Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

"Cảnh Lăng, đệ chết luôn rồi à", nàng vừa hỏi vừa chọc chọc vào bên má còn lành lặn của thiếu niên ma tôn. Cậu ta hé mở một con mắt, ngái ngủ đáp lại: "Diệp cô nương à, ta đang bị thương đó" rồi lại vùi mặt vào chăn ngủ tiếp. Chẳng có tôn ti gì cả, Quỳnh Yêu vừa định chấn chỉnh cậu ta, lại đột nhiên nhớ ra, trước đây nàng cũng hay nói chuyện với hắn như vậy. Tiểu tử ngốc, coi như lão nương tha cho cậu lần này đấy nhé. "Đệ không định về nhà sao, phụ thân đệ chắc chắn sẽ lo đó". "Đống chăn" kia trở mình đáp lại: "Ta có xin cha đi tìm dược thảo vài ngày rồi, ông ấy mừng còn không hết đó chứ". Nàng ngớ người ra một chút, rồi lập tức nghiêm giọng: "Vậy đệ định ở lại đây thật à? Ây, không có được đâu nha". Khuôn mặt của Hàn Cảnh Lăng hiện ra dưới đống chăn gối, cậu ta còn cố tình hô hào như muốn cả thôn cả trấn nghe được vậy. "Phải a, đằng nào sau này ta cũng sẽ cưới tỷ a". Quỳnh Yêu chỉ còn cách xông lên giường bịt chặt miệng cậu ta lại, đôi mắt muốn lóe lên tia lửa, ngoài cửa có tiếng bước chân qua lại từ nãy đến giờ, mà tiểu tử này không có ý tứ gì cả. "Ta có tình lang rồi đó, huynh ấy không thích đệ đâu", nàng đắc thắng nhìn khuôn mặt thiếu niên kia chưng hửng một lát, ai ngờ đệ ấy toe toát cười. "Ta không có tin, vậy tỷ thử nói xem, huynh ấy tên là gì?". Ầy, người này, chính là chàng đó...Quỳnh Yêu bất dĩ buông bốn chữ: "Mộ Dung Thượng Huyền" rồi nhanh chóng trở về cố thủ bên kia phòng, chỗ giường của Tống Lan Nhi còn đang bỏ trống. "Tỷ, nói thật hả...", thiếu niên kia thiếu điều phùng mang trợn má, dò hỏi. Nàng không thể ngừng cười, âm thanh như chuông ngọc gõ đêm mưa, truyền tới bên tai đệ ấy. "Không có a, giờ đệ ngủ đi được chưa?". Nhưng tiểu tử đó một khi bị động mạch tò mò thì khó mà im lặng được. "Vậy tỷ tìm được cái tên kỳ cục đó ở đâu vậy, nghe chẳng hay chút nào...",

Nàng làm như không nghe thấy, khé liếc về phía cửa sổ, quả nhiên, có một bóng người lò dò trong bóng tối, dựa vào mái tóc thì có thể nhìn ra một nữ nhân. "Phương cô cô?", Cảnh Lăng hiểu chuyện ngậm chặt miệng lại, bội kiếm đệ ấy đem theo giữ chặt bên người, vô cùng chắc chắn. Người đó dừng lại, có ý soi xét nhìn vào bên trong, "Chiêu Đệ, đừng nghĩ ngươi thoát được một mạng, liền có thể ngang vai ngang vế với chúng ta", bà ta vừa nói xong liền vội vàng đi thẳng, rõ ràng là đang sợ hãi tới tột độ. Vậy là, bùa phép đó thực sự hiệu nghiệm. Cứu được một mạng rồi, bây giờ còn một mạng nữa... Nàng chán nản nhìn về bên kia phòng, nơi có một kẻ từ trên trời rơi xuống đang chuẩn bị chạy lăng xăng. "Tỷ đừng có lo lắng a, chỉ cần cho ta ở lại là được, ta sẽ không để ai bắt nạt tỷ đâu". Bên kia phòng một nữ nhân nhẹ nhàng buông một câu: "Được rồi, vài ngày thôi nhé".

Nắng ban mai chiếu qua ô cửa sổ nhỏ, ấm áp một khoảng sân. Thanh liễu trước cửa rũ rũ mái tóc xanh non, ánh lên vẻ bình phàm của một buổi sáng. Hoặc là gần bình thường...Nàng mở mắt nhìn lên, đã thấy có một thiếu niên vẫn đang nằm trùm chăn kín mít, nhưng trong tay vẫn đang nắm chặt thanh bội kiếm, mặt mày kinh hoàng, hai mắt mở lớn hướng ra bên ngoài. Quỳnh Yêu đành nhẹ nhàng đi qua đó, gạt mấy sợi tóc lòa xòa khỏi gương mặt đệ ấy, tông giọng cũng hạ thêm một chút: "Đệ gặp quỷ sao, có chuyện gì vậy?". Thiếu niên đó vô thức dụi dụi gương mặt vào tay nàng, trông cực kỳ giống một con mèo lớn đang làm nũng. "Ta không chắc lắm, nhưng đầu giờ Tý hôm qua, có chuyện khủng khiếp lắm,...có tiếng la hét, tiếng nổ, tiếng gào khóc..". "Vậy ta ra ngoài đó xem thử nha", tay nàng tự nhiên bị níu lại, Cảnh Lăng đang vô cùng lo lắng. "Đệ nhớ ở yên đây đó, nếu không ta thực sự sẽ hóa thành quỷ cho đệ coi". Đệ ấy bật cười, mới bất đắc dĩ buông tay nàng ra.

