Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải cứu thành công

Tiểu thuyết gốc · 3111 chữ

Bóng đèn vụt tắt, tất cả mọi người trong buổi tiệc đều trở lên hoảng sợ. Từng tiếng kêu van xin từ những “công tử bột” vang lên, rồi cả tiếng rơi của những chai rượu, tiếng khóc của trẻ em… khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Tên cầm đầu thấy điện bị tắt, hắn vẫn cố chấp cầm lấy cằm của cô gái bí ẩn đó, đầu ngoảnh về phía sau rồi rống lớn:

“ Tên nào dám ra ngoài xem, tao sẽ bắn chết từng thằng một”

Nói xong, hắn rút súng ra bắn hai phát chỉ thiên nhằm de dọa và trấn an mọi người. Hắn cũng từng cướp qua nhiều vụ nên mấy tình huống như vậy hắn đều xử lý một cách êm xuôi, rất nhanh tất cả những âm thanh hỗn loạn từ từ ít dần.

“ Chúng mày mau tìm cho tao…”

Tên cầm đầu có vẻ như định ra hiệu cho đàn em làm điều gì đó. Tuy nhiên chưa kịp nói hết thì mặt hắn đã dính ngay cú đạp trời giáng của một cậu nam sinh đang từ từ đến đằng sau. Một cú đá mà tên côn đồ này không bao giờ nghĩ là mình sẽ là người hưởng một cách trọn vẹn.

Còn về người dám đạp tên côn đồ trong đêm tối chẳng ai khác ngoài Lăng Thần. Sở dĩ cậu có thể làm vậy là vì cậu có một đôi tai siêu thính, cộng thêm việc khung cảnh hỗn loạn nên cậu mới có thể đứng sau hắn ta một cách đơn giản như vậy. Đứng sau lưng hắn, cậu không chút do dự tung một cước chí mạng, bởi cậu biết đây chính là cách duy nhất để cứu lấy cô gái trên, và quan trọng hơn là hắn ta xứng đáng được hưởng.

“ Là ai??? Thằng * nào dám đánh tao? Tao phải giết mày”

Tuy là ăn trọn một cú đá nhưng hắn vẫn có thể đứng lên. Trong ánh mắt hắn lúc này chỉ còn sự hận thù, có lẽ cú đá của Lăng Thần khiến cho hắn vô cùng đau đớn, chỉ cần nghe cái giọng khàn khàn là cũng đủ hiểu uy lực của cú đá đó khủng khiếp tới mức nào…

Chính Lăng Thần cũng khá bất ngờ, cú đá đó của cậu thừa sức làm gẫy cả khúc gỗ, ấy thế mà hắn ta lại không bị gục ngã. Rốt cuộc hắn ta mạnh tới mức nào vậy chứ?

Trong lúc cậu đang suy nghĩ, một cảm giác vô cùng xấu từ đằng sau truyền tới. Lăng Thần. Một cảm giác mà cậu không thể chần chừ tránh qua một bên.

“ Đoàng…đoàng”

Ngay sau khi Lăng Thần vừa tránh, hai tiếng súng vang trời cất lên. Có vẻ như tên đại ca này cũng chẳng hề kiêng kị gì nữa, cầm trong tay khẩu súng, hắn tỏ vẻ châm biếm:

“ Sao hả mày….sao mày không đánh tao nữa…mày có gan lắm mà…”

Tiếng súng này có lẽ sẽ là thứ cuối cùng trong cuộc đời mà Lăng Thần có thể nghe nếu như cậu không né tránh kịp. Trên trán cậu đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt rất căng thẳng cùng bàn tay nổi gân xanh nắm chặt ngồi sau bức tường. Tuy cậu đã né tránh được thần chết thành công nhưng những viên đạn đó vẫn lướt qua cánh tay cậu, để lại cho cậu một vệt máu chảy dài từ cánh tay xuống.

