Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22 Đông Viện (2)

Tiểu thuyết gốc · 1786 chữ

Chương 22 Đông Viện (2)

"Cũng tránh lão phu chọn nhầm phe mà thôi, lão phu làm gì cũng tốt chỉ là phút cuối đưa ra lựa chọn không tốt. Lúc ấy suy nghĩ thế nào mà giờ kết quả lại khác quá nhiều, ra ngoài ta dự đoán." Trần Lư nói ra hắn lời nói, thân ảnh vẫn bình tĩnh thả câu, nhìn không ra một cái biểu hiện gì khác.

"Chắc ngài phải hối hận lắm đi." Trần Lăng nói một chút, sở dĩ Trần Lư sẽ lâm vào kết cục này, có hắn đoán được đại khái. Nguyên do sâu xa bên trong là liên quan đến hắn.

"Nói không có là không phải, tất cả những gì lão phu làm tới giờ cũng đã bị ngươi làm dập nát." Trần Lư lắc đầu lại không có biểu hiện gì khác, giống như mọi chuyện ở trước mắt hắn không có động dung mảy may : "Ta đã chuẩn bị tinh thần, vì ta biết sớm muộn gì ngày này cũng tới."

"Ta muốn hỏi vì sao lần này ngài sẽ mất chức mà thôi." Trần Lăng sâu lắng muốn hỏi ra vấn đề, Trần Lư chưa nói, hắn đoán được đại khái. "Trần Lư trưởng lão địa vị mặc dù, ngài nhân mạch là vẫn còn đấy, mối quan hệ. Ta là không tin các mối quan hệ ngài gây dựng bấy lâu nay sẽ biến mất."

"Đấy là ngươi nghĩ thôi. Ta hiện tại đã vô lực, mọi việc đã rơi xuống. Nhân mạch hay quan hệ bất qua bọt nước, bọn họ đã từng cung kính với ta, nghe lệnh với ta sao có thể không có oán niệm chứ, bây giờ ta hạ xuống liền cơ hội cho bọn họ trở mặt mà thôi." Trần Lư thừa nhận vấn đề, sở dĩ lúc hắn trở thành trưởng lão nghĩ chưa đến ngày mình ngã xuống lúc, vấn đề này không trách người khác, tránh hắn đưa ra nhưng sai lầm quyết định. Mấy năm nay hắn kiếm về cho Trần Gia bao tiền quá cũng không bằng một cái kia vấn đề.

"Đại trưởng lão, vậy lý do thật sự ngươi bị cách chức là?." Trần Lăng có thể đoán được đại khái vẫn đề, hắn muốn trưởng lão xác nhận hắn ý tưởng, hắn muốn tận mắt thấy nó có đúng như là lý do như hắn nghĩ không.

Cần câu dung động, giữa hồ lay động, Trần Lăng có thể thấy mặt hồ sóng nước bốc lên dạt dào. Trần Lư cầm tay kéo mạnh dây câu, lực kéo tới của võ giả là siêu cao, cần câu dưới lực tác động của hắn bị kéo bật lên. Sóng nước liên can mặt hồ, sức của cá tất nhiên không chống lại được sức lực của võ giả. Làm trưởng lão trần gia, Trần Lư hay bất kỳ ai khác đều mang trong mình võ đạo, bọn họ đối bất kỳ ai đều có thể ứng phó thủ thất. Nhìn Trần Lư có vẻ già yếu, sức khỏe suy kiệt, nhưng hắn bộc phát ra lực lượng lại là không dung kinh thường.

"Còn phải hỏi, đó là đại ca ngươi đã trở thành tiêu đầu ngươi phải biết, hắn đã ảnh hưởng đến ta " Trần Lư cấp ra đáp án vẫn nằm trong suy nghĩ của Trần Lăng, quả nhiên không phải ai khác liên quan đến chuyện này, là hắn đại ca.

