Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự thả Tôn Hoành?

Phiên bản Dịch · 2295 chữ

Chương 636: Thật sự thả Tôn Hoành?

Sau khi tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chu Kiến Quốc.

- Vĩ Hồng à, tối nay rảnh không? Ngọc Hà và Nghị Quân đã về rồi, đến nhà dùng cơm đi.

Chu Kiến Quốc là người từng trải, không có việc gì thì cũng gọi Lưu Vĩ Hồng đến nhà ăn cơm, uống một ly rượu để tăng tình cảm. Tuy nhiên, lần này cũng không phải là không có việc gì để nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Nghị Quân đã tốt nghiệp rồi à?

Chu Kiến Quốc cười ha hả nói:- Đúng vậy, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đến doanh trại quân đội báo danh.

Có liên quan đến vấn đề của Chu Nghị Quân, Lưu Vĩ Hồng đã sớm nói qua với bố mình, tất nhiên là ông đồng ý ngay, phái người đến học viện chỉ huy lục quân Thiết Môn để tìm hiểu về một chút về Chu Nghị Quân. Chu Nghị Quân học giỏi nhiều môn, nên sau khi Chu Nghị Quân tốt nghiệp thì quay về lữ đoàn tập đoàn quân đảm nhiệm chức Đại đội trưởng.

Bình thường, một học viên tốt nghiệp trường quân đội sẽ quay về làm trung đội trưởng. Nhưng Chu Nghị Quân đã học chính quy bốn năm, bộ đội cũng là cán bộ liên chức, cũng được xưng là Thượng úy.

Lưu Vĩ Hồng cười đồng ý.

Hắn đã một thời gian dài không gặp mặt Chu Ngọc Hà nên cũng khá nhớ.

Vào buổi chiều, khi mặt trời đầy ánh nắng, Lưu Vĩ Hồng lái xe đến biệt thự số 1 đường Đại Nghĩa. Thời gian đã vào mùa hạ, nên trời lâu tối. Sau giờ tan tầm nhưng trời chiều vẫn còn sáng trưng.

Mỗi căn biệt thự tại đường Đại Nghĩa, đều có một khoảng sân không nhỏ, hoa cỏ tươi tốt, cảnh sắc thật đẹp.

Chu Ngọc Hà đang ngồi trong sân đọc sách, mặc một chiếc váy liền áo màu trắng điểm hoa, mang đôi giày xăng đan pha lê, mái tóc ngắn đen nhánh, ngồi trên một chiếc ghế đá, thân mình tựa vào bàn đá, tựa như một pho tượng điêu khắc, cực kỳ mê người.

Lưu Vĩ Hồng không vội tiến vào sân, buông cửa kính xe, khuôn mặt mỉm cười ngắm nhìn vẻ đẹp mê người của Chu Ngọc Hà.

Chu Ngọc Hà không quay đầu lại, tuy nhiên cô vẫn biết là Lưu Vĩ Hồng đã đến, nhẹ nhàng giương bàn tay trắng nõn, làm một động tác “mời vào”.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, đem xe đậu ở ven đường rồi đi bộ vào sân.

Chu Ngọc Hà buông quyển sách, đứng dậy.

Lưu Vĩ Hồng quan sát cô, rồi hài lòng gật đầu nói:- Hoàn hảo, không có gầy đi, lại dường như mập ra nữa.

Chu Ngọc Hà dự định nói với hắn mấy câu nhưng nghe xong những lời này thì khuôn mặt xinh đẹp hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Người này, càng ngày càng không ra gì, cũng không phân biệt tình huống gì cả. Nói chuyện cứ huỵch toẹt cả ra. May mắn là trong sân không có ai khác, bằng không thì chắc chui xuống đất rồi.

Ngay tại cửa nhà mình, Chu Ngọc Hà cũng không dám nói lung tung, xoay người bước vào cửa.

Lưu Vĩ Hồng bước vào theo, quan sát dáng người thon thả của Chu Ngọc Hà. Chu Ngọc Hà cũng biết ánh mắt của hắn đang dán trên người mình, trong đầu cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng không kém phần ngọt ngào.

Trước kia, hai người bọn họ là bạn bè, Lưu Vĩ Hồng không có bộ dạng như thế này, bất kể ánh mắt cũng đều có quy cũ. Hiện tại, mọi thứ đều đã thay đổi. Chu Ngọc Hà có thể đọc được trong mắt Lưu Vĩ Hồng một tình yêu nồng đậm.

Vừa bước vào cửa, Lưu Vĩ Hồng lập tức thu ánh mắt yêu thương của mình lại, trở lại khí độ của một Chủ tịch thị xã.

Chu Kiến Quốc ngồi ở ghế sofa, chuẩn bị xem thời sự của tỉnh Sở Nam, vừa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng bước vào thì liền cười ha hả, chào hỏi, ra hiệu Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống.

Lưu Vĩ Hồng cười bước qua, ngồi bên cạnh Chu Kiến Quốc, xem TV cùng với ông.

