Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Đã Đáp Ứng Cho Ngươi Cơ Hội

Phiên bản Dịch · 1769 chữ

Tô Dật, ngươi cả gan làm loạn như thế, xem các trưởng lão Tô gia không tồn tại sao!

Cửu trưởng lão quát lớn, gương mặt nghẹn thành màu gan heo.

Trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bị đánh đập thê thảm, Cửu trưởng lão lại bất lực, cũng không biết tai tinh kia dùng độc gì, lại để hắn hoàn toàn không có khí lực, càng lo lắng nếu tu vi bị phế, về sau phải làm sao bây giờ.

- Cửu trưởng lão, ngươi vẫn là tiết kiệm chút khí lực đi, chẳng may độc khí công tâm ra bệnh tật gì, vậy thì rất phiền phức.

Tô Dật nhìn Cửu trưởng lão nói:

- Việc ngươi dạy nữ nhi không đúng này, đợi sau khi gia gia xuất quan, ta sẽ nói cho gia gia biết, đến lúc đó ngươi đi giải thích với lão gia tử đi.

Nghe Tô Dật nói, Cửu trưởng lão lập tức không dám nói nữa, thật đúng là sợ ra bệnh tật gì, nhưng cực kỳ biệt khuất, ánh mắt gắt gao trừng Tô Dật, khuôn mặt không ngừng run rẩy.

Giờ phút này nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ là ánh mắt này của Cửu trưởng lão, cũng đủ để giết Tô Dật mười mấy lần.

- Tô Dật, ngươi rốt cuộc hạ độc gì, thật vô pháp vô thiên!

- Tô Dật lớn mật, ngươi quá làm càn!

- ...

Bên người Cửu trưởng lão, mấy trưởng lão khác cũng cực kỳ hoảng sợ.

Hiện tại bọn họ và Cửu trưởng lão toàn thân rã rời, căn bản không có một chút khí lực.

Mấy lão nhân khác cách khá xa thì không có nhận đến ảnh hưởng gì, đã sớm đứng dậy kiểm tra người trúng độc, thần sắc ngưng trọng, cũng rất tức giận.

- Chỉ là một chút đồ chơi nhỏ, lấy tu vi của các ngươi, nửa canh giờ sau sẽ khôi phục.

Ánh mắt Tô Dật lướt qua đám trưởng lão Tô gia, tim lại có chút nhỏ máu, đây chính là đồ tốt bảo mệnh, trên người cũng chỉ có từng ấy.

Bởi vì biết thực lực của Tô Kiều không yếu, còn có Cửu trưởng lão, Tô Dật tự biết mình chính thức động thủ, rất khó có thể đối phó Tô Kiều, đặc biệt là Cửu trưởng lão.

Bởi vậy Tô Dật mới dùng bảo bối của mình.

Thứ này có thể vô thanh vô tức tan theo gió, để Tô Kiều và Cửu trưởng lão bị ảnh hưởng.

Nguyên bản Tô Dật chỉ muốn đối phó Tô Kiều và Cửu trưởng lão mà thôi, những người chung quanh hoàn toàn là tai bay vạ gió.

Nhưng nghĩ đến có thể thay Uyển Nhi trút giận, vậy dùng hết cũng không đáng gì.

Nghe Tô Dật nói, các trưởng lão mới nửa tin nửa ngờ buông lỏng một hơi.

Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh nói:

- Tô Dật, ngươi đã trở về, ngày hôm nay vừa vặn muốn tuyển chọn mấy danh ngạch tham gia Thánh Sơn kiểm trắc, nếu ngươi có hứng thú, vậy ra sân đọ sức một phen đi.

- Thánh Sơn...

Ánh mắt Tô Dật hơi động, tiểu nha đầu Liễu Nhược Hi đã sớm đến Thánh Sơn a.

Hơi suy tư, Tô Dật có chút thất thần, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Kính Đình nói:

- Đọ sức thì không cần, phiền đại bá lưu cho ta cái danh ngạch, trời sáng khi Thánh Sơn kiểm trắc, ta sẽ tham gia.

