Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỷ Siêu!

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

- Thành chủ, lúc trước việc hai nhà Tô Liễu ước định, toàn bộ Man Thành đều có thể làm chứng, Tô Dật ở Man Yêu Sâm Lâm ba năm còn sống trở về, này cũng chứng minh có duyên với Nhược Hi, việc này cứ dựa theo ước định lúc trước đi.

Tô Vân Thiên nhìn Liễu Tông Nguyên, ánh mắt thâm thúy mà uy nghiêm.

Liễu Tông Nguyên hiểu rõ, ý lão gia tử ám chỉ Tô Dật ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, Tô gia không hề nhúng tay, nhưng bây giờ Tô Dật còn sống trở về, tự nhiên cũng không thể tuỳ tiện nuốt lời.

- Lão gia tử, ta...

Liễu Tông Nguyên vừa mở miệng, thì Vương Toàn Đức cắt ngang lời Liễu Tông Nguyên, thần sắc chìm xuống, nhìn Tô Vân Thiên mở miệng nói:

- Hôn ước của Nhược Hi không thể định!

- Tốt một cái Thánh Sơn, việc này đã sớm định ra, nếu Thánh Sơn lấy thế đè người, ngang ngược vô lý, về sau truyền đi, sợ là cũng không tốt lắm đâu.

Tô Vân Thiên nhìn Vương Toàn Đức nói.

Sắc mặt Vương Toàn Đức âm thầm biến đổi, từ vẻ mặt của mọi người xem đến, Tô Vân Thiên ở Man Thành xem ra là có địa vị cực cao.

Cũng không phải Vương Toàn Đức sợ Tô Vân Thiên, nhưng nếu ngày hôm nay cưỡng ép nhúng tay, đối với Thánh Sơn xác thực rất bất lợi.

Tuy Man Thành chỉ là địa phương nhỏ, nhưng cũng bởi vì địa vị của Liễu Nhược Hi ở Thánh Sơn, việc này có quan hệ rất lớn, nếu ngày hôm nay hắn không cách nào xử lý tốt, hoặc ở Man Thành gây ra sai lầm gì, đến lúc đó hắn cũng khó thoát trách nhiệm.

- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, Nhược Hi sư muội há là thiên tư tạp dịch như ngươi có khả năng vọng tưởng!

Nhưng vào lúc này, sau lưng Vương Toàn Đức, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi ra, bạch y tung bay, có chút tuấn lãng, đôi mắt nhìn thẳng Tô Dật, vẻ khinh thường và trào phúng không che giấu chút nào nói:

- Ngươi không phải muốn kiểm trắc lần nữa sao, ta cho ngươi cơ hội, chỉ cần có thể tiếp ta ba chiêu, không hai chiêu là được, chỉ cần ngươi có thể tiếp được hai chiêu của ta, vậy liền chứng minh ngươi có tư cách tiến vào Thánh Sơn.

Thời điểm thiếu niên kia đi ra, ánh mắt bốn phía đều nhìn qua.

Vương Toàn Đức không nói gì, ngầm thừa nhận ý kiến của thiếu niên áo trắng.

Thiếu nữ xinh đẹp kia cũng đi vào quảng trường, ánh mắt lấp lóe, quan sát đánh giá Tô Dật.

- Cũng tốt, tuổi tác của Kỷ Siêu và ngươi tương tự, nếu ngươi có thể tiếp được Kỷ Siêu hai chiêu, vậy đại biểu cho ngươi có tư cách lên Thánh Sơn, nhưng nếu ngay cả hai chiêu cũng không tiếp nổi, vậy hôn ước này liền không nói cũng được!

Sau khi âm thầm cân nhắc, Vương Toàn Đức mở miệng, nhìn Tô Dật cười lạnh, có lẽ việc này nên để đám tiểu bối giải quyết đi.

Vương Toàn Đức rất hiểu rõ thực lực của Kỷ Siêu, một tiểu tử chỉ có thiên tư tạp dịch, đừng nói hai chiêu, sợ là một chiêu đơn giản cũng không tiếp nổi.

Mà nếu như có thể giải quyết việc này, cái kia cũng coi như viên mãn.

Toàn trường yên tĩnh, giờ phút này tất cả ánh mắt đều rơi vào trên người Tô Dật, không biết Tô Dật có lựa chọn chiến đấu với đệ tử Thánh Sơn hay không?

Tô lão gia tử cũng không nói gì, ánh mắt không hề bận tâm.

- Tiểu tử, không dám sao, chút can đảm ấy cũng không có, còn vọng tưởng ăn thịt thiên nga, bằng không lại cho ngươi một chiêu!

Kỷ Siêu cười lạnh, đưa tay chỉ Tô Dật, lần này hắn ra ngoài rèn luyện, vốn chỉ là đi qua loa, không nghĩ tới lại đụng phải sự tình như thế.

Một người thiên tư tạp dịch, thế mà còn muốn nhúng chàm tới Nhược Hi sư muội, chuyện này nếu như ở Thánh Sơn mà nói sợ là sẽ bị người cười đến rụng răng.

Tô Dật hơi ngước mắt, ở dưới cái nhìn của mọi người, trận chiến này e là bắt buộc phải làm.

