Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết Chết Vận Trung! (2)

2533 chữ

Chương 698: Giết chết Vận Trung! (2)

Trương Diệu Tường nhìn lướt qua vẻ dữ tợn của Vu Á Hồng, lại nhìn Mạn Kiều trong màn hình, sắc mặt hắn dần dần trở nên lạnh như băng.

- Nguyện trung thành với một tên trưởng quan không hề có nhân tính, ngu xuẩn vô năng, điều đó chỉ có thể bị xưng là ngu trung. Điểm này, hắn Trương tướng quân biết rõ hơn chứ! Đúng lúc này, trong một màn hình khác, Mạn Kiều liếc mất nhìn Vu Á Hồng, đối chọi gay gắt nói. - Mạn Kiều! Thì ra là ngươi ở sau lưng người kia làm chuyện ma quái. Ngươi có biết không, hiện tại ngươi đã không còn là sĩ quan của quân đoàn thứ 15, ta hiện tại mệnh lệnh ngươi lập tức câm miệng chó cho ta, không cần can thiệp vào chuyện của quân đoàn thứ 15! Vu Á Hồng lên tiếng khiển trách.

Thấy Vu Á Hồng sĩ quan của Phục Thản Đế Quốc này dám bất kính với thủ trưởng của mình, sắc mặt Trương Diệu Tường từng chút từng chút lạnh xuống, vốn bộ dáng đang bàng hoàng, đột nhiên lạnh xuống, hai tia mắt lạnh như băng bắn thẳng vào Vu Á Hồng, lạnh lùng nói: - Ngươi câm miệng chó cho ta! Cút cho khuất mắt ta! Không thể phủ nhận Trương Diệu Tường bị áp lực đã lâu, thời điểm này, đã chịu đủ sự ngu xuẩn và làm khó dễ của Vận Trung. Ngay sau đó liền nắm lên Ma Văn thông tin đặt trên bàn giấy, ném thẳng vào vách tường kim loại. Sau đó cầm lấy một Ma Văn thông tin khác, phát ra mệnh lệnh cho toàn quân: - Vận Trung ngu xuẩn tàn bạo, chúng ta không cần phải làm con cừu để mặc cho người bài bố. Hiện tại toàn quân nghe ta chỉ huy, thay đổi miệng pháo nhắm thẳng vào Thiên Hạc Tinh, thề quyết giết Vận Trung! Nghe được thanh âm rít gào của Trương Diệu Tường, tất cả quân đoàn thứ 15 đang rơi vào cảnh bằng hoàng, sắc mặt đồng loạt biến đổi, tiếp theo đều thông qua Ma Văn thông tin đáp lại: - Hiểu rõ, Tướng quân! Đại khái chỉ qua thời gian nửa tiếng, Ma Văn chiến hạm của quân đoàn thứ 15, liền tạo thành hạm đội trùng trùng điệp điệp, sau đó giống như một đàn ác lang điên cuồng phóng thẳng tới Thiên Hạc Tinh, đánh ra cờ hiệu chính là: “Thề quyết giết Vận Trung! Chính cái gọi là không tử vong trong yếu đuối, thì bùng nổ ngay trong yếu đuối! Giờ khắc này, quân đoàn thứ 15 rốt cục lựa chọn phản kháng, đồng dạng toàn bộ bố cục khu quản hạt của quân đoàn thứ 15 cũng hoàn toàn triệt để biến đổi.

Dân chúng của Gia Đô Đế Quốc tự nhiên có thể nhìn thấy cờ hiệu của quân đoàn thứ 15 đánh ra, tự nhiên cũng hiểu được đầu sỏ gây nên rốt cuộc là ai. Trong thời gian ngắn, dân chúng Gia Đô Đế Quốc liền hoàn toàn sôi trào, tình cảm quần chúng xúc động, mọi người đều nhịp hô khẩu hiệu chính là: “Thề quyết giết Vận Trung, trả lại thanh tĩnh cho Gia Đô Đế Quốc! Không thể phủ nhận, giờ khắc này Vận Trung đã trở thành công địch của toàn dân. Cho dù là quân đội cũng không làm gì được, huống chi quân đội cũng ước gì Vận Trung sớm chết đi.

