Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà Mẹ Ngươi Chứ Gấu À!!

Phiên bản Dịch · 2010 chữ

Thanh âm lạnh lẽo theo Ngũ quản gia nói vang lên, một thiếu niên toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng xuất hiện ở trước người Uyển Nhi.

Khuôn mặt băng lãnh của thiếu niên không che đậy được dáng vẻ kiên nghị, tròng mắt đen nhánh như có mê vụ vờn quanh, lại lộ ra sắc bén, khuôn mặt thành thục không hợp tuổi tác, nhưng lại không lộ vẻ già nua, trong trầm ổn mang theo nhuệ khí, khí chất cực kỳ phức tạp.

Loại khí chất này có chút ngạo, có chút tà, mới nhìn không cho người ta áp lực, nhưng nếu như nhìn lâu, tự dưng sẽ làm người phát run.

Nói chuyện chính là Tô Dật, vừa mới tắm rửa xong, liền nghe bên ngoài ồn ào, hơi lắng nghe một chút, đã biết chuyện gì phát sinh.

-Thiếu… thiếu gia Tô Dật!

Mấy người hầu nhìn thấy thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện, thân thể vô ý thức phát run.

Hổ là có uy nghiêm, mặc kệ thế nào, trước kia vị tiểu gia này cũng là loại người không ai nào dám trêu chọc, người gặp người sợ!

Mà giờ khắc này mấy hạ nhân nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, đây thật là thiếu gia phế vật mà mọi người vẫn đồn đại, chật vật không chịu nổi quay về hay sao, một thân áo xanh viền đen sạch sẽ, áo khoác không dính bụi trần, sợi tóc hơi lay động, thân thể nhìn như gầy gò lại cực kỳ thẳng tắp, giống như một thanh đao, ẩn chứa sức mạnh to lớn cứng cáp.

Một thiếu niên như vậy, mấy gia đinh kia cảm thấy thế nào, cũng không giống như phế vật nha.

Giờ phút này nhìn Tô Dật, Uyển Nhi cũng có chút sững sờ, thân thể của thiếu gia, hình như so với ba năm trước nhiều ra một ít gì đó.

Nhưng mặc kệ như thế nào, đây mới là thiếu gia Tô Dật trong tâm trí nàng, thiếu gia Tô Dật đã trở về thật rồi.

- Thiếu gia Tô Dật, Ngũ quản gia hắn..…

Nhưng lập tức, sắc mặt của Uyển Nhi trở lên khẩn trương, nàng biết Ngũ quản gia là một người không dễ đối phó, nghe nói đã sắp trở thành võ giả chính thức.

Huống chi nghe nói đằng sau Ngũ quản gia còn có chỗ dựa, lấy địa vị bây giờ của thiếu gia ở Tô gia, sợ là cũng sẽ không dễ chịu, trong lòng Uyển Nhi bắt đầu lo lắng.

- Không cần lo lắng, nói cho ta biết, những năm này, có phải cẩu nô tài kia ức hiếp ngươi hay không.

Nhìn bàn tay của Uyển Nhi vốn từng rất non mịn giờ đây kết đầy vết chai, những vật có giá trị không nhỏ trong viện của mình cũng không biết đi đâu, Tô Dật không khó tưởng tượng ba năm qua Uyển Nhi sinh hoạt khó khăn như thế nào.

- Thiếu gia Tô Dật, ta không sao, những thứ giá trị trong phòng, đều bị đám người Ngũ quản gia dọn đi, Uyển Nhi vô dụng, không bảo hộ được đồ vật của người.

Uyển Nhi nhỏ giọng nói, mặt mũi tràn đầy tự trách

- Ba năm nay, có phải tiền lương tháng của ngươi cũng bị cẩu nô tài kia cắt xén rất nhiều hay không?

Những vật ngoài thân ở trong viện, Tô Dật không quan tâm, xem như hắn trả lại cho Tô gia, thế nhưng hắn hoàn toàn xem Uyển Nhi như muội muội, cho nàng cuộc sống cơm ngon áo đẹp, xa xa không phải nha hoàn bình thường có khả năng so sánh.

Nhưng nhìn Uyển Nhi lúc này, quần áo trên người hết sức giản dị, tiền lương hàng tháng của hạ nhân Tô gia từ trước đến nay đều không tệ, các loại phúc lợi càng là đứng đầu Man Thành, Tô Dật xem ra, sợ là có người cố ý cắt xén tiền lương của Uyển Nhi, mà Ngũ quản gia chính là kẻ phụ trách mảng ấy.

