Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ấy là Trương Khác

Phiên bản Dịch · 3295 chữ

Trương Khác nhận ra có người ngã ở đuôi xe, dừng xe lại thò đầu ra nhìn, người kia ngồi bệt xuống đất tru chéo: - Cậu lái xe không có mắt à, xô phải tôi rồi đấy.

Cố Hiểu Mai hoài nghi không biết có phải Trương Khác gặp kẻ lừa đảo hay không, bất kể thế nào gặp phải chuyện này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vội cùng chồng con chạy tới xem người kia có ngã thật không.

Trương Khá lo cho đôi vợ chồng ở bệnh viện, lúc này xe khách về nông thôn đã hết chuyến, trên đường chẳng đào đâu ra taxi, đợi cô bé truyền dịch xong, e không có xe về nhà, làm việc tốt thì làm tới cùng, định lái xe tới đưa bọn họ về Tân Huyện.

Trương Khác nhìn thấy cả nhà Cố Hiểu Mai đi bộ trong tuyết, nhưng không muốn chào hỏi, không ngờ khi rẽ có người bị ngã, liền xuống xe hỏi: - Anh có sao không?

- Còn hỏi có sao không à? Xô phải người ta còn hỏi có sao không? Người trung niên bò tới tóm lấy ống quần Trương Khác.

Trương Khác lúc quay đầu lại nhìn thì thấy người này chỉ có chút mông chạm đất, biết hắn ta không sao, nhìn lại đuôi xe thì thấy không có vết va chạm, nhíu mày lại.

Cố Hiểu Mai thấy người kia tóm ống quần Trương Khác, vội nói: - Này anh, thả người ta ra rồi hẵn nói chứ, cậu ta đã dừng xe, đã xuống xe, đâu phải người xô phải người ta thì chạy mất.

- Thấy anh ngã cũng chẳng nặng lắm, Tết nhất rồi, muốn giải quyết thế nào? Trương Khác đút tay vào túi lạnh nhạt hỏi.

Tên trung niên kia lúc này mới buông Trương Khác ra, chặn một chân trước bánh xe, trừng trừng nhìn Trương Khác: - Muốn giải quyết thế nào à? Tôi vừa mua hai bình Vân Trì Thanh Hoa, chưa uống ngụm nào đã bị cậu xô vỡ rồi, cậu phải đền tiền cho tôi, tôi có hóa đơn đây, 800 đồng. Tôi lấy ra cậu xem, nếu không cậu mua bình rượu tương đương cũng được, tránh cậu nói tôi lừa tiền. Tôi tuy ngã không nặng, nhưng ai biết có xuất huyết trong không? Phải đền thêm 200 nữa, nếu không cậu đưa tôi đến Bệnh viện Nhân dân chụp phim, không đền thì đợi cảnh sát giao thông tới xử lý.

Trương Khác hận không thể đạp cho hắn ta một phát, ngửi mùi rượu chảy ra biết ngay là rượu rẻ tiền, trò lừa bịp này sao lừa được y, bọn chúng chuyên chọn xe biển số vùng ngoài, biết bọn họ không muốn dây dưa nên thường bỏ tiền cho yên chuyện.

Trương Khác nhận lấy tờ hóa đơn giả hắn ta đưa cho, đang định phát tác đẩy hắn ta ra đất, vạch trần trò hề này, sau đó thông báo cho cục công an tới bắt để hắn ta được hưởng thụ năm mới đặc thù trong trại giam thì bên kia đường có người gọi Cố Hiểu Mai: - Mẹ, mẹ đang làm gì thế?

Quay ngoắt lại, nhìn thấy Trần Ninh đang nghi hoặc nhìn mình, Trương Khác chỉ muốn thoát thân cho nhanh, lấy ví rút một xấp tiền ném xuống đất: - Chỗ này đủ hai chai rượu, cũng đủ chụp phim rồi ... Rồi không quay đầu lại, chui vào xe, y không thể thản nhiên đối diện với Trần Ninh như hai người xa lạ được.

Nhìn chiếc xe giống xe việt dã phóng vút đi, tên lừa đảo bò dậy nhặt tiền, rồi cầm lấy cái hóa đơn giả dùng kiếm sống, phủi đít dựng xe đạp lên dựa vào lề đường, chẳng cần quan tâm người xung quanh chưa tản đi, hơn hở đếm xấp tiền, biết ngay đám lái xe sang vùng ngoài không dám dây dưa mà, còn đắc ý ngâm nga khúc hát.

