Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Tưởng Cóc Ghẻ

Phiên bản Dịch · 1673 chữ

- Nhạc phụ

Toàn trường sững sờ, đừng nói là Vương Toàn Đức, trên khán đài cao tầng các đại gia tộc cùng Liễu Tông Nguyên cũng chính mình sững sờ.

- Tô Dật, ngươi kêu bừa cái gì?

- Tô Dật, ngươi quá không biết xấu hổ!

-Tô Dật ngươi quá hỗ đản vô sỉ, ngươi có biết xấu hổ không?

Ngắn ngủi sững sờ về sau, ba người Hạ Tam, Tống Vô Cầu, Mạc Bất Phàm dẫn đầu mắng to.

Nếu không phải có cường giả thánh sơn còn ở, Hạ Tam đám người bọn họ sợ là cùng trực tiếp lao lên đi.

Ánh mắt Tô Kính Đình có chút sững sờ, sau đó ánh mắt âm thầm động, nhưng ngược lại không nói gì.

Ánh mắt người xem toàn trường bỗng nhiên rơi hết trên thân thành chủ Liễu Tông Nguyên.

Ba năm trước đây, Tô gia lão gia tử cùng Liễu gia ước định, toàn thành đều rõ ràng.

Chỉ là mọi người không hề nghĩ tới, ngay tại thời điểm này, trước mặt mọi người, Tô Dật lại đem chuyện này nói ra.

-Hiền chất chớ gọi nhầm, sớm trở về đi, dù không thể tiến vào Thánh sơn nhưng nói không chừng về sau vẫn có hi vọng trở thành cường giả.

Liễu Tông Nguyên cố nặn một chút nụ cười nói với Tô Dật, cũng tuyệt không nghĩ tới lúc này lại nhấc lên chuyện này.

-Ba năm trước đây, gia gia của ta cùng với Liễu gia có ước định , sau ba năm nếu ta còn sống trở về đồng thời trúc cơ thành công thì ta cùng Liễu Nhược Hi liền định ra hôn ước, bây giờ ta đã bước vào nguyên hồn cảnh vậy cái ước định kia đương nhiên là có hiệu quả, cho nên ta xưng với ngài một tiếng cha vợ cũng đâu có gì sai.

Tô Dật đáp lại Liễu thành chủ với thanh âm rất lớn như thể muốn nói cho mọi người xung quanh nghe rõ.

Không còn cách nào, đã không thể vào Thánh sơn kia thì nghĩ biện pháp khác vậy, dù gì đều tại tiểu nha đầu Liễu Nhược Nhi kia hại mình trải qua ba năm không phải người, có nhiều lần còn trở về từ cõi chết tự nhiên không để nha đầu kia tốt hơn.

Mặt khác, nghe Vương mập mạp kể địa vị Liễu Nhược Nhi tại Thánh sơn cũng không hề nhỏ, có cái hôn ước này ít nhất phải để ngọn Thánh Sơn kia không thoải mái cũng coi như là báo thù chút ít.

Cho tới bây giờ, Tô Dật luôn là loại người có thù tất báo.

Nghe lời Tô Dật nói, trên khán đài cao tầng của các đại gia tộc hai mặt nhìn nhau, không nói câu gì.

Tất cả mọi người đều biết rõ sự việc ba năm trước đây, không ai nghĩ tới Tô Dật không chỉ có thể tại Man yêu sâm lâm còn thể sống trở về mà còn kỳ tích bước vào cảnh giới nguyên hồn không giống như trước kia là cái phế vật không cách nào chứa đựng được nguyên khí.

Cao tầng các đại gia tộc quan sát Liễu Tông Nguyên ở giữa sân, ai cũng đều rõ cái ước định ba năm trước đây cũng chỉ vì có lão gia tử Tô Vân Thiên ra mặt, để thể diện Tô gia cùng Liễu gia tốt đẹp hơn một ít. Nhưng người nào có thể nghĩ đến tất cả lần này đến lần khác lại dẫn đến kết cục này.

Nếu như sớm biết sau ba năm Tô Dật có thể đặt chân đến nguyên hồn cảnh, Liễu gia cũng không nhất định đáp ứng đi. Vả lại bây giờ Liễu Nhược Hi ở Thánh Sơn địa vị cực cao mà Tô Dật vừa mới kiểm trắc lại là tạp dich chi thân.

Liễu gia vô luận theo phương diện gì đi nữa đều càng không muốn đáp ứng cái hôn ước này đi.

Liễu Tông Nguyên cơ thể có hơi cứng ngắc, lúc trước hắn cùng lão gia tử Tô Vân Thiên ước định, toàn thành đều biết căn bản không thể nói thêm cái gì.

Muốn nói, nếu ngày hôm nay Tô Dật kiểm trắc ra tư chất không tệ thì hắn sẽ đáp ứng cái hôn ước này, có điều hết lần này tới lần khác Tô Dật tuy đã bước vào nguyên hồn cảnh nhưng thiên tư lại… Hắn cũng không phải người thế lực lớn , có rất nhiều chuyện cũng rất bắt dĩ cho dù việc Liễu Nhược Hi liền không có khả năng.

-Liễu thành chủ, chuyện này rốt cục là như thế nào, cùng Nhược Hi có quan hệ a?

Vương hộ pháp rốt cục cũng không nhịn được, cẩm thấy có quan hệ đến Liễu Nhược Hi vậy thì hắn không thể không hiểu rõ ràng.

-Cái này.

