Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp tác hay cúi đầu xưng thần?

Phiên bản Dịch · 2466 chữ

Chương 634: Hợp tác hay cúi đầu xưng thần?

- Tiểu Hướng, Chủ tịch thị xã Lưu có đây không?

Quách Lệ Hồng cưỡng chế lửa giận trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu hòa hoãn hỏi, nhưng thần thái vẫn không thể dấu hết

Sự thay đổi trên thần thái, Hướng Vân biết rõ trong lòng. Xem ra Quách Lệ Hồng thật sự không có cách, khắp nơi đều thất bại, đành phải tới chỗ Chủ tịch thị xã Lưu thử vận may

- Chủ tịch Quách, Chủ tịch thị xã Lưu ở đây

Hướng Vân như trước mặt mang mỉm cười, hòa khí nói

- Vậy phiền cậu thông báo, tôi có chút việc muốn bàn với Chủ tịch thị xã Lưu

Quách Lệ Hồng có gắng duy trì sự rụt rè của mình, giả bộ rất có phong độ, nho nhã nói

- Được, mời Chủ tịch Quách chờ một chút.

Hướng Vân rất nhanh thông báo cho Quách Lệ Hồng, sau đó mời bà vào văn phòng Chủ tịch thị xã

- Chủ tịch thị xã Lưu, xin chào. Từ Bắc Kinh trở về rồi sao?

Đi vào văn phòng, Quách Lệ Hồng chủ động chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, trên mặt tươi cười. Cho dù trong lòng bà hận Lưu Vĩ Hồng tới mức ngứa cả răng, nhưng cũng không thể không suy xét mục đích lần này bà đến đây. Mặc kệ nói thế nào, Lưu Vĩ Hồng là Chủ tịch thị xã, hẳn là có chút trí tuệ chính trị chăng? Không thể giống như hai tên ngốc Long Vũ Hiên, Hạ Hàn, cổ cứng hơn cây trượng

- Xin chào, Chủ tịch Quách!

Lần này, Lưu Vĩ Hồng cũng khá khách khí, từ sau bàn làm việc đi ra, bắt tay với Quách Lệ Hồng, hàn huyên vài câu, mời Quách Lệ Hồng ngồi trên sô pha

Hướng Vân dâng trà lên

- Chủ tịch thị xã Lưu, nghe nói lần này cậu trở về Bắc Kinh lấy được ít tài chính rồi?

Quách Lệ Hồng cười hỏi. Đây thuộc loại không có gì nói kiếm chuyện để nói, cũng không thể vừa tới thì giống như không chờ được mà nói về chuyện của Tôn Hoành với Lưu Vĩ Hồng, vậy cũng quá gấp gáp, rất dễ dàng bị Lưu Vĩ Hồng nắm mũi đi.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:- Lần này trở về Bắc Kinh, cũng không đi lấy tài chính. Trước mắt mấy hạng mục ở thị xã, tài chính căn bản cũng chứng thực rồi. Tiếp theo chính là xây dựng cho tốt. Kinh tế muốn phát triển, chủ yếu vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân, luôn giơ tay với cấp trên cũng không phải là cách

- Đúng vậy đúng vậy tất cả mọi người nói Chủ tịch thị xã Lưu là một vị Chủ tịch thị xã hiểu biết xây dựng kinh tế nhất trong lịch sử của Hạo Dương chúng ta. Xem ra Hạo Dương dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch thị xã Lưu, rất mau có thể phát triển lớn mạnh rồi

Quách Lệ Hồng tươi cười, phá lệ nịnh hót Lưu Vĩ Hồng vài câu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Chủ tịch Quách quá khen. Chủ yếu vẫn là lãnh đạo anh minh của thị ủy, bên chính phủ, là chấp hành quyết sách thị ủy

Đây là giọng quan tiêu chuẩn. Quách Lệ Hồng cũng sẽ không vô duyên vô cớ ân cần với Chủ tịch thị xã Lưu. Những nhược điểm ngoài miệng Lưu Vĩ Hồng không tính khiến người ta bắt lấy

