Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 1241 chữ

Cao Vũ được đưa đến bệnh viện Nhân Hòa, thành phố Cát Thủy ngay sau đó và được cấp cứu suốt cả đêm ngày hôm đó. Tất cả các thành viên của Đội đặc nhiệm đã có một đêm không ngủ khi đứng chờ trực trước cửa phòng cấp cứu.

Nguyễn Tuân - đội phó Đội đặc nhiệm, cũng là người anh em thân thiết nhiều năm của Cao Vũ cùng các đồng đội khác, họ dằn vặt, tự trách mình vì nếu như họ xử lý những tên cướp nhanh chóng, có lẽ như tính mạng của người đội trưởng có thể đã không nguy hiểm như thế này.

“Hiện tại nạn nhân đang cần bổ sung nhóm máu O, ngân hàng máu của bệnh viện đang không đủ để cung cấp cho bệnh nhân.”

Cấp trên của Cao Vũ, sếp Nguyễn - chỉ huy trưởng Đội đặc nhiệm thành phố Cát Thủy bước đến cửa phòng cấp cùng cùng bác sĩ viện trưởng bệnh viện Nhân Hòa. Nhanh chóng Nguyễn Tuân cùng các đồng đội xung phong hiến máu cho Cao Vũ với hi vọng những giọt máu của mình sẽ cứu sống người đội trưởng của mình.

“Tất cả hãy đi theo cô y tá kia để tiến hành xét nghiệm máu trước khi truyền máu cho Cao Vũ.”

Tất cả nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại sếp Nguyễn ở lại đó trước cửa phòng cấp cứu. Ông cầu mong những điều tốt nhất sẽ đến với Cao Vũ với gương mặt đầy sự lo lắng và hoang mang hiện lên trên những vết nhăn trên gương mặt của người đàn ông đã ngoài 60.

“Dạ, chú cho cháu hỏi, đội trưởng Cao đang cấp cứu ở đây đúng không ạ?”

Sếp Nguyễn bị giật mình bởi giọng nói của một cô gái trẻ xuất hiện bên cạnh mình, cô mặc một chiếc áo blouse trắng, đeo bảng tên của bệnh viện Nhân Hòa. Ngước lên nhìn cô gái ấy, sếp Nguyễn có chút kinh ngạc về người đang xuất hiện trước mặt mình.

“Nhã Trúc, sao cháu lại ở đây? Ngồi xuống đi cháu.”

Với ánh mắt, cử chỉ của sếp Nguyễn, dường như cả hai đã quen nhau từ trước và cũng đã lâu rồi cả hai chưa gặp lại nhau. Nhã Trúc ngồi xuống bên cạnh sếp Nguyễn, ánh mắt cô không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, hai tay cô run lên vì lo lắng cho tính mạng của Cao Vũ ngay lúc này.

“Dạ, cháu vừa nhậm chức ở bệnh viện Nhân Hòa chiều nay. Nạn nhân được Cao Vũ và đội đặc nhiệm giải cứu là mẹ của cháu.”

“Sao lại trùng hợp như vậy, người đó là chị Thảo hay sao?”

“Da, vừa nhận được cuộc điện thoại của dì Tâm, cháu vừa xuống máy bay là chạy ngay đến hiện trường.”

“Vậy sao cháu biết thằng Vũ đang được cấp cứu ở đây?”

Nhã Trúc chỉ im lặng, không nói gì, hai bàn tay của cô nắm chặt lại. Trong đầu cô bây giờ chẳng hiểu vì sao lại nghĩ đến những kỉ niệm trước đây cùng với Cao Vũ khi còn cùng nhau ngồi trên ghế nhà trường.

Nhưng tại sao trong khoảnh khắc này, những kỉ niệm với Cao Vũ đó lại xuất hiện trong đầu Nhã Trúc hay liệu rằng đã có chuyện gì đó đã xảy ra với Cao Vũ bên trong căn phòng cấp cứu kia.

“Nhã Trúc, cô còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây hay sao?”