Cái cảm giác bỏng rát đau nhức đến thấu xương, Lăng Thần cắn chặt răng cố nhịn lại cơn đau. Cậu cũng may là vớ được một mảnh vải từ bên cạnh để có thể băng bó tạm vết thương… Lúc này, tâm trạng của cậu chưa bao giờ cảm thấy trầm trọng như này.

Còn về phía tên côn đồ, sau khi không nghe thấy tiếng gì, hắn lúc này tin chắc là mình đã bắn chết tên đó. Trong lòng hắn thở một hơi dài, cú đá trời giáng khiến cho cổ hắn bây giờ đang sưng tấy, chắc hắn sẽ phải đi bệnh viện sau khi rời khỏi đây. Cũng may là hắn có súng, nếu không thì chắc hôm nay hắn cũng sẽ bị thất thủ.

“ Tại sao…tại sao…anh lại giết người”

Lời nói thanh thúy vang lên từ cô gái đó, hắn lúc này mới để ý tới cô ấy vẫn còn ở đây. Tuy không thể nhìn thấy dung mạo cô ấy khi khóc nhưng hắn vẫn tỏ vẻ cáu giận khi bị nói thành kẻ xấu, hắn cũng chẳng thương hoa gì nữa cả, một bàn tay cầm lấy cổ cô ấy rồi bóp, vừa bóp vừa nói:

“ Con ả đàn bà này, mày thích tên kia thì để tao cho mày đi cùng nó luôn”

“ Khụ…khụ…”

Tiếng thở gấp gáp và từng lời nói không thành tiếng làm cho hắn càng điên cuồng. Chưa bao giờ hắn lại tức giận như này. Vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng dữ tợn, từng lời chửi rủa được truyền ra từ miệng hắn:

“ Sao mày không kêu đi. Mày chỉ là một con **, mày có tin chỉ một cái búng tay là tao có thể giết cả nhà mày không?”

“ Còn nữa, mày có vẻ cũng biết thương người nhỉ. Được thôi, tao sẽ cho anh em từng người làm với mày để xem mày còn giữ được cái mặt đó không?”

Hắn chửi rủa bằng những từ ngữ khó nghe nhất. Càng chửi, hắn càng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn. Có vẻ như lúc nào tức giận thì có thể làm trò này cũng tốt nhỉ.

Giọng nói của cô gái từ khàn khàn bắt đầu thấp dần. Có vẻ như thời gian dành cho cô ấy không còn nhiều nữa.

Lúc này, hắn lại giơ khẩu súng ra làm động tác quay quay rất chuyên nghiệp rồi nói với cô nàng đang bị bóp cổ với giọng vô cùng thách thức:

“ Để xem hôm nay ai cứu được mày…, tao muốn xem có bao nhiêu đứa muốn hi sinh mạng sống chỉ vì mày”

Lời nói giống như đâm thẳng vào trái tim của các công tử ở đây. Khi cô ấy mới đến, ai cũng nói là sẽ xả thân vì cô ấy, lúc nào trong miệng cũng tuôn lời ước thề vô cùng sến súa, ấy thế mà bây giờ tất cả bọn họ đều câm như hến, không một ai dám hó hé một câu nào cả. Bây giờ bảo vệ mạng sống là quan trọng nhất, không có mạng thì có được cô gái đó thì có tác dụng gì?

Tuy nhiên, hắn vừa nói xong câu đó, một chai rượu vang từ chỗ nào đó đập thẳng vào mặt hắn, sau đó một cú đấm hướng thẳng vào bàn tay đang chứa cây súng của hắn. Cả hai động tác dường như xảy ra một lúc, cộng thêm nó quá bất ngờ và đều là đòn từ trong bóng tối. Vậy nên chỉ trong chớp mắt cây súng đã bị Lăng Thần đánh bay ra xa, còn chai rượu đó vì độ cồn quá mạnh đã khiến mắt hắn bị “mù” tạm thời.

