Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền bối đến rồi

Phiên bản Dịch · 1679 chữ

Hai hôm sau.

Lễ trao giải của cuộc thi piano toàn quốc hàng năm được tổ chức tại Nhà hát Du Dương.

Mới sáng sớm, đã có không ít phóng viên ngồi chờ trước cổng nhà hát, muốn viết một bản tin đặc biết cho Lê Thư Kỳ, thiên kim tiểu thư của nhà họ Lê.

Lê Thư Kỳ là con gái của người giàu nhất, xuất thân hơn hẳn những người khác, diện mạo xinh đẹp, từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thi họa, là người thắng cuộc mà vô số nữ sinh mơ tưởng đến.

Bạch Tuyết Dung biết là điều kiện gia đình của mình không sánh được với cô ta, cho nên từ sớm, cô đã dậy để trang điểm sửa soạn, chính là vì muốn ngoại hình của mình đẹp hơn cô ta.

Hai hôm nay, Bạch Bác Minh bán hết những chiếc xe khác trong nhà đi, sau đó bù thêm chút tiền mua chiếc Maybach S680 phiên bản giới hạn, tổng cộng hết sáu trăm vạn, chỉ để làm cho con gái nhà mình nở mày nở mặt.

Đến ngày hôm đó, ông bảo tài xế trong nhà mặc đồ vest đắt tiền, đeo găng tay trắng, tự mình mở cửa xe cho Bạch Tuyết Dung.

Trước cửa nhà hát, Bạch Tuyết Dung tao nhã bước xuống xe, cô mặc một chiếc váy lụa mỏng, nở một nụ cười vừa phải, sau khi bước xuống, vẫy tay với các phóng viên.

Các phóng viên đều ngây ra.

“Cô ta là ai vậy? Trông có vẻ lai lịch bất phàm.”

“Mặc lễ phục GT, đeo trang sức GT, chân còn mang đôi giày cao gót của GT... Bộ trang phục trên người này ít nhất cũng phải ba trăm vạn chứ nhỉ?”

Mọi người đều biết, các tác phẩm thiết kế của Thanh Ngôn, đa số đều có giá tầm khoảng từ năm mươi vạn đến tám mươi vạn, hàng tinh xảo thật sự đều có giá khởi điểm từ hàng trăm vạn đổ lên.

“Cô ta ngồi chiếc Maybach S680... điều kiện gia đình chắc là khá tốt.”

“Hình như là người đứng thứ hai năm nay, con gái của Bạch Bác Minh người giàu nhất thành phố D là Bạch Tuyết Dung.”

“Ồ, thì ra là cô ta sao? Trông cũng rất đẹp, nhưng khuôn mặt có hơi sưng.”

Bạch Tuyết Dung thấy vậy, thần sắc bỗng trở nên cứng đờ, hai hôm trước cô vừa bị Đồng Ân đánh xong, mặt cô còn chưa hết sưng, trông có vẻ mũm mĩm như một đứa trẻ, nhưng lúc này, cô vẫn tươi cười, cố gắng hết sức để thể hiện mặt tốt của mình.

Lúc này Bạch Bác Minh cũng bước từ trên xe xuống, mặc bộ đồ vest thẳng tắp như người mẫu.

Ông ta cúi người, dìu Từ Nhược Văn bước xuống xe.

Từ Nhược Văn đã lâu lắm không có mặt mày hớn hở như hôm nay rồi, bà đeo sợi dây chuyền khổng tước giá trị liên thành, chiếc đuôi khổng tước được tạo ra từ vô số viên đá quý khảm vào nhau, chiếm hết phần lớn không gian trên xương quai xanh của bà, nhìn vô cùng bắt mắt.

Bà còn trang điểm tỉ mỉ, làm tóc, toàn thân đều toát lên sự kiêu ngạo và vượt trội của người giàu.

Các phóng viên đồng loạt bước lên chụp hình bọn họ, nói thế nào cũng là người giàu nhất thành phố D, quần áo của ba người bọn họ thôi cũng đủ để cho người ta bình luận rồi!

Anh hùng bàn phím trên mạng, thích chủ đề này nhất!

Một bên khác.

Giai Tịnh ngồi trên chiếc xe sang trọng, thản nhiên xử lý chuyện riêng trên điện thoại, một hồi lâu mới mở miệng nói “Ba mẹ và em xuống xe trước đi.”

Thân phận của cô vẫn chưa được công bố, nếu xuống cùng với Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì sẽ thu hút sự chú ý của phóng viên.

Một khi bị các phóng viên đào sâu vào thân phận của cô, thân phận “con gái của người giàu nhất” bị phơi bày, cuộc sống sau này của cô sẽ khó lòng yên ổn, ra ngoài làm việc cũng không tiện.

Mỗi ngày đều phải sống dưới ống kính, đối với loại người có quá nhiều thân phận như cô mà nói, không phải là chuyện tốt.

Chẳng hạn như mấy kẻ thù của cô ở khu tam giác, một khi biết cô là con gái của người giàu nhất, hơn nữa lại thường xuyên sinh sống ở Thành phố K, chắc chắn là cứ hai ba hôm tới kiếm chuyện.

Bản thân cô thì cũng không sao, chỉ là cô không muốn liên lụy đến người nhà.

“Tịnh Tịnh…” Tống Giai Kì có chút đau lòng, thân phận của đứa trẻ này đến giờ cũng chưa công bố với bên ngoài, quả thực đã khiến con bé chịu ủy khuất rồi.

