Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô thích Tư Thần Xuyên à?

Phiên bản Dịch · 1709 chữ

Đến mười một giờ rưỡi khuya, Giai Tịnh cuối cùng cũng về đến khu biệt thự Bỉ Ngạn.

“Chị, chị về rồi à?”

Lê Thư Kỳ đang định xuống lầu thì nhìn thấy Giai Tịnh đang bước lên lầu, đúng lúc đó có một luồng gió thổi qua, trên cổ của Giai Tịnh có vài vết hôn, cứ như vậy mà đập vào mắt của Lê Thư Kỳ.

Trái tim Lê Thư Kỳ, dường như bị một cây chùy đập vào vậy, đau đớn khó tả.

“Chị, sao chị lại về trễ vậy? Chị đi chơi với anh rể à?”

Tuy biết rõ khả năng cao là cô ở cùng với Tư Thần Xuyên, nhưng nhìn thấy vết hôn trên cổ cô, Lê Thư Kỳ vẫn không thể nào chấp nhận được!

Loại người không gần nữ sắc như Tư Thần Xuyên, sao có thể hôn một đứa con gái mãnh liệt đến vậy?

Nhất định là Giai Tịnh quyến rũ anh ta!

“Chị à, tuy nhà chúng ta không có cấm, nhưng chị vẫn phải về sớm chứ, nếu không truyền ra ngoài, người ta sẽ nói là nhà chúng ta không biết dạy dỗ.”

Giai Tịnh ngước mắt lên, thản nhiên hỏi “Cô thích Tư Thần Xuyên à?”

“Em, em đương nhiên là không thích rồi…” Lê Thư Kỳ cúi đầu phủ nhận, không dám nhìn thẳng vào mắt của cô.

Không phải sợ cô, chủ yếu là sợ cô mách lẻo với cha mẹ, cho dù có thích Tư Thần Xuyên, cũng không thể thừa nhận trước mặt cô được...

“Vậy thì giữ khoảng cách với anh ta đi.” Giọng Giai Tịnh thờ ơ, nghe không ra vui hay buồn “Bớt xen vào chuyện của người khác đi.”

“Chị…”

Lê Thư Kỳ nhìn Giai Tịnh từng bước đi lên lầu, không nhịn được nắm chặt bàn tay.

Bất quá chỉ là một đứa con hoang, lớn lên ở một nơi nhỏ bé, dựa vào đâu mà nói chuyện với cô như vậy?!

Cho rằng bản thân là thiên kim chính hiệu của nhà họ Lê vừa mới trở về là giỏi lắm sao?

Giai Tịnh về tới phòng ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, là Hắc Dạ gọi tới.

“Lão đại, chuyện của bang S đã giải quyết xong rồi, ngoài ra, việc cô bảo tôi điều tra về chuyện xảy ra vào ngày 10 tháng 9 của mười tám năm về trước, nguyên nhân trạm y tế Tam Giang bốc cháy, bây giờ đã có chút manh mối rồi.”

“Phù Hương, người lao công đã nhặt Bạch Tuyết Dung về nuôi dạy, đã từng nói với bạn thân của bà ta là đêm đó trời mưa to, đường xá năm đó không tốt, mưa khá là to, rất nhiều nơi dễ bị ngập cần phải xử lý nước bị đọng lại.”

“Khoảng hai giờ sáng, Phù Hương và những lao công khác cùng nhau dọn dẹp rác trên đường và rác trên các nắp cống, tiếp sức để xả lũ, không lâu sau bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc.”

“Ngay sau đó, tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, lúc đầu Phù Hương cũng không dám đến gần, sau đó lúc chuẩn bị cứu người, mới phát hiện ra có vài chiếc xe hơi màu đen không có biển số rời khỏi theo hướng ngược lại.”

“Vào những năm đó, ở nơi đó, có cực kì ít người sở hữu một chiếc xe hơi... Tôi đoán là, vụ hỏa hoạn đó chắc chắn có liên quan đến mấy chiếc xe hơi đó.”

Ánh mắt Giai Tịnh có vài phần trầm tư “Là ai, vì chuyện gì, mà muốn phá hủy nguyên cái trạm y tế?”

“Tôi cũng cảm thấy lạ... Lúc đó Phù Hương chỉ vội vàng đi cứu người, không nghĩ nhiều đến vậy, nếu như bà ta có thể để ý xem trên xe có ai, hoặc là có đặc điểm gì, thì càng dễ điều tra hơn.”

“Nhưng mà Phù Hương bây giờ cũng rất thảm.”

“Hửm?” Giai Tịnh nhíu mày.

Bà ta không phải là mẹ nuôi của Bạch Tuyết Dung sao?

Tuy Bạch Tuyết Dung bây giờ đã về nhà họ Bạch, nhưng bà ta tận tâm khổ cực nuôi Bạch Tuyết Dung lớn lên, sao lại trở nên bi thảm được?

“Sau khi Bạch Tuyết Dung nhận tổ quy tông, nhà họ Bạch cho Phù Hương mười vạn, Phù Hương không nhận, chỉ muốn là có thể đến thăm Bạch Tuyết Dung vào những lúc rảnh rỗi, nhưng Bạch Tuyết Dung không nhận bà ta, cũng không muốn có liên hệ gì với bà ta.”

“Phù Hương đến nhà họ Bạch được vài lần, lần nào cũng bị người hầu nhà họ Bạch đuổi đi, bây giờ sức khỏe của bà ta cũng không tốt, không có thu nhập, cũng không có con cái và người thân chăm sóc, cũng rất đáng thương.”