Chu Ngọc Hà pha cho Lưu Vĩ Hồng một tách trà nóng, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng không ngừng hút thuốc lá thì không kìm nổi trừng mắt nhìn hắn. Cô hiện tại cũng không thể nào phản đối Lưu Vĩ Hồng hút thuốc nhưng có thể giảm bớt một chút cũng được.

Đem cổ họng của mình biến thành ống khói thì có gì là tốt.

Chủ tịch thị xã Lưu ngượng ngùng, liền ngưng việc hút thuốc lại.

Chu Ngọc Hà lúc này mới thản nhiên cười, đi vào trong bếp phụ mẹ làm cơm. Nhưng chưa được bao lâu thì đã bị cô Vu đuổi ra ngoài vì ở trong bếp chỉ tổ vướng tay vướng chân mà thôi. Đồ ăn trên cơ bản đã được chuẩn bị xong, không cần phụ gì cả.

Chỉ có điều Chu Ngọc Hà vừa mới đi vào phòng bếp một lát, khi trở ra thì Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc đã hút xong hết một điếu. Chu Ngọc Hà tức giận trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng.

- Nghị Quân, lúc này nghỉ trong bao lâu?

Nhìn ánh mắt của Chu Ngọc Hà, Chủ tịch thị xã Lưu làm như không thấy, lại hỏi Chu Nghị Quân.

Chu Nghị Quân cũng đang ngồi một bên tiếp chuyện, nghe vậy vội vàng nói:- Mười ngày trước, bên phía bộ đội đã có một cuộc diễn tập đối kháng quy mô nhỏ, em đã vượt qua được.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Mới tốt nghiệp mà có thể vượt qua được diễn tập đối kháng, vận khí quả là không tồi.

Chu Nghị Quân liền cười ha hả, cảm thấy lời này của Chủ tịch thị xã Lưu quả là có lễ. Vừa mới gia nhập bộ đội, có thể áp dụng được bốn năm học của mình quả là rất tốt.

Chu Kiến Quốc nói:- Vĩ Hồng, Ngô Hỉ Trung của công ty Thiên Bình đã có tin tức. Bọn họ đã trình báo cáo và Quốc vụ viện đã phê, đồng ý cho công ty Thiên Bình và địa khu Hạo Dương chúng ta hợp tác, thành lập một công ty khai thác mỏ mới, gọi là Công ty TNHH Khai thác mỏ Sở Thiên. Hai ngày nữa, tôi sẽ đi Hà Đông, cùng bọn họ ký hợp đồng chính thức.

Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:- Không phải là đến chỗ chúng ta ký hợp đồng sao?

- Tổng giám đốc Ngô nói, đến nơi của bọn họ ký trước một lần, rồi sau đó đến đây ký một lần. Tôi nghĩ rằng ông ta muốn đem động tĩnh này làm lớn lên một chút thì mới có lợi.

Lưu Vĩ Hồng liền cười:- Hiện tại tất cả mọi người đang bắt đầu học cách đầu cơ. Cũng đúng, chỉ cần việc này có thể chứng thực thì tốt rồi. Chúng ta có rất nhiều công việc có thể mở rộng.

- Đúng vậy, đám người bên Tổng giám đốc Ngô dự toán, công ty mới sẽ đăng ký tài chính một trăm triệu, còn thực tế đầu tư thì khả năng không dừng ở đó. Hạo Dương của chúng ta chiếm 40% cổ phần. Thế nào, cậu tính toán lấy bao nhiêu tiền?

Chu Kiến Quốc cười ha hả, tâm trạng thật tốt.

Vừa mới đến đảm nhiệm, đã có thể làm một hạng mục trên trăm triệu. Hơn nữa, lại mở rộng trên toàn bộ địa khu, Chu Kiến Quốc tất nhiên cao hứng. Đây là một chiến tích của ông ta. Chuyện này, Tào Chấn Khởi và những lãnh đạo địa ủy khác đều toàn lực ủng hộ.

Không ủng hộ thì không được.

Sách lược Lưu Vĩ Hồng định ra trước kia đã dần dần có hiệu quả.

- Chủ tịch địa khu, địa khu và thị xã ngang nhau, chia ra hai chục triệu, chiếm 20% cổ phần, thế nào?

Chu Kiến Quốc cười nói:- Bên Lâm Khánh, Tiểu Đặng cũng đang có chút ý tưởng.

Lưu Vĩ Hồng lấy làm lạ hỏi:- Bí thư Đặng cũng muốn có một chén canh?

- Tiểu Đặng người này, cậu cũng biết rồi, chuyện mà có lợi, khẳng định là muốn cướp. Nếu toàn bộ địa khu bỏ vốn thì anh ta cũng không tính. Nhưng thị xã Hạo Dương chiếm một cỗ thì anh ta liền động tâm tư, muốn phân một chén canh.

Chu Kiến Quốc vừa nói vừa lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười.

Đặng Trọng Hòa không thể nghi ngờ là bên trong năm Bí thư Huyện ủy thì duy nhất chỉ có mình y là thân cận với Chu Kiến Quốc, coi như là nhân mã dòng chính. Hiện giờ y muốn xâm nhập vào, Chu Kiến Quốc dĩ nhiên là phải suy xét.

