Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết đấu Âm Dương

Phiên bản Dịch · 2533 chữ

Phương pháp di chuyển nhanh chóng có hai cách, một là dựa vào thể lực để chạy trên mặt đất, cách thứ hai là mượn lực sau khi lăng không để lướt tới trước – phương pháp này cần có linh khí trợ giúp. Mà cách thức di chuyển của Đằng Khi lại khác cả hai cách trên, hắn trước tiên đạp mạnh xuống đất để vọt mạnh lên không, sau đó lăng không ở độ cao vừa phải nhưng tốc độ rất nhanh.

Tả Đăng Phong thấy thế thì nhíu mày, nhanh chóng nhảy cao mười trượng né công kích. Đằng Khi thấy hắn đã ở giữa không trung liền nhảy lấy đà chụp tới, nhưng gã nhảy lên chưa đầy 20m đã rớt xuống, không chạm tới Tả Đăng Phong.

Chỉ bằng động tác này Tả Đăng Phong đã có thể xác định Đằng Khi không hề sử dụng linh khí, bởi vì chỉ cần độ qua Thiên kiếp là có thể vận hành linh khí để dừng lại giây lát giữa không trung. Đằng Khi vừa nhảy lên đã rớt xuống chứng tỏ gã không biết dùng linh khí, mà chỉ là sử dụng phương pháp nào đó kích phát tiềm năng của cơ thể mà thôi.

Tả Đăng Phong tu luyện pháp thuật có thể nói là tiến bộ thần tốc, chỉ dùng thời gian một năm đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn. Hắn đã bắt kịp Đằng Khi từ nửa năm trước, mà Đằng Khi thì là kẻ vô dụng, không có tiến bộ gì, gã không có tu vi của linh khí mà tất cả đều dựa vào lực lượng tứ chi tương tự như ngoại môn công phu Kim Giáp.

Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền hạ xuống đất, Đằng Khi thấy thế liền vung tay công kích. Lân này Tả Đăng Phong giơ quyền ra đỡ, hai cú đấm liên tiếp chạm nhau khiến cả hai đều lui ba bước.

Tả Đăng Phong bị lực đạo cực lớn của Đằng Khi đẩy lùi, hệt như hắn dự đoán. Đằng Khi tuy không có linh khí nhưng lực lượng tay chân của gã đã siêu việt thường nhân, thậm chí bỏ xa cả Đồng Giáp. Người tu đạo thường dùng linh khí để kích phát tiềm năng của cơ thể nhưng Đằng Khi lại không sử dụng được linh khí, không hiểu hắn đã dùng phương pháp nào để cường hóa bản than.

Chỉ trong giây lát sự nghi ngờ đó của Tả Đăng Phong đã có manh mối. Đằng Khi mặc quân trang để lộ ra bắp thịt hơi phồng lên, vài mạch máu ở cổ cũng lồi ra như con giun, trên da lại có mấy chấm tròn màu đỏ. Trước đây Tả Đăng Phong từng thấy qua dấu hiệu này, hắn biết đấy là lỗ kim, nói cách khác Đằng Khi rất có khả năng đã tiêm thuốc gì đó vào cơ thể gã.

Đằng Khi vừa đẩy lui được Tả Đăng Phong liền lộ vẻ hoan hỉ, lần thứ hai vung quyền lao đến. Gã chỉ sử dụng cách đánh nhau vật lộn của quân đội mà không biết võ công gì hết.

Tả Đăng Phong lần nữa đối công, đôi bên lại lui về sau. Tuy nhiên lần này Tả Đăng Phong lập tức lăng không bay lên, hắn có nhiều nghi vấn cần tự giải quyết nen tạm thời không muốn dây dưa với Đằng Khi.

Đằng Khi thấy Tả Đăng Phong nhảy lên không thì cũng không công kích nữa, gã biết mình không làm gì được nên chỉ có thể chửi bới nhục mạ bằng những lời khó nghe nhất. Gã sử dụng tiếng TQ nên nhiều người hiểu, những kẻ vây xem xung quanh cũng bắt đầu hùa theo chỉ trích Tả Đăng Phong nhát gan trốn tránh.

