Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất ngờ không phải là không thể đoán trước.

Phiên bản Dịch · 3344 chữ

Sau 9 giờ tối, điện thoại trong nhà vang lên liên hồi, muốn an tĩnh xem liên hoan văn nghệ cũng không được, Trương Khác thừa cơ trốn về phòng ngủ, di động của y cũng sắp không yên thân rồi, có một số cuộc điện thoại chỉ cần để mẹ y nghe một hai câu là nghi ngờ càng lớn.

Vừa gọi điện cho Địch Đan Thanh xong thì Lương Cách Trân đẩy cửa đi vào: - Con không nhớ người ta, nhưng người ta nhớ tới con đấy ...

- Hả? Trương Khác ngạc nhiên: - Có người gọi điện tới nhà tìm con à? Ai thế ạ?

- Con ra nghe là biết. Lương Cách Trân cười thần bí đi trước:

Trái tim yếu ớt của Trương Khác đập loạn lên, nghĩ tới không thể là điện thoại của Trần Ninh được mới đi ra.

Thấy y đi ra, Trương Tri Hành chỉ chiếc điện thoại không giây ở góc tủ: - Con nói nhiều thêm một chút thì ba được nghỉ thêm một chút, nghe điện thoại cũng mệt.

Trương Khác không đoán ra là ai gọi điện vào điện thoại công tác của cha mình để gặp minh, cầm điện thoại lên, nghe thấy phía bên kia hình như có người nín thở, khẽ ho một tiếng: - A lô.

- ... Phía bên kia vẫn im lặng, nhưng có tiếng hít hơi.

Trương Khác nghi hoặc nhìn cha mẹ, thấy hai bọn họ cười rất vui, nhịn không hỏi bên kia là ai, đợi đối phương nói.

Một lúc sau nghe thấy tiếng nói quen thuộc rất nhỏ: - Em nói đi chứ, em mà không nói, người ta cúp điện thoại đấy ... Hình như đang nhắc người bên kia điện thoại, giọng nói đó quen thuộc vô cùng, khơi lên ký ức ẩn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng y.

- Em cứ căng thẳng là không nói ra được, hay là chị nói với anh ấy đi. Thiếu nữ bên kia quên bịt ống nói, đang dùng ngữ khí cầu khẩn nói với người bên cạnh.

Trương Khác cảm thấy kỳ quái, nói chuyện với mình có gì mà căng thẳng.

- Chị chả nói, chị không tùy tiện sùng bái ai, lại không sùng bái anh ấy, hay là bảo tên ngốc Vu Trúc nói?

Như có ánh chớp lóe lên trong đầu, Trương Khác nhận ra phía bên kia điện thoại là Vu Tinh, Trần Ninh và Vu Trúc, chuyện đã nhiều năm, nhưng giọng nói ngây thơ kia giống như bàn tay nhỏ chạm tới chỗ yếu đuối nhất ở sâu trong tim y, bất kể cú điện thoại này xuất phát từ nguyên nhân nào, Trương Khác hết sức khao khát được nghe Trần Ninh ở phía bên kia nói thêm vài câu, dù là nói với người khác.

- Thật đúng là, vừa rồi còn om xòm muốn chúc tết người ta, giờ lại chẳng nói lên lời. Giọng Cố Hiểu Mai từ xa truyền tới gần, bà ta nhận lấy điện thoại, giọng rõ ràng từ điện thoại truyền ra: - Chào cậu, tôi là Cố Hiểu Mai, vừa gọi điện chúc tết thị trưởng Trương, chủ nhiệm Lương. Thị trưởng còn nói đùa người cùng bối phận cũng nên chúc tết nhau, Tiêu Tinh cầm lấy điện thoại nhưng xấu hổ không dám nói, tôi chúc tết cậu thay cho nó.

Trương Khác không nghe thấy Cố Hiểu Mai đang nói gì, y chỉ nghe thấy có hai âm thanh nhỏ thì thầm với nhau, không nghe rõ lắm, nhưng có nhu tình nhè nhẹ chảy trong lòng, càng thế y càng tỉnh táo nhắc nhở bản thân: Trần Ninh hiện chỉ là một cô bé ngây thơ lãng mạn, cho dù y có thế tìm thấy rất nhiều điều quen thuộc ở trên người trong linh hồn Trần Ninh, nhưng không còn liên quan tới y nữa, vì bên trong Trần Ninh không có bất kỳ hổi ức gì liên quan tới y.

