Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại sư, tôi xin lỗi

Phiên bản Dịch · 1817 chữ

Ngay khi những lời này được thốt ra, khán giả đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Trước đó họ cứ tưởng là Bạch Tuyết Dung đã được học đàn từ lúc còn học tiểu học, nhưng họ lại chưa từng nghĩ là ... Mãi đến lúc học trung học cô mới bắt đầu học đàn?

Bạch Tuyết Dung nhỏ giọng giải thích “Sau này, cha mẹ ruột của tôi đã thuê giáo viên dạy đàn cho tôi…”

Cô vẫn chưa giải thích xong, lại nghe thấy Giai Tịnh hỏi “Đây là giáo viên dạy đàn mà cô nói có phải không?”

Một nữ giáo viên trẻ tuổi bước lên sân khấu, liếc nhìn Bạch Tuyết Dung, chào mọi người “Xin chào mọi người, tôi là giáo viên dạy đàn của Bạch Tuyết Dung, tôi dạy đàn cho cô ấy được một tháng…”

Một tháng......

Vậy mà cô ấy chỉ mới học đàn được có một tháng...

Tất cả mọi người đều sững sờ.

“Trước đây cô ấy chưa từng chạm vào cây đàn qua, lúc đầu tôi dạy cho cô ấy những ca khúc nổi tiếng trên thế giới, nhưng cô ấy đã gặp khó khăn trong việc ghi nhớ từng đoạn giai điệu, tay của cô ấy cũng thường hay nhấn sai phím, vài hôm sau, bỗng nhiên cô ấy giống như là được khai sáng vậy, sáng tác ra một đoạn nhạc sau đó nhờ tôi đánh giá.”

“Tôi chưa từng nghe thấy qua giai điệu nào tuyệt diệu như vậy, kết hợp chúng lại với nhau, tỏa ra khí thế vô cùng hảo hùng và tráng lệ!”

“Lúc đó tôi đã nghi ngờ là cô ấy đã sao chép tác phẩm của bậc thầy nào đó, bởi vì cô ấy chỉ mới học đàn được vài ngày, không thể nào sáng tác ra được ca khúc hay như vậy được.”

“Nhưng sau khi tôi thử tìm ca khúc đó trên mạng trong một khoảng thời gian dài và không hề tìm thấy bất kì ca khúc nào tương tự như vậy cả, vậy nên tôi đã tin lời của cô ấy và khen ngợi tài năng âm nhạc của cô ấy.”

“Tôi có hỏi qua cô ấy, cô ấy nói là cô bỗng nhiên nổi hứng sáng tác đại.”

“Nghiêm túc mà nói thì mấy người đã hoạt động trong lĩnh vực đàn hơn mười mấy năm như tôi, cũng chưa chắc viết ra được ca khúc hay như vậy! Vì vậy nên tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân nên tôi đã xin nghỉ.”

Điều mà giáo viên dạy đàn không ngờ là giác quan thứ sáu của cô lại hoàn toàn chính xác, ca khúc này thật sự không phải là của Bạch Tuyết Dung, mà nó được sao chép từ tác phẩm của Thanh Âm đại sư!

Hèn gì lại hay như vậy!

Bạch Tuyết Dung lui về phía sau hai bước, cô không thể thốt ra được bất kì câu nào nữa, toàn thân cô đang run rẩy...

Cô biết là sự nghiệp chơi đàn của mình đã hoàn toàn kết thúc!

Những người ngồi dưới khán đài đồng loạt tức giận chửi bới:

“Cái đồ không biết xấu hổ!”

“Thứ đồ trộm cắp chính là thứ đồ trộm cắp, cứ phải đợi đến lúc thầy cô và bạn bè xung quanh đích thân ra mặt chỉ trích cô, thì cô mới biết sợ!”

“Tôi thấy cô ta rất là xảo quyệt, không biết là lát nữa cô ta còn định nói gì về Thanh Âm đại sư nữa.”

“Xin lỗi Thanh Âm đại sư đi!”

“Cô nợ tác giả của tác phẩm đó một câu xin lỗi đấy!”

“Nhất định phải xin lỗi!”

“Xin lỗi Thanh Âm đại sư mau! Nếu không thì chúng tôi sẽ khiến cô không thể nào bước ra khỏi nhà hát này được!”

Nhiều khán giả bỗng nhiên đứng dậy, chửi bới gay gắt vào cô gái đang đứng trên sân khấu.

Bạch Tuyết Dung lần đầu tiên được nếm thử mùi vị của cái gọi là: Thân bại danh liệt!!

......

Cao Thiên Kiệt đang ngồi dưới khán đài bỗng nhiên phát hiện ra cô gái mà mình yêu sâu đậm, trở nên vô cùng xa lạ, huênh hoang và đáng sợ...

Lấy tác phẩm của đại sư, sau đó cứ khăng khăng nói đó là tác phẩm của mình, nhất định phải làm đến mức không thể nào cứu vãn được nữa mới chịu yên phận.

Cứ như thể là anh ta chưa bao giờ nhìn thấu được cô ấy vậy...

Lúc này, bà Cao vội vàng chạy đến vừa hay nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của bà vừa vui mừng lại vừa tức giận.

Con nhỏ đó đúng là chẳng làm nên được trò trống gì! May mà cô ta chưa bước vào cửa nhà họ Cao, nếu không thì hôm nay cả hai nhà đều bị mất mặt!

“Bà cuối cùng cũng đến rồi à…” Lý phu nhân đang ngồi dưới khán đài nhìn thấy Cao phu nhân, không nhịn dược châm biếm vài câu “Bà không nhận đứa con dâu này là việc làm chính xác đấy, bà nhìn cô ta kìa, đã sao chép tác phẩm của đại sư rồi còn không chịu thừa nhận... Đúng là mất hết mặt mũi rồi.”

