Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Đường Báo Thù! (1)

2428 chữ

Xung quanh bốn phía thi thể tại đây, tất cả cư dân Mặc Hoàng Thành đều nghiêm nghị đứng tại đó, trên mặt có bi thương, nhưng càng nhiều hơn chính là bất khuất và kiên nghị, trên cánh tay phải mỗi người đều buộc một dải lụa trắng, bày tỏ niềm thương tiếc với những người đã hy sinh.

Chủ tử, có thể bắt đầu rồi.

Ngả nhĩ Văn nhẹ giọng nói với Tiêu Hoằng.

Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, đốt cháy một cây đuốc, tiếp theo châm lửa lên các bó củi, một lát sau, khắp trung tâm sân huấn luyện đã bốc lên các làn khói trắng mịt mù.

-Yên tâm, tất cả huynh đệ đã mất đi, ta mang bọn ngươi đến đây, thì ta cũng sẽ mang bọn ngươi rời đi, sẽ không để bọn ngươi nằm lại viên tinh cầu cô đơn này đâu. Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo hơi gục đầu xuống, trầm mặc.

Lẳng lặng đợi các khối thi thể bốc cháy, ngon lửa kia giống như cũng đang thiêu đối chút tình cảm mềm yếu hiếm hoi trong lòng Tiêu Hoằng.

Lễ tang ước chừng diễn ra trong hai giờ, một hộp tro cốt được đặt vào trong một hộp gỗ tinh xảo, đồng thời được mọi người mang theo.

- Tiêu đại nhân, đây là di vật cuối cùng của Đại trưởng giả.

Ngả Nhĩ Văn chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nâng tất cả vũ khí của Đại Trưởng giả, cùng với bộ chiến bào chính thống đã cũ nát kia của Tống Táng Kỵ sĩ đoàn. - Nặc Lâm, ngươi là truyền nhân duy nhất của Đại Trưởng giả, thứ này do ngươi bảo quản.

Tiêu Hoằng không nhận lấy di vật của Đại trưởng giả, mà phân phó cho Nặc Lâm.

Sau đó Tiêu Hoằng lại xử lý thêm một số sự tình khác, cuối cùng mói xoay người rồi khỏi trung tâm quảng trường, lập tức đi về phòng, trên đường, khi đi ngang qua trưởng giả đại sảng, Tiêu Hoằng hơi dùng chân một chút, rồi bước vào trong, chậm rãi nhấc lên cây Thường Thanh Tùng mà Đại trưởng giả từng tỉ mỉ chăm sóc, đưa về phòng mình.

Cẩn thận khép cửa phòng lại, Tiêu Hoằng ngồi xuống trước bàn gỗ, dặt gốc Thường Thanh Tùng bên cạnh, lấy ra một khối Tái thạch Áo đinh, bắt đầu chế tạo Chiến Văn của Ngự Sư cấp bốn cho bản thân.

Ý tường thì Tiêu Hoằng đã có rồi, thứ này cũng phải phố hợp với Hàn băng vạn năm thì mới có thể phát huy ra, tên là Thánh Nỏ Chiến Văn, chủ yếu là dựa vào Hàn băng vạn năm ngưng kết thành thân nỏ, Thánh Nỏ Chiến Văn sẽ hình thành các mũi tên có hiệu quả khác nhau, có kịch độc, có nổ tung, cũng có mũi tên truy tung cùng các loại khác, ước chừng có hơn mười loại.

Tài liêu trung tâm tự nhiên là tủy não cùng với mật của Kim quan điêu, ngoài ra, các tài liêu phụ trợ còn có bạch tương độc tố và Hắc tinh sa đã mất đi hiệu lực, kèm theo vài thứ khác nữa.

Đối với việc chế tạo Thánh Nỏ Chiến Văn, Tiêu Hoằng có thể nói là tiến hành rất tinh tế, đồng thời bắt đầu tỉ mỉ tạo hình văn trong văn phía trên chủ văn, gần như đã sử dụng toàn bộ kỹ xảo mà bản thân nắm giữ.

