Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mình Vẫn Luôn Bên Cậu

Tiểu thuyết gốc · 888 chữ

“Lục Từ Viết, là lỗi của cậu..”

“Lục Từ Viết, nếu không phải do cậu Bắc Chỉ sẽ không chết.”

“Lục Từ Viết..”

“Câm miệng lại, mẹ kiếp !!” - Cậu thiếu niên bừng tỉnh, giọng nói cùng những cơn ác mộng quẩn quanh suốt 1 năm trời khiến cậu chưa một đêm nào được yên giấc.

Lục Từ Viết rời khỏi giường, chiếc áo ngủ mỏng không biết từ khi nào đã thấm đẫm mồ hôi, dính vào lưng cậu. Nhìn bóng lưng mệt mỏi đứng bên cạnh bàn làm việc, Bắc Chỉ thật sự rất muốn ôm lấy cậu an ủi, rất muốn nói với cậu đó không phải lỗi của cậu. Nhưng có ôm thế nào cũng không thể xoa dịu được cảm xúc của Lục Từ Viết, vì cô giờ chỉ là một linh hồn bên cạnh cậu.

Bắc Chỉ chạy đến bên Lục Tử Viết, nhìn đống thuốc an thần của cậu, trong lòng bứt rứt vô cùng:

Này, sao cậu lại uống thuốc rồi ?! Bác sĩ dặn cậu không được lạm dụng mà

“Cô có nói thế nào cũng vô dụng thôi, thằng nhóc đó đâu có nghe thấy lời cô nói” - Một tiếng cười cà chớn phía sau vang lên khiến Bắc Chỉ càng thêm bực bội.

Chàng trai trẻ phía sau cô bay lơ lửng trên trần nhà, mái tóc ánh kim cùng làn da trắng bệch của anh ta khiến Bắc Chỉ vẫn chói mắt như lần đầu gặp mặt.

Anh ta không có tên, nên anh ta đã tự đặt cho bản thân cái tên “Thiên Tôn”, theo lời của anh ta thì là “Thiên hạ thiên thượng, duy ngã độc tôn”, và Bắc Chỉ cảm thấy ba chấm vô cùng với cái tên này. Thiên Tôn nói anh ta là Thần, người sẽ dẫn cô đi đầu thai kiếp khác, nhưng không hiểu sao tới giờ tên này chỉ lảng vảng quanh cô, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tâm sự, trêu chọc cô.

Thiên Tôn tay cầm cốc Starbucks, tay cầm Hamburger ngồi khoanh chân lơ lửng, hờ hững nói:

- Cô chết 1 năm rồi mà tên nhóc này vẫn chưa vượt qua được nhỉ ?

- Anh tưởng cậu ấy vô cảm giống anh chắc ? Anh nói anh là Thần mà không thể giúp tôi làm chút gì sao ?! Lúc nào gặp anh cũng chỉ ăn với chơi thế hả !!

Thiên Tôn nhún nhún vai: “Sao mà giúp được ? Tôi chỉ phụ trách người chết thôi, cô mời Tử Viết nhà cô hẹo đi thì tôi quản được”

Bắc Chỉ: “...” Thần gì như đấm vào mồm !!

“Bắc Chỉ không trả lời tin nhắn mình, lâu quá” - Lục Tử Viết ngồi bên cạnh giường, cầm điện thoại lẩm bẩm một mình - "Mình lại làm gì khiến Bắc Chỉ giận rồi.."

Cô đau lòng không thôi, từ sau cái chết của cô, cô từng bước chứng kiến cậu bạn thân nhất hoàn toàn buông bỏ cuộc sống, ngày qua ngày trải qua như một cái xác không hồn suốt hơn nửa năm trời. Gần đây Lục Tử Viết được gia đình đưa đi trị liệu tâm lý mới ổn định lại được một chút, nhưng cô vẫn không nỡ nhìn cậu như vậy.

“Cô chết rồi thì trả lời kiểu gì ? Tên nhóc này sảng rồi à ?”

Bắc Chỉ: “...” Cái con hàng Thiên Tôn này sao chưa biến đi nhỉ ?

Bắc Chỉ lựa chọn phớt lờ mấy câu gợi đòn của Thiên Tôn, cô chạy lại xem vài quyển sách trên tủ đầu giường cậu, nhìn giấy note chi chít trên đó khẽ cười:

- Lục Tử Viết chăm thật đấy, có khi tuần tới cậu ấy sẽ đứng nhất kỳ thi tuyển quốc gia thôi. Tự hào thật, kể mà tôi còn sống thì tốt rồi, có thể chúc mừng cậu ấy...

Thiên Tôn trầm ngâm nhìn Bắc Chỉ đang lẩm bẩm một mình:

“Hồi trước Lục Tử Viết có nói với tôi là hãy xoa đầu cậu ấy mỗi lần cậu ấy thành công gì đó”

“Lục Tử Viết rất thích được khen, cậu ấy nhếch môi khinh bỉ nhưng lúc quay đi cậu ấy phởn lắm”

“Lục Tử Viết nói lúc buồn chỉ cần được tôi an ủi sẽ hết..”

“Cậu ấy lúc thành công một điều gì đó sẽ gọi tôi để khoe, sau đó lại khựng lại vì ngại”

“Cậu ấy…”

Bắc Chỉ càng kể càng không kìm nén được mà khóc nấc lên, cô giờ chẳng thể làm gì, mỗi ngày đều chỉ có thể ở bên cạnh cậu theo cách này, chứng kiến cậu đau khổ thế nào, gắng gượng ra sao..

"Ủa sao lại cả cô khóc luôn rồi ?" - Thiên Tôn mím môi, trong lòng thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh ta cũng không biết nên nói gì trong trường hợp này nữa, hơn 1 năm rồi mà Bắc Chỉ vẫn khiến anh ta bối rối không biết phải làm sao.

“Cậu ấy sẽ thi tốt thôi, không sao đâu.” - Đó là câu nói duy nhất anh ta có thể nghĩ ra để an ủi một người một ma đang ngồi ủ rũ, tuy người thì không hề hay biết gì về sự tồn tại của anh ta cả.

Bạn đang đọc Lục Từ Viết, Hẹn Gặp Lại sáng tác bởi suyxuysuy

Truyện Lục Từ Viết, Hẹn Gặp Lại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi suyxuysuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.