Nhân lúc này, Lăng Thần mới đỡ lấy cô gái bí ẩn, tuy rằng một tay bị thương khá nặng nhưng cậu vẫn cố gắng có thể bế lên được cô ấy. Thấy cơ thể cô ấy mềm nhũn thở đều đều, cậu cảm thấy vô cùng may mắn khi có thể kịp thời gian nắm bắt thời cơ, nếu chậm hơn chút nữa thì sẽ xảy ra hậu quả vô cùng lớn.

“ Aaa…* * mày, tao phải giết mày”

Lời nói giống như hận Lăng Thần đến tận xương tủy, hắn cũng không thể tin được là thằng oắt con này vẫn còn sống. Và chính sự chủ quan này đã khiến hắn phải trả giá quá đắt, đôi khi chỉ một lỗi sai nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả vô cùng to lớn. Chính vì thế, lúc này hắn chẳng thể mở mắt được nên chỉ còn cách gào rống lên như vậy.

Lăng Thần cũng không chậm trễ bất cứ một giây nào, cậu chạy một mạch ra cửa sau. Cậu nghe từ tai thấy bốn phương tám hướng đều là tiếng bước chân của những tên đàn em, nếu cậu còn chậm chân thì giây tiếp theo sẽ chính là cửa tử dành cho cậu… Hít một hơi thật sâu, hai chân lấy đà rồi chạy thật nhanh.

Tuy nhiên, chính vì cậu chạy như vậy đã để cho tên cầm đầu nghe thấy được tiếng bước chân. Hắn không chần chừ một giây, rút trong túi một con dao tẩm một loại thuốc màu xanh lá rồi phi thằng về hướng chạy của Lăng Thần.

Lăng Thần nếu chỉ một mình thì chắc chắn sẽ có thể né được, tuy nhiên vì ôm thêm lấy cô gái này nên cậu chỉ có thể lách nhẹ qua. Kết quả đang buồn là con dao vẫn sượt ra cánh tay phải của cậu, tạo ra một vết thương nữa, tuy nhiên vết thương này khiến cho cậu đau rát hơn trăm lần so với bị đạn bắn…Cậu trong đầu lúc này luôn luôn tự nhắc mình:

“ Giữ tỉnh táo…giữ tỉnh táo”

Lăng Thần cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cậu biết là mình vừa mới trúng một đòn “chí tử” của tên kia. Tuy nhiên cậu vẫn dùng tất cả nghị lực của mình để có thể chạy ra ngoài, thậm chí cậu còn phải cắn lưỡi để cho cơ thể tỉnh táo, mặc dù cậu biết làm như vậy vô cùng nguy hiểm. Những bàn ghế đổ nát, những người bị thương nằm la liệt, những tiếng đánh đập và tiếng hét vang lên khắp nơi.

Cuối cùng, sau tất cả, cuối cùng cậu cũng rời khỏi được nơi đây. Nếu không phải là cậu đò trước địa hình thì cậu cũng không thể trốn thoát đơn giản như vậy được. Hiện tại trên người cậu chỉ còn một màu đỏ của máu trông vô cùng thê thảm, vẻ mặt mệt mỏi cùng ánh mắt giống như mất đi sự sống. Cậu vẫn dùng chút sức còn lại để đưa cô gái này đến một căn nhà hoang kín mít gần đó.

Lăng Thần vẫn ôm chặt cô ấy, mặc cho cậu lúc này không biết có thể còn sức để chạy hay không. Bởi vì trong thâm tâm cậu nghĩ rằng cô ấy đã ngủ… vậy nên nếu cậu không ôm chặt thì chắc chắn cô ấy sẽ rơi mất… hành động vô thức của cậu đã được ghi lại hết trong mắt của cô nàng bí ẩn này.

Không sai! Tất cả hành động từ việc ôm cô cho đến chạy trốn đều được thu hết vào trong mắt cô. Cô cảm thấy một sự rung động lạ thường trong trái tim, cô không biết cậu ấy là ai, tại sao cậu ấy lại làm vậy vì cô nhưng cô biết rằng cậu đã cứu mạng cô. Thậm chí là liều cả mạng sống của mình.