Ước chừng sau hai giờ, Thánh Nỏ Chiến Văn đã được Tiêu Hoằng chế tạo ra ngoài các điểm sáng lấp lánh phía trên Để Văn, thì chủ văn thoạt nhìn giống như các sợi dây mây rậm rạp quấn quanh cùng một chỗ, chia ra làm mười nhánh, mỗi nhánh đều có một loại màu khác nhau.

Cũng không tiến hành quá nhiều thí nghiêm, tiện tay đặt Thánh Nỏ Chiến Văn vào trong túi hành trang, Tiêu Hoằng gục xuống bàn viết, bắt đầu ngủ, ước chừng đã thức trắng hai ngày một đêm, cho dù tinh lực của Tiêu Hoằng có tràn đầy đi nữa, thì cũng là một loại tiêu hao cực lớn.

Đảo mắt thì một ngày đã trôi qua, vào sáng sớm thì Mặc Hoàng Thành dường như đã lại một lần nữa khôi phục vẻ bình thản khi xưa, điều duy nhất không giống chính là đống đổ nát phía xa xa kia, hoặc là tại phía cửa tây, có một con dã thú ăn thịt, đang không ngừng gặm thi thể của binh sĩ Hỏa Hồ.

Ngoài ra, còn có một chiếc Ma Van xe tăng, đang được Phùng Triết Minh và các binh sĩ Bối La khác sử dụng, làm công cụ vận chuyển vật tư, vận chuyển các thứ đồ vật khác, đều là nhu yếu phẩm của người trong Mặc Hoàng Thành trong thời gian nửa tháng cũng hoàn toàn không thành vấn để.

-Không đươc, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi đám bảo bối của ta đâu! Ngay khi Tiêu Hoằng đang đi dọc theo đường phố để thị sát quá trình di chuyển, thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Hạ Lục Đế.

Hướng ánh mắt về phía đó, Tiêu Hoằng liền có thể rõ rành nhìn thấy, Hạ Lục Đế đang ôm Ám Đồng Long, bên cạnh còn có bảy, tám con linh thú, ánh mắt hơi có chút ửng đỏ.

Bên cạnh thì là Nặc Lâm đang đứng, có vẻ như đang khuyên bảo gì đó.

Mọi chuyện đã sáng tỏ, toàn thành di chuyển khỏi đây, tất nhiên là Hạ Lục Đế cũng muốn đi, nhưng điều này lại có nghĩa là, Hạ Lục Đế sẽ phải rời khỏi đám linh thú mà nàng sớm chiều ở chung này, đây chính là chuyện mà Hạ Lục Đế không thể chấp nhận được. - Toàn thành phải di chuyển, đi về phía khu vực có văn minh, bao gồm Hạ Lục Đế tiểu thư ngươi nữa, ta biết rất thống khổ, nhưng mà không gian trong vận binh hạm thật sự là có hạn.

Nặc Lâm khuyên bảo từng câu một.

- Không được!

Hạ Lục Đế phi thường dứt khoát nói, một bên thì Ám Đồng Long cùng bảy, tám con linh thú dường như cũng có thể cảm nhận đươc chuyện sắp sửa xảy ra, lưu luyến không rời, vây quanh Hạ Lục Đế. - Chuyện gì vậy?

Tiêu Hoằng nhìn thấy cảnh này, liền đi tới, nhe giong hỏi.

- Chủ tử, Hạ Lục Đế nói rằng muốn đưa các linh thú của nàng vào trong vận binh hạm, nhưng trước đó ngài cũng đã nói qua, không gian trong vận binh hạm rất có hạn, không thể mang theo nhiều thứ này được, bởi vây...

Nặc Lâm hơi cúi người, sắc mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Tiêu Hoằng không lập tức lên tiếng, hơi nhìn hai mắt ửng đỏ của Hạ Lục Đế một cái, lại nhìn những linh thú trước mắt này, Tiều Hoằng có thể cảm nhận được tâm tình của Hạ Lục Đế.