Lưu Vĩ Hồng từ huyện Lâm Khánh ra, cũng không phản đối Đặng Trọng Hòa chiếm một chén canh nên hỏi:- Bên kia của ông ta có thể xuất ra bao nhiêu tài chính? Tài chính của Lâm Khánh lúc này chưa được dư dả. Ngân hàng cho vay sao?

- Chuyện này tôi không quản. Còn về tiền nong thì chính anh ta phải nghĩ ra biện pháp. Anh ta yêu cầu cũng không nhiều, chỉ khoảng 1/5 cổ phần thôi. Thế nào, bên cậu chia hay bên tôi chia?

Lưu Vĩ Hồng nói:- Đương nhiên là để tôi chia. Chúng ta còn phải nói đến quy cũ nữa. Thị xã chiếm được cổ phần, tổng cũng không thể so với địa khu. Vốn tôi dự tính Ngân hàng Xây dựng địa khu cho vay ba mươi triệu, toàn bộ sẽ dồn hết vào công ty khai thác mỏ. Hiện tại, thì không dùng nhiều đến vậy, tôi nghĩ hay là đem đầu tư vào một phương diện khác. Dù sao thì việc dùng tiền địa phương rất là hiếm.

Chu Kiến Quốc cười ha hả nói:- Tốt lắm, cứ như vậy đi!

Lưu Vĩ Hồng luôn nghĩ đến những mục đích lớn lao cả.

Lúc này, cô Vu liền bưng thức ăn ra, cười hì hì nói:- Vĩ Hồng đến rồi à? Vậy thì dùng cơm luôn nhé.

Chu Ngọc Hà và Chu Nghị Quân liền bước lên phía trước đỡ một tay, mọi người cười ha hả ngồi xuống bàn ăn.

Cô Vu làm thức ăn không nhiều lắm. Phần ăn theo tiêu chuẩn cán bộ, bốn món ăn cộng với một món canh. Con trai, con gái đều đã trở về, lại còn mời Lưu Vĩ Hồng nên cô Vu phải chế biến thêm chút nữa.

Chu Kiến Quốc đề nghị uống thêm chút rượu.

- Vĩ Hồng, cái vụ Tôn Hoành đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đang ăn cơm, cô Vu đột nhiên hỏi.

Lần này Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cô Vu lại hỏi chuyện của Tôn Hoành? Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng thì cô Vu rất ít khi hỏi đến chuyện này.

Thấy Lưu Vĩ Hồng có vẻ khó hiểu, cô Vu lập tức giải thích nói:- Là như thế này, vợ của Bí thư Tào, Phó Cục trưởng Quách hôm nay đến nhà cô để nói chuyện, có nhắc đến chuyện của Tôn Hoành, nhìn qua thì hình như rất là lo lắng.

Quách Lệ Ngọc là Phó cục trưởng cục Thuế Vụ của địa khu.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười nói.

Xem ra thì Quách Lệ Hồng không cam tâm khuất phục Lưu Vĩ Hồng, còn tính toán thông qua Chu Kiến Quốc để thực hiện áp lực với hắn. Tiếp cận vợ của Chu Kiến Quốc là một kế sách hay.

Chu Kiến Quốc liền trừng mắt, không hài lòng nói:- Việc này, em không cần phải xen vào. Cháu của cô ta là người có lỗi mà.

Cô Vu nói:- Em không tính xen vào, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Em cũng chưa đồng ý cái gì mà.

Lại nói tiếp, ở nhà Chu Kiến Quốc rất có uy quyền. Cho nên cô Vu cũng không già mồm cãi lại ông ấy. Hơn nữa, cô Vu cũng biết chuyện này không đơn giản, nên vẫn chưa đồng ý với Quách Lệ Ngọc điều gì.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Cô Vu, không có gì đâu. Cục trưởng Quách cũng quan tâm đến cháu của cô ấy thôi. Nếu lần tới mà cô ấy có nói với cô chuyện này, cô nói cho cô ấy biết, cục Công an thị xã sẽ nhanh chóng thả Tôn Hoành thôi. Nhưng bây giờ thì chưa được, phải tạm nhốt ít ngày đã.

Cô Vu liền hiểu ra nên gật đầu.

Chu Kiến Quốc nhíu mày nói:- Thực thả nó sao?

Lưu Vĩ Hồng cười:- Thả, tuy nhiên đối với bọn họ cũng chưa chắc là chuyện tốt. Nhìn kỹ rồi hãy nói.

Chu Kiến Quốc nghi hoặc nhìn Lưu Vĩ Hồng, cảm thấy hình như Lưu Vĩ Hồng đã có sự tính toán trước nên cũng không hỏi nhiều. Những chuyện như vậy thì Lưu Vĩ Hồng cũng không hồ đồ.

Điểm này, Chu Kiến Quốc trong lòng rất hiểu rõ.

Bạn đang đọc Quan Gia của Hãm Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.