Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ủy thác

Phiên bản Dịch · 2370 chữ

Để tỏ thành ý, Hàn vương Hàn Tín để cho quân Hán tạm thời đóng quân trong thành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.

Hôm sau, Hàn vương Hàn Tín tự mình áp giải năm nghìn thạch quân lương, mấy nghìn xe ngựa cỏ khô cùng với năm trăm đầu gia súc đến khao thưởng quân Hán, Lữ Đài cũng không có khách khí với Hàn vương Hàn Tín, vui lòng xin nhận hết.

Ở hành dinh trong thành, Lữ Đài cung kính với Hàn vương Hàn Tín nói:

- Hàn vương, bản tướng quân chưa từng chuẩn bị rượu ngon, chỉ có thể lấy nước thay rượu cảm tạ người thôi.

Vừa dứt lời, liền có một thân binh mang ấm nước đi tới.

- Ta đến.

Bỗng nhiên Chu Quan Phu tiến lên phía trước hai bước, đoạt lấy ấm nước trong tay thân binh.

Nhìn thấy Chu Quan Phu đang đằng đằng sát khí hướng về phía mình, lập tức Hàn vương Hàn Tín cả kinh ngồi thẳng người lên, đại tướng quân Hàn theo hầu phía sau Hàn vương Hàn Tín Giải Phúc, Tôn Phấn chẳng những không dám tiến lên, ngược lại liền lui vài bước, lúc này, Hàn vương Hàn Tín và Tấn Dương quân Hàn đều đã được nghe kể sự tích Chu Quân Phu trong nghìn quân chém chết Kê Chúc.

Đối với Kê Chúc, quân Hàn trên dưới cũng không xa lạ gì, đó là kiêu tướng danh chấn đại mạc!

- Thắng Chi, không được vô lễ.

Lữ Đài nhíu mày, khẽ quát ngăn Chu Quan Phu.

Lúc này Chu Quan Phu mới hừ một tiếng, mang ấm nước nặng nề đặt trên trước án trước mặt Hàn vương Hàn Tín.

Chu Quan Phu lui xuống, Lữ Đài lại hỏi Hàn vương Hàn Tín nói:

- Xin hỏi Hàn vương, có biết tình hình nước ta gần đây?

- Thưa Thượng Tướng Quân, quả nhân thật không biết.

Mặc dù Hàn vương Hàn Tín rất muốn thể hiện thiện ý với Lữ Đài, thế nhưng thực sự hắn không biết tin tức của Quan Trung và phía bên Tam Xuyên kia nữa, đã hơn nửa tháng, tâm tư của hắn vẫn đang nghĩ xem chống đỡ sự xâm lấn của Hung Nô như thế nào, hắn đã không thể nào chú ý đến thế cục giữa Sở Hán.

Lữ Đài im lặng không nói gì, ánh mắt tràn ngập vẻ sầu lo.

Đã qua cuộc chiến Miện Thủy hơn một tháng, cũng không biết Đại vương sống hay chết? Còn có đại quân Sở quốc, đã đánh vào Quan Trung hay chưa? Chỉ mong Á tướng có thể ngăn được cơn sóng dữ, bảo vệ cho Quan Trung, nếu Quan Trung đã thất thủ, vậy thì hắn và mấy chục nghìn kỵ binh sẽ không có nhà để về.

*

Trong rừng sâu thăm thẳm, một đội hơn mười quân Hán vượt mọi chông gai, gian nan đi lên phía trước.

Đội quân Hán này rõ ràng hơn một tháng trước đã chui vào Nghiêu sơn.

Chẳng qua, chiến bào trên người bọn họ đã bị bụi gai đâm vào rách nát, bì giáp cũng bị tán loạn, lộn xộn, hơn nữa một đám đầu tóc rối bù, tiều tụy không chịu nổi, rất giống với thổ dân hoang dã.

Thúc Tôn Anh một kiếm chém bụi rậm bụi gai ngăn cản ở trước mặt, lại chặt bỏ mấy cây nhỏ, lột bỏ cành lá đặt trên hai núi đá ẩm ướt.