- Chủ tịch thị xã Lưu rất khiêm tốn. Xây dựng kinh tế, chủ yếu vẫn là chính phủ chủ quản mà

Thấy Lưu Vĩ Hồng cẩn thận, một chút cũng không “mắc mưu”, Quách Lệ Hồng trong lòng có một tầng ám ảnh. Chuyện của Tôn Hoành, nếu Tào Chấn Khởi không muốn tỏ thái độ thì Lưu Vĩ Hồng chính là hi vọng cuối cùng của bà. Lúc này hệ thống chính trị pháp luật ở Hạo Dương, sức ảnh hưởng của Lưu Vĩ Hồng rất lớn, cho dù là bí thư thị ủy Tống Hiểu Vệ, bình thường cũng không thể nhúng tay vào được

- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi hôm nay lại đây là đến cầu viện cậu…Ôi, đứa con Tôn Hoành của tôi, đều trách tôi không có dạy dỗ nó thật tốt, nuông chiều nó hư hỏng, bị những người không đứng đắn trên xã hội dạy hư…

Hàn huyên vài câu, thấy Lưu Vĩ Hồng trước sau vẫn nói nhăng nói cuội, Quách Lệ Hồng đành phải tự mình mở miệng, thái độ hơi thấp. Nhớ lại trước đó không lâu, bà còn ở trong văn phòng của Lưu Vĩ Hồng nói một câu cứng rắn “chờ xem”, bây giờ cuối cùng cũng biết tình hình không đúng rồi

Lưu Vĩ Hồng trên mặt tươi cười dần dần nhạt đi, nói:- Chủ tịch Quách, giáo dục con quả thật là chuyện rất quan trọng

Quách Lệ Hồng luôn miệng nói Tôn Hoành bị người ta dạy hư, phỏng chừng không phải bà không hiểu tình hình, chỉ là sách lược nói chuyện mà thôi. Cũng không thể nói con trai tôi là tên khốn khiếp, xin Chủ tịch thị xã Lưu cậu nể mặt tôi, tha cho nó một lần!

- Đúng vậy đúng vậy, chủ yếu là hai vợ chồng chúng tôi đều khá bận, cậu cũng biết, lão Tôn là phụ trách kỹ thuật của nhà máy, nhiều lúc đều ở lại trong xưởng, không ở nhà. Tôi công tác cũng hơi nhiều, thời gian để trên người đứa con thì ít. Tôn Hoành trước kia ở trường cũng rất nghe lời, sau khi tiếp xúc xã hội, kết bạn không cẩn thận, qua lại với mấy tên không đàng hoàng ngoài xã hội. Nó lại trẻ tuổi, rất dễ bị người ta dạy hư. Những người đó đánh chủ ý lên chiêu bài của nó, làm chuyện xấu thì toàn bộ đẩy lên đầu nó. Ôi, đứa con này chính là quá đơn thuần…

Thấy Lưu Vĩ Hồng giọng điệu còn khá bình thản, không giống như bộ dáng từ chối, Quách Lệ Hồng tinh thần liền rung lên, dường như nhìn thấy hi vọng

Lưu Vĩ Hồng trước đó không lâu cứng rắn lấy đi chức vụ của Thái Tuyết Phong, đã thu hoạch toàn thắng rồi, quyền uy ở thị xã lập tức tạo dựng lên, lúc này, nên dùng một chút thủ đoạn dụ dỗ Quách Lệ Hồng bà chăng?

Lưu Vĩ Hồng hơi hơi vuốt cằm, cũng không nói lời nào.