Bên ngoài cảnh tượng khủng khiếp hơn nàng tưởng nhiều. Nữ nhân hôm qua, Phương cô cô đang mặt mày tái mét đứng trước một cỗ kiệu hỷ, tân nương đã hoàn toàn không thấy đâu. Hoa phượng tiên bên cạnh rực sắc đỏ, giống như huyết sắc nhỏ từng giọt từng giọt. Mấy nữ tu khác sợ hãi quỳ trước mặt bà ta, cũng không nhịn được bàn tán một vài điều. Quỳnh Yêu cũng tới nhập bọn, liền thấy bà ta liếc nàng một cái sắc lẹm. Cửa gỗ cọt kẹt mở ra, Lãnh Túc phu nhân phá lệ bước ra ngoài. Đôi mắt một vài nữ tu liền ánh lên niềm ngưỡng mộ, còn tiểu hoa yêu chỉ cảm thấy gân mạch như vừa có ai rút mất, thật sự vô cùng đáng sợ. Đôi mắt bà ta như một cái gương chiếu yêu lớn vậy, không kẻ nào có thể qua mặt, càng ai không có thể chạy thoát. Bà ta khoan thai bước lên phía trước, vươn tay khoát một vòng. Phiến bùa giữ hồn hôm qua nàng dán phía dưới kiệu hỷ liền nằm gọn ghẽ trong bàn tay xương xẩu đó.

Phương cô cô cũng vội vàng quỳ phục xuống đất giống đám nữ tu còn lại, lắp bắp không nói nên lời. Nghiệt hỏa từ từ đốt cháy mảnh bùa còn lại, bà ta chỉ nhàn nhạt nói: "Phương Diệu, cứ bắt đầu như mọi khi đi" rồi quay trở về phòng. Mọi người lục tục đứng lên, lại tiếp tục nghi thức nàng thấy hôm qua. "Diệp Chiêu Đệ", Phương cô cô xướng tên xong còn cố tình kéo nàng lại, hằm hè: "Ta biết ngươi với Tống Thị thân thiết với nhau như vậy, chuyện này chắc chắn có liên quan tới ngươi". Nàng mặc kệ bà ta muốn nói gì thì nói, phẩy tay áo bước vào phòng. Một cảm giác lành lạnh truyền dọc sống lưng nàng, cây trâm hoa đang phát sáng, truyền thêm pháp lực cho nàng. "Cảnh Lăng?". Cửa mật thất đã mở ra, nàng cũng không thể nghĩ ngợi lung tung nữa. Trước bàn cờ vây hôm trước là một chén trà, cùng khuôn mặt lạnh lẽo của Lãnh Túc phu nhân. Quỳnh Yêu biết ý nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, trên mặt viết bốn chữ: "Quang minh chính đại". "Hôm qua ngươi có tới chỗ Tống Lan Nhi không? Không cần vội, cứ uống trà đi". 'Ta có là quỷ mới uống thứ này', ngọc bội bên người nàng đang rít lên khe khẽ, nhưng trước ánh mắt người đối diện, nàng chỉ có thể thân trọng nhấp một ngụm nhỏ. Mùi vị này, hình như là chân dược. "Thưa có, muội ấy có dặn con đừng có kể cho cha nương muội ấy biết chuyện". "Còn gì nữa không?", nàng ngạc nhiên nhận ra thứ đó không ảnh hưởng được tới mình, cúi đầu nói: "Không có ạ". Đôi mắt băng lãnh của bà ta đã sắp lóe ánh sáng đỏ, nhưng chỉ phẩy tay thu hồi lại cây kim, kiểm tra phát lực của nàng. "Không tồi, hơi kém hơn hôm qua một chút", nàng hục hặc gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đó, tim đập dồn dập như sắp đứt hơi. 'Cảnh Lăng, ta hứa, sẽ không la đệ nữa'.

Khi nàng mệt mỏi trở về được phòng mình, đã thấy thiếu niên đó lo lắng đi đi lại lại, gương mặt hiện lên nỗi bất an, giống như đã đứng đây chờ nàng cả sáng vậy. Trong phòng có một hai con vật gì đó,... thỏ sao? Là một bầy thỏ mới đúng, mắt đỏ đuôi trắng, tụ tập thành từng đám nhỏ chạy quanh phòng, vài con đang giã thuốc, vài con còn lại đang tỉ mỉ đẽo khắc một cái trâm, giống cái của nàng. "Cái gì vậy...", thấy một đôi mắt khó hiểu đang nhìn mình, Cảnh Lăng bật cười giải thích: "Ta chán quá nên tạo thêm mấy loại bùa phép thôi, cái này gọi là Thất Thố Yêu cửu lung ảnh a". Nàng cũng không nhịn được cười, gõ đầu đệ ấy một cái: "Đệ chỉ cần thả tóc ra là nhìn giống Quảng Hàn Cung tiên tử lắm đó". Nói thì nói vậy thôi, chứ nàng thấy đám thố yêu này đáng yêu dữ dội. Còn Hàn Cảnh Lăng, sau khi bị "thê tử" chê cười thì đã dẹp đám thỏ đi đâu không biết. Rip Thất Thố Yêu.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.