Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại Miss Fortune

Phiên bản Dịch · 7403 chữ

"Transform" - John hô lớn một tiếng, không khí xung quanh bắt đầu ngột ngạt hẳn, các nguyên tố năng lượng trong không khí bắt đầu dao động kịch liệt, cả cơ thể của John lúc này không khác gì cái hố đen vũ trụ, hút các nguyên tố phép thuật có trong không khí lại.

"Ầm ầm..."

Trời không mưa nhưng sấm chớp cứ liên tục vang lên, gió cứ liên tục gào thét, mặt đất thì rung chuyển liên tục.

"Ghê thật, sức mạnh dao động quá khủng bố." - Ryze phải lấy một tay che mắt mình lại, lão ta thầm khen thứ sức mạnh mà John đang sử dụng.

"Ầm..."

Cả người John tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo, một bộ giáp bảy sắc cầu vồng bắt đầu xuất hiện, John khoác lên bộ giáp không khác gì một vị chiến thần xuất thế, cả người hắn được bao bọc trong màn hào quang sáng chói lóa.

"Ta cho ngươi hai cơ hội, một là tự mình nói ra lý do đến đây gây chiến, hai là bị ta đánh sau đó sẽ nói tất cả." - John bắt đầu hù dọa, hắn tỏ ra rất tự tin với sức mạnh hiện tại của mình.

"Ha...ha...rất tự tin, được...ta rất thích." - Ryze không hề tỏ ra chút sợ hãi mà ngược lại lão ta cười rất sảng khoái.

John mặc dù cảm thấy kì lạ với thái độ này của Ryze nhưng ngay lúc này đây hắn không thực sự quá chú trọng điều này, tay trái đưa cao, một luồng năng lượng bắt đầu tập trung lại trong lòng bàn tay.

"Ầm..." một tiếng, luồng năng lượng kinh khủng ấy bắn ra, nhắm Ryze mà lao đến.

"Mạnh đấy." - Ryze tỏ ra rất thản nhiên.

"Nhưng chừng đó là chưa đủ, khả năng điều khiển phép thuật còn tệ quá." - Dứt lời, Ryze đặt quyển sách trên tay xuống mặt đất, hai tay lão ta bắt đầu bắt các ấn chú một cách cực kì nhanh chóng, vù vù vài tiếng, hai lòng bàn tay được bao phủ bởi một luồng năng lượng cực đại, các dòng điện chạy qua chạy lại cứ như những con rồng đang uốn lượn trên bầu trời.

"Ầm..."

Luồng năng lượng thất sắc của John bắn trúng vào tấm khiên do Ryze tạo ra, một vụ nổ khinh thiên động địa vang lên, mặt đất như nứt toác ra, bầu trời nổ tung, hàng chục tiếng sét nổ liên tục, John bị lực phản chấn của vụ nổ làm bắn lùi lại phía sau năm bước.

"Hạ được chưa?" - John nghĩ ngay từ ấy trong đầu khi luồng năng lượng hắn bắn ra chạm vào tấm khiêng của Ryze.

"Mạnh thật đấy, nhưng còn non quá." - Giọng Ryze vang lên, khói bụi bị những cơn gió thổi bay đi, để lộ ra Ryze vẫn còn nguyên vẹn, lão ta...không bị xây xước, dù một vết nhỏ.

"Không thể nào!" - John thẫn thờ, đòn vừa rồi mặc dù không sử dụng 100% sức lực của bản thân nhưng ít ra cũng đến 80% không thể nào có chuyện Ryze không hề bị thương được.

Ryze cười hà hà nói:" Sao? Bất ngờ quá à? Vẫn còn nhiều điều bất ngờ lắm, không phải cứ có sức mạnh phép thuật cổ ngữ trong người là lợi hại được đâu, khả năng sử dụng phép thuật của cậu còn non nớt lắm, John."

"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" - John thực sự cho đến giờ vẫn không thể nào hiểu được mục đích Ryze đến tìm hắn, do Noxus phái đến ư? Nếu do Noxus phái đến để tiêu diệt hắn thì đã không phải vừa đánh vừa tỏ ra đùa giỡn thế này.

Ryze cười đáp:" Muốn ta nói cho biết cũng được, đánh bại ta trước đã."

"Được! Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ sử dụng hết sức của mình để bắt ngươi phải nói ra mục đích."