Hơn nữa có dân chúng làm cơ sở, một phương Gia Đô Đế Quốc cũng dễ dàng ăn nói với Thánh Đàn.

Vận Trung ở trong Thiên Hạc Tinh, thông qua Vu Á Hồng đương nhiên biết mức độ tình thế chuyển biến, không khỏi tâm niệm đại loạn, trong lòng lại không có biện pháp nào. Hắn phi thường rất rõ ràng, một màn này rốt cuộc có ý nghĩa gì, đó chính là “tứ cố vô thân”, trong tay chỉ có một hạm đội Nam Miện cùng với 500 thành viên Vệ đội Thánh Vực. Nếu ở vào tình trạng bình thường, đúng vậy cũng xem như một chiến lực không nhỏ, nhưng ở trước mặt Tập đoàn Thợ Săn cùng với quân đoàn thứ 15, thì tính là gì chứ? Không hề nghi ngờ, hiện giờ kế hoạch của Vận Trung đã hoàn toàn tan vỡ, mà bản thân lại đang rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. - Mau mau báo cáo việc này cho Hắc Trạch Sâm đại nhân, bảo huynh ấy nghĩ biện pháp tới cứu ta! Vận Trung lên tiếng phân phó. Chuyện tới nước này, đó cũng là hy vọng duy nhất của Vận Trung.

Nhưng mà, khi Vu Á Hồng ở ngoài cửa nghe theo, lại khiếp sợ phát hiện, phát ra tín hiệu tới Thánh Đàn lại bị ngăn chặn, không có cách nào liên lạc với Hắc Trạch Sâm. - Báo cáo đại nhân! Dường như Tập đoàn Thợ Săn đã thiết đặt hệ thống Ma Văn che chắn giữa Thánh Đàn và Gia Đô Đế Quốc, ta không thể liên lạc được với Hắc Trạch Sâm! Vu Á Hồng hoảng sợ báo cáo. “Bá! Gần như ngay thời điểm câu nói này truyền vào trong tai Vận Trung, sắc mặt Vận Trung lập tức biến đổi thành tái nhợt. Dường như hắn có điều hiểu ra, từ đầu tới giờ hết thảy dường như đều là Tiêu Hoằng để xử lý hắn mà mai phục hết thảy.

Mặc dù Vận Trung hiểu ra điều này, dường như cũng không thể trốn thoát, bởi vì hiện tại Vận Trung không nhúc nhích được, nếu không sẽ phải trả cái giá cực kỳ thảm khốc.

Không hề nghi ngờ, hiện tại Vận Trung đã lặng yên không một tiếng động bị Tiêu Hoằng đưa vào tuyệt lộ, cho dù chạy trốn cũng không có cơ hội.

Về phần Vu Á Hồng cùng Ngả Lâm ở ngoài cửa, trên mặt lúc này tràn ngập vẻ sợ hãi, trong lòng lại lạnh run. Hạm đội giữa các tinh của Tập đoàn Thợ Săn, rốt cuộc cường hãn tới mức nào đã hiện rõ rành rành trước mắt mọi người, về phần lục quân sẽ có biến thái cỡ nào, không thể hiểu hết, nhưng ít nhất cũng có tới mấy vạn đi. Huống chi còn có quân đoàn thứ 15 quay mũi giáo chống lại. - Vu Á Hồng! Gửi tin cho Tần Nhược Bạch, bảo hắn chuyển cáo cho Hắc Trạch Sâm tới cứu giúp ta! Vận Trung suy nghĩ một lát, rồi ra lệnh. Chuyện tới nước này cũng chỉ có một biện pháp như vậy, mặc dù như vậy sẽ chậm trễ nhiều thời gian.

Chỉ có điều, khi Vu Á Hồng nghe lệnh làm theo, Vu Á Hồng lại tiếp tục phát hiện tuyệt vọng, hạm đội Thợ Săn từ bốn phương tám hướng vọt tới, đã triệt để che chắn toàn bộ hết thảy tín hiệu ra vào Thiên Hạc Tinh. - Vận Trung Tướng quân! Tín hiếu cũng bị chặn rồi! Vu Á Hồng toát mồ hôi đầm đìa nói.