Cô thân là một cô gái giàu có quyền lực, lúc nào cũng có rất nhiều người luôn luôn tâng bốc cô lên tận trời, rồi có những cậu con trai chỉ vì lấy lòng cô mà đã dùng đủ mọi cách từ nhã nhặn cho đến dơ bẩn… Tuy vậy đâu có ai dám hi sinh thân mình vì cô, chỉ có người đang ôm cô trong lòng lúc này, tuy chỉ là người xa lạ nhưng cô giống như đã tìm được một nửa còn lại của đời mình.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô không hề cảm thấy khó chịu khi được chạm vào nam sinh. Phải nói rằng cô rất ghét nam sinh, ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt dơ bẩn, lâu dần cô rất mẫn cảm với nam giới, chỉ cần động chạm một chút là cô sẽ cảm thấy rất khó chịu. Đó là lý do tại sao cô cảm thấy rất kỳ lạ khi mình lại có chút thoải mái như vậy.

Tuy nhiên, cơ thể của cậu ấy có vẻ bị thương rất nặng. Hai tay cậu ấy chảy đầy máu, thậm chí còn lan sang cả bộ váy của cô. Nhìn cậu ấy đau khổ như vậy, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng đau đớn. Trong tâm trí của cô lúc này, Cô chỉ muốn lấy khăn tay ra để bó vết thương cho cậu ấy, sau đó đưa đến bệnh viện.

Ý tốt của cô là có nhưng cơ thể cô lúc này rất yếu, thậm chí cử động còn khó, cô cố gắng dùng tay ấn nhẹ ngực của cậu ấy, vừa ấn vừa cố gắng nói:

“ Đừng…đừng làm vậy nữa…cậu…cậu”

Cảm giác lời nói của cô không có chút âm thanh, có vẻ như do cổ của cô bị bóp quá lâu nên hiện tại cô chẳng thể nói được gì cả.

Người ta thường nói: Lúc con gái yếu đuối nhất chính là lúc cô ấy dễ rơi vào bẫy tình nhất. Có vẻ như câu nói đó đã dính trúng vào cô. Cô hiện tại cũng chỉ biét ngước nhìn Lăng Thần đang cố gắng chạy rồi tự lẩm bẩm:

“ Anh đã cứu tôi một mạng, nhất định tôi sẽ báo đáp anh.”

Lăng Thần sau một hồi vật lộn, cậu cuối cùng cũng đưa cô ấy đến một căn nhà hoang gần đó. Nơi đây được bao phủ bởi cỏ cây mọc xung quanh nên rất khó phát hiện… Cậu thật sự đã chịu hết nổi, nếu còn chạy tiếp thì cậu chắc chắn sẽ chết vì mất máu.

Trước khi cầm máu, cậu từ từ đặt nhẹ cô gái bí ẩn này lên trên một bụi rơm khô. Động tác ân cần nhẹ nhàng, có vẻ như cậu lo cho cô ấy còn hơn cả tính mạng của mình. Sau khi cô ấy đã nằm trên đó, cậu lúc này mới nghĩ đến bản thân của mình. Nhìn vết thương đang càng ngày càng nặng, cậu cắn răng chịu đau lấy trong túi một lọ nước sát trùng rồi dội thẳng vào chúng.

Vẻ mặt của Lăng Thần vô cùng đau khổ, giống như cậu đang trải qua mười tám tầng địa ngục vậy. Vừa phải chịu nỗi đau từ chất độc lại còn phải chịu nỗi đau từ nước sát trùng. Môi cậu bị căn đến mức chảy be bét máu từ bao giờ cũng không biết… Thậm chí cậu còn cảm tưởng mình có thể ngất bất cứ lúc nào.

