Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự quan tâm

Tiểu thuyết gốc · 1883 chữ

" Anh nhớ trên đầu tủ có đèn pin mà "

" Không tìm thấy "

Đôi mắt lim dim, Tiểu lệ trả lời trong vô thức . Bị cơn buồn ngủ chi phối, con bé loạng choạng từng bước đi .

Không an tâm, Lưu phong buộc phải theo dõi con bé đến khi mọi thứ xong xuôi .

" Ừm ? "

Tưởng Tiểu lệ quay về phòng ngủ, không ngờ con bé lại ôm chặt Lưu phong không buông .

Hắn chỉ đành cười khổ . Đêm đó cả hai cùng nhau ngủ ngon lành cho đến sáng trong phòng khách .

Sáng hôm sau .

" Aaaaaaaaa "

" Chuyện gì thế ! "

Tiểu lệ la lên khiến mọi người gấp gáp xuống lầu .

Bạch băng đầu tiên rồi đến Châu tấn và lão già . Họ nhìn thấy người biến mất mấy ngày nay đã trở về . Tiểu lệ chui rúc vào người Lưu phong . Hắn vừa xoa đầu con bé vừa nhìn mọi người .

" Chào buổi sáng ? "

" Cậu đã ở đâu vài ngày qua thế . Chúng tôi vô cùng lo lắng đấy !"

Nhận thức được sự tình hắn vừa cảm thấy ấm áp vì mọi người lo lắng chi mình vừa cảm thấy có lỗi .

" Xin lỗi, thực sự tôi muốn về ngay hôm đó nhưng một chút sự tình ngoài ý muốn đã trì hoãn đến hôm nay "

" Về được là tốt rồi "

Lão già thở phào nhẹ nhõm . Mọi người đều vui mừng khi Lưu phong đã an toàn trở về . Châu tấn không hề muốn cảm nhận lại bầu không khí vài ngày trước .

" Cậu bị thương à ? "

Góc áo kéo lên khi dựa vào tường để lộ một ít băng vải màu trắng . Bạch băng vẻ mặt lo lắng .

" Anh bị thương ! ?"

Tiểu lệ buông hắn ra ngay lập tức . Ánh mắt quét quanh toàn thân thể Lưu phong .

Dùng tay xoa mạnh đầu để tiểu lệ dừng hành động kì quái lại . Hắn chậm rãi giải thích :

" Tôi định đi lấy một số đồ vật đã bị tôi bỏ lại lúc trước . Trên đường chạm mặt một gã zombie to con . Đáng lẽ tôi có thể giải quyết ổn thỏa nhưng vì chủ quan nên phải trả một cái giá đắt . Tia chớp tìm được bệnh viện còn người sống sót . Họ chữa trị cho tôi, tôi giúp họ làm vài thứ . Hết, mọi chuyện chỉ thế thôi "

Lưu phong mô tả vô cùng sơ sài . Hắn không muốn người khác phải lo lắng cho mình . Cuộc chiến khốc liệt ra sao, vết thương làm hắn suýt chết thế nào . Tất cả chúng đều không được nhắc đến .

" Tiểu lệ đã khóc nhiều vì lo cho cậu đấy "

Bạch băng hồi tưởng lại khoảng thời gian vừa qua .

" Em khóc à "

" Không có ! "

Cô bé liên tục lắc đầu . Dù vậy dấu vết đến từ quầng thâm trên mắt không nói dối .

" Anh xin lỗi "

" Đã bảo em không .... Á "

Lưu phong nhấc bổng Tiểu lệ bằng cách bế công chúa từng bước lên lầu . Vào phòng, hắn mở ra chiếc balo lấy ra rất nhiều bánh kẹo khác nhau .

" Cho anh xin lỗi nha "

Cầm bánh kẹo trên tay, con bé bĩu môi nhìn Lưu phong .

Trước khi về hắn đã có thói quen phải chất đầy balo . Nhớ đến Tiểu lệ nên đã đặc biệt ghé qua cửa hàng bánh kẹo . Điều đó cũng góp phần khiến hắn đến tối mới về đến nhà .

