Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 1416 chữ

Và cũng trong lúc này, tại sân bay của thành phố. Như thường lệ, sân bay vẫn tấp nập kẻ đến người đi, nhưng lẩn vào bên trong đám đông đó, một ánh mắt có phần hốt hoảng và lo lắng, ánh mắt ấy như dán chặt vào màn hình điện thoại còn chân thì cuống cuồng lao nhanh về phía cửa sân bay.

“Dì Tâm, tình hình mẹ con sao rồi? Con vừa xuống sân bay, con sẽ đến đó ngay.”

Vừa cúp điện thoại, cô gái vội vã bước lên chiếc xe oto màu đen sang trọng rồi biến mất giữa hàng xe đông đúc, chen chúc nhau rời khỏi sân bay.

Thiên Trúc - cô gái hối hả ở sân bay lúc nãy, cũng chính là cô gái thích màu đỏ trong cuộc đối thoại giữa Cao Vũ và người phụ nữ bị bắt làm con tin ở toà nhà Phương Liên Hoa kia.

Ngồi bên trong xe, không khí lúc này càng trở nên ngột ngạt hơn giữa cái nóng như cháy da cháy thịt của thành phố Hoa Liên vào mùa hè. Chiếc xe bon bon lao vun vút trên những cung đường đông xe cộ qua lại, hướng về tòa nhà Phương Liên Hoa.

Vừa đến nơi, xung quanh tòa nhà bây giờ vẫn còn được phong tỏa bởi lực lượng chức năng và chẳng thể ai có thể tiếp cận hiện trường một cách dễ dàng. Những người hiếu kì ngày một nhiều, họ hướng tầm mắt của mình về hướng ngân hàng bên trong tòa nhà Phương Liên Hoa. Chen lấn, xô đẩy, ai cũng muốn có được tầm nhìn tốt nhất để theo dõi những gì diễn ra bên trong khiến cho mọi nỗ lực của Thiên Trúc để vào bên trong tìm mẹ và dì của mình đều vô vọng.

“Trúc, dì ở đây, dì ở đây.”

Lẩn bên trong đám đông đang chen lấn xô đẩy nhau ấy, có tiếng gọi Thiên Trúc, tiếng gọi ấy phát ra từ phía chiếc xe cấp cứu đang sẵn sàng cứu hộ khi được lệnh, tiếng gọi ấy yếu ớt nhưng cũng đủ khiến Thiên Trúc phải chú ý đến.

“Dì, mẹ con như thế nào rồi? Dì không sao chứ?”

Thiên Trúc vừa trông thấy người dì của mình đang được các nhân viên y tế cấp cứu thì suýt òa khóc. Dì Tâm không bị chấn thương gì quá nghiêm trọng, chỉ bị xây xước nhẹ và vùng cổ tay có hơi thâm vì bị bọn cướp trói tay trước đó.

“Dì không sao. Mẹ con đang ở bên trong đó, chắc là sẽ ra sớm thôi.”

Dì Tâm nhìn được sự lo lắng trên khuôn mặt của Thiên Trúc nên liền trấn an người cháu của mình, không thể để cho cô biết rằng đang có quả bom được bọn cướp gắn lên người của mẹ mình được. Nếu như để Thiên Trúc biết được điều đó, với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ tìm mọi cách xông vào bên trong.

“Nhưng tại sao chỉ có mỗi dì ở đây, mẹ con đâu rồi?”

“À, cảnh sát đang lấy lời khai của mẹ con, chắc nhanh thôi, mẹ con sẽ được ra ngoài.”

Dì Tâm lúc này có chút ấp úng trước những câu hỏi có phần dồn dập cũng như ánh mắt lo lắng, liếc nhìn về tòa nhà Phương Liên Hòa của Thiên Trúc. Và đúng lúc này, đám đông bắt đầu xôn xao hướng sự chú ý về phía tòa nhà.

“Có bom, có bom. Mọi người mau rời khỏi hiện trường.”

Loa phát thanh của cảnh sát vang lên ở tứ phía, báo hiệu có bom bên trong hiện trường khiến cho khung cảnh xung quanh càng thêm phần hỗn loạn. Người thì hoảng loạn, sợ hãi rời khỏi hiện trường, kẻ hiếu kì thì vẫn lăm le điện thoại trên tay hướng về tòa nhà Phương Liên Hoa để bắt được những diễn biến mới nhất bên trong tòa nhà, mặc cho sự ngăn cản của cảnh sát.

“Mau rời khỏi hiện trường.” - loa phát thanh một lần nữa vang lên.