Còn cô gái đó, trên mặt cô lúc này có hai hàng lệ chảy từ bao giờ cũng không biết. Nhìn cậu nam sinh xa lạ đang quằn quại trong đau đớn, trái tim cô như bị nứt ra. Cô mong ước mình có thể gánh chịu một phần sự đau khổ đó, tại sao anh ta lại có thể vì cô mà hi sinh lớn như vậy trong khi chưa biết kết quả trả lại sẽ làm gì.

Lúc này, cô chẳng biết làm gì, cô chỉ có thể nhìn cậu ấy và ước nguyện, cô đã hứa với mình là chắc chắn sẽ báo đáp công ơn của cậu ấy hàng nghìn lần. Chính vì thế nên cô mong cậu nam sinh kia đừng xảy ra chuyện gì.

Sau một hồi đau muốn chết di sống lại, cảm giác vết thương đỡ hơn một chút, cậu mới cười nhẹ, nụ cười của cậu ấy chỉ toàn là máu từ môi, xé một lớp vải trên áo rồi băng bó lại.

Lúc này, Lăng Thần mới biết cô ấy hiện tại đã tỉnh, có vẻ như cô ấy đã khóc rất nhiều nên mắt mới đỏ hoe như thế kia. Cậu cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, mặc cho cô ấy đã nhìn thấy toàn bộ nỗi đau mà cậu từng trải qua:

“ Cô không sao chứ? Nơi này là nơi an toàn, chỉ tầm một khoảng thời gian nữa cảnh sát sẽ tới, lúc đó cô có thể rời đi an toàn được rồi.”

Cô ấy lúc này cũng cười vô cùng ngọt ngào, cô cởi mặt nạ ra, một gương mặt đẹp như thần tiên xuất hiện trước mặt cậu. Từ lần qua mặt nạ lần trước là cậu cũng cảm thấy cô ấy đẹp rồi thế mà lúc này cậu lại càng cảm thấy kinh diễm hơn trước vẻ mặt của cô ấy. Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt long lanh cùng làn da trắng ngần khiến cho cậu khó có thể rời mắt khỏi.

Thấy Lăng Thần bị mê hoặc trước vẻ đẹp, cô không cảm thấy khó chịu mà trái lại, cô mỉm cười nhẹ nhàng :

“ Tôi tên Tuyết Ngọc, rất vui được làm quen với anh”

Lăng Thần nhận ra mình đang thô lỗ, cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tuy nhiên cậu lại không bắt chuyện với cô ấy. Cậu chỉ căn dặn cô ấy:

“ Cô mau chờ ở đây. Tôi sẽ ra ngoài dụ mấy tên đó để tránh bọn họ nhòm ngó chỗ này. Tôi cũng cảm ơn cô vì đã nói cho tôi tên của cô, tuy nhiên chúng ta chỉ là người dưng, có thể sau này chúng ta còn duyên sẽ gặp lại”

“ Chờ…chờ đã”

Chưa kịp nói gì, Lăng Thần đã chạy ra khỏi khu nhà, để lại cô cùng với chiếc áo của cậu ấy. Có vẻ như cậu ấy không hề muốn làm quen với cô. Một điều khiến cho một đại tiểu thư như cô cũng phải bất ngờ…

“ Duyên ư…haha anh muốn chạy khỏi em à. Anh nghĩ em ngu ngốc sao? Anh đã lọt vào mắt xanh của em rồi, để xem lần sau anh có dám chạy trốn như vậy hay không?”

Dáng vẻ ngọt ngào ban nãy chẳng còn, thay vào đó là một bộ mặt vô cùng nghiêm túc. Đối với một người như cô, khi mà cô đã nhắm trúng thứ gì thì dù thần tiên đến cũng không thể cướp lấy của cô được.

Lăng Thần đang ở bên ngoài đột nhiên run rẩy một hồi, cậu có cảm giác sắp có một chuyện xấu vô cùng sắp xảy ra.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Theo Đuổi Ta Đều Là Yandere sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 15
Lượt đọc 360

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.