John rút kiếm trên lưng, gươm của vua vô danh tỏa ra thất sắc rực rỡ, John lao đến với tốc độ khủng khiếp, khiếm pháp của hắn thực sự không thể sử dụng mắt thường để nhìn.

Ryze vẫn không hề tỏ ra chút sợ hãi, lão cầm quyển sách đặt dưới đất lên, đọc từng trang, từng trang. Trong lúc đó, John với kiếm trên tay đã lao đến, hắn tấn công như vũ bão vào Ryze nhưng thật quái lạ, cả người lão ta như được bao bọc bởi một tầng năng lượng cực kì dày đặc, dù cho John có chém thế nào cũng không tài nào phá được cái tầng năng lượng ấy.

"Bịch..."

Ryze sau khi thản nhiên đọc quyển sách trên tay lão ta gấp nó lại rồi vứt ra phía sau, Ryze nhìn John đang thở hồng hộc cười nói:" Sao vậy? Sức mạnh tối đa của cậu chỉ có thế thôi sao? Thôi thì để ta dứt điểm trận đấu vậy."

John còn chưa kịp phản ứng gì thì hai chân đã bị một thứ sức mạnh phép thuật kì lạ giữ chặt, không tài nào cựa quậy, không tài nào di chuyển được.

"Râm râm râm..." - tiếng Ryze niệm chú ngữ.

Ryze niệm ra hằng loạt các chú ngữ kì lạ với tốc độ cực nhanh, phép thuật trong không khí xung quanh dao động liên tục, ầm ầm vài tiếng nổ vang lên, tám cột lôi điện dán đầy bùa chú ma pháp xuất hiện xung quanh John, giống như một lồng giam vậy, vài dây tiếp theo, từ giữa các cột lôi điện kia xuất hiện các màn năng lượng cực đại chúng liên tục bắn các luồng sức mạnh phép thuật vào cơ thể của John, mỗi cú bắn cứ như một cây dao đâm vào cơ thể của hắn vậy, cực kì đau đớn.

"Á!" - John hét lên một các thê thảm, cả người hắn nằm thẳng trên mặt đất, người đầy thương tích. Bên trong cái lồng giam ma pháp này, John không chỉ không thể di chuyển mà còn cảm thấy sức mạnh của bản thân dường như bị áp chế đi rất nhiều.

Ryze như vẫn chưa chịu dừng lại, một loạt các chú ngữ liên tục hiện ra, một quả cầu năng lượng màu đỏ nổi lềnh bềnh trên lòng bàn tay của Ryze, quả xầu năng lượng ấy được bao bọc bởi những tia điện chạy ngang dọc.

"Á" - Ryze bắn quả cầu ấy vài người của John, ăn trọn một đòn cực mạnh không thể nào tránh được John đau đớn hét lên, bộ giáp trên người bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

"Bây giờ đã thấy mình yếu thế nài chưa?" - Ryze nhìn John với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Hộc hộc." - John thở hổn hển liên tục, hắn khó khăn đáp:" Cho ta biết rốt cuộc ngươi đến đây mục đích là gì?"

Ryze thở dài nói:" Nếu cậu đã muốn biết ta sẽ nói, ta đến đây theo sự nhờ vả của một người quen, John...sức mạnh phép thuật trong người của cậu rất mạnh. Tuy nhiên đến bây giờ cậu chỉ mới phát huy được cái vỏ bọc bên ngoài của nó mà thôi, chưa chạm được vào cái tinh túy của nó."

"Được sự nhờ vả, là ai?" - John hỏi.

"Cái đó cậu không cần biết, nhưng sớm thôi, hai người sẽ gặp nhau." - Ryze đáp.

John dù suy nghĩ thế nào cũng không tài nào biết được đó là ai, hắn nói:" Bây giờ ta đã thua trong tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy."

Ryze lắc đầu nói:" Cậu tỏ ra yếu đuối như vậy từ lúc nào? Muốn chết ư? Quá đơn giản. Không lẽ cậu định bỏ lại tất cả sau lưng mình sao?"

"Tất nhiên là ta không muốn chết." - John gần lên, sức mạnh phép thuật trong người hắn như bị thúc đẩy một cách quá mức mãnh liệt, luồng năng lượng phép thuật cổ ngữ bắt đầu trào dâng liên tục.

"Ầm..."

John đứng dậy trong sự bất ngờ của Ryze.

"Ầm ầm..."

Cả người John được bao bọc trong một luồng hào quang sáng chói, sức mạnh phép thuật trong người hắn bộc phát một cách mãnh liệt, luồng năng lượng phép thuật cổ ngữ bắt đầu trào dâng liên tục.