Quách Lệ Hồng lại vội vàng nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, bản thân Tôn Hoành, quả thật cũng đã làm những chuyện không tốt lắm, chuyện này, tôi biết. Đứa con này là nên chịu chút giáo huấn. Cậu xem, đã bị cục công an bắt vào đó hơn một tháng rồi, tôi nghe đồng chí của cục công an nói, bây giờ nó cũng rất hối hận, từ sáng tới tối rơi nước mắt trong trại tạm giam, hối hận trước kia không nên kết giao những người bạn đó. Chủ tịch thị xã Lưu, dù sao nó cũng là đứa trẻ, không hiểu chuyện lắm. Giáo huấn lần này sâu sắc như vậy, tin rằng nó nhất định nhớ kỹ, sau này đảm bảo sẽ không qua lại với mấy tên lưu manh không đàng hoàng, yên tâm đi làm…

Lưu Vĩ Hồng như trước chỉ khẽ gật đầu, vẫn không nói gì. Bộ dáng của hắn, Quách Lệ Hồng trong lòng cũng thiếu lòng tin…

Nhóc con, rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm sao, cũng phải cho câu nói thẳng thắn chứ!

Có điều kiện gì, nói ra đi, dễ thương lượng nguồn

- Chủ tịch thị xã Lưu, cậu xem, bởi vì chuyện của Tôn Hoành, làm cho tôi và lão Tôn bây giờ không có tâm tư đi làm rồi, rất nhiều công tác đều gác lại ở đó, không có tâm trí xử lý. Trước đó không lâu bí thư Tống thương lượng với tôi về điều chỉnh cán bộ của Hội liên hiệp Phụ nữ và Công Đoàn, tôi cũng không có tâm trí…Ôi, tiếp tục như vậy, thật sự không phải là cách, tôi cũng không biết nên làm thế nào…

Quách Lệ Hồng thấy Lưu Vĩ Hồng luôn không hé răng, không khỏi cắn chặt răng, còn nói thêm.

Một chút ý cười từ khóe miệng của Lưu Vĩ Hồng xẹt qua.

Quách Lệ Hồng cuối cùng muốn lấy ra thứ thiết thật rồi. Đơn giản đến nhà một chuyến, than khổ với Chủ tịch thị xã Lưu thì muốn cứu Tôn Hoành ra, cũng không dễ dàng như vậy. Trên thế giới này, sẽ không có chuyện tiện nghi như vậy

- Chủ tịch Quách, tâm tình của cô và kỹ sư trưởng Tôn, tôi hoàn toàn có thể hiểu. Tuy rằng tôi tạm thời còn chưa có con, nhưng quan tâm của cha mẹ đối với con, đâu đâu cũng vậy

Rốt cục, Chủ tịch thị xã Lưu đã mở miệng, chậm rãi nói.

- Đúng vậy đúng vậy, đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ…

Quách Lệ Hồng mừng rỡ, liên tục gật đầu phụ họa.

- Tuy nhiên, tôi nghe đồng chí cục Công an phản ánh, tình hình của Tôn Hoành khá phức tạp, nhất là tổng công ty xây dựng Hoành Đại của cậu ta, hai năm nay ở Hạo Dương nhận thầu rất nhiều công trình, đều có qua lại với mấy đơn vị lớn nhỏ ở trong thị xã. Tình hình này phải điều tra rõ ràng, không phải đơn giản như vậy. Bí thư Long Vũ Hiên và cục Công an thị xã, đang chuẩn bị làm một hành động lớn, toàn diện chỉnh đốn trị an xã hội của Hạo Dương. Chỉ sợ tạm thời cũng không đủ nhân sự để tăng nhanh điều tra vụ án của Tôn Hoành, về phương diện thời gian kết án, cũng sẽ dời lại sau một chút. Chủ tịch Quách, cơ quan công an độc lập phá án, không chịu bên ngoài quấy nhiễu, đây là văn kiện quy định, có những chuyện không thể nóng vội

Lưu Vĩ Hồng vẫn nói không vội vàng không hấp tấp

Quách Lệ Hồng trong lòng lại bất ổn. Nhóc con này không ngờ ở trước mặt bà xốc lại giọng quan. Tuy nhiên cẩn thận cân nhắc một chút, lời nói của Lưu Vĩ Hồng, thật đúng là không phải giở giọng đơn giản như vậy. Có vẻ tiết lộ một chút tin tức khá quan trọng, Quách Lệ Hồng phải suy xét thật tốt

- Chủ tịch thị xã Lưu, cậu muốn nói, vấn đề của Tôn Hoành rất nghiêm trọng?

