Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mèo mù mất cá rán

Phiên bản Dịch · 1639 chữ

Chính quyền Đài Loan xưa nay chưa hề có động thái nào thể hiện chủ động giảm giá DNT, nhưng sau khi cơn bão tài chính bùng phát, thái bộ bọn họ bắt đầu thay đổi, tích cực cố thủ tỉ giá DNT, hôm nay bất ngờ buông tay, ý tứ ẩn dấu trong đó rất hiểm.

Khả năng chính quyền Đài Loan đang đặt bẫy đám đầu cơ tiền tệ quốc tế, cũng có khả năng có nhân tố chính trị trong đó.

Một số lời không thể nói với Nick Lesson và Cát Minh Đức, ban đêm liền liên lạc với Diệp Trăn Dân.

Dnt thả nổi vào ngày 24 khiến chính phủ Hong Kong cực kỳ khốn đốn.

Chỉ 4 ngày nữa thôi là là vào kỳ giao cắt quý của chỉ số Hang Sheng Index, mấy ngày này vốn là thời cơ có lợi cho cục quản lý tài chính tiến vào giai đoạn phản kích tiền kỳ, hôm qua đột nhiên tình thế xấu đi, tình tế tốt không còn nữa, chứng khoán Hong Kong rất có thể xấu đi trong bốn ngày cuối.

Diệp Trăn Dân cùng quan viên chính phủ Hong Kong đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau trời vẫn mưa, xa xa trên mặt biển truyền tới tiếng còi hơi, Thịnh Hạ đã về trường đi học rồi, trong tiếng mưa như tiếng nhạc ru sáng sớm Trương Khác chìm trong giấc ngủ ngon lành, tới khi Đường Thanh chui vào trong chăn mới tỉnh lại.

Đường Thanh mặc váy ngủ lụa, nhưng da thịt lộ ra ngoài còn trơn mịn hơn cả lụa.

Trương Khác ôm lấy khuôn mặt xinh xắn vẫn còn buồn ngủ của Đường Thanh, hai mắt nhắm tịt không muốn mở ra, người rúc vào lòng Trương Khác, cô nàng vất vả lắm mới đợi được Thịnh Thanh đi học để chui vào đây.

Nhìn cánh môi đỏ mọng cong lên đầy khiêu gợi, Trương Khác áp môi tới định hôn, nhưng bị Đường Thanh đưa mười ngón tay như ngọc ra bịt lấy miệng đẩy ra, giận dối nói:

- Bạn chưa đánh răng ...

Chăn tuột xuống eo, áo ngủ xộc xệch lộ ra mảng ngực trắng nõn nà, Đường Thanh thấy Trương Khác mắt hau háu nhìn ngực mình, đưa tay kéo cổ áo lên, nũng nịu nói:

- Mình chỉ tới đây mượn ***g ngực bạn ngủ bù thôi đấy ... Ngủ bù là sướng nhất.

Cô nàng ưỡn ngực lên, làm động tác vươn mình cực kỳ dụ hoặc, làm Trương Khác miệng khô khốc, cô nàng lật người lại, đè lên người Trương Khác, thỏ thẻ:

- ***g ngực bạn luôn sẵn sàng cho mình chui vào ngủ bủ một giấc thoải mái phải không.

Cô bé con cuối cùng cũng đã lớn rồi, Trương Khác cảm nhận một cách hết sức cường liệt sự mềm mại và đàn hồi của hai cái bánh bao kia, yếu hầu Trương Khác cuộn lên cuộn xuống, tay trở nên run run đặt lên cặp mông tròn cô nàng ve vuốt, dù cách lớp lụa mỏng, cảm giác không khác gì chạm vào dạ thịt thực sự là bao.

Trương Khác hết xoa, bóp, nhào nặn đủ kiểu làm Đường Thanh run lên từng hồi, cơ thể quằn quại trong lòng Trương khác, gò má trắng trẻo dần dần hây hây đỏ, cặp mắt long lanh như được phủ bởi một lớp sương mù, tỏa ra thần thái mê người.

Lý trí Trương Khác tiêu tan, dục vọng dồn nén bao lâu của y với Đường Thanh tràn gia như đê vỡ, hai mắt đỏ rực lên, tay bóp chặt lấy mông Đường Thanh từ mơn chớn ve vuốt chuyển sang dày vò, làm Đường Thanh phát ra tiếng rên tựa đau đớn nhưng mắt nhắm nghiền cổ rướn cao tựa như cực kỳ sung sướng.

- Thanh Thanh, bạn đúng là một con tiểu yêu tinh.

Giọng Trương Khác khàn đặc, tiếng rên rỉ của Đường Thanh làm thú huyết của Trương khác sôi lên sùng sục, nắm lấy quai áo ngủ của Đường Thanh khéo tuột tới đùi.

Tâm thân ngọc ngà phơi bầy trọn vẹn trước mắt Trương Khác, dưới ánh sáng mặt trời như tỏa hào quang lấp lánh, mê người nhất là đôi mắt khép hờ lộ ra sức quyến rũ thanh xuân vô hạn, cặp đùi trắng mịn màng e thẹn khép lại.

Dáng vẻ như trêu ngươi này của Đường Thanh làm Trương Khác mê muội, nâng mông cô lên, muốn cởi chiếc quần lót của cô xuống, hạ thể của y đã cứng lên như sắt.

Chiếc di động đặt trên tủ đầu giường rung lên không đúng lúc, Trương Khác tất nhiên chẳng hề nghe thấy, nhưng đôi mắt mê ly của Đường Thanh tỉnh táo trở lại, nhìn chiếc điện thoại vẫn cứng đầu rung mãi, kéo chăn bọc lấy người, nói:

- Nghe đi, có khi là chuyện quan trọng đấy.

