Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mô hình tự trị

Phiên bản Dịch · 2585 chữ

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 723: Mô hình tự trị

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

- Về vấn đề vốn tiền mặt là mô hình hoạt động của quỹ hỗ trợ. Cái này cũng được coi là vô cùng quan trọng. Quỹ hỗ trợ này, theo ý kiến của Ủy ban nhân dân thị xã là tiến hành hoàn toàn khép kín, không mở rộng ra ngoài, chỉ mở rộng đối với hội viên quỹ hỗ trợ, bất luận xí nghiệp nào muốn quỹ hỗ trợ cho vay, đều phải là hội viên của quỹ hỗ trợ. Đây là trọng điểm đầu tiên.

Lưu Vĩ Hồng tạm dừng lại một chút, đưa chén trà lên uống một ngụm.

- Toàn bộ được tiến hành khép kín, có hai nguy cơ rất lớn, thứ nhất là nợ khó đòi, cho vay rồi nhưng không thu lại được, thứ hai là hoạt động đen tối, nhân viên quản lý bên trong cấu kết với bên ngoài để biển thủ tiền quỹ. Muốn giải quyết hai vấn đề này, cần phài có hai điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt thứ nhất là cho vay thế chấp, điểm mấu chốt thứ hai là hội viên giám sát hoặc có thể nói là hội viên tự trị.

Trương Quốc Khánh lúc này cảm thấy hứng thú, liền hỏi:

- Chủ tịch thị xã Lưu, cái gì gọi là hội viên tự trị?

Vị này không hổ danh là chuyên gia kinh tế học, thoáng cái đã hỏi luôn đúng trọng điểm.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Tổng giám đốc Trương, Bắc Kinh có một câu lạc bộ thực hiện chế độ hội viên, anh chắc hẳn đã nghe nói đến chứ?

Mấy tháng trước, khi Vương Thiện ở câu lạc bộ Duy Đức cũng đã nói qua muốn làm một cái như vậy ở Bắc Kinh. Vương Thiện thiếu gia cũng không lằng nhằng lôi thôi, tác phong làm việc mạnh mẽ. Lúc này ở Bắc Kinh đã xuất hiện không chỉ một câu lạc bộ giải trí.

Trương Quốc Khánh bàn thân dù không phải là người của Công ty TNHH thương mại Hoa Nguyên, nhưng cũng là một nhân vật có tiếng ngoài xã hội, một vị giám đốc tiếng tăm như vậy thì những câu lạc bộ như vậy cho dù ông ta không trở thành hội viên, ít nhất cũng từng chứng kiến qua, thậm chí có thể đã từng thực hiện một số nghiên cứu.

Quả nhiên Trương Quốc Khánh mắt sáng lên, nói:

- Ý của Chủ tịch thị xã Lưu là quỹ hỗ trợ này hoàn toàn do hội viên tự tiến hành quản lý sao?

- Chính là ý đó.

Lưu Vĩ Hồng liền khẳng định trả lời.

- Tuy nhiên, hội viên tự tiến hành quản lý, chủ yếu là phương hướng lớn chỉ đạo, công việc cụ thể thường ngày nhất thiết phải do đội quản lý chuyên nghiệp hoàn thành. Tôi đề nghị quỹ hỗ trợ sẽ thành lập một Hội đồng giám sát. Hội đồng giám sát này sẽ có quyền quyết định và quyền phủ quyết. Thành viên Hội đồng giám sát, do tất cả những hội viên của quỹ hỗ trợ đề cử, bản thân phải là hội viên của quỹ hỗ trợ. Tôi cho rằng khoảng chín người là hợp lý. Qúa ít thì không thể tiếp thu ý kiến quần chúng được nhiều, lại không dễ dàng thống nhất ý kiến, sẽ gây ra hiện tượng cãi cọ không cần thiết ảnh hưởng đến hiệu quả hoạt động quỹ hỗ trợ. Ba vị hội viên góp vốn nhiều nhất của quỹ hỗ trợ sẽ đương nhiên trở thành thành viên của hội đồng giám sát mà không cần tuyển cử. Sáu thành viên khác, tôi cho rằng cứ hai năm luân phiên thay một lần, như thế khá thích hợp. Ý kiến của Tổng giám đốc Trương như thế nào?