Tả Đăng Phong cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc trước hắn đuổi theo chửi với Đằng Khi vài ngày khiến gã mất hết thể diện mà người NB bản thì lại vô cùng coi trọng thể diện – điều đó đối với Đằng Khi có thể nói là vô cùng nhục nhã. Thế nên gã đương nhiên muốn trả lại nỗi nhục này.

Quan sát kĩ lưỡng một hồi Tả Đăng Phong nhận thấy hai tay Đằng Khi không đều nhau, tay phải rất to còn tay trái thì khô héo (Cái này do tích cực qwerty chứ luyện công mắm gì ), có thể thấy được gã đeo Thuần Dương thủ lệnh đã phải chịu nhiều thống khổ, mà sở dĩ gã có thể chịu đựng được hẳn là do lúc trước bị vũ nhục nặng nề.

Mặt khác, quân xâm lược NB có đám gọi là bộ đội phòng dịch chuyên tiến hành thí nghiệm sinh hóa cơ cấu siêu vi trùng và cơ thể con người, bọn chúng thí nghiệm nhằm nghiên cứu cải tạo thân thể con người, rất có khả năng đám người đó đã tạo ra dược vật kích thích tiềm năng gì đó. Đằng Khi lúc trước chịu nhục, gã luôn muốn rửa nhục nên bất kì phương pháp nào chỉ cần có thể tang thực lực bản thân thì gã đều dám thử, cái giá lớn đến mấy gã cũng nhận.

Nghĩ vậy Tả Đăng Phong thầm nhíu mày, Đằng Khi sở dĩ có ngày hôm nay tất cả đều do hắn ép gã, lúc trước không phải tại Tả Đăng Phong đuổi theo sỉ nhục khắp nơi thì Đằng Khi cũng không phải chó cùng rứt giậu như bây giờ. Qua lần này Tả Đăng Phong rút ra được một bài học, đó là khi chưa giết được đối phương thì tốt nhất vẫn không nên chọc giận đối phương.

Tả Đăng Phong đứng thẳng giữa không trung nhíu mày suy nghĩ mặc kệ đám người bên dưới lớn tiếng chửi bậy. Hắn không bận tâm, trước nay hắn sẽ không mù quáng xuất thủ khi chưa nắm chắc, hắn thích nghĩ trước làm sau hơn là làm xong phải lo lắng.

Mặt khác, hắn đột nhiên nhận ra lúc trước Đằng Khi đều dùng tay trái để xuất chưởng. Năm xưa ở Thanh Thủy quan Đằng Khi cũng dùng tay trái đâm hắn, có thể thấy được gã vốn thuận tay trái, mà Thuần Dương thủ lại mặc định phải đeo ở tay trái, người bình thường dùng tay trái sẽ không được tự nhiên nhưng đối với Đằng Khi thì lại vô cùng phù hợp. Chuyện này khiến Tả Đăng Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ, Thuần Dương thủ tựa như sinh ra để dành cho tên kia vậy.

Nghĩ thông suốt Tả Đăng Phong liền hạ xuống, thực tế mấy chục giây ngây người trên không vừa qua chỉ là hắn có điều cần ngẫm nghĩ chứ không phải khiếp chiến, bây giờ dù Đằng Khi có dùng dược vật kích phát tiềm năng cộng với Thuần Dương Thủ cũng không phải đối thủ của hắn nữa, bởi vì dùng dược vật có một yếu điểm lớn, đó là linh khí không thể xuất ra ngoài, nhất định phải tiếp xúc với thân thể đối phương thì mới có thể đưa dương khí ẩn chứa trong Thuần Dương thủ vào trong cơ thể.

Hai người tiếp tục vật lộn, đám người xem cuộc chiến nản luôn, bởi vì chiêu số đôi bên chẳng đẹp mắt gì. Đằng Khi tốt xấu còn có thể dùng mấy chiêu học được trong quân đội còn Tả Đăng Phong thì không biết một chiêu số nào. Hai bên công thủ lẫn lộn dường như không có tính toán nhưng thực tế mỗi một quyền của họ đều vô cùng ngoan độc, bất quá động tác không đẹp nên mọi người cũng không nhìn ra.