( Xem ra thành quả không hề uổng công )

Dẫn Tiểu lệ lần nữa đi xuống . Khác biệt ở chỗ giờ đây cô bé cực kì vui vẻ với đống đồ trên tay . Có đứa trẻ nào không thích quà cơ chứ .

" Cậu có gu thời trang mới ha "

Châu tấn ý nói đến chiếc kính đen Lưu phong vẫn đang mang trên mặt .

" À "

Hắn đưa tay tháo a kính mắt . Trừ Tiểu lệ vẫn đang gặm đồ ăn vặt, tất cả đều sửng sốt .

Cặp mắt vàng đặc trưng zombie đêm nổi bật . Lưu phong nở nụ cười .

" Xem tôi biểu diễn ảo thuật này "

Dứt lời, hình ảnh hắn bắt đầu mờ đi . Chỉ trong cái chớp mắt Lưu phong liền xuất hiện sau lưng Bạch băng, tay vỗ nhẹ vào vai cô .

Bạch băng giật nảy mình nhanh chóng quay người lại nhưng sau lưng không có ai . Hắn đã trở về nơi ban đầu .

" Gì thế ? "

Cô hỏi với sự bối rối . Mọi thứ dường như vượt quá khả năng nhận thức .

" Đó là dị năng của tôi "

" Dị năng ? "

" Phải, có một điều tôi chưa từng kể, về việc tôi từng bị cắn vào ngày đầu tận thế . Dù vậy tôi đã sống sót thay vì trở thành chúng . Nhưng cho đến tận khoảng thời gian gần đây, khi đã bị thương tôi mới sử dụng được nó "

" Nói chung nó tốt đúng không "

" Ừm "

Nghe thế lão già bớt đi sự lo lắng . Mọi người phải tiêu hóa lượng lớn thông tin nghe cứ như câu chuyện ảo tưởng . Dù vậy nó là thực, họ chỉ đành chấp nhận nó . Cách Lưu phong có được dị năng giống với phép màu . Có vô số người trở thành zombie khi đã lây nhiễm, chưa ai được biết đến trở thành dị năng giả dựa trên thông tin tìm kiếm được . Cũng không loại trừ khả năng chính phủ hay các nhà nghiên cứu vốn đã biết đến, thậm chí có cả một lực lượng dị năng giả cũng nên .

Hỏi han ân cần thời gian dài, mọi người cuối cùng mới tản ra chỉ để lại hắn cùng Bạch băng .

" Cậu có dự định gì Lưu phong ? "

Xoa xoa đầu một lúc, Lưu phong trả lời :

" Trước mắt tôi sẽ khám phá và làm quen với dị năng bản thân . Dù đã sử dụng nhưng thật sự tôi vẫn chưa chắc bản thân đã hoàn toàn hiểu rõ về nó . Ví dụ đôi mắt này, tôi vẫn chưa biết cách khiến nó trở về màu sắc ban đầu "

" Thực ra đôi mắt đó khá đẹp "

" Ừm ? "

( Ý cô ấy là gì )

" Tuy cùng màu sắc và hình dáng nhưng có sự khác biệt . Đôi mắt zombie trông rất đáng sợ vì nó vô hồn, còn mắt cậu lại hồn trong đó "

Nếu chỉ nhìn sơ qua rất dễ hoảng sợ do tâm trí bản thân tự động khắc họa hình dáng zombie đêm . Chỉ khi quan sát kĩ mới nhận ra vẻ đẹp riêng của nó .

" Cậu từng bảo muốn học các môn võ cảnh sát đúng chứ . Lưu phong cậu có thể vừa học cách kiểm soát vừa được tôi chỉ dạy bây giờ . Dù sao có vẻ hôm nay cũng không có chuyện gì làm "

" Vậy bắt đầu ngay thôi "

Hắn từ lâu đã thèm muốn các cách đối kháng Bạch băng thể hiện ra bên ngoài . Đây là cơ hội lớn cho hắn . Cách chiến đấu của hắn cho tới hiện nay đều rất thô sơ, sao lại không nhân cơ hội nâng cao kĩ năng khi có điều kiện phù hợp chứ ?

...

Một ga tàu điện ngầm nào đó .