- Tiền lương, ta…

Uyển Nhi muốn nói lại thôi, nhìn ánh mắt Tô Dật, giống như trong lúc vô hình được tiếp thêm sức mạnh, sau đó lấy dũng khí nói:

- Ngũ quản gia nói ta không có đăng ký, cho nên không có tiền lương, nếu như ta không thuận theo hắn, còn muốn đuổi ta ra khỏi Tô gia.

Ánh mắt Tô Dật trở lên nghiêm nghị, vốn hắn còn tưởng chỉ là tiền lương của Uyển Nhi bị cắt xén không ít, chưa từng nghĩ tới những cẩu nô tài kia lại to gan đến mức này, không những không trả tiền lương, còn dám có ý đồ với thân thể Uyển Nhi.

Ba năm, không có một đồng tiền lương, còn bị các loại ăn hiếp, Tô Dật khó có thể tưởng tượng tiểu nha đầu gầy yếu trước mắt, trong ba năm này là làm sao gắng gượng đến giờ.

Nghĩ đến đây, Tô Dật cực kỳ đau lòng.

Tô Dật chưa từng coi Uyển Nhi là nha hoàn, trong lòng, Uyển Nhi vẫn luôn là muội muội của hắn.

Ba năm nay, Uyển Nhi lại bị dày vò đến mức độ này!

- Được, được lắm tên cẩu nô tài này!

Ánh mắt Tô Dật nhìn về phía Ngũ quản gia, hai con ngươi tràn đầy hàn ý, tựa như hai vực sâu không đáy, toàn thân phát ra khí tức lạnh lẽo, sắc bén.

Khí tức như thế này, để Ngũ quản gia cảm giác toàn thân phát lạnh, không kiềm chế được giật mình một cái.

Nhưng lập tức, Ngũ quản gia khẽ cắn môi, ánh mắt nhất thời trầm xuống.

Những năm gần đây, hắn thân là Ngũ quản gia, phía sau cũng có chút chỗ dựa, một số người Tô gia nhìn thấy hắn cũng phải gật đầu chào, chưa từng bị người mở miệng mắng hắn là cẩu nô tài qua.

Trước mắt Tô Dật là Tô gia thiếu gia không sai, thế nhưng đã sớm xưa đâu bằng nay.

- Tô Dật, ngươi đừng có phách lối, ngày hôm nay ta tới đây đê thông báo cho ngươi, viện này gia tộc có thể sẽ thu hồi, ngươi...

Chát!... Chát!!

Tiếng nói của Ngũ quản gia còn chưa dứt, tiếng bạt tai vang dội truyền ra, hai dấu bàn tay sưng đỏ bao trùm hơn nửa bên mặt, miệng phun ra máu tươi và hai cái răng.

Mấy người hầu kia trợn tròn mắt, căn bản không kịp thấy rõ ràng đến cùng chuyện gì phát sinh.

- Ngươi dám đánh ta.

Ngũ quản gia cũng trợn tròn mắt, ngây ngốc tại chỗ, không thể tin nói.

Chát!

Tô Dật lại vung tới một tát, tiếng bạt tai vang vội truyền ra thay thế câu trả lời, nửa bên mặt khác của Ngũ quản gia cũng sưng đỏ, miệng phun tơ máu.

- Phế vật, ngươi lại dám đánh ta, người nghĩ ta không dám đánh ngươi hay sao!

Vừa kinh vừa sợ, Ngũ quản gia rốt cuộc lấy lại tinh thần, trong lòng hạ quyết tâm, bỗng nhiên vung tay một cái, một quyền đánh vào trước ngực Tô Dật.

Một quyền này của Ngũ quản gia, mang theo khí thế cực kỳ cường đại.

Hắn là quản gia của Tô gia, dù chỉ là hạ nhân, nhưng cũng có tư cách luyện võ.

Tuổi tác của Ngũ quản gia cũng không phải quá lớn, hơn ba mươi tuổi đã thành công Trúc Cơ, một khi có thể đặt chân đến Nguyên Hồn cảnh, vậy sau này địa vị ở Tô gia chắc chắn sẽ càng tiến thêm một bước.

Nhìn một quyền Ngũ quản gia đánh tới, khóe mắt Tô Dật hơi nheo lại, bước chân qua trái một bước, lồng ngực hít sâu vào, sau đó xoay eo tránh ra.

‘Vùù’ một tiếng, một quyền của Ngũ quản gia mang theo âm thanh xé rách không khí sượt qua ngực Tô Dật.