Hai người tiếp tục vật lộn, đám người xem cuộc chiến nản luôn, bởi vì chiêu số đôi bên chẳng đẹp mắt gì. Đằng Khi tốt xấu còn có thể dùng mấy chiêu học được trong quân đội còn Tả Đăng Phong thì không biết một chiêu số nào. Hai bên công thủ lẫn lộn dường như không có tính toán nhưng thực tế mỗi một quyền của họ đều vô cùng ngoan độc, bất quá động tác không đẹp nên mọi người cũng không nhìn ra.

Đằng Khi tuy có Thuần Dương thủ nhưng do không có tu vi linh khí nên không thể sử dụng hoàn toàn, hoặc cũng có thể do Đằng Khi không muốn hoàn toàn phụ thuộc Thuần Dương thủ, với gã mà nói thì chỉ cần chống cự được Huyền Âm hàn khí là đủ rồi.

Đằng Khi tuy không cao nhưng bù lại rất cường tráng, tiêm thuốc vào khiến các bắp thịt phồng lên càng thêm trâu bò, so với gã thì Tả Đăng Phong vô cùng gầy yếu. Mà Tả Đăng Phong lại không muốn đối cứng với gã, điều đó khiến cho ý chí chiến đấu của gã càng tăng, công nhiều thủ ít.

Rắn độc trước khi cắn người sẽ không để lộ răng nanh, Tả Đăng Phong cũng hiểu điều đó nên không vội sử dụng Huyền Âm chân khí mà chỉ cố kéo dài thời gian chờ cơ hội.

Đằng Khi cũng rất thông minh, lúc này đang buổi trưa mặt trời treo cao ở chính Nam nên gã lúc nào cũng chiếm hướng đó, buộc Tả Đăng Phong phải quay lung về hướng Bắc, mặt hứng ánh mặt trời. Gã là thế chủ yếu nhằm lợi dụng ánh mặt trời khiến Tả Đăng Phong chói mắt, nhưng với Tả Đăng Phong mà nói thì hắn chẳng quan tâm, căn bản vì Âm Dương Sinh Tử Quyết có thể giúp hắn nhìn rõ sự vật trong mọi hoàn cảnh.

Đằng Khi cần chiếm hướng Nam nên luôn chếch về sườn đó,, Tả Đăng Phong thấy thế đột nhiên nảy sinh một kế, trong sân hắn không thể làm gì Đằng Khi nhưng nếu như bức gã tới đám người vây xem kia thì hắn sẽ có cơ hội hạ thủ trong đống hỗn loạn. Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền nửa thật nửa đùa ép Đằng Khi sát về phía Nam, đám người vây quanh kia có quân đội giữ trật tự nên cũng không vì hai người tới gần mà lui lại. Trên thực tế thì họ cũng chẳng có biện pháp lui về phía sau, bởi vì phía sau cũng bon chen kịch liệt.

Ngay lúc chuẩn bị đối quyền với Đằng Khi Tả Đăng Phong đột nhiên cố ý trừng mắt để đánh lừa Đằng Khi.

Người bình thường không thể trừng mắt quá lâu, Tả Đăng Phong muốn Đằng Khi nghĩ rằng hắn sau đó sẽ nháy mắt, chỉ cần Đằng Khi nghĩ thế thì gã chắc chắn sẽ chờ lúc Tả Đăng Phong nháy mắt mà công kích. Tả Đăng Phong cứ thế lui về sau, càng tới gần đống người hắn càng tiến gần tới mục tiêu.

Cảnh giới gạt người cao nhất không phải là đùa bỡn đối phương trong lòng bàn tay mà là khiến cho đối phương tưởng như đã đùa bỡn được ngươi trong lòng bàn tay. Đằng Khi đã trúng kế, gã quá tự tin, luôn cho mình là đúng. Khi gã nhận ra điều đó thì đã muộn, gã bị Tả Đăng Phong dùng toàn lực chấn bay vào đám người, mà Tả Đăng Phong đã chờ thời khắc này từ lâu, ngay lập tức hắn tấn công Đằng Khi đang choạng vạng giữa đám đông.