" tít ... tít ... đây là đội 3 . Chúng tôi đang tiến xâu vào trong "

" ... đã xác nhận "

Tổ đội gồm nhiều người được trang bị đến tận răng di chuyển chậm rãi . Nơi đây không có một chút ánh sáng nào, kính nhìn đêm vẫn đang được bật .

Đây không phải tổ đội duy nhất, ngoài ra còn có tổ đội 1 và 2 tiến vào từ lối khác . Khoảng nữa tiếng trước họ lần lượt mất liên lạc với cả hai đội . Tổ đội 3 chịu trách nhiệm tìm xem chuyện gì đã xảy ra .

" Tí tách, Tí tách "

Hệ thống điện gầm ngập trong nước do không ai vận hành các máy bơm . Sàn nhà có chút mảng rêu xanh bởi môi trường ẩm ướt .

" Đội trưởng, đại sảnh ngay phía trước "

Vượt qua đường hầm tối tăm, họ đã đến nơi có vẻ như là ga trung tâm . Đại sảnh rộng lớn, rất nhiều toa tàu đỗ ở đây . Để vận chuyển hàng hóa, quân đội phải cử người khôi phục lại các tuyến đường sắt . Mọi thứ đều thuận lợi cho đến khi có 2 tổ đội mất liên lạc .

Từng người đều nâng cao cảnh giác . Súng ống sẵn sàng nã đạn khi thấy nguy hiểm . Từng nơi từng nơi một đều được tìm kiếm nhưng không thấy gì . Chỉ có một ít dấu bước chân chỉ ra họ đã từng ở đây .

" Chẳng lẽ thiết bị liên lạc hư hại nên họ rời đi ? "

" Tôi không biết, cứ tiếp tục tìm thôi "

Phía xa có người lính thấy thứ gì . Quẹt nhẹ tay trên đất, vết máu dính trên ngón tay .

" Máu !!! "

" Đội trưởng, ở đây có máu "

Giọng nói phát ra trên thiết bị liên lạc . Nói chuyện trực tiếp gây tiếng ồn thành ra họ chuyển sang nói gián tiếp bằng thiết bị liên lạc gắn trên tai . Đội trưởng cùng mọi người đều tập trung lại đây .

" Tách "

Trong khi mọi người đều đang xem xét . Một giọt máu rơi xuống ngay chỗ ban nãy . Tất cả đều theo bản năng ngước mặt lên cao, sự im lặng tuyệt đối bao chùm tất cả .

Phía trên, hàng chục hàng trăm zombie cuồng hóa trong trạng thái ngủ say . Giọt máu chảy ra từ miệng một trong số chúng .

" Tổng bộ ... nơi đây là ... hang ổ của zombie cuồng hóa . Tổ đội 1 và 2 khả năng cao đã chết "

" Có rút lui được không ? "

" Chúng tôi sẽ cố gắng sống sót rút lui "

Chỉ bằng cách liếc nhìn, những người lính chuyên nghiệp biết mình cần làm gì . Họ lặng lẽ đi ngược lại con đường vừa nãy .

Số phận thường rất biết cách trêu đùa con người . Bình thường lại chẳng có gì xảy ra . Chỉ khi lúc cần nó mới xuất hiện .

Những con tàu dài che khuất tầm nhìn mọi người . Lúc đi vào họ không hề nhận ra phía bên kia là cả biển zombie . Không có sự kích thích nên chúng chỉ đứng im tại chỗ không tiếng động . Khi nhận ra đã quá muộn .

Zombie ngửi thấy mùi hương nhân loại chậm rãi quay đầu . Bốn mắt nhìn nhau .

" CHẠYYYYYYYY "

Đội trưởng hét, hắn không quan tâm đến tiếng động nữa vì điều đó đã vô nghĩa .

Thấy người zombie bắt đầu gào thét . Phản ứng dây chuyền xảy ra, âm thanh cộng hưởng bởi vô số zombie vang dội . Tất cả chúng đều tỉnh giấc, cả zombie thường lẫn zombie cuồng hóa .

Bạn đang đọc Mạt Thế : Từng Bước Trở Nên Cường Đại sáng tác bởi Yeuviettruyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yeuviettruyen
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.