Lúc này, từ cuối hành lang, giọng nói của một người phụ nữ khác lại vang lên khiến cho cả Nhã Trúc và sếp Nguyễn đều giật mình. Người phụ nữ ấy với một thái độ giận dữ và đầy rẫy sự hận thù hướng thẳng về phía Nhã Trúc đang ngẩn ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Lâm Thùy, tại sao lại là cháu?” - sếp Nguyễn dường như cũng biết cô gái này.

“Cháu vừa kết thúc ca mổ, nghe Tuân nói Cao Vũ đang phẫu thuật ở đây nên cháu chạy sang đây.”

Cô gái ấy là Lâm Thùy, bạn học đại học cùng với Cao Vũ và Nhã Trúc, bây giờ cô cũng là bác sĩ của bệnh viện Nhân Hòa và trùng hợp thay, cô và Nhã Trúc sau này sẽ trở thành đồng nghiệp trong cùng một khoa với nhau.

“Cô đã đi rồi, rời khỏi Cao Vũ rồi, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây? Nếu như ngày hôm nay, không vì lo cho mẹ của cô, thì Cao Vũ có phải gặp nguy hiểm như vậy hay không?”

Nếu đây không phải là bệnh viện và người nằm trong kia không phải là Cao Vũ thì Lâm Thùy đã lớn tiếng hét vào mặt Nhã Trúc với sự tức giận khi vừa trông thấy Nhã Trúc xuất hiện ở trước phòng cấp cứu.

“Lâm Thùy, cháu bình tĩnh đi. Chuyện không liên quan gì đến Nhã Trúc. Không chỉ có Cao Vũ, tất cả mọi người đều phán đoán sai sức công phá của quả bom ấy.” - sếp Nguyễn vừa giải thích, vừa cố gắng trấn an Lâm Thùy.

“Cô thật là xúi quẩy, chỉ khi nào cô rời khỏi cuộc đời của Cao Vũ thì anh ấy mới có thể có được những ngày tháng tốt đẹp mà thôi.”

Lâm Thùy ngồi xuống ghế, nét mặt giận dữ nay đã trở nên hoang mang và lo lắng, cô vừa nói vừa nấc nghẹn lên. Sếp Nguyễn thấy vậy, biết rõ Lâm Thùy đã “ghi hận” trong lòng về Nhã Trúc nhiều năm nay, khi nghe thấy điều đó cũng chỉ biết an ủi cô bác sĩ trẻ tuổi ấy mà thôi.

Nhã Trúc bị những lời công kích ấy làm cho chết lặng. Cô không hiểu tại sao Lâm Thùy lại nói những lời nặng nề như vậy hướng về phía cô ngay sau khi cô vừa trở về sau khi kết thúc học phần thạc sĩ của mình ở nước ngoài.

Bản thân Nhã Trúc dường như cũng đã hình dung được rằng, đằng sau chuyến đi ấy của mình, suốt nhiều năm qua, Cao Vũ, Lâm Thùy và chính bản thân cô đã có những biến động xảy ra mà chính cô cũng chẳng biết, chẳng hay.

“Nhã Trúc, cháu cũng ngồi xuống đi, Cao Vũ sẽ không sao đâu. Hai đứa bình tĩnh đi, bây giờ điều chúng ta lo lắng là tình trạng của Cao Vũ bên trong kia.”

5 tiếng cấp cứu đã trôi qua, với những người bên ngoài cánh cửa phòng cấp cứu mà nói thì có lẽ rằng đây là 5 tiếng dài nhất mà họ đã từng trải qua. Lo lắng, hoang mang, bồn chồn đều là những thứ cảm xúc hiện hữu bây giờ.

Nhưng đối với Nhã Trúc mà nói, cô không ngờ rằng, ngày gặp lại Cao Vũ, gặp lại bạn học cũ Lâm Thùy và sếp Nguyễn mà nói lại cho cô nhiều cảm xúc đến như vậy. Nhã Trúc ngồi đó, hai tay nắm chặt lại đầy lo lắng. Như sếp Nguyễn cũng đã nói, bây giờ ai đúng ai sai gì đều không quan trọng bằng Cao Vũ.

Và điều gì đã xảy ra trong quá khứ? Quá khứ cách đây 6 năm trong cái ngày tháng 6 đó.

Bạn đang đọc Nơi Tình Yêu Trở Về sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.