Lần này, Lưu Vĩ Hồng không có "giả vờ giả vịt" hỏi ý kiến của Đường chủ tịch.

Đánh giá chuyện này, Đường chủ tịch cũng phải cố gắng tiêu hóa, cô là hoàn toàn xuất phát từ kinh nghiệm thực tế mà có được, so với một nhân tài kinh tế vừa có bằng thạc sĩ kinh tế lại vừa có kinh nghiệm thực tế mà nói, vẫn còn một khoảng cách xa, cần phải mở rộng thêm tầm mắt. Tuy nhiên, sự tiến bộ mấy năm nay đã vượt qua mong muốn của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng thực sự cũng không thể sự đoán được Đường Thu Diệp lại tiến bộ rõ ràng như thế.

Trương Quốc Khánh không trả lời ngay câu hỏi của Lưu Vĩ Hồng, mà trầm ngâm một lúc mới gật đầu nói:

- Ý của Chủ tịch thị xã Lưu là những quyết định lớn của quỹ hỗ trợ đều phải do đa số các thành viên Hội đồng giám sát thông qua mới có hiệu lực sao?

- Đúng là như thế. Phải ít nhất có hai phần ba số thành viên trở lên thông qua. Ví dụ như quyết định cho xí nghiệp nào vay tiền, cho vay bao nhiêu, khoản tiền ngân hàng chi ra…, đều nhất thiết phải do hai phần ba số thành viên Hội đồng giám sát trở lên đồng ý bằng văn bản mới có thể chấp hành. Tôi cho rằng, cái này căn bản có thể ngăn chặn được nguy cơ hoạt động đen tối. Số tiền này là do tất cả mọi người bỏ ra, tôi tin rằng không có thành viên nào của Hội đồng giám sát lại có thể tình nguyện để tài chính bị xói mòn. Con cái nhà mình thì mình thương thôi. Với tư cách thẩm tra khoản tiền cho vay, khẳng định cũng sẽ rất nghiêm khắc. Vì chỉ có cách này, tiến hành tổ chức hoạt động quỹ hỗ trợ này mới có thể kiện toàn, sẽ không bị thất thoát ra ngoài.

Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa nhẹ nhàng khua tay, nhấn mạnh thêm giọng điệu.

Nếu như tất cả quỹ hỗ trợ thế hệ sau đều dùng hình thức này, như thế có thể nói là rất tốt để tiến hành hoạt động, như thế sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn nữa. Nhưng đáng tiếc là bây giờ những cái mà Chủ tịch thị xã Lưu có ảnh hưởng đến là rất nhỏ. Những vấn đề khác mà hắn không thể làm ảnh hưởng tới, đến khi những thiếu sót xuất hiện thì rất khó sửa đổi. Cho dù ban đầu mục tiêu quỹ hỗ trợ thành lập rất thuần khiết, nhưng nếu thiếu sự giám sát cần thiết, nhất định sẽ dị hóa thành cơ cấu của cải của một số người quyền lực nào đó.

Nhưng dù nói như thế nào, trong phạm vi mà Lưu Vĩ Hồng có thể ảnh hưởng đến, hắn sẽ không cho phép tình trạng như thế xuất hiện.

Lúc này, Chương Dịch vốn dĩ luôn lắng nghe không lên tiếng gì đột nhiên nói:

- Chủ tịch thị xã, phương pháp này ổn thỏa thì rất ổn thỏa rồi, nhưng về phương diện hiệu quả, có thể sẽ có một chút vấn đề…

Cuộc họp này vốn dĩ cũng không phải là chính thức, có thể coi là một cuộc thảo luận, Chương Dịch cũng không e dè nhiều lắm về quy củ. Y rất rõ tính cách của Lưu Vĩ Hồng, sẽ không để bụng những ý kiến chính xác của cấp dưới đối với hắn ta.