"Ầm..."

John đứng dậy trong sự bất ngờ của Ryze.

"Ầm ầm..."

Cả người John được bao bọc trong một luồng hào quang sáng chói, sức mạnh phép thuật trong người hắn bộc phát một cách mãnh liệt. Lông giam kia bắt đầu lay động, các luồng ma pháp bao bọc bắt đầu rối loạn.

"Phá" - John gầm lên một tiếng, lồng giam ma pháp đã bị hắn chấn bay ra, Ryze hai mắt trợn tròn tỏ vẻ kinh ngạc.

"Phụt phụt phụt" - John dường như sử dụng sức mạnh quá mức, hắn phun liên tiếp ba búng máu ngã quỵ trên mặt đất sau đó bất tỉnh.

Ryze tiến đến bên cạnh John nhìn hắn một hồi rồi nói:" Sức mạnh phép thuật của cậu, cách sử dụng nó quá cứng ngắc."

Nói xong lão ta nhìn về phía xa, rồi biến mất tại chỗ. John vẫn nằm yên bất tỉnh, lúc này đây sức mạnh màu tím bí ẩn một lần nữa xuất hiện giúp hắn cứu chữa các vết thương.

Ở một khu rừng cạnh đó, Ryze xuất vừa hiện ra, ngay sau đó trước mặt lão bà là một mây màu tím, bên trong có một bóng người, không nhìn rõ mặt mũi.

"Sao rồi? Đã thử nghiệm chưa?" - người đàn ông trong đám mây tím ấy lên tiếng.

Ryze gật đầu đáp:" Rồi, thằng nhóc rất có tiềm năng, chỉ có điều nó có được sức mạnh phép thuật quá nhanh, cách sử dụng lại quá cứng nhắc, chưa thể nào phát huy được toàn bộ sức mạnh trong cơ thể được."

"Vậy phải nhờ ông rồi!"

"À này, tôi biết nguyên nhân vì sao cho đến giờ thằng nhóc vẫn chưa thể bào sử dụng sức mạnh hư không mà ông đưa vào người nó." - Ryze nói.

"Vì sao?"

"Vì sức mạnh cổ ngữ ấy, nó chính là nguyên nhân khiến thằng nhóc không thể nào sử dụng được nó.

"Ý ông nói là hai luồng sức mạnh ấy đối lập nhau nên nó không tài nào có thể sử dụng được sức mạnh mà ta đưa vào."

Ryze thở dài gật đầu nói:" Đại loại là thế. Hai luồng sức mạnh ấy cứ như nước với lửa, hiện tại bảy loại nguyên tố hợp nhất lại làm một đang có phần áp đảo sức mạnh mà ông đưa vào, nó bây giờ vẫn đang trong trạng thái ngủ yên, không thể thức tỉnh."

"Hàizz, chuyện John sở hữu sức mạnh phép thuật cổ ngữ cũng nằm ngoài dự tính của ta, số mệnh của nó vốn không đi theo một đường thẳng, nó gặp rất nhiều cơ duyên nhưng cũng gặp không ít chắc trở, hài..."

Ryze cười đáp:" Ông yên tâm đi, mặc dù ta không biết làm cách nào để khắc phục việc này nhưng ta có thể giúp nó sử dụng sức mạnh phép thuật trong người một cách tốt nhất, không phải đây là điều ông muốn khi nhở vả ta sao?"

"Phải, ngày đó cũng sắp đến rồi, John mạnh đực chút nào hay chút ấy, ta không thể ngăn cản được cái ngày ấy sắp đến."

"Rốt cuộc bao lâu nữa nơ sẽ đến?" - Ryze lo lắng nói.

"Vốn trước đây ta tính toán thì phải sáu năm nó mới xuất hiện, nhưng không hiểu sao thời gian và không gian thay đổi đến kì lạ, thời điểm ngày đó đến bây giờ chỉ còn 6 tháng."

"6 tháng! Sao nhanh quá vậy?" - Ryze cũng tỏ ra cực kì lo sợ, rốt cuộc cái thứ mà họ đang nói đến là cái gì? Tại sao họ lại lo sợ đến như thế?

"Ryze, từ nay đến ngày đó, hi vọng ông sẽ giúp ta hỗ trợ chi John hết mình, sớm thôi ta sẽ đích thân gặp nó để nói hết tất cả."