Đằng Khi ngã vào đám người nhưng cũng không quá lo lắng, xung quanh gã toàn người TQ, Tả Đăng Phong nhất định sẽ ném chuột sợ vỡ bình. Tuy nhiên gã lại nhầm. Lúc trước tất cả đều chỉ trỏ, nhục mạ Tả Đăng Phong nên giờ hắn cũng không lưu tình, Huyền Âm chân khí bạo phát úp thẳng về phía Đằng Khi. Đằng Khi kinh hãi, khi đối quyền gã còn có thể dùng bao tay chống lại Huyền Âm chân khí nhưng lúc này gã không thể bức ra dương khí để triệt tiêu Huyền Âm khí ly thể kia được. Tình thế cấp bách, gã vội lăn trốn vào đám người. Tả Đăng Phong đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, lập tức xuất Huyền Âm chân khí liên tục đuổi theo Đằng Khi.

Cả đoàn quân xâm lược lúc này loạn thành một đống, chỉ thấy trong đám đông thi thoảng xuất hiện hàn vụ màu trắng, ngoài ra không thể thấy được bóng dáng Đằng Khi và Tả Đăng Phong.

Lát sau Đằng Khi đập bay mấy người cản đường, nhảy vào giữa sân. Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong tuy không đánh trúng gã nhưng cũng khiến gã bị ảnh hưởng, không tự chủ lạnh run lên.

Tả Đăng Phong thấy thế cũng đành quay lại, nhưng hắn không đuổi theo Đằng Khi mà lại đi tới chỗ mấy người bị Đằng Khi đập bay lúc nãy giờ đã không nhúc nhích.

- Vì sao ngươi phải giết người vô tội?

Tả Đăng Phong kéo một xác chết đi vài bước về hướng Đông.

Đằng Khi hừ lạnh, người khác không biết nhưng gã biết rõ lúc trước Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm chân khí giết không phải chỉ có bốn mạng thôi.

- Bọn họ vô tội, ngươi không có lương tâm sao?

Tả Đăng Phong đi tới xác chết thứ hai, dò hơi thở, xác định đã chết thì bỏ sang bên phải ba thước.

Đằng Khi vô cùng nghi hoặc, gã không hiểu tại sao Tả Đăng Phong đột nhiên lại giở trò từ bi nhưng lúc này tên đó thực sự đang cứu người, gã không thể động thủ được.

- TQ - NB thân thiện, cái này gọi là TQ - NB thân thiện sao?

Tả Đăng Phong lại đem xác chết thứ ba bỏ về bên trái ba thước.

Lúc này Đằng Khi đã cảm thấy kì lạ, gã biết Tả Đăng Phong không phải hạng người nhân từ, cũng đoán được Tả Đăng Phong đang thực hiện âm mưu gì đó nhưng gã nghĩ mãi cũng không hiểu hắn muốn làm gì.

“Các ngươi nhìn xem, miệng nói hòa thiện như thế nhưng lại hạ độc thủ như thế này.” Tả Đăng Phong ôm thi thể cuối cùng để về phía bắc.

Mấy quan quân NB thấy vậy đành đứng dậy cúi người với bốn xác chết, sau đó dùng tiếng NB quở trách Đằng Khi không nên giết người. Đằng Khi bất đắc dĩ cúi đầu đồng thời lợi dụng Thuần Dương thủ làm tiêu đi hàn khí trong cơ thể.

Tả Đăng Phong buông thi thể cuối cùng xuống, về chỗ của mình cầm chén trà lên..

Mọi người xung quanh không hiểu Tả Đăng Phong có ý gì, bất quá bọn họ thấy rằng trong nháy mắt Tả Đăng Phong trở lại thì Đằng Khi vẫn còn lẩn quẩn trong vòng vây của mấy thi thể kia.

Bạn đang đọc Tàn Bạo của Phong Ngự Cửu Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.