Sau đó quay đầu lại dặn dò ngự lâm vệ nâng cáng:

- Để ý dưới chân, đừng trượt chân!

Hai tên ngự lâm vệ không dám chậm trễ, nâng cáng cẩn thận đặt xuống tảng đá lớn, Trần Bình nhờ cây gậy cũng chậm chạp xuống bãi đá trơn, sau đó tiến đến trước cáng thân thiết hỏi han:

- Đại vương, Đại vương?

Nằm ở trên cáng Lưu Bang hơi nhướn mắt lên, lại cố hết sức giơ tay phải lên vẫy vẫy.

Bản thân thua trận ở Miện Thủy, Lưu Bang trên đường trốn chạy cảm thấy lo lắng sợ hãi, sau khi vào núi thì ăn cơm ngoài sương gió, ngủ ngoài trời. Dù sao tuổi cũng đã hơn bảy mươi, sau khi vào núi được mấy ngày liền đổ bệnh, mặc dù Trần Bình tinh thông y thuật, khắp nơi trong núi là thảo dược, thế nhưng Lưu Bang tuổi tác đã cao, thể chất suy yếu, bệnh tình ngày ngày tăng thêm.

Trên cáng Lưu Bang đã không mở được mắt, ánh mắt Trần Bình không khỏi sầu lo, bệnh tình của Đại vương ngày một nghiêm trọng. Nhưng mở mắt nhìn lên, phía trước rừng núi trùng trùng điệp điệp, cũng không biết lúc nào mới có thể đi ra ngoài? Chẳng lẽ Đại vương thật sự chết trong núi sao?

Nhìn trời đã chuyển tối, Thúc Tôn Anh tìm chỗ đất trống, chuẩn bị cắm trại.

Thúc Tôn Anh bỏ túi xuống chuẩn bị đi tìm nước, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên như phát hiện ra điều gì, mới đầu Thúc Tôn Anh cũng không để ý, nhưng rất nhanh. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng đi về phía triền núi cách đó không xa, hành động khác thường của Thúc Tôn Anh làm cho hơn mười ngự lâm vệ chú ý, đều quay đầu đi theo lên phía trước.

Ngay sau đó, hơn mười ngự lâm vệ cùng nhau đứng dậy, mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

- Khói bếp!

Thúc Tôn Anh chỉ tay lên phía trước, cuối cùng ngạc nhiên không hiểu vui mừng kêu to lên,

- Là khói bếp!

- Ừ? !

Trần Bình đang bắt mạch cho Lưu Bang bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn theo hướng ngón tay của Thúc Tôn Anh, quả nhiên có một làn khói bếp đang từ phía sau triền núi từ từ dâng lên. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Trần Bình vẫn có thể tinh tường phán đoán ra, kia không phải là sương mù trong núi, thì phải là khói bếp!

Phía trước có người! Mắt Trần Bình thoáng chốc lộ vẻ vui mừng, rốt cục đã đi ra Nghiêu sơn!

- Đại vương!

Thoáng chốc trong lòng Trần Bình tràn ngập hạnh phúc, sau đó quay đầu giúp đỡ Lưu Bang, vui mừng mà khóc nói:

- Đại vương, phía trước có người, chúng ta đã đi ra, ha ha ha, cuối cùng chúng ta đã đi ra, Đại vương người được cứu rồi, rốt cục người được cứu rồi, ha ha ha. . .

Lưu Bang ở trên cáng không hề có phản ứng gì.

- Đại vương? Đại vương!

Sắc mặt Trần Bình thay đổi, vội tiến đến bên tai Lưu Bang hô lớn nói:

- Đại vương, những đường núi hiểm trở chúng ta đã đi qua đến đây, phía trước chính là đường bằng phẳng, người nhất định phải cố gắng, nhất định phải cố gắng, Đại vương!