Trương Khác cực kỳ khắc chế tình cảm bản thân nói vài câu chúc tết cả nhà Cố Hiểu Mai rồi cúp điện thoại, tuy nhận ra có lẽ hơi thất lễ, nhưng sợ nói càng nhiều càng lộ sơ hở, kiếm cớ về phòng, đóng cửa lại thở hắt ra, lẩm bẩm : - Cô ấy chỉ là cô bé ngây thơ chẳng liên quan tới mình, hoảng cái gì chứ, vô dụng thật ..

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Sáng mùng 1 tết, Cố Hiểu Mai và Thành Dư Đông theo cùng Trương Tri Hành đi thị sát thăm hỏi các hộ gia đình cô quả, công nhân mất việc, đến trưa đưa Trương Tri Hành về nhà, nghĩ thuận đường chúc tết Lương Cách Trân, Trương Khác lần nữa, lễ nhiều ai trách được.

Xuống trước cửa nhà Trương Tri Hành, còn chưa đi lên bậc thềm đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Giang Thượng Nguyên: - Xây cơ sở điện ảnh tốt mà, có thể tận dụng hết tài nguyên sơn thủy ở Tân Vu, cũng tăng cường kiết thiết khu phong cảnh, sau khi xây xong cơ sở điện ảnh, sẽ có hiệu ứng minh tinh khiến càng nhiều người dân các nơi trong cả nước tới Tân Vu du lịch.

Giọng Lưu Tước nhỏ hơn một chút: - Thị trường điện ảnh không thấy tương lai, trong nước đầu tư điện ảnh chưa bao giờ thấy quá 100 triệu, giờ dự toàn tới 400 triệu, liệu có chắc thu về được bốn không?

Phó thị trưởng Tần Sương Hoa giọng rất to: - Thế Kỷ Hoa Âm vừa mới giành lấy Tống Uyển Bội có phải là để chuẩn bị đầu tư cho bộ phim này không? Đừng lạ , con gái tôi nó là fan hâm mộ của Tống Uyển Bộ.

Cố Hiểu Mai thầm thắc mắc, Trương Tri Hành chưa về, ba người kia sao lại tới nhà, bọn họ đang nói chuyện với ai? Theo Trương Tri Hành vào nhà, thấy ba kẻ nghiện thuốc Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước, Tần Sương Hoa đang ngối ở phòng khác nuốt may nhà khỏi, Trương Khác cầm một điếu thuốc nghiêng đầu sang định châm lửa thì bị Lương Cách Trân ở bên cạnh giằng lấy không cho hút, làm chủ đề vừa rồi đang nói bị cắt ngang.

- Ba vị lãnh đạo cũng ở đây à, vậy may quá tôi chúc Tết cả ba vị ở đây luôn vậy. Cố Hiểu Mai liền coi như không nghe thấy điều bọn họ thảo luận vừa mới rồi, biết bọn họ sẽ ở đây ăn cơm, ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp truyền ra, chúc Tết xong liền cáo từ, trong nhà còn đang đợi bà ta về ăn cơm.

- Chủ nhiệm Cố ở lại ăn cơm cùng đi. Trương Khác đột nhiên nói: - Làm phiền thư ký Thành thuận đường đưa thím Vệ về. Quay đầu nói về phía bếp: - Thím Vệ, chẳng còn nhiều nữa, để cháu và mẹ cháu làm là được rồi.

Cố Hiểu Mai hơi sửng sốt, loại trường hợp này bà ta không có tư cách ở lại, đặc biệt đây là mùng 1 tết, nếu chẳng phải Tần Sương Hoa là thân tín cùng người đi theo Trương Tri Hành kiên định nhất thì cũng chẳng có tư cách ở lại đây, nhưng nghe lời Trương Khác mời mình ở lại không giống như lời khách náo, nếu không đã chẳng bảo Thành Dư Đông thuận đường đưa thím Vệ vệ.

Chỉ là nếu giữ mình ở lại thì Trương Tri Hành lên tiếng sẽ thích hợp hơn, nhưng rõ ràng Trương Tri Hành không biết việc này, Cố Hiểu Mai do dự nhìn Trương Tri Hành, không biết phải làm sao.

- Vậy chủ nhiệm Cố ở lại ăn cơm đi. Lưu Tước nói:

Bí thư thành ủy đã nói thế, Cố Hiểu Mai tất nhiên không chối từ nữa.