Hơi hơi trần tư một lát, Tiêu Hoằng bỗng nhiên nói:

- Mang theo cũng không phải là không có khả năng, như vậy đi, nếu toàn bộ Ma Văn chiến đấu cơ của Hỏa Hồ quân đoàn chưa lấp đầy, mà ta cũng không đinh mang đi toàn bộ Ma Văn xe tang, kể từ đó, chẳng phải không gian sẽ rộng hơn phải không, chứa bọn chúng thì có lẽ không có vấn đề, điều kiện tiên quyết là Hạ Lục Đế phải cam đoan những con vật này không được vỗ cánh làm loạn.

Nghe thấy Tiêu Hoằng nói vậy, ánh mắt đẫm nước của Hạ Lục Đế đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích.

- Thật vậy chăng?

Hạ Lục Đế nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó chậm rãi đi tới chỗ khác, tận khả năng hóa giải toàn bộ các vấn đề nảy sinh trong lúc di chuyên.

Có thế nói, cuộc di chuyển này mang theo vô tận thương cảm, mỗi một người Mặc Hoàng Thành thì đều không kìm được nhìn về phía các phong trống không phía xa, dù sao nơi này cũng là chỗ mà bọn họ sinh ra và lớn lên, mà rời đi lại là một lựa chọn bắt buộc.

Tâm tình như vây, Tiêu Hoằng vẫn có thể lý giải, nhớ rõ khi vần là một tên thợ mỏ, lúc đó Tiêu Hoằng chẳng phải vẫn tràn ngập quyến luyến với cái nhà gỗ sập xệ kia hay sao, đây là nhân chi thường tình mà thôi.

Tuy nhiên, rời đi thì vẫn còn có thể trở về được, Tiêu Hoằng cũng không có ý bỏ rơi viên tinh cầu màu vàng đất này.

- Hãy chờ xem, một ngày nào đó, nơi này chính là một bộ phân lãnh thổ của Lac Đan Luân.

Tiêu Hoằng hơi nhìn bầu trời một cái, nhẹ giọng tự nói, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên nghị.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ Mặc Hoàng Thành đã không có ánh sáng nữa, ước chừng trải qua một ngày bận rộn, tất cả cư dân Mặc Hoàng Thành đều đã ra đi chuyển vào trong Hỏa Hồ hạm đội, qua đêm tại đó.

Chỉ có Tiêu Hoằng cùng 100 hơn thành viên Thích Khách Minh vẫn đang ở trong Mặc Hoàng Thành. vì nắm chặt thời gian, sáng ngày mai thì tám chiếc Ma Văn ham sẽ cất cánh, rời khỏi viên tinh cầu màu vàng đất này, chính thực bước trên con đường báo thù.

Trước kia đối với việc rời khỏi viên tinh cầu màu vàng này, thì Tiêu Hoằng tràn ngập vô tận chờ mong, chờ mong giết về Nam Du Quận, ngắt xuống cái đầu chó của Cố Hoành Thần và Chu Bằng, nhưng khi ngày này tới, Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện ra, trong ngọn lửa báo thù này lại có thêm một ngọn đuốc bi tráng.

Đứng ở cửa sổ, lại một lần nữa nhìn ra ngoài, tất cả đã trở thành một mảnh tối đen, chỉ có các ngôi sao trên bầu trời đang le lói, chiếu xuống Mặc Hoành Thành vô cùng tĩnh mịch này.

Dừng trước cửa sổ một hồi lâu, nhẹ nhàng chạm vào dải lụa trắng trên cánh tay, Tiêu Hoằng mới hơi xoay người, tiến vào trong phong ngủ, ngồi xếp bằng trên gường, lấy ra Hàn Võ, bắt đẩu tiến hành thăng cấp Hàn Võ, lần này tất nhiên là phải thăng đến Ngự Sư cấp bốn.