Một hồi, Quách Lệ Hồng thử thăm dò hỏi

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Vấn đề của Tôn Hoành có phải rất nghiêm trọng hay không, trước mắt tôi cũng không thể chắc chắn. Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, cơ quan công an muốn kiên trì độc lập phá án, không chịu bên ngoài ảnh hưởng. Trước mắt Tôn Hoành rốt cuộc đã phạm những sai lầm gì, tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe đồng chí Hạ Hàn báo cáo đơn giản. Nhưng, đồng chí Hạ Hàn nói, Tôn Hoành quả thật liên quan khá nhiều vụ án, đánh nhau ẩu đả, vấn đề kinh tế của công ty Hoành Đại, còn có số ít hình như là vấn đề tác phong, khá phức tạp… Đồng chí của cục công an, muốn điều tra rõ ràng, coi là vụ án điển hình để xử lý

Quách Lệ Hồng sắc mặt lập tức liền thay đổi, trở nên khá phẫn nộ, lại xen lẫn hoảng sợ

Nói như vậy, Lưu Vĩ Hồng thật sự định hạ độc thủ, muốn xử lý triệt để Tôn Hoành? Theo cách nói của Lưu Vĩ Hồng, nếu mấy vấn đề này đều chứng thực rồi, Tôn Hoành không chết cũng phải bị phán một hai chục năm!

Đối với ánh mắt phẫn nộ của Quách Lệ Hồng, Lưu Vĩ Hồng làm như không thấy, nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm, thần thái bình tĩnh dị thường.

Bất kể như thế nào, hiện tại quyền chủ động ở trong tay tôi. Quách Lệ Hồng bà muốn vì con trai tranh thủ chút “chính sách khoan hồng”, vậy thì phải hạ thấp thái độ, lấy ra chút gì đó. Thật sự muốn cứng rắn đến cùng, vậy thì tùy bà!

Quách Lệ Hồng sắc mặt biến đổi không định, chừng 10 phút, cuối cùng mới cưỡng ép kiềm chế xuống, miễn cưỡng biểu hiện nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hạ giọng nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, thật sự không có đường thương lượng sao? Chỉ cần… Chỉ cần lần này cậu giơ cao đánh khẽ, , sau này tôi nhất định toàn lực ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thị xã

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:- Chủ tịch Quách hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có ý áp chế cô

Chuyện này, mấu chốt còn tại bản thân Tôn Hoành. Cơ quan công an có quy định, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự từ nghiêm khắc xử lý, lập công được thưởng. Tôi kiến nghị Chủ tịch Quách tốt nhất là làm công tác tư tưởng cho Tôn Hoành đi, khiến cậu ta nhìn rõ tình thế, đừng mù quáng nói nghĩa khí gì đó. Chỉ cần cậu ấy phối hợp đàng hoàng với cơ quan công an điều tra, nói rõ vấn đề của mình, là có thể tranh thủ xử lý khoan hồng. Đương nhiên, nếu có thể tố giác, vậy chính là biểu hiện lập công, cơ quan chính pháp cũng sẽ suy xét, có phải nên giảm bớt thậm chí miễn trừ xử phạt cậu ấy hay không. Những chính sách này, tôi tin rằng Chủ tịch Quách cũng rất rõ ràng

Quách Lệ Hồng nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, trên mặt biểu hiện biến đổi bất định, thật lâu sau, mới cắn răng gật gật đầu.

Lưu Vĩ Hồng không phải muốn bà một câu tỏ thái độ nhẹ nhàng, cũng không định “hợp tác” với bà, ý của Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, Quách Lệ Hồng bà không có tư cách nói điều kiện với tôi, chỉ có một con đường có thể đi chính là cúi đầu xưng thần!

Bạn đang đọc Quan Gia của Hãm Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.