Thành Dư Đông lòng đầy nghi hoặc, có điều Cố Hiểu Mai có thể ở lại ăn cơm trưa với ba vị lão đại vào ngày mùng 1 tết là một chuyện tốt, trong lòng hắn có chút ghen tị cùng lái xe đưa thím Vệ về, nghĩ Cố Hiểu Mai chưa chắc có thời gian nói cho người nhà biết, liền tới nói hộ.

Thành Dư Đông gõ cửa, thấy trong nhà Cố Hiểu Mai người đầy một bàn.

Cố Tinh reo lớn: - Mẹ cuối cùng cũng về rồi, hi vọng sau này không phải chỉ được thấy mẹ trên TV. Mở cửa ra ngạc nhiên hỏi: - Chú Thành tới nhà cháu làm khách à? Mẹ cháu đâu? Rồi thò đầu ra ngó nghiêng, không thấy bóng dáng mẹ đâu.

- Thư ký trưởng Cố ở lại nhà thị trưởng Trương ăn cơm, chủ nhiệm Giang, bí thư Lưu cũng có mặt, điểm danh thư ký trưởng Cố ở lại, bảo chú thuận đường lái xe đưa thím Vệ về.

Thành Dư Đông mò trong túi lấy ra hai phong bao đỏ: - Cái này cho cháu và anh trai cháu. Nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm như hoa hôm qua cùng Cố Hiểu Mai và con gái lộ mặt trên TV, hỏi Vu Trúc: - Ai thế?

- Con gái nuôi của mẹ cháu, chị ấy cũng có phong bao chứ ạ? Vu Tinh lém lỉnh nói: - Mẹ cháu không cho cháu nhận phong bao năm mới đâu, hay là cháu giữ lại phong bao, còn tiền trả chú?

- Phong bao của chú Thành khác với của người khác, lần này chú không cần nghe mẹ con, cũng không được chê phong bao của chú không đủ dày. Thành Dư Đông lại lấy một cái phong bao nữa đưa cho Vu Tinh, chào Vu Vệ: - Vậy tôi đi trước đây, không quấy rầy mọi người ăn cơm nữa.

Ngày mùng 1 Tết thường không giữ khách ở lại ăn cơm, Vu Vệ cũng không nói khách khí, tiễn Thành Dư Đông đi, quay lại thở dài: - Ài, trưa mùng 1 tết cũng chẳng thể về ăn cơm, cũng không thể nói trước được một tiếng, làm chúng ta đợi bao lâu. Nhìn Vu Tinh rút tiền trong phong bao ra đêm, chỉ là số tiền mừng tuổi bình thường, nên không nói gì thêm.

- Anh thở ngắn than dài cái gì? Trần Dục cười vui vẻ: - Ở Tân Vu biết bao nhiêu quan viên mong đợi mùng 1 Tết có thể được ăn cơm cùng một lão đại, không phải Hiểu Mai sắp bay cao rồi chứ?

- Làm gì có chuyện đó. Vu Vệ lắc đầu, hai nhà bọn họ đều không có người già, nên cùng họp nhau lại ăn cơm cho vui, không ngờ vợ lại không về được, trong lòng Vu Vệ ít nhiều oán tránh đám lãnh đạo không hiểu đối nhân xử thế, ăn cơm với lãnh đạo thì lúc nào chả được, sao phải giữ lại ngày hôm nay? - Hiểu Mai hai năm qua đã thuận lợi rồi, còn muốn bay cao nữa là hi vọng xa vời.

Sĩ đồ của Cố Hiểu Mai thuận lợi nhất là khi còn trẻ làm được tới bí thư trấn ủy trấn Tân Dư Tân Huyện Tân Vu, khi đó mới chỉ 31 tuổi, toàn thành phố chẳng có mấy nữ cán bộ, có thể nói là lúc nổi bật nhất.

Về sau liên tiếp bị đả kích, điều tới ủy ban phụ nữ, rồi tới thành đoàn, dù cấp bậc thăng lên phó xử, nhưng chức vụ chỉ là cán bộ bình thường.

Hai năm qua đột nhiên thuận lợi, trước tiên là điều tới là phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ, sau đó Lưu Tước lên làm bí thư thành ủy không đưa Cố Hiểu Mai theo, còn tưởng bị tân thị trưởng Trương Tri Hành ghét đầy vào lãnh cung tới khi nghỉ hưu, không ngờ Trương Tri Hành cũng hết sức tín nhiệm và coi trọng Cố Hiểu Mai, tiến cử làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ đồng thời kiêm phó thư ký trưởng, trở thành nhân vật quyền lực ở Tân Vu.