"Được rồi, bây giờ ông định làm gì tiếp?" - Ryze nhìn người đàn ông bên trong đám mây màu tím kia đầy vẻ kính trọng.

"Bây giờ ta sẽ giúp nó kiếm thêm vài đồng minh, hài mọi chuyện bắt đầu vượt quá sự dự liệu của ta, Sally con bé lại rời đ một lần nữa, có lẽ đây là duyên của hai đứa nó."

Ryze không nói gì, lão ta chỉ lẳng lặng đứng nhìn người đàn ông bên trong đám mây kia dần biến mất.

Sáng hôm sau...

John mở dần đôi mắt, hắn kinh ngạc khi thấy mình vẫn còn sống, và càng kinh ngạc hơn, Ryze đang ngồi cạnh hắn.

John lập tức lăn sang một bên tay cố gắng cầm kiếm để trước ngực bảo vệ bản thân Ryze thấy thế không chút phản ứng, bình thản nói:" Đừng lo, ta không có ý làm hại cậu, ta đến đây để giúp cậu mà thôi."

"Giúp? Giúp tôi mà đánh tôi ra bông nỗi này sao?" - John cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ryze đáp:" Ta đánh cậu như vậy để cho cậu thấy hiện tại cậu vẫn còn rất yếu, sao? Muốn mạnh hơn không? Tá sẽ giúp."

John nghi ngờ lòng tốt của Ryze, hắn nói:" Lão không giúp ta một cách sung sướng như vây được? Có ý đồ gì?"

Ryze lắc đầu nói:" Ta giúp cậu là vì có một người đã nhờ ta làm chuyện này, nếu cậu muốn hỏi là ai thì ta xin lỗi không thể nói được, nhưng sớm thôi cậu sẽ gặp người ấy."

John suy nghĩ một hồi lâu nhưng chưa đáp.

Ryze tiến lại gần John nói:" Sau này ta sẽ giúp cậu phát huy tối đa sức mạnh có trong người của mình."

"Nói vậy ông sẽ dạy tôi? Đại loại là trở thánh sư phụ của tôi sao?" - John kinh ngạc thốt lên.

"Sư phụ? Nghe cũng không tệ lắm...ha ha ha." - Ryze cười phá lên.

John xua tay nói:" Không được, ông không thể làm sư phụ của tôi được, vả lại đêm qua ta còn đánh nhau, sao sáng nay có thể thân thiết? Không được..."

Ryze thở dài nói:" Tùy cậu thôi John, được rồi bây giờ cậu muốn đi đâu?"

John không đáp, vết thương bây giờ của John cũng đã hồi phục được bảy tám phần, có thể dễ dàng đi lại được, John lập tức khỏi hành đến bến cảng gần đó nhất, giống như không quan tâm Ryze đang ngồi ở cạnh đó vậy.

Sau khi đi bộ khoảng 1 giờ, John đã gặp một bến cảng nhỏ, bến cản này vốn là nơi leo đậu của các tàu đánh bắt cá các làng chài gần đó, đôi khi cũng có những tàu thương nhân hay đến đây để lấy hàng về bán, số của John rất may mắn khi hắn gặp được một tàu buôn đang chuẩn bị rời bến hướng đến Bilgewater city.

John không quá khó khăn khi xin được đi nhờ trên tàu, thế nhưng điều hắn khinh ngạc nhất chính là Ryze cũng đang ở trên tàu, lúc nào hắn không hề biết.

Ryze mỉm cười nhìn John nói:" sao thế? Ta cũng muốn đến Bilgewater."

John không thèm quan tâm đến chuyện này, trong đầu hắn lúc này chỉ có một việc duy nhất đến Bilgewater gặp lại Miss Fortune.

"Mọi người chuẩn bị, tàu sắp nhổ neo!"

"Lên đường thôi nào."

"Ào ào ào..." - tiếng sóng biển.

John ngồi trên tàu, những kí ức trước kia ùa về, lúc này hắn nhớ lại cảnh khi sưa được các thủy thủ trên tàu của Miss Fortune cứu sống, rồi một thời gian làm thủy thủ cùng với họ, ở bên cạnh Miss Fortune thực sự rất vui, cô ấy đêm nào cũng vắt hắn kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

"Đang nhớ về ngày sưa hả?" - Ryze tiến lại nói.

John liếc nhìn Ryze rồi đáp:" Này láo đi theo ta là có mục đích đúng không? Muonsonhaanj ta làm đồ đệ à? Còn lâu."