“Không sao đâu ạ.” Giai Tịnh an ủi ngược lại. Khiêm tốn chút, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, đạo lý cây cao đón gió lớn này cô vẫn hiểu được.

Bạch Tuyết Dung vẫn đang vẫy tay, tạo dáng, Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn cũng tay trong tay, hưởng thụ thời khắc tỏa sáng mà đứa con gái mang lại.

Nhưng bọn họ còn chưa chụp đủ, các phóng viên đột nhiên giải tán, chạy đi chụp một người khác!

Bọn họ nhìn theo hướng phát ra âm thanh mới thấy một chiếc xe RV xa hoa đậu trước cổng nhà hát, tài xế của chiếc xe RV mặc bộ đồng phục cao cấp sau khi bước xuống xe, liền cung kính mở cửa xe cho Lê Thư Kỳ.

Lê Thư Kỳ từ trên cầu thang của chiếc xe RV bước xuống, nhất cử nhất động đều đẹp không tì vết.

Nói cho cùng vẫn là con cưng của gia đình giàu có, so với Bạch Tuyết Dung, chênh lệch quá lớn!

Bạch Tuyết Dung tưởng là hôm nay cô mặc trang phục trị giá mấy trăm vạn là có thể áp đảo được mọi người, nhưng cô quá nông cạn rồi.

Lễ phục, kiểu tóc và trang sức của Lê Thư Kỳ kết hợp lại hỗ trợ lẫn nhau, về mặt khí chất lại càng vững vàng hơn một bậc, ngay cả trình độ và khí chất của tài xế xe RV, cũng khác hẳn với tài xế mà gia đình bọn họ vừa dạy ra!

Tài xế nhà bọn họ, có cảm giác cứ như là trộm long bào giả thái tử vậy, nhìn không ra gì cả.

Đám phóng viên vây kín xung quanh Lê Thư Kỳ, ngay sau đó, Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì lại ân ái với nhau bước xuống xe, lại thu hút thêm không ít ánh nhìn của mọi người.

Bạch Tuyết Dung cũng tự biết là gia đình bọn họ bị người ta đè xuống một cách tàn nhẫn, nở nụ cười xấu hổ nói “Ba, mẹ, chúng ta vào trong trước đi?”

Bạch Bác Minh cũng biết rõ khoảng cách giữa mình và Lê Cẩm Hòa không chỉ có một chút, bây giờ qua đó bắt chuyện, nịnh bợ, lỡ mà người ta không thèm đếm xỉa tới ông...

Ông cũng không muốn bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, liền cùng Từ Nhược Văn và Bạch Tuyết Dung vào trong trước, nghĩ thầm là lát nữa có cơ hội mới làm quen.

Dù sao thì người ta cũng là người giàu nhất cả nước, người muốn làm quen nhiều vô kể, hôm nay không nắm bắt lấy cơ hội này, thì đợi đến bao giờ nữa?

Lê Thư Kỳ cũng hưởng thụ ánh đèn flash chiếu theo cô, cô đã có thể tưởng tượng ra được cảm nhận trong lòng Giai Tịnh đi theo phía sau đám người!

Cô lại càng vui vẻ hơn, mỉm cười và thể hiện ra những điều tốt đẹp nhất của mình trước ống kính.

Giai Tịnh từ từ đi theo sau đám người, tay cầm điện thoại, đang đọc một đoạn tin nhắn wechat mới.

[Tiền bối, lễ trao giải năm nay cô không tới, Long lão cũng không tới, đám nhỏ dưới trướng tôi ngày nào cũng chặn tôi lại, cầu xin tôi tới, nhưng mà buổi lễ không có các cô, không có gì để xem cả, khiến người ta cảm thấy vô vị, tôi cũng có chút không muốn đi rồi.]

Giai Tịnh cầm điện thoại trả lời “À, tôi vừa tới nơi.”

Đối phương vô cùng kinh ngạc, vội vàng trả lời: [Tiền bối, cô đang ở đó à? Tuyệt quá! Vậy chút nữa tôi sẽ đến ngay, cụ thể cô đang ở đâu vậy? Để tôi sai người đến đón cô.]

“Không cần đâu, tôi đã vào trong rồi.”

[Tốt quá rồi, hôm nay có cô ở đây, đám nhỏ đó chắc chắn sẽ rất vui!]

Giai Tịnh vừa nghe, biết đối phương hiểu lầm ý của cô, nhẹ nhàng đáp lại “Tôi đến đây với thân phận là khán giả.”

Đối phương liền nghe hiểu, tiền bối nhất định là muốn lấy thân phận của khán giả, xem xem trình độ của những người đoạt giải đợt này như thế nào, lễ trao giải được bố trí ra sao!

Nhất định là như vậy!

[Tôi nghe nói tư chất của mấy người đoạt giải năm nay đều không tệ, nhưng tôi vẫn chưa nghe qua ca khúc của bọn họ, trước mắt vẫn chưa thể nào nhận định được trình độ của bọn họ.]

[Tiền bối, nếu Long lão biết cô đến, chắc chắn sẽ hối hận đến đứt ruột.]

[Ông ấy vẫn luôn muốn gặp cô, hai hôm trước còn nhắc tới cô, nếu ông ấy biết trước là cô sẽ đến, khách được mời đến trao giải đợt này nhất định là ông ấy.]

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.