Có được thì có mất, Cố Hiểu Mai sau khi bận rộn công tác không còn chú ý được tới gia đình nữa, may mà Vu Tinh cũng học sơ trung năm thứ nhất rồi, dù thành tích không bằng được anh trai, hơi om xòm một chút nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, công tác của Vu Vệ không có gì vất vả, chẳng có gì để oán trách.

Bọn họ đang náo nhiệt ăn lẩu thì không ngờ Cố Hiểu Mai trở về.

- Ăn cơm với lãnh đạo mà nhanh như vậy à? Trần Dục lấy làm lạ:

- Chỉ ăn cơm thôi, không có việc gì khác. Cố Hiểu Mai thở phào: - May mà kết thúc rồi, như ác mộng vậy. Kéo một cái ghế ngồi xuống, bảo con gái: - Lấy cho mẹ cái bát, mẹ có thể ăn thêm chút nữa. Bà cũng không hiểu vì sao Trương Khác giữ mình lại ăn cơm trưa, lúc ăn cơm mọi người không nói tới chuyện công việc, cũng ít nhắc tới chuyện cặp vợ chồng hôm qua, bà ta chủ động nói tới, nhưng không ai phụ họa, không khí rất quái dị. Cố Hiểu Mai biết bọn họ có chủ đề muốn nói nhưng cố ý tránh mình, sao lại giữ mình ăn cơm? Bà ta làm sao có thể an tâm ngồi ăn được, ăn vội vàng cho xong rồi cáo từ về, đên nhà thả lỏng rồi mới phát hiện mình chưa no.

Thái độ của Trương Khác rất lạ, hôm qua thì tỏ ra lãnh đạm với nhà bọn họ, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, hôm nay lại bỗng dưng mời ăn cơm ... Cố Hiểu Mai gắp mò hai cái xủi cảo trong nồi lầu ăn xong mới thở nhẹ ra một hơi.

- Ba vị đại lão mời cơm, tôi tưởng cô phải ngâm nga hát trở về chứ? Trần Dục cười hỏi: - Sao lại thấy cô than thở thế kia?

Cố Hiểu Mai thở dài: - Buổi sáng công tác xong đưa thị trưởng Trương về nhà, thuận tiện chúc Tết, không ngờ Trương Khác mời tôi ở lại ăn cơm, tiếp đó bí thư Lưu cũng lên tiếng, tôi chẳng thể từ chối, cũng không có cơ hội gọi điện về. Thật lạ, cậu ta không giữ Thành Dư Đông lại, còn bảo cậu ta đưa cả thím Vệ về.

- Hay là cậu ta là kẻ không thông nhân tình thế thái, nên mới giữ cô ở lại ăn cơm? Trần Dục đoán:

- Đúng đấy. Vu Vệ gật đầu, nghĩ nha nội kia chỉ thuận miệng giữ lại làm ông ta không khỏi có chút thất vọng, rồi tiếp đó Lưu Tước lên tiếng chỉ là thuận nước đẩy thuyền tránh vợ mình xấu hổ, lại thắc mắc: - Sao thái độ hôm qua của cậu ta lại khác?

Trần Dục cười ha hả: - Nói không chừng thằng nhóc đó hôm qua xem TV thấy Tiểu Tinh liền thay đổi thái độ, Tiểu Tinh chẳng phải gọi điện thoại chúc Tết nó sao?

- Con bé kém cỏi, cầm điện thoại nửa ngày trời không nói được một câu. Vu Tinh hưng phấn đứng dậy, nhưng bị mẻ đả kích vô tình: - Người ta nếu nhìn trúng thì cũng là nhìn trúng Trần Ninh nhà anh, anh không thấy hôm qua Trần Ninh cũng xuất hiện trên TV, cần thận người nhắm vào Trần Ninh sẽ càng nhiều đấy.

- Cô chẳng phải là mẹ nuôi của Trần Ninh sao? Trần Ninh sau này cũng làm con dâu nhà cô, nếu lo thì phải là cô lo con dâu bị người ta cướp mất, sao đến lượt chúng tôi lo? Trần Dục quen thói đấu khẩu với Cố Hiểu Mai.