Ryze không hề để bụng những lời hắn nói, lão ta đáp:" Cậu có biết cậu yếu đến mức nào hay không? Nếu như không có ta giúp đỡ chắc chắn cậu sứ chẳng bao giờ đánh lại những đối thủ mình sẽ gắp sau này."

"Đối thủ? Ý ông là sao?" - John khó hiểu.

Ryze cảm thấy như mình nói hố vài câu nên cười khà khà đáp:" Không có gì, nói chung hiện tại cậu chưa nên ra quyết định vội, rồi sẽ sớm thôi, cậu sẽ nhận ra và muốn nhờ ta giúp đỡ."

John không quan tâm đến Ryze nữa, hắn xếp bằng hai tay đặt trước ngực, John đang cố sức tìm cách để kích hoạt được sức mạnh màu tím bên trong cơ thể, tuy nhiên không có một giấu hiệu gì khả quan cả, giống hư hắn đang đứng trong một cái xa mạc vậy, không thể nào làm gì được.

"Có phải không thể nào sử dụng thứ sức mạnh bí ẩn màu tím trong người đúng không?" - Ryze ngồi xuống bên cạnh nghiêm túc nói.

John giật mình nhìn Ryze, cái bí mật này hắn không nói với ai cả trừ Sally vì trong người của cô cũng có sức mạnh như hắn, hắn hỏi:" Làm cách nào ông biết được?"

Ryze không trả lời câu hỏi đó mà nói:" Nghe cho kĩ đây, ta biết nguyên nhân vì sao cho đến giờ cậu vẫn không thể nào sử dụng được sức mạnh màu tím ấy."

"Ông biết!" - John trợn mắt há hốc mồm.

Ryze gật đầu nói tiếp:" Chuyện này cũng không nên giấu giếm làm gì, thực chất nguyên nhân chính dẫn đến việc cậu không thể sử dụng được sức mạnh ấy là vì trong người cậu có sức mạnh phép thuật cổ ngữ, thứ sức mạnh này và phép thuật cổ ngữ ngang ngửa nhau, và đối lập nhau cho nên bây giờ cho dù cậu có cố sức thế nào cũng không thể nào sử dụng được nó."

"Điều này là thật?" - John nghĩ:" Trước đây cái người bí ẩn kia bảo với mình chỉ cần có thể luyện được tung thần lực và thể chất đạt đến cực hạn là có thể dễ dàng kích hoạt được sức mạnh mà hắn ta đưa vào người mình, thế mà bây giờ."

Ryze như đọc được suy nghĩ của John:" Đừng trách người đã đưa sức mạnh ấy vào người cậu, thực ra người ấy cũng không tài nào đoán trước được, số mệnh cậu lại may mắn có được sực mạnh phép thuật cổ ngữ."

John đưa ánh mắt kì lạ nhìn Ryze hắn nói:" Ông thật lợi hại, không chỉ sử dụng phép thuật giỏi mà khả năng đọc suy nghĩ của người khác cũng không kém."

Ryze cười ha hả đáp:" Nếu xét về thực lực và độ tuổi thì tính ra ta có phần ngang ngửa với cái lão viện trưởng học viện ma pháp đấy."

"Không thể nào!" - John kinh dị thốt lên.

"Được rồi nhóc, cậu nghe đây, sức mạnh phép thuật trong người của cậu thực sự rất mạnh, thứ sức mạnh cổ ngữ ấy tuyệt đối không chỉ có chừng đó, những gì cậu thi triển từ trước đến giờ chỉ là lớp vỏ bên ngoài của nó mà thôi, cái "lõi" thì cậu vẫn chưa thể nào lĩnh hội được." - Ryze bắt đầu giảng thuật

John mặc dù không ưa lão này cho lắm nhưng nghe lão nói thế hắn cũng động tâm, nếu đúng như Ryze nói thì sức mạnh mà hắn thi triển thực sự vẫn chưa đến cực đại sao?

John như nghĩ đến điều gì đó, hắn nói:" Sức manh phép thuật của ông, nó là loại gì? Khi tôi giáo chiến với ông, vừa giống với sức mạnh của tôi có trong người vừa giống với phép thuật của các vị pháp sư thông thường?"

"Phép thuật của ta cũng là một loại sức mạnh phép thuật cổ ngữ, tuy nhiên ta chỉ sở hữu mỗi hệ lôi, còn những loại khác ta không biết." - Ryze thản nhiên trả lời.