Trần Bình vẫn la hét liên tục, nhưng rốt cục mắt Lưu Bang vẫn nhắm chặt, đôi môi sớm đã khô khốc cũng đã nhẹ nhàng rung động, Trần Bình thấy liền trầm xuống, vội vàng tiến lại gần đễn lỗ tai Lưu Bang, mơ hồ nghe được Lưu Bang đang nói:

- Mau, mau chút triệu Thái Tử, Tiêu Hà còn có Bạch Mặc đến đây. . .

*

Chập tối hôm sau, một kỵ binh lao vào cửa đông Hàm Dương như gió cuốn mây tan.

Kỵ sĩ trên lưng ngựa phong trần mệt mỏi, hơn nữa vẻ mặt dữ tợn, trên lưng buộc một túi vải màu vàng, sau vai còn cắm hai lệnh kỳ tam giác màu đỏ tươi, mặt trên thêu chữ "cấp bách" .

- Tránh ra!

- Mau tránh ra!

- Tất cả tránh ra!

- Hỏa tốc, những người cản đường sẽ chết!

Mặc dù đang ở phố xá sầm uất, nhưng kỵ sĩ trên lưng ngựa vẫn như cũ phóng ngựa chạy như điên, một bên liên tục gào thét.

Một ông lão phu xe tránh né không kịp, một chút đã bị ngựa phóng chạy như điên đụng vào ngã người trên mặt đất, đợi khi người bên cạnh tiến lại nâng ông lão dậy thì kỵ sĩ đã dọc theo phố dài đi xa rồi, chỉ có tiếng vó ngựa như gió táp mưa rào, còn đang nhảy vọt người lên phía trước, kéo dài không nghỉ.

*

Từ khi Cung Vị Ương được hoàn thành, cung Trường Nhạc liền trở thành Đông cung của Thái Tử Lưu Doanh.

Sau khi Lưu Doanh ốm chết, Lưu Hằng được sắc lập Thái Tử, rất nhanh cũng được đưa vào cung Trường Nhạc.

Lưu Bang tự mình dẫn đại quân chinh phạt Sở quốc, Thái Tử Lưu Hằng phụng mệnh Giám quốc, có thể nói nơm nớp lo sợ, như đi lên lớp băng mỏng, trừ những ngày ở cung Trường Nhạc triệu tập đến bàn luận việc triều đình, Lưu Hằng còn thường xuyên triệu tập lão Tướng quốc Tiêu Hà cùng với Á tướng Bạch Mặc tiến cung, nhất là sau khi nhận được tin cuộc chiến Miện Thủy thua trận, Tiêu Hà, Bạch Mặc lại càng tiến cung thường xuyên hơn.

Dù nói như thế nào thì Lưu Hằng mới chỉ có mười tám tuổi, hơn nữa trong cảm nhận của Lưu Bang, cho tới bây giờ người lý tưởng nhất chọn làm Thái Tử vẫn là Lưu Như Ý, cho nên cũng không để ý bồi dưỡng Lưu Hằng, bởi vậy Lưu Hằng không có một chút kinh nghiệm về chính trị, hiện tại lại gặp phải hoàn cảnh ác liệt phức tạp như vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy rối loạn.

Lưu Hằng triệu tập Tiêu Hà, Bạch Mặc nghị sự, hơn nữa trì hoãn không chịu thả hai người về phủ.

- Thái Tử điện hạ xin yên tâm, thần và lão Tướng quốc đã bố trí toàn bộ mọi việc tốt rồi.

Bạch Mặc đành phải khuyên giải an ủi Thái Tử tuổi trẻ,

- Hai vị tướng quân Ly Thương, Mai Quyên đã ngày đêm chạy tới Hán Trung, Tam Xuyên, hai vị này là hai lão tướng đã trải qua trăm trận chiến trên sa trường, Hán Trung, Tam Xuyên có bọn họ trấn thủ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Dừng lại một chút, Bạch Mặc lại nói:

- Về phần Võ quan, nếu muốn đoạt lại từ trong tay quân Sở chỉ sợ rất khó, tuy nhiên thần và Tướng quốc sớm đã có kế hoạch, chỉ chờ đến cuối tháng phát động tất cả phu dịch ở Quan Trung đào rừng mà vào phía tây, và phía nam ở sông Vị Thủy xây dựng cải tạo một tòa quan mới, như thế dù không đoạt được lại Võ quan thì quân Sở cũng sẽ bị tòa quan ải mới xây dựng che chắn bên ngoài quan.