- Ba nói lung tung cái gì thế? Trần Ninh gắt giọng không cho cha cô nói nữa: - Con và Vu Trúc mãi mãi sẽ chỉ là bạn thôi.

Cố Hiểu Mai nhìn con trai ngồi im thin thít là biết con mình không có bản lĩnh chinh phục được một cô bé như Trần Ninh, có điều bà ta nhìn Trần Ninh lớn lên từng chút một, coi Trần Ninh như con gái, dù không thể làm con dâu, không muốn cô bé bị tổn thương chút nào, Trương nha nội có thể bị người ta hiểu lầm nhiều điều, chứ cái thói phong lưu là chắc rồi, hành vi buộc dép cho cô gái xa lạ giữa mưa là một minh chứng.

- Thật là nói đâu đâu, mẹ khi nào mới dẫn con và chị Tiểu Ninh đi tìm Trương Khác? Vu Tinh hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt ảm đạm của anh trai, hưng phấn muốn chủ động kéo Trần Ninh tới tận nơi.

- Con chỉ biết thế thôi à? Cố Hiểu Mai trở đầu đũa gõ con gái một cái: - Con đừng có coi là thật, mẹ bóng gió hỏi rồi, người ta căn bản không nhớ chị Tiểu Ninh của con là ai, cả nhà thị trưởng Trương chiều nay sẽ lên Thiên Vân Sơn nghỉ ngơi, ngày mai về Hải Châu, hay là chiều con đạp xe đi chặn đường người ta?

- Anh ấy sao có thể không nhớ chị Tiểu Ninh chứ? Vu Tinh tức tối nói: - Con mà là con trai nhìn chị Trần Ninh một cái là cả đời không quên, đừng nói anh ấy còn buộc dép cho chị Tiểu Ninh.

Trần Dục thì nghiêm túc hỏi: - Vì sao người ta lại giữ cô lại ăn cơm trưa, tôi luôn thấy là lạ.

- Nghĩ nhiều cũng vô ích, một bữa trưa mà thôi, chẳng thêm được miếng thịt nào, tôi còn hoài nghi ăn bữa cơm đó mất đi vài cân thịt. Cố Hiểu Mai nói thế nhưng trong lòng cũng rất nghi hoặc.

Ăn cơm cùng lãnh đạo đôi khi bình thường nhưng đôi khi cũng rất mẫn cảm, Cố Hiểu Mai là chủ nhiệm văn phòng, phó thư ký trưởng chính phủ, có ở lại nhà thị trưởng ăn cơm cũng chẳng khiến người ta liên tưởng đặc biệt. Thế nhưng trong buổi nói chuyện vào ngày mùng 3 Tết, tổng bí thư đề xuất rõ ràng ban bệ lãnh đạo địa phương phải tăng cường bồi dưỡng nữ cán bộ, khiến cho bữa cơm đó trở nên mẫn cảm.

Thế là bắt đầu có tin đồn Cố Hiểu Mai sẽ thành nữ phó thị trưởng đầu tiên của Tân Vu.

Tân Vu bé tẹo, có chút gió lay cỏ động gì mọi người đều biết, ngày mùng 6 nhà Cố Hiểu Mai và nhà Trần Dục lại tụ tập ăn cơm, Trần Dục trêu Cố Hiểu Mai: - Tôi nói mà bữa cơm đó đâu đơn giản.

- Có gì mà không đơn giản, chẳng lẽ biết trước được chính sách mới của TW sao? Cố Hiểu Mai không nghĩ như vậy, hai chuyện chẳng liên quan gì tới nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi, bà chẳng ngốc như thế: - Hôm đó là Trương Khác giữ tôi ở lại ăn cơm, có phải là thị trưởng Trương đâu.

Bất kể trong lòng Cố Hiểu Mai nghĩ thế nào, tin đồn mỗi lúc một giống thật, gần như thành chuyện được xác định rồi.

Cán bộ nữ cấp xử ở Tân Vu vốn rất thiếu, mặc dù Cố Hiểu Mai chỉ lên chính xử chưa được nửa năm, nhưng hiện giờ nữ cán bộ thăng tiến không theo quy tắc chính thức nữa rồi, thềm vào những người khác ở cấp chính xử có lý lịch nhậm chức thua kém Cố Hiểu Mai rất nhiều, nếu chính phủ muốn thêm một nữ phó thị trưởng, Cố Hiểu Mai không phải là không có hi vọng.

Bạn đang đọc Quan Lộ Thương Đồ của Cảnh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 276

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.