Có hai chiếc xe cảnh sát đi tới, tên lừa đảo vẫn không nghĩ liên quan gì tới mình, còn ghé đầu tới xem náo nhiệt, hỏi Cố Hiểu Mai: - Tết nhất mà chuyện gì xảy ra thế? Trộm hay cướp vậy, chẳng để các đồng chí công an an tâm ăn Tết à? Thấy xe cảnh sát đỗ bên đường, hắn hơi hoảng, nhưng không ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhìn mấy cảnh sát đi tới, vẫn không có ý định chuổn đi.

- Thư ký trưởng Cố, tôi là Quý Bân của đội cảnh sát hình sự. Viên cảnh sát đi đầu đưa tay ra tự giới thiệu với Cố Hiểu Mai.

- Hả, mẹ báo cảnh sát? Vu Trúc hỏi nhỏ, hắn không nghĩ việc có gì to tát, mấy đồng đó với Trương Khác là rác, nói thật hắn còn phản cảm với kiểu ném tiền xuống đất đó.

- Đội trưởng Quý giao thừa cũng phải trực à? Cố Hiểu Mai bắt tay Quý Bân, bà nghĩ có lẽ Trương Khác có chuyện gấp phải đi, còn bà không thể mang thái độ thêm một việc không bằng bớt một việc, chỉ tên lừa đảo: - Tôi hoài nghi hắn ta cho rượu xấu vào bình rượu Thanh Hoa Vân Trì, đứng trên đường đợi va chạm lừa đảo, hơn nữa rất có khả năng đã phạm tội nhiều lần, chúng tôi là người dân thường có nghĩa vụ bảo vệ trị an xã hội, nên gọi điện tố giác ... Chồng tôi làm việc trong nhà máy rượu, rượu tốt, rượu xấu, anh ấy ngửi một cái là biết, các đồng chí cũng có thể lấy một ít về điều tra.

Vu Vệ cũng không tán đồng lắm với hành động của vợ, tên nha nội đó đâu thèm để ý tới nhà bọn họ, cần gì tích cực lấy lòng y, mất giá bản thân, nhưng lúc này chỉ có thể gật đầu đồng ý với lời của vợ.

Quý Bân nghĩ Cố Hiểu Mai gặp phải kẻ lừa đảo mới đích thân dẫn đội tới, nghe bà ta nói vậy thì hơi khó hiểu, chẳng muốn thêm phiền phức mang bình vỡ về xét nghiệm, nhưng lời của Cố Hiểu Mai thì hắn không thể không để ý, chỉ tên lừa đảo: - Bắt hắn lại, chán sống yên ổn thì cho hắn vào nhà giam hưởng thụ vài ngày.

Tên lừa đảo giờ muốn chuồn thì muộn rồi, bị hai cảnh sát một trái một phải kẹp cừng, còng tay ra đằng sau, tiền rơi hết xuống đất.

Quý Bân biết đây là thành quả của tên lừa đảo, thấy bên cạnh không có xe cộ khác đỗ, nghĩ người bị lừa tiền đã đi mất, sai một cảnh sát nhặt lấy, bảo Cố Hiểu Mai: - Khổ chủ đã đi mất, chúng tôi chỉ có thể giam hai ngày...

Cố Hiểu Mai thấy Quý Bân không coi trọng lắm, thấy thế này chưa chắc đã ăn nói được với Trương Khác: - Người vừa bị lừa tiền là con trai thị trưởng Trương, các hay là đồng chí liên hệ với cậu ấy một chút? Có vài chuyện căn bản không cần phải sai bảo, chỉ cần Trương Khác nói với Trương Tri Hành một tiếng, Cố Hiểu Mai phải gánh trách nhiệm, kết quả xử lý không làm Trương Khác hài lòng thì ít nhất cũng phải làm Trương Tri Hành hài lòng, con trai thị trưởng còn bị lừa gạt, không biết trong mắt lãnh đạo thành ủy, trị an Tân Vu đã tồi tệ tới mức nào.