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Cao Thiên Kiệt phát hiện ra mẹ mình đến rồi.

“Con trai, đi với mẹ mau lên.” Bà Cao kéo tay của Cao Thiên Kiệt “Con thấy chưa, con nhỏ đó nó không xứng để con yêu đâu! Nếu như con kết hôn với nó, con sẽ bị cười nhạo cả đời đấy!”

“Nhưng mà cô gái còn lại, tuổi còn trẻ vậy mà lại là Thanh Âm đại sư…” Lý phu nhân xúc động nói.

Cao phu nhân vừa nghe thấy câu này, liền nhìn về phía sân khấu “Bà nói ai vậy?”

“Thì là cô gái xinh đẹp nhất và lạnh lùng nhất đang đứng giữa sân khấu đó…” Lý phu nhân đưa tay ra chỉ cho bà “Cô ấy chính là Thanh Âm đại sư đó, bất ngờ chưa?”

Cao phu nhân nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp của Giai Tịnh, bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô ta chính là Thanh Âm đại sư à? Vậy thì lần này nhà họ Cao tổn thất lớn rồi...

“Không biết chàng trai nào sẽ có phúc cưới được cô ấy, nghe nói hồi trước có người trong làng giải trí nhờ cô ấy sáng tác cho người đó một ca khúc, họ đưa ra mức giá cao ngất ngưởng, nhưng người ta lại không có hứng thú nói là người ta không thiếu tiền…”

Lời của Lý phu nhân khiến cho Cao phu nhân càng kinh ngạc hơn nữa...

Lúc trước bà còn tưởng là Giai Tịnh không có tài năng gì, nhưng lại suốt ngày giả vờ tỏ ra lạnh lùng.

Không ngờ người ta lại thật sự có tài nên mới tỏ ra kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy! ! !

Là do bà nông cạn, không phân biệt được đâu là mắt cá đâu là ngọc trai ...

Cao Thiên Kiệt nhìn vào Giai Tịnh đang đứng trên sân khấu, cô xinh đẹp như vậy, đứng giữa đám đông thì cô chính là ngôi sao sáng nhất.

Còn Bạch Tuyết Dung đứng bên cạnh kém xa hơn cô ấy rất nhiều.

Có thể nói là giống như một người qua đường bình thường vậy, không có gì đáng để chú ý cả.

Cũng không biết là lúc trước anh bị cái gì mà lại thích cô ta...

Cao Thiên Kiệt đứng dậy rời khỏi cùng mẹ.

Bạch Tuyết Dung đứng trên sân khấu cũng chú ý tới cảnh này, cô muốn níu giữ lại...

Nhưng mà cả đám người vây quanh cô và yêu cầu cô xin lỗi!

Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn cũng bị những người xung quanh cười nhạo và chế giễu... Bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này!

“Chỉ vì chút danh tiếng cá nhân mà cô đã ăn cắp tác phẩm của người khác mà không cần thông qua sự cho phép của tác giả, điều này đã tính là vi phạm pháp luật rồi, cô phải chịu trách nhiệm trước hành vi của mình.” Giọng nói của Giai Tịnh vô cùng lạnh lùng “Chút nữa cô sẽ nhận được thư mời của luật sư…”

Bạch Tuyết Dung mở miệng, nhưng không có gì để nói cả, cô đã hoàn toàn bị đánh bại.

Cả đám người vẫn đang kịch liệt yêu cầu cô xin lỗi!

Nhìn thấy cha mẹ mình cũng bị người ta vây quanh công kích dưới khán đài, Bạch Tuyết Dung rưng rưng nước mắt, cúi đầu với Giai Tịnh “Tôi xin lỗi! Đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô.”

Sau khi cô nói xong, cô liền chen lấn qua khỏi đám đông chạy xuống khán đài, cô không còn mặt mũi nào để ở lại cái nơi quái quỷ này nữa!

Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn nhìn thấy cô bỏ chạy, cũng nhanh chóng chen lấn ra khỏi đám đông mau chóng chuồn đi mất.

Mọi người vây quanh Giai Tịnh:

“Đại sư, gần đây tôi sáng tác ra được một ca khúc, không biết là tôi có vinh dự nhận được sự chỉ bảo của ngài hay không?”

“Xin chào tiền bối, tôi tên là Lưu Phi Phi, là người xếp hạng ba trong cuộc thi này, không biết là tôi có thể theo ngài học hỏi một thời gian không?”

“Thanh Âm đại sư, ca khúc mà lúc nãy ngài vừa sáng tác hay quá đi! Tôi nghe xong bị nghiện rồi! Tôi là fan cứng của ngài, tất cả các ca khúc của ngài tôi đều có thể đàn được, cảm ơn ngài vì đã sáng tác ra nhiều ca khúc hay như vậy và đã đem đến sự thỏa mãn cho rất nhiều người hâm mộ!”

“Thanh Âm đại sư, tôi thích cô! Cô có thể cho tôi xin chữ ký không?”

Bọn họ đều vây quanh Giai Tịnh, vừa thận trọng, vừa mong đợi và lo lắng, hy vọng Thanh Âm đại sư sẽ liếc nhìn bọn họ một cái.

Giai Tịnh nhìn thấy cha mẹ mình đứng ở đằng xa, nhẹ nhàng nói “Tôi còn có chút việc, hôm nay cứ coi như là chưa từng gặp tôi đi.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”

“Đại sư đã nói vậy rồi, thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói bậy!”

“Khi người ta hỏi chúng tôi đại sư là nam hay là nữ, già hay trẻ, thì chúng tôi đều sẽ nói là không biết!”

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.