây à? E là không được.”

Cô biết là gần đây có camera giám sát, sẽ để lại bằng chứng.

“Nếu em ngại, thì chúng ta có thể qua bên kia…” Ân Vũ còn tưởng là cô đồng ý rồi, nhìn về mảng cỏ dại phía sau Giai Tịnh.

“Được.” Giai Tịnh đi về phía cỏ dại trước, Ân Vũ đi theo sau, mười mấy tên còn lại không biết có nên đi theo không, đồng loạt nhìn về phía Ân Thiểm.

Trong đầu Ân Thiểm nảy lên mấy dấu chấm hỏi.

Con này không phải giỏi đánh nhau lắm sao? Sao lại nhận thua nhanh vậy?

Là biết đám này đánh nhau rất lợi hại, hay là muốn nhân cơ hội này quyến rũ em trai cô??

Chắc là cô ta sẽ không vọng tưởng là mình có vài phần nhan sắc, liền có thể vào nhà họ Ân chứ?!

Ha, Đúng là si tâm vọng tưởng!

Loại con gái như cô ta, chỉ xứng để em cô chơi đùa! !

Giai Tịnh đi vào trong bụi cỏ dại, cỏ dại ở đây đã mọc cao đến gối, cô quay đầu lại nói với Ân Vũ “Ở đây đi.”

Ân Vũ không ngờ con nhỏ này còn biết chọn chỗ, chỗ này nằm xuống, vừa hay có thể cản đi tầm nhìn của những người khác.

Vẫn rất nhút nhát đấy chứ.

“Chỉ có mình anh sao?” Giai Tịnh nhướng mày, nhìn mười tên biết đánh đấm phía sau anh, thờ ơ hỏi “Những người khác không lên cùng sao?”

“Em gái à, em cũng biết chơi quá đấy chứ. một anh đã đủ làm cho em sảng khoái đến chết rồi…”

Cô gái có nhan sắc như vậy, sao anh có thể để miếng ngon cho đám thuộc hạ kia?

Làm gì cũng phải chơi khoảng mười ngày hoặc nửa tháng...

Ân Vũ vừa mới đưa tay qua, còn chưa kịp đụng vào quần áo của Giai Tịnh, đã bị Giai Tịnh nhanh tay bắt được, còn chưa nhìn rõ là chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã bị ngã vào bụi cỏ, gương mặt tiếp xúc thân mật với bùn đất, miệng cũng cạp đất rồi!

“Chết tiệt.” Ân Thiểm biết ngay con nhỏ chết tiệt này không phải là dạng vừa “Các người còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau qua giúp!”

Con nhỏ chết tiệt này chán sống rồi, dám động tay với đứa em trai bảo bối của cô?

Phải biết là em trai cô là bảo bối ở trong nhà!

Mười mấy tên lưu manh vọt về phía Giai Tịnh, đôi mắt Giai Tịnh ánh lên một tia lạnh giá, cô đá bay một trong những tên lưu manh với tốc độ sấm sét, nhanh chóng ra quyền, hung hăng đấm vào bụng của tên khác.

Trên trời bỗng có một cây gậy đập về phía cô, Giai Tịnh trở tay bắt lấy cổ tay của tên đó, lấy cây gậy trong tay hắn đập vào đầu hắn, sau đó tung một cước đá văng hắn ra.

Tám chín tên còn lại vây quanh cô, bọn họ đồng loạt ra tay, Giai Tịnh trước hết bắt lấy một tên trong số đó làm tấm chắn, sau đó lần lượt đánh trả, có một tên rút ra một thanh trường đao, chém về phía Giai Tịnh, Giai Tịnh không những nhanh chóng tránh khỏi, mà còn kề đao lên cổ tên kia, làm hắn sợ tới mức hồn bay phách tán.

Ân Thiểm trợn to mắt há hốc mồm nhìn Giai Tịnh đấm gục hết người này đến người khác, cuối cùng chỉ còn lại một người cả người run rẩy, giơ tay đầu hàng.

Hắn tự giác cầm gậy đánh ngất mình, ngã vào trong bụi cỏ... khiến người khác yên tâm.

Ánh mắt Giai Tịnh lập tức nhìn về phía Ân Thiểm.

Ân Thiểm bị dọa không hề nhẹ, chết tiệt, lại, lại chỉ còn lại mỗi mình cô! !

“Ân Vũ. Ân Vũ !!” Ân Thiểm hô vài tiếng, cũng không thấy em trai bảo bối của cô bò từ trong bụi cỏ ra, cô có chút sợ hãi, thật sự nghĩ không ra sao trên đời này lại có loại người như vậy!

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.