- Đệ tử Thánh Sơn lại như thế nào, một chiêu, ngươi không khỏi quá đề cao mình đi!

Tô Dật mỉm cười, chậm rãi tiến lên, trên mặt mang theo nụ cười.

Đã bắt buộc phải làm, vậy thì dũng cảm tiến tới, ba năm này, cũng không phải không có giao thủ qua với cường giả.

Thời điểm Tô Dật dậm chân đi ra, ánh mắt không hề bận tâm của Tô lão gia tử rốt cục có chút động, nhưng không lưu dấu vết, sau đó nội liễm.

- Ta biết Tô Dật làm sao sẽ chùng bước, dám khiêu khích đến Man Thành, chơi chết hắn!

Giờ phút này trên khán đài, trong đám người lít nha lít nhít, Vương mập mạp bị chen ở chính giữa, trên mặt béo mập, hai con ngươi giống như híp thành một sợi dây, nhìn thấy Tô Dật ứng chiến, nhất thời kích động nhảy lên, thấy tên thiếu niên áo trắng kia quá phách lối, hắn đã sớm không ưa.

Chỉ là lập tức, một trung niên bên người Vương mập mạp quay đầu trừng hắn, Vương mập mạp vội vàng cúi đầu, không dám nói nửa chữ.

Theo Tô Dật ứng chiến, cao tầng của các đại gia tộc cũng âm thầm động dung.

Tuy Tô Dật đã đột phá Nguyên Hồn cảnh, nhưng Kỷ Siêu là đệ tử Thánh Sơn, vừa nhìn liền đã biết mạnh hơn Tô Dật không biết bao nhiêu lần.

Huống chi mọi người đều nhìn ra được, tuy Vương Toàn Đức nói Kỷ Siêu và Tô Dật tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng rõ ràng Kỷ Siêu lớn hơn không chỉ một chút, tăng thêm Thánh Sơn bồi dưỡng, Tô Dật so sánh với hắn, sợ là cách biệt một trời một vực.

Khóe miệng Tô Kính Đình còn chảy máu, nhìn Tô Dật đi ra, giống như muốn nói cái gì, nhưng thấy Tô Vân Thiên không mở miệng, cuối cùng lại thôi không nói.

Tô Vĩ đứng ở bên người Tô Kính Đình nhìn rõ hết thảy, ánh mắt âm lãnh.

Thấy Tô Dật đi ra, trên mặt Kỷ Siêu cười lạnh, không nghĩ tới tiểu tử này còn có chút can đảm, lại dám ứng chiến, có lẽ cũng chỉ là bồng bột nhất thời.

Sau đó sắc mặt Kỷ Siêu âm trầm xuống, tựa hồ hắn còn không để tiểu tử này ở trong lòng.

- Vốn cho rằng toàn bộ Man Thành trừ Liễu Nhược Hi sư muội,tất cả đều là phế vật rác rưởi, nhưng ngươi lại còn có chút lá gan để cho ta ngoài ý muốn, ra chiêu luôn đi, bằng không mà nói,để ta ra tay trước sợ ngươi ngay cả cơ hội cũng không có!

Kỷ Siêu cười lạnh nhìn Tô Dật, ý trào phúng quá rõ ràng, làm sao hắn sẽ để một Man Thành nho nhỏ ở trong mắt.

- Quá mức rồi!

- Đây là nói chúng ta đều là rác rưởi sao!

Lời Kỷ Siêu nói làm cho toàn trường trở lên bất mãn, đây là mắng tất cả mọi người sao.

- Không biết khi đó ngươi là tư chất gì?

Tô Dật nhìn Kỷ Siêu, nhàn nhạt hỏi.

- Ha ha, Vương phẩm!

Kỷ Siêu trả lời, trong ánh mắt mang theo vẻ ngạo nhiên, tư chất Vương phẩm, cho dù là ở Thánh Sơn cũng rất hiếm thấy.

- Vương phẩm!

Nghe vậy, bốn phía rung động, tuy không ưa Kỷ Siêu, nhưng ánh mắt lại âm thầm có chút hâm mộ và kinh sợ.

Tư chất Vương phẩm, nhất định trở thành cường giả!

- Tư chất Vương phẩm, nói như vậy, ở trong mắt tư chất Hoàng phẩm, ngươi cũng chỉ là phế vật nha!

Tô Dật mở miệng, nhìn Kỷ Siêu, mỉm cười nói từ tốn.

- Ha ha.

- Tô Dật nói hay lắm!

Nghe lời nói của Tô Dật, bốn phía nhất thời cười to, giống như tiêu tan phần nào uất khí, không ít người thiện cảm đối với Tô Dật, trở lên tốt hơn không ít.

Cường giả cao tầng của các đại gia tộc, cũng âm thầm chấn động.

Kỷ Siêu mắng cả Man Thành, vì làm trở ngại Thánh Sơn, bọn họ lại không cách nào phản bác.

Nhưng thân là một phần tử của Man Thành, bọn họ tự nhiên không vui, giờ phút này trong lòng cũng không khỏi mừng thầm.

Bạn đang đọc Thần Đế (Dịch) của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kouhasa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.