Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Thích Của Lục Bình

Phiên bản Dịch · 1147 chữ

Lục Bình chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng mà Lý Ngọc Trân lại chân chính là loài săn mồi trên đỉnh kim tự tháp của nhân loại. Vừa bị nhìn chăm chú như vậy, lại trông thấy nụ cười như mang theo gai góc kia, từng sợi lông tơ sau lưng anh không khỏi dựng thẳng lên.

Ánh mắt khiếp người! Quá mạnh mẽ!

Giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi người ở trong lòng của một người!

"Chú ý ánh mắt."

"Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mình nhất định phải chú ý đến ánh mắt!"

"Lãnh đạm là cái gì?"

"Có chút tương tự với mắt cá chết."

"Là ánh mắt thường có của nam chính trong các bộ manga hoặc là anime."

Một tuần lễ trước, anh đã từng không ngừng huấn luyện về mắt cá chết.

Sự lãnh đạm được Lục Bình biểu hiện ra như một thói quen của thân thể.

Đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen không có chút dao động nào, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Ngọc Trân.

Bầu không khí giống như đông lại.

"Lại gặp mặt rồi, Lục tiên sinh." Chốc lát sau, Lý Ngọc Trân thu hồi ánh mắt, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười châm biếm.

"Lý tiểu thư muốn gặp tôi, đương nhiên là có thể gặp bất cứ lúc nào." Lục Bình nhìn thoáng qua cánh cửa, cân nhắc cách dùng từ, đẩy gọng kính đen một cái, bình tĩnh đáp lại.

Ý nghĩa của câu nói này chính là, tôi ở văn hóa Ngô Minh nhận được đơn đặt hàng của Xuyên Hòa, tôi tất nhiên sẽ xuất hiện tại truyền thông Xuyên Hòa. Mà cô lại liên tục điều đồng nghiệp Cố Đại Thạch và tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt đi chỗ khác để tạo một không gian riêng biệt như vậy. Hành động phức tạp như này còn không phải là vì để gặp tôi hay sao.

"Nói chuyện với người thông minh như vậy đúng là không thú vị chút nào." Lý Ngọc Trân nói.

"Vậy tôi cũng sẽ không thừa nước đục thả câu nữa, Lục tiên sinh lần này đã giúp tôi rất nhiều, không biết Lục tiên sinh có thể nể mặt đi ăn tối với tôi hay không."

Lý Ngọc Trân đi lại trong văn phòng của Lâm Thu Nguyệt, hơi ngước đầu, ánh mắt lướt qua các dãy sách trong giá sách, bỗng chợt quay đầu, lại lần nữa đi đến bên cạnh rồi nhìn chăm chú vào Lục Bình, duỗi bàn tay ngọc ra, cười nói.

Lục Bình cảm nhận được tầm mắt này.

Anh muốn từ chối.

Ăn cơm là hành vi riêng tư có thể để lộ ra quá nhiều chi tiết, hơn nữa nếu như Lý Ngọc Trân lựa chọn đồ tây hay gì đó, Lục Bình ngay cả thấy cũng chưa từng thấy, làm sao có thể chống đỡ được.

Nghĩ như vậy…

"Vậy tôi xin được mong đợi." Lục Bình cười khẽ một tiếng, giống như là đang cảm thấy thú vị vì sự dò xét của Lý Ngọc Trân. Anh nhẹ nhàng bắt tay Lý Ngọc Trân rồi đáp lại.

Hai người lại nói chuyện mấy câu.

Lục Bình đưa mắt nhìn Lý Ngọc Trân biến mất ở bên trong văn phòng.

Anh nhẹ nhàng thở ra từng ngụm nhỏ, có một chút không biết nên làm sao. Ánh mắt và giọng điệu của Lý Ngọc Trân lúc nãy rõ ràng là không cho anh chỗ để từ chối.

Anh đặt mông ngồi xuống ghế lần nữa.

Lục Bình muốn phát tiết tâm trạng căng thẳng trong lòng, nhưng nhớ tới việc trong phòng có camera giám sát liền cố nhẫn nại. Trong đầu của anh lặp đi lặp lại cảnh tượng Lý Ngọc Trân ra sân. Dưới áp lực như núi khiến người ta hít thở không thông kia, Lục Bình vừa cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn cực hạn, đồng thời lại có một loại tâm tình khác bắt đầu sinh trưởng.

"Nói không chừng mình có thể đào ra sở thích ẩn sâu khác của bản thân." Lục Bình vuốt ve đầu ngón tay.

Anh sợ hãi, anh thì thầm, anh lấy phương thức như thế để giảm bớt sự kính sợ của mình đối với Lý Ngọc Trân.

Nhưng mà, da của Lý Ngọc Trân đúng là mịn màng, tinh tế, chạm vào còn có cảm giác mát lạnh, như là bảo ngọc quý hiếm…

"Tôi đi nhà vệ sinh một chút."

"Giúp tôi mang ghi chép về."

Lục Bình và Cố Đại Thạch trở lại công ty, lúc đi ở trong hành lang, Lục Bình dừng bước lại, đưa tài liệu trong tay cho Cố Đại Thạch rồi nói.

"Ừm." Cố Đại Thạch còn đang suy nghĩ về yêu cầu trong cuộc họp ban nãy, mơ hồ đáp một tiếng.

Lục Bình đi ở trên hành lang thật dài, có thể nghe thấy tiếng giày da của mình giẫm ở trên gạch men sứ. Sau khi bước vào Xuyên Hòa, anh đã vô cùng chú ý tới nhất cử nhất động của mình. Trận cờ tối thứ sáu trước đó rất khẩn trương, nhưng mà giao phong lúc nãy cũng không thua kém một chút nào, nhìn như ôn hòa nhưng thực ra đang có mạch nước ngầm phun trào.

Anh không thể nào biết được đối phương có thể phát hiện ra cái gì từ hành vi của mình.

Anh là cừu lại giả bộ thành sói!

Bước vào nhà vệ sinh.

Lục Bình đẩy cánh cửa phòng cuối cùng ra, không gian nhỏ hẹp và mờ mịt khiến cho trong lòng anh cảm thấy thoải mái và thực tế.

Ánh mắt nhanh chóng quét qua phòng bên cạnh.

Sau khi xác định không có gì khác thường, anh đưa tay nhẹ nhàng hạ nắp bồn cầu xuống, nâng giày da lên rồi mượn lực giẫm lên. Anh giống như trước đây, ngồi ngay ngắn ở trên thùng nước, hai tay để hai bên.

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Trong không gian vô cùng yên tĩnh, Lục Bình có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt một cách rõ ràng.

Anh ôm đầu.

Hai tay ôm lấy đầu, đầu ngón tay xen vào giữa những sợi tóc.

Anh duy trì cái tư thế này, hai tay và các cơ trên thân thể bắt đầu phát lực, thân thể run rẩy trong sự ngột ngạt này.

Lục Bình bước vào con đường này.

Anh chính là một con cừu được phủ lớp da sói, sau đó lăn lộn trong bầy sói và hổ, loại áp lực không nơi nào là không có này khiến cho người ta không dám buông lỏng chút nào.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ (Dịch) của Đại Lão Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.