“Nuôi một đứa vong ơn bội nghĩa.” Giai Tịnh biết rất rõ tính của Bạch Tuyết Dung, thân phận trước kia đối với cô ta mà nói, chỉ làm cô ta cảm thấy mất mặt, cô ta thà là phủi bỏ Phù Hương, cũng phải tiến về phía xã hội của giới thượng lưu!

“Còn có một điểm kỳ lạ chính là, Những người lãnh đạo của trạm y tế năm đó bây giờ đều không rõ tung tích, phòng lưu trữ dữ liệu cũng không còn nữa.”

“Bây giờ chỉ có thể điều tra những manh mối có ích từ Phù Hương và những người cứu hộ khác thôi, nhưng mà lão đại à, cô phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, chắc là sẽ không nhận được kết quả nhanh như vậy đâu.”

“Ừm.” Giai Tịnh nói tới đây, nghe thấy tiếng điện thoại rung, nhìn xuống, là Tư Thần Xuyên gọi tới “Tôi cúp máy đây.”

Trò chuyện điện thoại với Tư Thần Xuyên một hồi, tắm rửa một cái, Giai Tịnh liền leo lên giường ngủ.

Trong giấc mơ, dường như cô đã trở lại nhà họ Bạch, nhìn thấy một bé gái kéo tay Từ Nhược Văn nước mắt đầm đìa hỏi “Mẹ, lần sau khi nào mẹ về?”

“Bạch Giai Tịnh, con có thôi đi không! Ta và Cha con ngày nào cũng bận đến mức chân không chạm đất, con tưởng bọn ta rảnh lắm sao? Chỉ mới sốt có 39 độ thôi đã bảo bọn ta đến thăm con?”

Giai Tịnh bé nhỏ có chút ủy khuất, nhỏ giọng nức nở nói “Con không có…”

“Nếu không phải con nói với bà con, bà con sẽ gọi điện thoại cho bọn ta, bắt buộc bọn ta phải về à? Con có biết là bọn ta quay về một chuyến như vậy, dự án lại hỏng hết rồi không!”

“Được rồi, Nhược Văn thôi được rồi, con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Bạch Bác Minh ở bên cạnh đứng ra hòa giải.

“Đứa trẻ gì!” Từ Nhược Văn tức giận nói “Ông đã thấy qua đứa trẻ nào tuổi còn nhỏ đã biết dùng trưởng bối để đối phó với chúng ta sao! Ông nhìn xem coi bộ dạng mẹ thiên vị nó kìa! Bạch Giai Tịnh, ta nói cho con biết, con càng như vậy, ta càng ghét con! Khóc lóc phiền chết đi được!”

Thấy Từ Nhược Văn mở cửa rời khỏi, Bạch Bác Minh vội vàng đuổi theo “Vợ à, bà đừng có như vậy… Con nó cũng đâu có biết là sau khi ông nội nó mất đã để lại công ty cho chúng ta quản lý, công ty lại có nhiều người muốn đá chúng ta ra như vậy, âm thầm giở trò... Con nó chỉ là nhớ chúng ta thôi mà.”

“Thứ sao chổi này, lần nào cũng chỉ biết phá hỏng chuyện của chúng ta, có bản lĩnh thì làm cho chúng ta không cần phải đi kiếm tiền đi, ngoại trừ khóc lóc ra còn làm được gì nữa!

Giai Tịnh bé nhỏ lau nước mắt, trong lòng dường như đã đưa ra quyết định, nếu như cô trở nên ưu tú hơn, giúp gia đình kiếm tiền, ba mẹ có phải là sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa?

Có phải là họ sẽ thích cô không?

Dưới sự trợ giúp của mấy ông cô đã trở nên ngày càng xuất chúng, cũng chính là lúc đó cô mới biết được là, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Bạch lão thái thái và Từ Nhược Văn không tốt, bởi vì vấn đề về cổ phần còn quậy đến mức không vui vẻ mấy...

Từ Nhược Văn không thích Bạch lão thái thái, mỗi khi Bạch lão thái thái che chở cho Giai Tịnh, Từ Nhược Văn lại càng ghét Giai Tịnh hơn...

Thậm chí Từ Nhược Văn còn cảm thấy Giai Tịnh là tai họa, mỗi lần về, đều sẽ xuất hiện sai sót trong công việc, bởi vậy nên bà ta càng ngày càng không muốn về căn nhà này.

Những năm này số lần mà Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, tình cảm giữa bọn họ với Giai Tịnh vô cùng lạnh nhạt.

Trước kia Từ Nhược Văn không thích nghe Giai Tịnh khóc, dần dần, Giai Tịnh đã trở thành một đứa trẻ không biết khóc, trong mắt người ngoài, thậm chí có chút lạnh lùng, không thân thiện với mọi người.

Không biết đã ỡ trong giấc mơ bao lâu, Giai Tịnh một lần nữa mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi.

Trái tim cô lại trở nên trống rỗng.

Lấy điện thoại ra nhìn xem, mới sáu giờ rưỡi, trên màn hình điện thoại còn có vài tin nhắn wechat chưa đọc, là do Tư Thần Xuyên gửi tới.

[Tịnh Tịnh.]

[Nhớ em nhớ tới mức không ngủ được.]

[Muốn ôm em ngủ. ]

Trái tim trống rỗng ban nãy của Giai Tịnh, phảng phất như bị thứ gì đó lấp đầy vậy, cảm giác mất mát đó đã không còn nữa, thay vào đó là niềm hạnh phúc nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.