- ... Quý Bân há hốc mồm, muốn nói mà không nói lên lời, quay lại quát đám cấp dưới lên xe rồi ngồi sưởi ấm trên đó không muốn xuống nữa: - Xuống hết xe cho tôi, nhanh lên, lập tức lấy vật chứng bảo vệ hiện trường, dám làm ăn qua loa, cẩn thận tôi lột da. Nhìn đám cấp dưới vội vàng đi xuống nhặt hết mảnh vỡ cùng cả xe đạp làm vật chứng, quay sang nói với Cố Hiểu Mai: - Chuyện này thường xuyên sảy ra ở Tân Vu, chỉ là tìm chứng cứ không dễ, khổ chủ đa phần nhận xui xẻo bỏ tiền cho xong, không tích cực tố cáo, cục công an chiếu cố không xuể ... Chúng tôi nhất định điều tra rõ ràng, báo cáo cho thư ký trưởng Cố, thị trưởng Trương.

Bất kể chuyện này có truyền tới tai Trương Khác hay không, nhưng không ngờ để tên ma đầu đó chịu ủy khuất, Quý Bân sợ tới toát mồ hôi lạnh, bị vụ án cha con La Quy Nguyên liên lụy, bốn cục trưởng phó cục trưởng công an thành phố có ba vào tù, một dưỡng lão sớm, cán bộ bộ trung tầng đổi sạch sẽ, mà khi đó Trương Tri Hành còn là phó thị trưởng, chẳng phải là thường ủy.

- Các đồng chí công tác vất vả rồi. Cố Hiểu Mai chẳng cần dọa hắn thêm, nói lời cần phải nói: - Trước mặt chúng tôi, thị trưởng Trương thường khẳng định công tác của cục công an, các đồng chí cứ điều tra đi, đợi có kết quả tôi sẽ báo cho thị trưởng Trương. Có cần tôi hiệp trợ cục lấy lời khai không?

30 tết, Quý Bân đương nhiên không thể để phó thư ký trưởng chính phủ theo bọn họ về cục công an lấy lời khai được: - Nếu tiện, thư ký trưởng tìm chỗ, tôi phái anh em đến lấy lời khai là được.

Được hưởng thủ đặc quyền là một cám dỗ, với lại ai muốn tới công an tới nhà lúc này? Cố Hiểu Mai nói: - Phía trước là đồn công an Tân Áp, chúng ta tới đó nhé? Chuyện cũng đơn giản ...

Cố Hiểu Mai không biết số di động của Trương Khác, chuyện này tạm thời không nên kinh động tới Trương Trì Hành thì hơn: - Trương Khác lái xe hướng đó, là chiếc việt dã Porsche..

- Porsche có xe việt dã à? Quý Bân nghi hoặc hỏi:

Cố Hiểu Mai giang tay, bà ta nghe Thành Dư Đông kể, gara chung cư Thanh Niên không khác gì triển lãm xe hơi, bà ta biết nửa vời, ngay xe Lương Cách Trân lái ở Tân Vu cũng chưa nghe qua: - Trương Khác ít ở Tân Vu, tôi không có cách liên hệ, hay là tôi gọi cho chủ nhiệm Lương?

- Không sao, biết xe là tốt rồi, cả Tân Vu có nổi mấy chiếc Porsche? Quý Bân biết phía trước có cảnh sát giao thông trực ban, không thể không chú ý tới một chiếc Porsche xa hoa: - Tôi đi tìm cậu ấy là được.

Cố Hiểu Mai tới đồn công an viết lời khai, còn mời hai người đi đường khác làm nhân chứng.

Chuyện rất đơn giản, phần còn lại tất nhiên tự có người xử lý, Cố Hiểu Mai từ đồn công an ra thì tuyết vẫn chưa ngừng, Vu Tinh ở đồn công an không dám nói gì, lúc này phùng má phàn nàn không ngớt: - Mẹ cũng thật là, sao không nói sớm, thì ra anh ấy là Trương Khác? Mọi người tới nhà anh ấy, sao bỏ con lại?

Cố Hiểu Mai bẹo má con gái, trêu: - Trông như cô bé béo vậy, chẳng đẹp chút nào.

- Không được chuyển đề tài. Vu Tình chống nạnh, rất đau khổ vì bỏ lỡ cơ hội được gặp Trương Khác: - Mẹ cố ý bỏ con ở nhà.

Tới cổng tiểu khu, thấy vợ chồng Trần Dục đi ra, Cố Hiểu Mai hỏi: - Đi đâu đấy?

- Mãi không thấy mọi người về, còn tưởng bị bắt cóc rồi, mọi người đi dạo ở đâu thế?