Mọi thứ dường như nằm trong dự liệu, sắc mặt của Tô Dật không thay đổi, nắm tay đột nhiên đưa lên, năm ngón tay hơi cong lại, trực tiếp chộp vào bên hông Ngũ quản gia.

Giờ phút này, Ngũ quản gia đang kinh ngạc vì Tô Dật tránh được một quyền của mình, bỗng nhiên giống như nhận thấy được cái gì, cảm giác nguy hiểm đột nhiên tuôn ra.

Răng rắc......

Tiếng xương vỡ vụn truyền ra, Ngũ quản gia kêu thảm một tiếng, giống như bị đau đớn kịch liệt, toàn thân run rẩy, thân thể cũng lập tức ngã xuống đất.

Mọi việc diễn ra nhanh như tia chớp!

Tô Dật vung một trảo, trực tiếp bẻ gãy mấy cây xương sườn của Ngũ quản gia.

Thực lực của Ngũ quản gia tuyệt đối không thấp, có thể dễ dàng đối phó một hai con lang hổ, giờ đây ở trước mặt Tô Dật lại không chịu nổi một kích, xương sườn cũng bị bẻ gảy.

Cùng lúc đó, thân hình Tô Dật không một tiếng động áp sát, khuôn mặt dữ tợn giống như sư tử lộ ra hàm răng sắc nhọn, một quyền rơi vào trên mặt Ngũ quản gia.

Huỵch!!!

Quá nhanh, trong tiếng kêu thảm, nửa bên mặt của Ngũ quản gia bị đánh nát, xương cốt lõm vào, cả khuôn mặt giống như bị bóp méo, máu tươi trong miệng phun như mưa, lộ ra thê lương mà dữ tợn.

- Cmm, Uyển Nhi là tên cẩu nô tài như ngươi có thể khi dễ sao!

- Ngay cả tiểu gia cũng không để ở trong mắt, ngày hôm nay tiểu gia dạy ngươi làm nô tài như thế nào!

Binh!!

Bốp!!

………

Tô Dật nổi giận, quyền cước tăng theo cấp số cộng, như mưa to rơi vào trên người Ngũ quản gia, tiện tay nhặt lên một cục gạch, không chút lưu tình nện xuống.

- Aaaa...

Ngũ quản gia kêu rên liên hồi như heo chọc tiết, sau mấy lần thậm chí đã kêu không ra tiếng, bị nện máu me đầm đìa, khuôn mặt biến hình, xương cốt toàn thân không ngừng ‘răng rắc’ rung động.

- Cẩu nô tài, còn muốn Uyển Nhi theo ngươi!

Tô Dật nổi giận, sau cùng cục gạch nện ở giữa hai chân của Ngũ quản gia, nơi đó nhất thời máu thịt be bét, cái chân thứ ba của Ngũ quản gia nát vụn, cực kỳ thê thảm. (-)

- Aaaa...

Ngũ quản gia hét lên thê lương, hai mắt tối đen, trực tiếp ngất đi.

Lúc này Tô Dật mới hài lòng ném cục gạch đi, vỗ vỗ tay, sắc mặt mang theo hàn ý lạnh thấu xương.

Thân thể mấy tên gia đinh khác run lẩy bẩy, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Giờ phút này thiếu niên kia tuy đã an tĩnh, nhưng càng làm bọn họ rùng mình sợ hãi.

- Mang cẩu nô tài kia xuống dưới, nói cho người cần biết, tiền lương của Uyển Nhi mấy năm nay, trả lại gấp trăm lần cho ta, trong tiểu viện của ta, cho dù là một trang giấy cũng phải trả lại, nếu như ba ngày sau ta không thấy được, vậy đến lúc đó tất cả người có liên quan, kết cục sẽ giống như tên cẩu nô tài này!

Tô Dật quát lớn, lần này hắn thực sự tức giận.

Ngay cả mấy tên nô tài ở trước mặt mình cũng dám ngang ngược đến loại tình trạng này, xem ra trong ba năm qua, Tô gia thật đúng là biến hóa không ít, đến lúc cần phải nói cho bọn người kia biết, Tô Dật còn chưa chết, đã trở về Tô gia.

Im lặng mấy giây, mấy gia đinh kia mới lấy lại tinh thần, thân thể run rẩy, nâng Ngũ quản gia đã hôn mê hoảng hốt bỏ chạy.

Bạn đang đọc Thần Đế (Dịch) của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kouhasa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.