- Rất tốt.

Lưu Hằng nói liên tục:

- Việc xây dựng cửa quan tuyệt đối không thể kéo dài.

-Thái Tử có thể yên tâm.

Tiêu Hà nói:

- Lão thần đích thân sẽ quan tâm đến việc này.

- Rất tốt.

Lưu Hằng vội ngồi dậy, đầu tiên là cung kính vái chào Tiêu Hà, nói tiếp:

- Có lão Tướng quốc đích thân lo liệu việc này, có lẽ sẽ không xảy ra sai lầm. . .

Còn chưa nói xong, chợt có một người hầu hai tay cầm một túi vải màu vàng giơ lên đi vào hoàng cung, một bên đi nhanh một bên hô lớn nói:

- Đại vương cấp chiếu, Đại vương cấp chiếu, Đại vương cấp chiếu. . .

- Phụ vương? !

Lưu Hằng bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng.

- Rốt cục có tin tức của Đại vương sao?

Tiêu Hà, Bạch Mặc tâm trạng phấn chấn.

Không hơi khi, người hầu liền cầm túi vải vàng đi tới dưới bậc thềm, Lưu Hằng tiếp nhận túi vải vàng trên hai tay người hầu mở ra, lấy chiếu thư ở trong giữa ra, vội vàng xem hết, trong khoảnh khắc sắc mặt Lưu Hằng trở nên trắng bệch!

Tiêu Hà vội lấy chiếu thư trong tay Lưu Hằng, chưa kịp xen hết liền kêu lên một tiếng bi thảm " Đại vương" rồi ngất tại chỗ.

- Lão Tướng quốc? !

Lưu Hằng, Bạch Mặc giật nảy mình, nhanh chóng tiến lên nâng Tiêu Hà dậy, một bên lại sai người hầu triệu gấp đại y nhập cung nhanh khám và chữa bệnh cho Tiêu Hà, tranh thủ lúc này, Bạch Mặc nhặt chiếu thư lên vội vàng xem hết, trong khoảnh khắc mặt cũng biến sắc, nhưng Hán vương khẩn cấp gửi chiếu thư cho Thái Tử, Tướng quốc cùng với mình đi tới Thằng Trì, xem ra là đại nạn đã rơi xuống rồi!

Chỉ sau một lát, hơn mười thái y liền mang theo hòm thuốc vội vàng đi vào cung.

Sau một hồi châm huyệt, cuối cùng Tiêu Hà cũng đã tỉnh dậy, tuy nhiên ánh mắt vẫn buồn bã, khí sắc trên mặt trở nên thảm thương, rõ ràng đây là tình trạng qua đời rồi.

Bạch Mặc cũng tinh thông y thuật, làm sao lại không nhìn thấy hoàn cảnh của Tiêu Hà?

Lập tức Bạch Mặc gọi Lưu Hằng ra ngoài cung, thở dài nói:

- Thái Tử, khẩn trương cùng thần xuất phát đi tới trước sảnh.

- Nhưng. . .

Lưu Hằng quay đầu nhìn lại vào cung, khó xử nói,

- Lão Tướng quốc bệnh nặng, sao có thể đi?

Bạch Mặc buồn bã nói:

- Sợ rằng lão Tướng quốc không đi được đến Thằng Trì, chúng ta cần phải khẩn trương xuất phát, xuất phát ngay lúc này!

Lập tức Bạch Mặc sai người hầu thay quần áo cho Lưu Hằng, lại lệnh ngự lâm vệ chuẩn bị hai con ngựa, sau đó cùng Lưu Hằng cưỡi ngựa, chỉ mang theo hơn một trăm ngự lâm vệ, quất roi thúc ngựa, ngay đêm đi thẳng đến Thằng Trì.

Bạn đang đọc Sở Hán Tranh Bá của Tịch Mịch Kiếm Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.