- Vậy ngươi cứ tiếp tục gửi đi, thẳng đến khi nào phát ra ngoài mới thôi! Vận Trung cao giọng nói, máu tươi nơi khóe miệng vân đang chảy ra ồ ồ. Giờ khắc này Ngự lực cường hãn của Vận Trung đã biến thành thanh kiếm 2 lưỡi, Ngự lực gần như không khống chế được đã tạo thành nội thương phần nào cho Vận Trung. - Hiểu rõ! Vu Á Hồng đầy đầu là mồ hôi, liền bắt đầu nghe theo lệnh, liên tiếp phát ra tín hiệu cầu cứu tới Tần Nhược Bạch, đồng thời cũng ra lệnh cho Ma Văn chiến hạm của hạm đội Nam Miện, làm tốt chuẩn bị chống địch, có thể kéo dài một phút đồng hồ thì kéo dài một phút để tranh thủ thời gian cho Vận Trung.

Về phần 500 thành viên Vệ đội Thánh Vực, đồng dạng cũng bắt đầu làm tốt chuẩn bị phòng hộ. Nhưng dù vậy, ở trước mặt sức chiến đấu cường đại của Tập đoàn Thợ Săn vẫn như trước có vẻ thế đơn lực mỏng.

Mỉa mai thay vốn bọn họ chính là thợ săn, ý đồ trong bóng tối xử lý Tập đoàn Thợ Săn, nhưng tuyệt đối lại không nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt bọn họ liền biến thành con mỗi một cách khó hiểu.

Thậm chí ngay cả Quách Tương Võ của Công ty Khắc Lạc Y, nhìn thấy đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm bên trong màn hình, biểu tình trên mặt có thể nói biến rồi lại biến sắc. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tập đoàn Thợ Săn nhìn như yếu đuối, không ngờ lực lượng quân sự lại đạt tới mức kinh người như thế. Dựa theo quy mô lúc này, chỉ bằng sức chiến đấu, Công ty Khắc Lạc Y cũng phải cam bái hạ phong.

Điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao có người thương nhân chính thống nào, lại dùng 50% thu nhập của tập đoàn đầu tư vào lĩnh vực quân sự chứ? Chuyện đó còn làm sao kiếm tiền? Thuần túy quân đội chính là một bộ máy tiêu tiền. Tiêu hao hàng ngày, duy trì huấn luyện cùng với vũ khí chiến đấu... Tất cả đều cần tiền. - Tập đoàn Thợ Săn này rốt cuộc là đang làm gì? Quách Tương Võ không kìm được bật thốt ra như thế. Trước đây Quách Tương Võ còn có thể xem Tập đoàn Thợ Săn trở thành là một thương nhân, nhưng hiện tại xem ra, dường như không đơn giản như vậy, Quách Tương Võ có một loại cảm giác: Lực lượng quân sự mới là mục đích chân chính của Tập đoàn Thợ Săn. Thế nhưng làm như vậy dường như đã lệch khỏi quỹ đạo tôn chỉ của thương nhân.

Thời gian qua nhanh, dưới chỉ huy của Tiêu Hoằng, hạm đội của Tập đoàn Thợ Săn đã bắt đầu từ bốn phương tám hướng tụ tập bên trong hệ hằng tinh Thiên Hạc.

Mười mấy chiếc Ma Văn công năng hạm như trước đang cuồn cuộn không ngừng gửi đi tín hiệu quấy nhiễu về hướng Thiên Hạc Tinh, chính là làm cho hệ thống thông tin của Thiên Hạc Tinh không thể vận hành bình thường.

Điều này cũng từ bộ sách chiến thuật giữa các tinh, Tiêu Hoằng học được từ Áo Thác nơi đó: Vòng thứ nhất là công kích tín hiệu làm cho hệ thống chỉ huy của đối phương rơi vào trạng thái tê liệt; Sau đó là hạm đội điên cuồng oanh kích, không quân oanh tạc; Sau cùng đến phiên lục quân đăng tràng, không sai biệt lắm chính là thu hoạch cây ngô.

Đây cũng là sách lược giảm bớt thương vong hữu hiệu nhất.

Lại nhìn hạm đội Nam Miện, nhìn trên dụng cụ Ma Văn phân hình thấy đông nghìn nghịt điểm sáng, trên mặt mỗi một hạm viên đều lộ ra vô cùng sợ hãi.