Quả nhiên, Lưu Vĩ Hồng thấy hứng thú hỏi han:

- Vậy cậu nói thử xem, về mặt hiệu suất sẽ có vấn đề gì?

- Đầu tiên, các thành viên của Hội đồng giám sát đều là kiêm nhiệm, bọn họ không thể có nhiều thời gian ngày ngày mở cuộc họp cùng ngồi nghiên cứu công việc của quỹ hỗ trợ. Thí dụ như Tổng giám đốc Trương, Đường chủ tịch đều là những người bận rộn, một tuần có thể tranh thủ dành ra một chút thời gian đến để bàn bạc việc của quỹ hỗ trợ cũng là rất khó rồi. Sau đó, nếu có một số vấn đề mà ý kiến khác nhau của mọi người quá nghiêm trọng, nếu không có cách nào được sự thông qua của đại đa số thì sự việc có bị trì hoãn hay không?

Chương Dịch đưa ra ý kiến của chính mình.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

-Đây quả thật cũng là vấn đề. Nhưng dù nói như thế nào, an toàn tài chính là vấn đề cần thiết cần phải suy tính ở vị trí hàng đầu. Cái này nếu không thể bảo đảm, toàn bộ quỹ hỗ trợ sẽ mất đi cơ sở sinh tồn. So với vấn đề hiệu quả mà nói, là không quan trọng như vậy. Ngoài ra, đây cũng là khảo nghiệm năng lực của quản lý. Nếu như Trưởng ban thư ký quỹ hỗ trợ có khả năng làm việc thì có thể báo cáo chi tiết tình hình lên Hội đồng giám sát, rút ngắn thời gian thảo luận, hiệu suất có hy vọng sẽ cao hơn.

- Đúng, trong hoạt động kinh doanh từ nay về sau, tính quan trọng của người Giám đốc chuyên nghiệp càng ngày càng nổi bật.

Trương Quốc Khánh cười bổ sung thêm một câu.

Chính y là Giám đốc chuyên nghiệp, hơn nữa lại có chút danh tiếng.

Chương Dịch ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Như thế này đi, Chương Dịch, cậu để công việc hiệp hội khối văn phòng lại, quay về Ủy ban Kế hoạch đi. Qũy hỗ trợ này sẽ được quy về đó. Ở Ủy ban Kế hoạch thị xã tiến hành giám sát chỉ đạo, cậu sẽ quản lý công tác đó. Ủy ban nhân dân thị xã có đầu tư vào ba triệu tiền mặt, cậu làm đại diện của Ủy ban nhân dân thị xã, gia nhập vào Hội đồng giám sát quỹ hỗ trợ. Ngoài ra bên Ủy ban Kế hoạch còn có một số việc cũng sẽ giao cho cậu quản lý.

Đây cũng không phải là ý kiến nhất thời của Lưu Vĩ Hồng. Lúc đầu khi có ý tưởng thành lập quỹ hỗ trợ này, Lưu Vĩ Hồng cũng đã nghĩ đến những việc này. Chương Dịch ở ủy ban Kế hoạch tỉnh công tác một thời gian rồi, cũng ham học hỏi nên là một mầm giống tốt. Chỉ cần rèn luyện thêm thì có thể bồi dưỡng được.

Chương Dịch rõ ràng không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên lại sắp xếp như vậy, liền nói:

- Chủ tịch thị xã, công việc của hiệp hội khối văn phòng bên này sẽ do ai phụ trách?

Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:

- Cao Thần đi, giao cho Cao Thần phụ trách. Cao Thần, công việc này cậu cũng đã quen rồi chứ?

Cao Thần vội đứng thẳng lên, cao giọng đáp:

- Báo cáo Chủ tịch thị xã, tôi cơ bản đã quen rồi.

Vị này, quen với tác phong của bộ đội.

Công việc của hiệp hội khối văn phòng, bây giờ cũng tương đối thoải mái rồi, có mô hình sẵn. Trước kia khi mới làm, thật sự là gặp không ít chuyện phiền phức, Cao Thần còn bị Tôn Hoành đánh cho bị thương. Hiện giờ khu thương mại giai đoạn thứ nhất làm sắp xong, Tôn Hoành vẫn bị giam giữ ở trại tạm giam, Lưu Vĩ Hồng uy danh như mặt trời ở Thị xã Hạo Dương, còn có ai dám đến khu thương mại Hoa Nguyên quấy rối? Lúc này Cao Thần tiếp nhận, có lẽ không có vấn đề gì.