Nói xong Tô Dật quay người đến bên người Uyển Nhi, nắm tay nàng nói:

- Chúng ta trở về.

Lúc này Uyển Nhi mới tỉnh hồn lại, vừa rồi giống như cũng bị hù dọa.

Nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia tức giận như thế.

Hết thảy đều là vì nàng.

Nhìn thiếu niên đi tới, trong mắt Uyển Nhi không lý do xuất hiện một loại tình cảm, duỗi tay nắm chặt bàn tay kia, gật gật đầu, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Giờ khắc này, nàng cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Mà nhìn thái độ của Tô Dật, toàn trường cũng có chút ngạc nhiên.

Danh ngạch Thánh Sơn kiểm trắc, có thể nói lưu là lưu sao.

Mỗi một danh ngạch Thánh Sơn kiểm trắc, đều là cực kỳ quý giá.

Chỉ có người tiềm lực mạnh nhất mới có cơ hội thông qua Thánh Sơn kiểm trắc, cái này trực tiếp quan hệ đến tương lai của Tô gia, tuyệt đối không thể bất cẩn.

Bằng không ngày hôm nay gia chủ và các trưởng lão, cũng sẽ không có mặt ở trên diễn võ trường.

- Tô Dật, việc này không thể làm loạn được, muốn danh ngạch, ngươi phải tự mình kiếm lấy, người nào cũng không thể ngoại lệ!

Tô Kính Đình mở miệng, nhìn Tô Dật rời đi nói, thanh âm trầm thấp.

Tô Dật hơi ngừng bước, nhìn Tô Kính Đình mỉm cười nói:

- Đại bá, ta không cần phải ra tay nha, dù sao trong cùng thế hệ Tô gia cũng không có khả năng có người là đối thủ của ta, yên tâm lưu danh ngạch cho ta là được.

- Hừ, trò cười, miệng lưỡi thật lớn, trừ hãm hại người ra, còn có bản lãnh gì!

- Thật đúng là không biết xấu hổ, một phế vật chỉ biết gây rắc rối, lại dám nói không người nào là đối thủ của hắn!

- Nếu không có lão gia tử, hắn sẽ là đối thủ của ai!

- Làm sao có thể lưu danh ngạch cho hắn đi lãng phí, đây tuyệt đối không thể!

Theo Tô Dật nói ra, toàn trường lập tức rối loạn.

Muốn nói vừa rồi Tô Dật đánh Tô Kiều, toàn trường trừ kinh hãi, đó là giật mình.

Bọn họ cũng vui vẻ xem kịch hay, dù sao những năm nay cũng có rất nhiều người không nhìn được Tô Kiều.

Nhưng bây giờ Tô Dật muốn một danh ngạch, đã xúc phạm đến lợi ích của bọn hắn.

Giờ khắc này ở đây, đều là con cháu Tô gia đến tranh đoạt danh ngạch.

Bốn phía quảng trường nghị luận ầm ĩ, rất nhiều ánh mắt không vui nhìn Tô Dật.

- Cuồng vọng, làm càn, càng ngày càng không coi ai ra gì!

- Tô gia có người như ngươi, thật sự là nghiệp trướng nặng nề!.

- Không biết tiến bộ, đồng môn ngang ngược, ai...

Trên bàn tiệc, không ít lão nhân của Tô gia cũng tức giận.

Tô Dật yên tĩnh đứng đó, đối với bốn phía nghị luận giống như hoàn toàn không có nghe được, âm thầm cười khổ.

- Xem ra đường đệ Tô Dật rất tự tin với thực lực của mình, vậy chứng minh cho mọi người xem, ngươi có thực lực cầm được danh ngạch hay không.

Sau lưng Tô Kính Đình, Tô Vĩ một mực lãnh đạm rốt cục mở miệng, chầm chậm đi ra.

Xoẹt...

