Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi đấu tại chỗ

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Chỉ có điều là Thanh Âm đại sư sao mà trẻ trung và xinh đẹp quá vậy…

Họ tưởng là Thanh Âm đại sư cũng phải bằng tuổi với hội trưởng Tần...

Bạch Tuyết Dung không dám tin vào đôi tai của mình, Giai Tịnh thật sự là Thanh Âm đại sư sao? Sao có thể như vậy được!!

Ngay cả Bạch Bác Minh, Từ Nhược Văn và Cao Thiên Kiệt đang ngồi dưới khán đài đều tỏ ra sững sốt và khó tin...

“Từ khi nào mà kỹ năng chơi đàn của Thanh Âm tiến bối đến lượt một hậu bối như cô chất vấn vậy? Cô ấy nhắm mắt cũng có thể chơi đàn, đừng nói là nhắm mắt, đến ngay cả khi cô ấy quay lưng lại để chơi đàn thì cô ấy cũng đàn hay hơn cô!”

Khán giả lại một lần nữa bàn tán xôn xao.

Sắc mặt của Bạch Tuyết Dung đã hoàn toàn trắng bệch, nhưng cô vẫn cứ khăng khăng nói “Vậy sao? Nếu kỹ năng chơi đàn của cô ta đã giỏi đến mức này, vậy thì mời cô ta bước lên sân khấu đàn cho mọi người nghe xem!”

Ha! Khẩu khí lớn thật!

Chưa từng có ai dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy!

Tên hậu bối như cô, có phải là đề cao bản thân mình quá không?

“Nếu như ca khúc đó là của cô ta, thì cô ta không cần nhìn nhạc phổ cũng có thể đàn ra được, nếu không làm được, vậy thì cô ta không phải là Thanh Âm đại sư và ca khúc đó cũng không phải là của cô ta! Sao nào, Thanh Âm đại sư, cô có dám bước lên đây không? Lên đây chứng tỏ cho mọi người xem nào!” Bạch Tuyết Dung dám chắc là Giai Tịnh không biết chơi đàn!

Ngay cả khi cô ta biết, thì cô ta cũng không thể nào nhớ nổi ca khúc chưa được xuất bản này mà đàn ra một cách chính xác được!

Tần Phương vốn dĩ định nhờ bảo vệ tống cổ cái đứa đầu óc có vấn đề này ra ngoài, nhưng bà không ngờ Giai Tịnh lại đứng dậy, cười nhạt “Được thôi.”

Tôi sẽ khiến cô thua một cách tâm phục khẩu phục!!

Tất cả mọi người đều ngước nhìn Giai Tịnh từ từ bước lên sân khấu, cô có diện mạo vô cùng xinh đẹp, làn da trắng hơn cả tuyết, đôi mắt lạnh lùng tràn đầy sự kiêu ngạo, toàn thân toát ra khí thế lạnh lẽo của một nhân vật lớn.

Cô gái này không chỉ có khí thế mạnh mẽ mà còn có vẻ ngoài nổi bật.

“Ban nãy, hội trưởng Tần nói là cô quay lưng lại với cây đàn cũng có thể đàn được ? Chi bằng cô thể hiện tý cho mọi người mở mang tầm mắt đi?” Bạch Tuyết Dung dám chắc là Giai Tịnh sẽ làm trò cười!

Đúng lúc này, Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì vừa hay từ bên ngoài vội vàng trở về, phát hiện ra trên sân khấu có rất nhiều người đang đứng, Kỳ Kỳ đã cầm chiếc cúp vô địch trong tay, dường như đã trao giải xong rồi?

Nhưng mà sao trao giải xong rồi lại không bước xuống, cả đám đứng trên đó để làm gì?

Sao bầu không khí này có gì đó không đúng nhỉ?

Điều khiến họ ngạc nhiên nhất chính là sao Tịnh Tịnh cũng lên trên đó rồi?

Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?!

Chỉ thấy Giai Tịnh ngồi lên băng ghế của cây đàn dương cầm, quay lưng lại với cây đàn, hai tay đưa ra sau, ngón tay mảnh khảnh ấn vào các phím đàn, trình diễn một cách tự do thoải mái.

Mọi người đều sửng sốt, bởi vì Giai Tịnh không hề ngước nhìn nhạc phổ, nhưng lại đàn ra được từng nốt nhạc một cách tự nhiên.

Tiếng đàn tuyệt vời được diễn tấu từ đôi tay của cô, vô cùng sống động.

“Tôi là fan cứng của Thanh Âm đại sư, tác phẩm này bất luận là giai điệu hay là khí thế đều giống hệt với phong cách của Thanh Âm đại sư!”

“Chỉ có Thanh Âm đại sư mới có thể sáng tác ra ca khúc hay đến vậy”

“Tác phẩm này chắc chắn là do cô ấy sáng tác, nếu không thì sao cô ấy có thể đàn nó mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào chứ.”

“Cô ấy chắc chắn là Thanh Âm đại sư không sai!”

Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì đều sững sờ, Tịnh Tịnh chính là Thanh Âm đại sư sao?

Con gái yêu quý của họ hóa ra lại là một thiên tài âm nhạc?!

Trước đây họ hoàn toàn không biết điều đó...

Có thể quay lưng lại với cây đàn, không xem nhạc phổ, còn có thể đàn ra được giai điệu cảm động với cử chỉ thanh lịch như vậy, điều quan trọng là nó hoàn toàn chính xác!

Cả tác phẩm tỏa ra khí thế ngút trời và tầm nhìn rộng lớn, giống hệt như phong cách thường thấy của Thanh Âm đại sư.

Ca khúc của Thanh Âm đại sư rất có sức hút, tất cả mọi người đều bị nó thu hút...

Lúc này mọi người mới phát hiện ca khúc “Bi” do Bạch Tuyết Dung sáng tác lúc trước chỉ là rác rưởi!

Cô gái đang chơi đàn này chắc chắn là Thanh Âm đại sư, không thể nào nhầm lẫn được!

Sau khi Giai Tịnh đàn xong, cô cầm lấy chiếc micro do người dẫn chương trình đưa tới nhẹ nhàng nói “Ca khúc này là tôi sáng tác ra để tặng cho những người sống sót sau trận động đất xảy ra vào năm ngoái, vì vậy nên không cần xem nhạc phổ tôi cũng có thể đàn được.”

Đây chính là bằng chứng tốt nhất!

Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn ngồi dưới khán đài như bị sét đánh vậy, kinh ngạc đến mức há hốc mồm, họ không dám tin là cô gái đánh đàn một cách vô cùng lưu loát này đã từng là con họ...

Không phải là cái gì nó cũng không biết sao!

Không chỉ không biết, mà cả ngày đều bày ra bộ dạng lạnh như băng!

Sao nó lại biết chơi đàn chứ?

Còn dùng phương pháp đàn cao siêu như vậy...

Ban nãy nghe người ta nói là có ai đó đã trả một cái giá cao ngất trời để mời Thanh Âm đại sư sáng tác cho, nhưng anh ta đã bị từ chối...

Không ngờ người từ chối lại chính là Giai Tịnh...

Lê Thư Kỳ cũng không ngờ tới, hóa ra Giai Tịnh chính là Thanh Âm đại sư, trình độ chơi đàn mà cô vừa biểu diễn ban nãy đã hơn hẳn tất cả mọi người!

Vậy mà trước đó cô còn thể hiện trước mặt người ta... Nghĩ về nó lại cảm thấy xấu hổ!