Bởi vì đã có nhiều ngày luyện tập Hàn Võ, công thêm lần chém giết khi trước, năng lượng trong Hàn Võ đã bị tấn công điên cuồng, hoàn toàn hội đủ điều kiên để thăng cấp.

Không nghĩ nhiều, Tiêu Hoằng liền hờ hai mắt, bắt đầu tiến hành thăng cấp Hàn võ, điều này đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì đã hoàn toàn không thể quen thuộc hơn nữa, công thêm "chỉ dẫn" mà khi trước Cáp Thụy Sâm đã cấp cho Tiêu Hoằng, tất cả đều được tiến hành khá thuận lợi.

Không đến nửa phút thời gian, Hàn Võ rối cục cũng giống như Tiêu Hoằng, đều tấn chức tới trình độ Ngự Sư cấp bốn, như vậy, trong tay Tiêu Hoằng đã có hai Chiến Văn Ngự Sư cấp bốn!

Mặc dù Cố Hoành Thần là Ngự Sư cấp năm, Chu bằng là Ngự Sư cấp bốn,

thì Tiêu Hoằng cũng không có chút e ngại gì cả.

Chậm rãi mở ra hai mắt, trong mắt Tiêu Hoằng đã tràn ngập ngọn lửa báo thù vô tận! Tuy nhiên, trước đó thì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, nhiệm vụ hàng đầu chính là giải cứu Bối La quân đoàn của mình, thậm chí là các quận đội bạn ra đã!

Đảo mắt, thời gian một đêm đã vội vàng trôi qua, vừa tỉnh lại, Tiêu Hoằng liền phát hiện, Mặc Hoàng Thành đã bị một tầng sương mù thật dày bao phủ, chuyện này ở Mặc Hoàng Thành thì đúng là chuyện như cơm bữa.

Không nhiều lời, lai một lần nữa rời giường, Tiêu Hoằng bắt đầu thu thập căn phong một chút, hễ là thứ gì cảm thấy có thể lấy đi thì hắn mang theo cả, sau đó ôm lấy gốc Thường Thanh Đằng mà Đại trưởng giả lưu lại kia, xoay người, nhẹ nhành khép cửa phòng lại.

Lần từ biệt này, có lẽ không biết khi nào mới có thể trở về được, có lẽ là một, hai năm, có lẽ là mười mấy năm, đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không thể biết trước được.

Đi xuống đại sảnh dưới lầu, hội hợp cùng dám người Ngả Nhĩ Văn, lại một lần nữa xác nhận không còn quên gì nữa, Tiêu Hoằng liền mang theo đám người Ngả Nhĩ Văn, khu động Lưu Văn, rất nhanh điên cuồng lao đến Hỏa Hồ hạm đội.

Chạy ra khỏi Mặc Hoàng Thành, sau đó bọn họ cũng không quay đầu lại, tiến về phía rừng rậm phía tây, đi đúng theo con đường mà khi trước Tiêu Hoằng đền đây.

Hiện giờ Ma Văn xe tăng dùng để khuân vác hàng hóa thì đã bị vứt đi toàn bộ, trên thực tế, Bối La quân đoàn, thậm chí là Tập đoàn Thiên Xà của Tiêu Hoằng, thì đều chướng mắt với 100 chiếc Ma Văn xe tăng kiêu cũ này.

Đi vào trong phòng điều khiển chính là của Ưng Trảo Hào, Tiêu Hoằng hơi nhìn bốn phía một cái, tám nhân viên công tác đang ngồi đúng vị trí, trên thực tế mỗi một chiếc Ma Văn chiến hạm có tám nhân viên công tác, chủ pháo gần như đều không có pháo thủ, chỉ có thể miễn cưỡng làm cho Ma Văn hạm cất cánh mà thôi, nhưng trên thực tế, như vậy đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì cũng đã là đủ rồi. - Chủ tử, tất cả đã chuẩn bị xong, theo thống kê lần cuối, không còn người nào sót lại nữa, tất cả các mặt cũng đều bình thường.

Bạn đang đọc Ma Ngân của Đình Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.