Thời điểm thanh âm vang lên, dưới chân Tô Vĩ có ánh sáng nguyên khí nhàn nhạt hiện lên, điểm xuống mặt đất, thân hình nhất thời bay lên không trung, giống như phi yến nhẹ nhàng rơi vào trung tâm diễn võ trường.

Hay!

Tình cảnh như vậy, nhất thời làm cho không ít người vỗ tay khen hay, một số thiếu nữ Tô gia ánh mắt tỏa sáng, trái tim lệch nhịp.

Tô gia may mắn!

Một số lão nhân Tô gia cũng âm thầm tán thưởng, cũng may Tô gia không chỉ có tai tinh như Tô Dật, còn có thiên tài giống như Tô Vĩ, là tương lai của Tô gia.

Nghe bốn phía nghị luận, cảm nhận được ánh mắt tán dương xung quanh, khuôn mặt Tô Vĩ mang theo mỉm cười, xa xa nhìn Tô Dật, nhưng trong mắt khinh thường lại không che giấu chút nào nói:

- Hôm nay ngươi có gan tới, ngược lại đã để ta có chút ngoài ý muốn, hi vọng ngươi cũng có lá gan ra sân, mời đường đệ Tô Dật!

- Đại ca Tô Vĩ không ưa nhìn tiểu tử kia, muốn ra tay!

- Đại ca Tô Vĩ đã sớm đột phá Nguyên Hồn cảnh, sợ là Tô Dật căn bản không dám lên sân!

Bốn phía nhất thời có không ít ánh mắt động dung, một số trưởng giả và trưởng lão Tô gia cũng chú ý tới.

Không có người ra tay ngăn cản, tựa hồ cũng muốn nhân cơ hội để Tô Vĩ giáo huấn Tô Dật.

Tô Kính Đình cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

- Ngược lại quên mất...

Tô Dật dừng bước, ngước mắt nhìn Tô Vĩ trên diễn võ trường, khóe miệng hơi nhấc lên ý cười.

Uyển Nhi nhìn Tô Vĩ trên diễn võ trường, tựa hồ lo lắng Tô Dật sẽ đáp ứng ra sân, bàn tay cầm tay Tô Dật thật chặt, trong mắt lóe lên từng tia ánh sáng.

Nàng nghe nói qua Tô Vĩ, người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của Tô gia, ở toàn bộ Man Thành cũng xếp hàng đầu, hi vọng Tô Dật có thể cự tuyệt.

Cảm giác được bàn tay kia dùng lực, ánh mắt Tô Dật nhìn Uyển Nhi, mỉm cười, giống như bảo Uyển Nhi yên tâm.

Thả tay Uyển Nhi ra, Tô Dật chầm chậm đi lên diễn võ trường, nhìn Tô Vĩ nói:

- Ngược lại là quên, ngày ta trở về, ngươi bảo hôm nay muốn phế ta, ta từng đáp ứng cho ngươi cơ hội.

Nhìn cử động của Tô Dật, toàn trường lần nữa ngạc nhiên, chẳng lẽ Tô Dật thật dám ứng chiến với Tô Vĩ sao.

Mà nghe Tô Dật nói, toàn trường càng động dung.

Không phải mọi người kinh ngạc Tô Vĩ muốn phế Tô Dật, cái này không kỳ quái.

Mà kinh ngạc là Tô Dật biết Tô Vĩ muốn phế hắn, lại còn dám đi lên, đây mới là sự tình khiến mọi người ngạc nhiên.

Mọi người giật mình, Tô Dật nghênh ngang đi lên diễn võ trường, ở dưới vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn soi mói, thẳng tắp đứng ở trước mặt Tô Vĩ, khóe miệng mỉm cười nói:

- Bây giờ cơ hội đang ở trước mắt ngươi, ra tay đi!

Nhìn thấy Tô Dật nhanh chóng đáp ứng như vậy, Tô Vĩ cũng âm thầm kinh ngạc.

Bạn đang đọc Thần Đế (Dịch) của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kouhasa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.