Bạch Tuyết Dung cũng tỏ ra vô cùng sửng sốt, nhưng đồng thời cô cũng không chịu thừa nhận: “Không thể nào! hội trưởng Tần nói, tác phẩm này đã được đưa vào tài liệu giảng dạy, nhất định là vì cô muốn làm tôi mất mặt, cho nên đã nhờ người tìm cho cô nhạc phổ sau đó học thuộc từ trước rồi!”

Nếu không, thì không lý nào cô lại đàn một cách trôi chảy như vậy được!

Từ lúc còn nhỏ, cô ta đã thay thế thân phận thiên kim tiểu thư của cô, xài tiền của nhà họ Bạch để học chơi đàn, không có gì đáng để tự hào cả!

Sau khi Lưu Phi Phi nghe hết màn trình diễn của Giai Tịnh, cô mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lúc nãy cô vừa trình diễn khúc cao trào của Thanh Âm đại sư trước mặt mọi người, liệu Thanh Âm đại sư có cảm thấy cô đàn dở quá không vậy?

Tần Phương thấy Bạch Tuyết Dung đã bị ép đến đường cùng rồi cũng không chịu thừa nhận, bỗng chốc nổi giận đùng đùng.

“Nếu cô cứ khăng khăng nói bài “Bi” là do cô sáng tác, nếu như cô đã có thể sáng tác ra khúc cao trào hay như vậy, vậy cô có dám đứng đây thi đấu tại chỗ với Thanh Âm đại sư không?”

Thi đấu sao??

Thi thế nào??

“Cô và Thanh Âm đại sư, mỗi người có mười phút để tự do sáng tác, nếu cô thật sự có tài năng và khúc ca được tự do sáng tác của cô có thể sánh với Thanh Âm đại sư, thì chúng tôi sẽ công nhận trình độ sáng tác của cô!” Khi Tần Phương nói ra những lời này, bà lạnh lùng nhìn cô: “Còn phải xem thử xem cô có dám không!”

Giai Tịnh ở bên cạnh nói “Không cần tới mười phút đâu.”

Cô ngồi xuống trước cây đàn piano, sau đó tùy tiện đàn ra một đoạn nhạc.

Không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, không hề tốn chút thời gian để suy nghĩ về kết cấu ca khúc nào, phong cách của cô vẫn luôn “lắng nghe”, tiếng đàn vang lên với khí thế hào hùng, du dương và sống động.

Sau khi đàn hết giai điệu nhẹ nhàng và vui tươi, Giai Tịnh lại tiếp tục đàn ra giai điệu đáng kinh ngạc khác, mọi người đều nghe và cảm nhận ra được sự phẫn nộ trong giai điệu đó, kế tiếp lại là một đoạn giai điệu buồn khác nuốt chửng tất cả, và cuối cùng, là một đoạn giai điệu vui vẻ làm thay đổi cảm xúc của tất cả mọi người.

Cô đã sử dụng âm nhạc để giải thích cho mọi người biết cái gì gọi là vui buồn đan xen nhau.

Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sét đánh.

Bất luận là phương pháp đàn của cô ấy, hay là khả năng sáng tác của cô ấy, hay phong cách chuyển giai điệu của cô ấy...

Tất cả đều chứng minh rằng cô ấy chính là Thanh Âm!!

Nếu hôm nay không xảy ra sự cố này, họ không thể nào nghe thấy được ca khúc hay như vậy hoặc là gặp được Thanh Âm đại sư!!

Tiếng vỗ tay của khán giả kéo dài rất lâu...

Ngay cả Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì cũng liên tục vỗ tay.

Không ngờ đứa con gái cưng của họ, lại chơi đàn giỏi như vậy!!

Đàn rất hay!!

Còn về sắc mặt của Bạch Tuyết Dung, đã không thể nào dùng từ kinh ngạc và xấu hổ để miêu tả được nữa rồi...

Trình độ đánh đàn của Giai Tịnh không chỉ cao hơn cô ấy, mà còn vượt xa tất cả mọi ngườit!!

Cô ta thật sự là Thanh Âm!!

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.