Lúc này, dường như Thiên Trúc đã nhận ra được mẹ của mình đã liên quan đến quả bom mà cảnh sát đã thông báo. Và sự lo lắng bây giờ đã chuyển sang hoảng loạn khi cô phải đối diện với sự nguy hiểm mà mẹ cô đang trải qua bên trong đó.

“Ai? Ai là người có thẩm quyền ở đây? Tôi muốn gặp người đó, người trong đó là mẹ của tôi, tôi muốn gặp bà ấy.”

Thiên Trúc cuống cuồng gặng hỏi nhân viên y tế với tâm trạng lo lắng và đầy tuyệt vọng hiện rõ qua đôi mắt đã đỏ hoe của cô. Bên ngoài kia, cảnh sát vẫn tiếp tục phát đi thông báo giải tỏa hiện trường để đảm bảo an toàn cho công tác phá bom.

“Cao Vũ, theo chúng tôi được biết, người đang phá bom ở bên trong là đội trường đội Đặc nhiệm tên là Cao Vũ.”

“Được, được, tôi muốn gặp ông ấy.”

Biết được cái tên Cao Vũ nhưng Thiên Trúc chẳng thể nào tìm được cách nào để liên lạc được với người đó vì lúc này tất cả đều đã bị phong tỏa, không được ai ra vào hiện trường nếu như không có lệnh của Cao Vũ, thậm chí xe cảnh sát, cứu hỏa và cấp cứu cũng đã bắt đầu di chuyển ra xa hiện trường. Cả Thiên Trúc và dì Tâm cũng phải di chuyển theo sự hướng dẫn của cảnh sát.

“Con đừng cố gắng nữa, không vào được bên trong đâu. Với lại con cũng phải tin tưởng thằng Vũ sẽ cứu mẹ con chứ?”

Và trong khoảnh khắc lỡ lời ấy của dì Tâm, Thiên Trúc đã nhận ra cái tên Cao Vũ ấy là ai và cô cũng nhận ra được người bên trong ấy, người đang cố gắng giữ lấy mạng sống của mẹ mình thực sự là ai.

“Thằng Vũ? Ý của dì là anh Vũ? Không thể nào, sao anh ấy lại có thể ở đây được chứ?”

“Dì cũng không tin đó là sự thật nhưng Vũ nó đang ở bên trong đó cùng với mẹ của con.”

Dứt lời, ánh mắt Thiên Trúc lúc này tràn đầy tâm sự, cô hướng ánh mắt của mình về phía toà nhà. Lặng im đứng đó, thời khắc này, cô chỉ còn biết cầu nguyện sự may mắn đến cho hai người mà với Thiên Trúc thì là quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

“Mau đưa bà ấy ra đi.”

Tiếng hô hoán của cảnh sát đang làm nhiệm vụ khiến cho đám đông bắt đầu xôn xao, thu hút sự chú ý của Thiên Trúc. Và dường như những lời cầu nguyện ấy của cô đã được ông trời đáp lại.

Mẹ cô đã được cảnh sát đưa ra ngoài một cách an toàn, chỉ có sự hoảng loạn hiện lên trên khuôn mặt xơ xác của bà Thảo. Bước chân bà trở nên nặng trĩu, phải khó khăn lắm, các chiến sĩ cảnh sát mới có thể đưa được bà ra ngoài.

“Nhưng Cao Vũ đâu? Sao chỉ có mẹ mình bước ra từ toà nhà Phương Liên Hoa. Còn Cao Vũ đang ở đâu, phải chăng là vẫn còn bên trong hiện trường?”

Những suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Thiên Trúc khi nhận ra rằng Cao Vũ vẫn còn ở bên trong hiện trường trong khoảnh khắc mẹ cô thoát ra khỏi sự nguy hiểm.

Ban đầu, Thiên Trúc chỉ có suy nghĩ đơn giản rằng Cao Vũ đang ở bên trong hiện trường vì còn vướng bận thu dọn hiện trường nhưng vòng phong toả mỗi lúc một rộng hơn khiến cho Thiên Trúc nơm nớp lo sợ, tim cô đập mỗi lúc một mạnh hơn, mạnh đến mức loạn nhịp.

Phải chăng đã xảy ra điều gì đó bất trắc với Cao Vũ? Thứ Thiên Trúc mong muốn được trông thấy lúc này chỉ đơn giản là sự xuất hiện của Cao Vũ nhưng nó thật sự quá khó khăn với chính bản thân cô khi mà giờ đây sự nguy hiểm đang được đưa lên mức cao nhất.

Và chuyện gì đã xảy ra bên trong hiện trường của vụ cướp?

Bạn đang đọc Nơi Tình Yêu Trở Về sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.