- Vậy là tốt rồi, trong hai ngày cậu và Chương Dịch bàn giao công việc. Tuy nhiên, sự sắp xếp này mang tính tạm thời. Có liên quan đến sự điều dộng và điều chỉnh cán bộ, tôi nhất định phải báo cáo lên Bí thư Tống, sau khi hội nghị thường vụ phê chuẩn mới có hiệu lực.

Lưu Vĩ Hồng vừa nói ra, vài người nhìn với ánh mắt kỳ dị.

Ít ra khi nghe những lời này cũng thấy rằng Chủ tịch thị xã Lưu vẫn còn rất tôn trọng Bí thư Tống. Trên thực tế, ai mà không biết sự ương ngạnh của Lưu Vĩ Hồng? Như vậy việc bổ nhiệm một cán bộ cấp phó, lại thuần túy là chỉ là cơ cấu truyền miệng của chính phủ, mang tính chất tạm thời, Tống Hiểu Vệ sao có thể quấy nhiễu? Nếu như ông ta có muốn quấy nhiễu thì cơ bản cũng không có tác dụng gì, Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ cưỡng ép thông qua.

Tính mạnh mẽ, cứng rắn của Chủ tịch thị xã Lưu, chẳng lẽ là nói đùa?

Hiện tại rất nhiều người dân thị xã Hạo Dương chỉ biết có Chủ tịch thị xã Lưu, không biết có Bí thư Tống. Thậm chí rất nhiều cán bộ cũng như thế.

- Vâng, Chủ tịch thị xã.

Cao Thần lại giống như quân doanh tiêu biểu trả lời.

Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng sang Phiền Quốc Sinh, nói:

- Đồng chí Quốc Sinh, ông có gì cần bổ sung không?

Cho dù thế nào, Phiền Quốc Sinh cũng là Ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thị xã, là nhân vật số ba của Ủy ban nhân dân thị xã, tuổi tác lại cao, nên lịch sự mà nói, vẫn cần phải chú ý một chút.

Phiền Quốc Sinh từ đầu đến cuối, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận là chức phó, không nói gì, nghe vậy cười nói:

- Chỉ thị của Chủ tịch thị xã vô cùng anh minh và tường tận, tôi không có gì cần bổ sung.

Đây vốn không phải là công việc mà ông ta quản lý, nên bản thân mình thật sự cũng không cần bổ sung ý kiến gì.

Lưu Vĩ Hồng cười gật gật đầu, lại nói với Chương Dịch:

- Chương Dịch à, cậu cần nhớ rõ, cậu dù đại diện cho Ủy ban nhân dân thị xã ở quỹ hỗ trợ, nhưng cậu cũng giống như các hội viên khác, bình đẳng như nhau. Cậu chỉ có một lá phiếu, tuyệt đối không được can thiệp lung tung đến hoạt động quỹ hỗ trợ. Quỹ hỗ trợ này nhất định phải làm theo quy tắc thị trường, bất cứ can thiệp hành chính nào đều không cho phép. Cậu chủ yếu là giám sát, ngăn chặn phương hướng lệch lạc trong hoạt động của quỹ này. Tuy nhiên, khi cần thiết cũng cần làm một số công tác kết nối.

- Vâng, tôi nhớ kỹ rồi, Chủ tịch thị xã.

Chương Dịch cũng nghiêm túc biểu lộ thái độ.

Dựa vào ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, không chỉ có quỹ hỗ trợ dựa vào quy tắc thị trường để làm, chỉ sợ công tác trọng tâm của ủy ban Kế hoạch trong tương lai cũng dần dần chuyển biến.

Thời kỳ kinh tế kế hoạch sắp hoàn toàn trở thành quá khứ.

Bạn đang đọc Quan Gia của Hãm Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.