Cố Hiểu Mai nhìn thấy rất nhiều người trong tiểu khu hiếu kỳ ra ngoài xem đợt tuyết hiếm có ở Tân Vu, có lẽ họ đã đem chuyện vừa rồi kể cho vợ chồng Trần Dục nghe, vợ Trần Dục chép miệng: - Thái độ đội cảnh sát hình sự trước sau thay đổi lớn quá nhỉ?

- Thái độ trước đó gọi là nhân lực cảnh sát thiếu hụt, chỉ có thể quan tâm tới những vụ án có ảnh hưởng ác liệt, loại chuyện nhỏ nhặt này ai gặp phải chỉ có thể nhận là mình xui xẻo. Trần Dục cười giễu cợt: - Nhưng người gặp phải là công tử thị trưởng thì nó là vụ án có ảnh hưởng, tính chất ác liệt rồi, cục công an không coi trọng sao được.

Vu Vệ cảm khái: - Người có quyền có thế ở xã hội này luôn được chiếu cố chu đáo.

- Thôi đi ạ. Trần Dục đẩy Vu Vệ: - Nhà anh biến thành tiểu dân không quyền không thế bao giờ vậy? Anh không có lập trường nói câu này.

Vu Vệ chỉ cười, đấu khẩu với Trần Dục mấy chục năm rồi mà không đấu lại, ông ta đúng là không có lập trường mà cảm khái, 3 triệu người dân Tân Vu có được mấy cán bộ cấp chính xử? Vợ ông ta vừa được thăng lên cấp chính xử.

Cố Hiểu Mai bĩu môi: - Đây dù sao đây cũng coi như việc tốt, coi hai người các anh đứng đây oán giận kìa, có bàn lĩnh thì các anh đem bắt hết loại lừa gạt ấy đi.

- Í. Trần Dục nghi hoặc nhìn Cố Hiều Mai: - Trước kia ai có ý kiến với vị nha nội này nhiều nhất ấy nhỉ? Sao nghe giọng điệu cô như là đang bảo vệ cậu ta vậy, làm đương sai cho thị trưởng đại nhân chưa tới một năm đã bị hủ hóa rồi à?

- Nói ba lăng nhăng cái gì thế. Cố Hiểu Mai cười mắng: - Tôi không thể nói một câu công bằng được à?

- Đúng thế, đúng thế, mọi người thành kiến với anh ấy. Vu Tinh bất bình nói.

- Xem kìa, con bé nhà anh chị đúng là sinh ra để con trai hư lừa. Trần Dục ấn đầu Vu Tinh xoay sang phía khác, nói với Cố Hiểu Mai: - Đừng để Tiểu Tinh quen biết thằng đó, đây còn chưa quen mà đã thế rồi đấy, nếu quen rồi, nói không chừng bị người ta bán còn đếm tiền giúp.

- Cháu mà đẹp như chị Trần Ninh thì không cần anh ấy lừa, cháu sẽ đi quyến rũ anh ấy. Vu Tinh hùng hổ tuyến bố làm mọi người cười rộ lên.

Vợ Trần Dục cười ôm lấy vai Vu Tinh: - Cháu yên tâm, con gái càng lớn sẽ càng xinh đẹp, nhìn mặt cháu, mắt cháu, lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân. Tiểu Ninh bằng tuổi cháu tóc hoe hoe, gầy gò, mặt vàng vọt, đến dì còn nghi ngờ không biết có phải nó do dì sinh ra hay không ... Thấy con gái có vẻ trầm tư, liền đẩy một cái: - Sao trông con như mất hồn thế?

Cố Hiểu Mai lúc này mới chú ý Trần Ninh thi thoảng lại quay đầu nhìn, không tham gia nói chuyện: - Sao thế, có phải người không khỏe không?

- Không ạ ... Trần Ninh nhoẻn miệng cười: - Chỉ là trước đó không biết Trương Khác mà mọi người nói lại là anh ấy, cháu và Vu Trúc đã gặp từ rất lâu rồi! Vu Trúc chắc là biết từ trước, nhưng không nói với cháu. Ngoẹo đầu sang hỏi Vu Trúc: - Mình nói đúng không?

Vu Trúc đâu biết nói dối? Bị đôi mắt trong veo của Trần Ninh nhìn một cái mặt đã đỏ lên, lắp ba lắp bắp: - Mình nghĩ có nói hay không cũng không sao.