"Ta tất nhiên rõ, nhưng ta vẫn không hiểu ngài là động viện đại trưởng lão, quyền cao chức trọng, công việc gì liên quan đến hắn ta đại ca đâu. Trần Cảnh tiêu cục nằm ở xa, lực ảnh hưởng đến Trần gia nội bộ không phải là lớn." Trần Lăng nghi hoặc hỏi, dẫu biết là hắn đại ca ảnh hưởng chuyện này, hắn muốn biết rõ ràng chuyện này, lại tường thuật đầy đủ nhất nguyên nhân. Trần Lư trong gia ủng hộ hắn ai ai cũng biết, để một vị đại trưởng lão mất chức có quá mức dễ dàng.

"Này ngươi là không cần phải biết, chỉ biết hắn uy lực đã áp quá ta, trách hồi xưa ngươi lại quá nổi trội hơn hắn. Làm ta tưởng nhầm ngươi là một thiên tài." Trần Lư nói, động tác không thấy hắn thở dài. Hắn nói tưởng một hồi quá khứ, đúng ngày đó Trần Lăng là một thiên tài, Trần Lăng hắn 3 tuổi biết chữ, 5 tuổi đã học võ, 7 tuổi thơ văn kinh động toàn thành, 10 tuổi thi kinh đậu trạng nguyện, được khẳng định là kỳ tài, nhớ lúc đó toàn gia khen ngợi vì nhị thiếu tài năng uy vũ, có đem vì hắn gia chủ tương lai vị trí dọn chỗ, ngược lại đại ca hắn Trần Cảnh, cùng người bình thường một loại, bị các phương cô lập.

"Ngài nói hắn là." Trần Lăng lắc đầu.

"Đại ca ngươi hồi nhỏ thiên phú không có, tài năng cũng không, ai như ngươi thơ ca trù phù, lại còn có học nghệ tinh thông, đi đâu cũng đều nhìn người đoán vật hiểu biết làm người ta nghĩ ngươi tài năng đâu. Ta là một trong số đó." Trần Lư vừa nói, trong tay đã đem cá bạc dọn vào giỏ cá, từ bên cạnh một cái bình lọ, hắn đổ ra một con giun đất, mốc vào mồi câu. Cần câu được hắn hữu lực ném ra, rơi xuống mặt hồ.

"Xác thật, ta đều bị dự quá trần gia người thừa kế." Trần Lăng thừa nhận điều này, chỉ là hắn không ngờ Trần Cảnh vũ lực trong bất tri bất giác đã trở nên mạnh như thế. Trần Cảnh như từ hư không toát ra tới, ẩn nhẫn mấy chục năm bạo phát, xem như hắn tích tụ thực lực đã đầy đủ, chờ này thời cơ. Cho thấy, đại ca hắn là một kẻ tâm tư thâm trầm.

"Nhưng giờ sẽ không, ngươi đã mất quyền, từ giờ kia một khắc, đại ca ngươi có được tiêu sư tài năng, còn có hắn mời chào võ nhân thủ, thú chở năng lực, người cùng hắn đã không cùng một cái khả năng, vị trí người thừa kế của ngươi đã lung lay, triệt để mất đi, thuộc về ngươi đại ca."

"Nói ngươi không biết, Đại trưởng lão hội đang dần thất thế, những cái kia phía dưới trưởng lão đang phân chia chúng ta quyền lực." Trần Lư nói.

"Ngài nói vậy có ý gì." Trần Lăng nhíu chặt lông mày, sờ đầu óc về ý tưởng của Trần Lư trưởng lão.

"Nói ra ngươi cũng không hiểu, chỉ hiểu đơn giản. Vì bọn ta có tiền cũng không bằng bọn hắn được, địa bàn kinh doanh bị bọn hắn cưỡng đoạt, không phải trực tiếp cưỡng đoạt mà là gián tiếp cướp khách. Nói đến đây ngươi đã hiểu." Trần Lư úp mở nói, hắn muốn Trần Lăng đại khái hiểu hắn ý đồ nên hắn không buột miệng nói ra quá sâu xa đi.