Trương Khác lúc này không phải muốn nghe điện thoại mà là muốn đập tan tành nó, nhưng chẳng còn cách nào khác đành cố áp chế dục vọng nhấn nút nghe.

Là điện thoại của Trần Tín Sinh, ngay đêm hắn đã tới Kiến Nghiệp, sắp lên máy bay tới Hong Kong.

Trương Khác tức điên, lần này tháo ngay pin ra ném xuống đất, quay lại khát vọng nhìn Đường Thanh:

- Chúng ta tiếp tục nhé.

Đường Thanh cười khúc khích, mặt đỏ bừng xấu hổ:

- Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, giờ thì hết rồi ...mình còn phải đến trường đi học nữa.

Khóe mắt liếc qua người Trương Khác, quay vội đi, cầm lấy quần sịp của Trương Khác ném vào y:

- Xấu quá, mau mặc vào.

Cô nàng chui vào chăn trước, mau chóc mặc lại váy ngủ.

Chẳng nỡ cưỡng ép cô nàng, Trương Khác đành mặc lại y phục, Đường Thanh thò đầu ra, thấy y lắm lại chiếc di động, mặt ỉu xìu thất vọng, như đứa bé làm hỏng mất món đồ chơi yêu thích rất tức cười, ôm lấy y từ đằng sau, áp mặt vào lưng y, nói nhỏ xíu dỗ dành:

- Bạn còn ở Hong Kong mà, biết đâu lần sau mình lấy được dũng khí thì sao?

Trương Khác mắt sáng lên, phấn chấn trở lại, đúng thế dù sao thời gian này mình ở Hong Kong, chỉ cần Đường Thanh có ý thức chấp nhận việc này, lo gì nữa, vả lại lần đầu của hai người diễn ra trong hoàn cảnh không rõ ràng như thế, chung quy có chút nuối tiếc, y thì không vấn đề gì lắm, nhưng không phải với Đường Thanh, nghĩ thế tình dục lắng xuống, ôm Đường Thanh vào lòng ngắm mưa gió bên ngoài thủ thỉ những lời nhớ thương ....

Đưa Đường Thanh tới trường học trước, sau đó Trương Khác ra sân bay đón Tiêu Tấn Thành, Trần Tín Sinh, Đàm Vân Tùng.

Nhìn thấy Trần Tín Sinh, Trương Khác chỉ hận không thể đá cho hắn hai phát.

Trầm Tín tươi cười cùng vợ chồng Đàm Vân Tùng đi tới đại sảnh, thấy Trương Khác gườm gườm nhìn mình sởn gai gốc, không hiểu đắc tội với y ở đâu.

Đi cùng với đám Trần Tín Sinh còn có nhóm Dương Vân.

Dương Vân tới đây là đại biểu cho để tiến hành trao đổi với cổ đông Hong Kong, nếu muốn tiến hành chia tách với điều kiền thích hợp, phải tránh sự phản đổi kịch liệt của các cổ đông nhỏ Hong Kong.

Trong mắt Trương Khác, thị trường phát triển và thị trường đang phát triển có tính chất hoàn toàn khác biệt, từ vận hành thương hiệu, tới thao tác thị trường cùng với kế hoạch marketing đều khác nhau rất lớn, cho nên mới phân chia nghiệp vụ của Cẩm Hồ làm hai mảng, một mảng do phòng vận hành phụ trách, một do phòng vận hành hải ngoại phụ trách.

Ở đại sảnh Trương Khác đích thân giới thiệu cho vợ chồng Đàm Vân Tùng một thành viên khác của phòng hạng mục lớn, Tiêu Tấn Thành tổng phụ trách phòng vận hành hải ngoại.

Trước đó Đàm Vân Tùng nghe thấy trong hệ thống của Cẩm Hồ còn có phòng vận hành hải ngoại liền cảm thấy hết sức kỳ quái, đâu cần vì quản lý mấy cái trung tâm nghiên cứu phát triển mà cần thành lập cả một phòng ban lớn?

Hiện giờ sản phẩm của Cẩm Hồ chỉ có một, đầu đĩa của Ái Đạt căn bản không thích hợp phổ biển trong thị trường vận hành phòng hải ngoại quản lý, cho dù là các sản phẩm học tập như từ điển điện tử v..v.. Cũng chẳng có sức cạnh tranh lắm ở thị trường hải ngoại.

Cho tới khi chính thức tới Hải Châu ký hợp đồng hợp tác, vợ chồng Đàm Vân Tùng mới được thấy một thứ vũ khí sắc bén mà Cẩm Hồ cất giấu rất lâu, máy nghe nhạc với mã số M1.

Với Cẩm Hồ mà nói, máy MP3 đã có kỹ thuật rất thành thục rồi, lúc này chưa đưa ra một mặt là vì muốn đợi lập nên hệ thống tiêu thụ ở hải ngoại, một mặt là muốn đi sâu nghiên cứu, thiết lập nhiều chướng ngại độc quyền hơn nữa với doanh nghiệp điện tử nước ngoài mà bọn họ không vượt qua được.

Đó cũng là ý nghĩa của kế hoạch Vườn Sồi, cung cấp cơ sở đảm bảo kỹ thuật cho thị trường điện tử tiêu dùng.

Đó cũng là dã tâm của Cẩm Hồ.

Bạn đang đọc Quan Lộ Thương Đồ của Cảnh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 291

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.