- Các con gặp thằng đó ở trường thì có gì mà lạ? Trần Dục thắc mắc:

- Còn sớm hơn nữa kia. Trần Ninh hé môi cười, giọng êm dịu: - Kỳ nghỉ hè cao trung năm thứ nhất con và Vu Trúc đã gặp anh ấy rồi, khi đó anh ấy rất oai phong.

- Sao có thể được? Trần Dục ngạc nhiên:

- Hình như có thể đấy. Cố Hiểu Mai gật gù: - Kỳ nghỉ hè Vu Trúc, Tiểu Ninh cao trung thứ nhất là năm 96, mùa hè đó thị trưởng Trương vừa tới Tân Vu, anh còn nhớ đốm lửa gây ra vụ án La Quy Nguyên là ai không?

- A, cô nói cái chuyện thằng đó và con trai La Quy Nguyên tranh giành nha đầu khi ấy còn là phục vụ nhà chiêu đãi chứ gì ... Trần Dục gãi đầu: - Đúng là có khả năng ấy, lúc đó chúng tôi vừa mới chuyển vào tiểu khu, Vệ gia thì ở đó, thằng đó đưa nha đầu Vệ gia về, có khả năng gặp Tiểu Ninh và Vu Trúc.

- Chị Trần Ninh, chị mau nói xem chị gặp Trương Khác thế nào? Vu Tinh chẳng hề muốn nghe mẹ và chú Trần suy đoán, cô bé nghĩ thế nào Trần Ninh gặp Trương Khác cũng lãng mạn hơn bọn họ nói.

- Chị cũng chẳng hiểu ra sao. Trần Ninh mơ màng hồi tưởng lại buổi chiều mưa hôm đó: - Hôm ấy chị và Vu Trúc đi về tiểu khu, cửa tiểu khu bị một đám người bao vây, hình như xã hội đen tụ họp vậy, chị bị tuột quai dép, bảo Vu Trúc buộc hộ, tên đại ngốc Vu Trúc, xấu hổ trước mặt người khác, không biết nghĩ xem, chị cầm ô thì làm sao mà cúi xuống buộc dép được. Vu Trúc dứt khoát không chịu ... Rồi đột nhiên anh ấy bước ra, đi dưới mưa mà không có gì che hết, đám xã hội đen kia hình như rất sợ anh ấy, ra sức lùi về phía sau, anh ấy như tên ngốc ngồi xuống buộc dẹp cho chị, chị xấu hổ chết đi được, anh ấy còn nói một câu ...

- Câu gì? Vu Tinh nhìn Trần Ninh không chớp mắt, hỏi vội:

- Anh ấy nói với tên ngốc Vu Trúc: Trời mưa, cô ấy cầm ô, lại mặc váy không tiện cúi xuống buộc dép, cậu nên giúp cô ấy mới đúng ... Trần Ninh thuật lại câu nói của Trương Khác ba năm trước không sai một chữ, câu nói ấy in sâu vào trí óc cô giống như vừa nghe hôm qua.

- Á, chịu không nổi, chịu không nổi. Vu Tinh khoa trương ré lên: - Chua chết đi được, sao em không gặp được chuyện này. Chịu không nổi, ghen tị quá đi, không muốn nghe nữa. Còn bịt chặt tai lại.

- Con bé này điên quá đi mất. Cố Hiểu Mai cười gạt tay con gái ra, thầm nghĩ hành động đó đúng là của một công tử phong lưu như Trương Khác.

- Sao bạn nhớ rõ thế? Vu Trúc nghi ngờ nhìn Trần Ninh:

Trần Ninh thoáng đỏ mặt, trừng mắt lên nhìn lại: - Trí nhớ mình tốt, còn bạn xấu hổ nên cố quên đi chứ gì?

Vu Trúc im re cúi đầu xuống.

- Còn cả sự kiện hộp đêm Hoàng Hậu nữa phải không? Trần Dục có ý nghĩ tương tự như Cố Hiểu Mai nên không quá để ý tới sự kiện Trương Khác buộc dẹp cho con mình, đột nhiên hỏi Cố Hiểu Mai, cảm thấy chuyện này có liên quan tới sự kiện đó:

- Hộp đêm Hoàng Hậu thì sao ạ? Có liên quan gì tới anh ấy? Vu Tình tò mò hỏi:

Bạn đang đọc Quan Lộ Thương Đồ của Cảnh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 248

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.