"Có thể là cách đó, bọn họ đang cô lập tiền tài vận động của ngài." Trần Lăng nói ra trọng tâm vấn đề, nếu là cưỡng đoạt chỗ chắc chắn có liên quan đến tiền tài vật tư, làm đại trưởng lão thì phải duy trì tài phú, nếu bị trong bóng tối ngáng chân trên diện rộng sẽ xuất hiện hậu quả bất ngờ.

"Đúng vậy, tiền tài của bọn ta không thể chống đỡ đc sự ảnh hưởng của bọn hắn, có thêm ngươi đại ca nhìn chằm chằm ta càng không thể tự mình động thủ. Đến ta tiền tài này một bước, đã không đủ để duy trì cỗ máy tiêng đông viện vận chuyển, đã đến lúc buông tay." Trần Lư nói ra lời này có thể thấy hắn bất lực, hắn bị ép vào tình thế không thể nào không từ chức hắn đại trưởng lão. Nếu còn tiếp tục làm đi xuống có lẽ hắn đụng phải gia quy.

"Chẳng phải nói, động đến nghỉ hưu lúc tình hình bất lợi là không được phép, đến điểm mấu chốt ngài phải buông tay. Chẳng sợ sản nghiệp mình đang cầm hưng thịnh."

"Ngươi đã hiểu vấn đề." Trần Lư vỗ cái trán tán thưởng: "Chỉ là cái này phán đoán lại không đại biểu ngươi năng lực, Nhị Thiếu à, lão phu đã sức cùng lực kiệt không thể tiếp tục ủng hộ ngươi, sắp tới việc ngươi phải tự lo liệu thôi. Lão phu đã già rồi, không thể đánh liều đem bọn họ háo đi xuống." Trần Lư nói đến ngập ngừng, Trần Lăng nhìn ra được hắn cảm xúc.

"Nhưng ta lại không thể làm gì."

"Đây là việc của ngươi không phải việc của ta." Trần Lư lắc đầu, lại chuyển.

"Bắc viện trc giờ vẫn ủng hộ ngươi đại ca. Tới ta đông viện sụp xuống, trưởng lão nhóm hết thảy đều đã rục rịch đổi phe. Tây viên nam viện đã có nguy cơ sụp đổ, sớm tối ko lành lặn. Ta nhìn thấy chỉ có thể bất lực. Không thua cũng đành phải nhận thua, việc sụp đổ đã là chuyện sớm muộn, không có chuyển cơ cơ hội. Sớm nhìn ngươi buông bỏ thôi."

"Không ai có năng lực trong thời gian ngắn kiếm được khối khổng lồ tiền tài, đã đến lúc đại trưởng lão nhóm đổi 1 thế hệ, ngươi rõ ràng chứ. Chúng ta đi xuống không sao cả, ít nhất số tiền kiếm được đã đủ bọn ta sống cả đời sung sướng, còn mỗi ngươi tự lo mà thôi." Trần Lư bĩnh tĩnh tiếp tục tiến câu cá, hắn ngữ khí đã có xu thế dừng. Trần Lư hắn không có hối hận vì đã chọn sai phe Trần Lăng, nói thì không phải đó là sau, rất nhỏ hối hận. Hắn tiếc nuối vì chính mình quyết định sai lầm, đã vội vã quyết định một vấn đề.

"Đã đã hiểu, ta cáo từ, trưởng lão ngài khỏe." Trần Lăng chắp tay cảm ta, chính mình thân ảnh rời đi, không cố ý tránh cứ Trần Lư cái gì, Trần Lư ủng hộ hắn thực đầy đủ, lỗi mọi chuyện này là do hắn mà thôi. Kỳ thật mà nói, Trần Lăng nội tâm đã có ý định từ bỏ Trần Gia kế vị rồi, hắn thấy được thói đời nóng lạnh, thánh điển quang huy. Trần Lư một cái cũng không nhìn hắn rời đi.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976

Truyện Ngày Cũ Hạ Thế Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.