Đúng vậy, bọn họ đều thống hận Tiêu Hoằng, hận thấu xương, nhưng qua hình ảnh trước mắt ai cũng đều có thể nhìn ra được, thực lực giữa song phương chênh lệch quá lớn. - Cách thời gian Vận Trung Tướng quân thoát khỏi dược tính của máu Kim quan điêu biến dị chỉ có mười lăm phút, Hiện tại ta lệnh cho các ngươi cần phải tranh thủ thời gian mười lăm phút này cho Vận Trung Tướng quân! Vu Á Hồng thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh. Chỉ có điều, hiện giờ tín hiệu Ma Văn thông tin bị Tập đoàn Thợ Săn quấy nhiễu, đã trở nên rất yếu kém, mặc dù khoảng cách rất gần như thế, hình ảnh cũng chỉ mơ mơ hồ hồ.

Hạm đội Nam Miện chỉ có 6 chiếc Ma Văn chiến hạm, cộng thêm căn cứ quân sự trung tâm điều tới, đơn giản chỉ có 10 chiếc mà thôi, so với hạm đội khổng lồ của Tập đoàn Thợ Săn như vậy, làm thế nào chống đỡ.

Thậm chí hạm viên của hạm đội Nam Miện đều đã nhìn ra: Vu Á Hồng không có tự mình lên hạm chỉ huy chiến đấu, để mặc cho bọn họ với 10 chiếc Ma Văn chiến hạm đi ngăn cản Đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm cùng với mấy chục chiếc Ma Văn chiến hạm của Tập đoàn Thợ Săn, chẳng khác nào bảo bọn họ đi chịu chết.

Đều nói Tiêu Hoằng ác độc, nhưng Tiêu Hoằng chưa bao giờ vứt bỏ tính mạng thuộc hạ của mình. Còn Vu Á Hồng tự xưng là chính nghĩa, giờ khắc này lại bảo bọn họ đi chịu chết, để tranh thủ thời gian, tìm lối thoát cho mình... Thời điểm này còn tự xưng là chính nghĩa, ít nhiều quả thực có chút trào phúng.

Tiêu Hoằng ở trong Phổ Hưu Tư Hào, giờ phút này đã tạm thời thay mới một bộ hộ giáp chiến đấu do hợp kim Vi Mễ tạo thành, không khác gì so với Đoàn tinh anh Thợ Săn.

Chỉ là trên vai nhiều thêm một cái đường cong màu đỏ, đại biểu này không giống người thường.

Mà đối với suy nghĩ trong lòng hạm viên của hạm đội Nam Miện, Tiêu Hoằng cũng không biết được. Hiện tại mục đích duy nhất của hắn là giết chết Vận Trung, bẻ gãy cánh tay đắc lực nhất của Hắc Trạch Sâm.

Nhìn Hạm đội Nam Miện điều ra 10 chiếc Ma Văn chiến hạm, từng chút từng chút hiện lên trong tầm nhìn, Tiêu Hoằng ngẩng đầu, nhìn thời gian biểu trước đó chính mình đặt ra là sáu giờ, hiện giờ chỉ còn lại có mười ba phút.

Nói cách khác, Vận Trung còn có mười ba phút nữa thì có thể thoát khỏi trói buộc của máu Kim quan điêu biến dị. Lúc này Tiêu Hoằng cần phải nắm bắt thời gian! - Tất cả hạm đội nghe lệnh: Không được ngừng, tiến vào cự ly công kích liền toàn diện oanh kích! Phổ Hưu Tư Hào phóng xạ phi cơ không người lái! Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt chóp mũi một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, phát ra mệnh lệnh.

Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn hai bên sườn Phổ Hưu Tư Hào khổng lồ, một số giàn giáo phóng xạ chiến đấu cơ đều đồng loạt mở ra, tiếp theo rậm rạp phi cơ không người lái cuồn cuộn mãnh liệt đồng loạt từ giàn giáo phóng xạ chiến đấu cơ của Phổ Hưu Tư Hào bắn ra, chừng hơn 3000 chiếc, giống như đàn ong vỡ tổ phóng thẳng tới hạm đội Nam Miện!

Bạn đang đọc Ma Ngân của Đình Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.