Liễu Tông Nguyên cứng ngắc cười khan một một tiếng đối với vương hộ pháp nói ra:

-Ba năm trước đây ta cùng Tô gia lão gia tử định ra một cái ước định, nếu ba năm sau Tô Dật có thể trúc cơ thành công liền cùng tiểu nữ nhược Hi quyết định hôn ước.

-Không được.

Lời Liễu Tông Nguyên còn chưa nói hết, Vương Toàn Đức trực tiếp chặt ngang nói ra :

-Hôn ước này không thể giữ.

Tô Dật đáp lại lời nói Vương Toàn Đức:

-Tô gia cùng Liễu gia hôn ước chính là hai gia tộc trước kia ước định, Thánh Sơn cũng không khỏi quản quá rộng đi!

-Nhược Hi là đệ tử Thánh Sơn ta, ước định này tự nhiên Thánh Sơn có năng lực quản được, lấy ngươi tạp dịch chi thân cũng đòi vọng tưởng xứng với đệ tử Thánh sơn ta, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Vương Toàn Đức nhìn Tô Dật, khí tức trong lúc vô hình tràn ra, ánh mắt mang theo sự mỉa mai cùng cười lạnh.

Đệ tử Thánh sơn làm sao có thể cùng cái tên tạp dịch chi thân xứng cùng một chỗ. Huống chi Liễu Nhược Hi địa vị tại Thánh sơn cũng không hề tầm thường, nếu cùng với tên tiểu tử này có bất kỳ liên quan mà truyền đi thì thể diện Thánh Sơn e là khó giữ được.

Vương Toàn Dức rất rõ ràng, vô luận thế nào chuyện này cũng phải giải quyết thỏa đáng.

Trên khán đài, đám thiếu niên nam nữ Thánh sơn kia cũng nghe rõ, ánh mắt âm thầm lộ ra sự khinh thường cùng trào phúng.

-Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, đúng không biết tự lượng sức mình!

Thiếu niên bộ dáng mười năm mười sáu tuổi nhàn nhạt nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Giờ phút này trên khán đài cao tầng các đại gia tộc đều khẩn chương đến cực độ, trưởng lão Tô gia mặt càng thêm mấy phần ngưng trọng.

-Tô Dật, không thể hồ nháo, lùi xuống cho ta!

Cảm giác được khí tức trên người Vương Toàn Đức dao động Tô Kính Tình lại lần nữa quát lớn Tô Dật, ngày hôm nay tên tiểu tử này đã gây ra quá nhiều chuyện, lần lượt đều chống đối lại cường giả Thánh Sơn, một khi để họ tức giận hậu quả thật không thể gánh vác được .

-Đại bá, việc này ta không có hồ nháo!

Tô Dật nói với Tô Kính Tình, mắt nhìn Vương Toàn Đức, cỗ khí tức vô hình kia trực tiếp đè xuống, bốn phía bị trói buộc giống như có lực lớn ngàn cân đè ép lên thân mình, trong lúc mơ hồ hô hấp khó khăn.

Nhưng giờ khắc này, Tô Dật cũng rất quật cường, mắt nhìn thẳng Vương Toàn Đức nói:

-Tư chất ta như thế nào chỉ có ngươi nói như vậy mà thôi, chính ta lại cho ta tư chất hơn người, sẽ không phía dưới bất kỳ kẻ nào ở Thánh sơn, còn về cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vậy cũng mạnh hơn so với ếch xanh, chí ít cóc ghẻ còn có mộng tưởng mà ếch xanh chỉ có thể ngồi đáy giếng!

Nói xong, Tô Dật xoay chuyển ánh mắt sang Liễu Tông Nguyên, nói:

-Cha vợ, ta đã đến Nguyên hồn cảnh, lúc trước ước định mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, hôn ước phải giữ lời.

Vương Toàn Đức cất tiếng cười lớn khiến ai cũng nghe được, tiếng cười kia bên trong xen lẫn tức giận chứ không hề chỉ chứa mỗi sự bất mãn.

-Khá lắm, cóc ghẻ có mộng tưởng, một cái tiểu tạp dịch chi thân cũng dám buông lời cuồng vọng, không biết trời cao đất rộng!

Tiếng cười vừa dứt, ánh mắt Vương toàn Đức nhìn chăm chú trên người Tô Dật, khí tức vô hình kia càng thêm khiếp người.

Khí tức đáng sợ kia hạ xuống, bước chân Tô Dật lảo đảo, bên trong thân thể giống như bị cự thạch vạn cân chèn ép, khí huyết đều ngưng trệ, thân thể mềm nhũn giống như trực tiếp muốn xụi lơ đi xuống.

-Bịch...Bịch...Bịch!

Lúc này, Tô Dật cắn răng thân hình lui về sau vài bước, một chân đạp mạnh xuống đất gắt gao giữ vững thân thể, sắc mặt cũng biến thành tái nhợt.

-Tô Dật, còn không mau hướng về Vương hộ pháp xin thứ lỗi, nếu không ta hiện tại trừng phạt ngươi!

Ánh mắt Tô Kính Tình đại biến, thân thể ngăn trước người Tô Dật, đồng thời cũng vội vàng khom người hành lễ nói với Vương Toàn Đức:

-Vương hộ pháp đại nhân đại lượng, tên tiểu bối hỗn đản này từ nhỏ khuyết thiếu quản giáo, mong đại nhân tha thứ, về sau ta nhất định quản giáo chặt chẽ.

Bạn đang đọc Thần Đế (Dịch) của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kouhasa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.