"Cổ ngữ." - John thốt lên, hắn trước giờ cứ tưởng mỗi mình hắn mới có phép thuật cổ ngữ thôi chứ.

Ryze đáp:" Nói đúng ra ta sở hữu phép thuật cổ ngữ cũng không hoàn toàn đúng, sức mạnh phép thuật này của ta vốn là học từ một quyển sách cổ, có lẽ vì vậy mà khi ta sử dụng phép thuật cũng mang chút gì đó tính chất cổ ngữ còn lại."

"Ý ông nói là quyển sách mà ông đang cầm trên tay?" - John chỉ vài quyển sách to lớn cạnh đó.

Ryze gật đầu nói:" Được rồi, ta chỉ có thể cho cậu biết đến đó, nghe đây, nếu cậu muốn mình mạnh hơn thì tìm đến ta."

"Ầm ầm..."

Vừa nói xong đột nhiên những âm thanh âm f ầm do vụ nổ vang lên liên hồi khiến cho John và Ryze thực sự chú ý.

"Nhìn kìa, hình như có đánh nhau."

"Đánh nhau trên biển à? Là quáy vật sao?"

"Nhìn không giống con người, một tên thù giống cá cầm đinh ba, một tên thì to con cầm mỏ neo, sao quái dị vậy?"

"Là quái vật đại chiến rồi, tốt nhất tránh xa ra đi."

John và Ryze nhanh chóng đến phía trước mũi thuyền để xem, trước mặt họ là hai quái nhân đánh nhau tơi bời, một tên thì đầu cá chân có màng tay lại cầm đinh ba, nếu nói đó là người cá mà John từng thấy trước đây thì tuyệt đối không phải, kẻ đang đánh nhau với nó thì lại khinh khủng hơn, cả người hắn mặc bộ đồ lặn bằng sắt to lớn cồng kềnh, trên tay lại cầm cái mỏ neo, không hiểu sức mạnh của con người làm sao lại làm được chuyện này.

"Ồ quái vật đánh nhau à? Cáu này ta thấy hoài." - Ryze hứng thú nói.

John chăm chú nhìn hai quái nhân kia đánh nhau một hồi rồi nói:" Bọn chúng đánh nhau vì việc gì thế nhỉ?"

Ryze cười nhìn John nói:" Không phải ngươi có khả năng biết tên người khác sao? Chi ra biết hai con quái vật ấy tên gì thế?"

John liền đáp:" Tên nhỏ con giống cá cầm đinh ba kia là Fizz, tên to con cầm mỏ neo là Nautilus."

"Ha ha...hài thật, một to một nhỏ đánh nhau, hợp...hợp rất hợp." - Ryze nhìn hai con quái vật đánh nhau mà không tỏ chút sợ hãi, ngược lại còn cười to khiến đám thủy thủ trên tàu ngơ ngác nhìn lão.

Ở trân chiến trước mặt, Fizz cầm đinh ba lao đến liên tục đâm vào người của Nautilus nhưng xem ra bộ đồ hắn mặc bên ngoài quá cứng nên những cú đánh của Fizz hoàn toàn không gây được chút thương tích.

"Chết đi." - Nautilus hô lên, mỏ neo trên tay đâ0j mạnh xuống, Fizz nhanh chóng né được nhưng sóng lực do mỏ neo đập vào mặt biển làm nó ngã trên mặt nước, phun ra một miệng máu đỏ.

"Khốn thật." - Fizz đứng dậy liên tục mắng chửi.

"Lần này đừng mong ta tha cho." - Fizz đứng trên cây dính ba của mình huýt một tiếng sáo, sau đó từ dưới nước, một con cá mập khổng lồ lao đến tấn công Nautilus.

"Xoạch xoạch..."

Vài tiếng kêu do hàm răng va chạm vào nhau liên tục, Nautilus ngã trên mặt nước, bộ đồ trên người bắt đầu xuất hiện vết nứt. Nautilus hừ lạnh một tiếng:" Ngươi liệu hồn đấy." rồi lặn xuống đại dương biến mất.

"Phụt."

Fizz phun thêm một ngụm máu rồi ngã ra nổi bồng bềnh trên mặt nước một cách bất động.

"Này...nó chết chưa?"

"Không đến gần sao ta biết được, nhìn không cử động gì chắc chết rồi."

"Thôi đi đi, nó mà tỉnh lại là ăn thịt cả lũ."

Đám thủy thủ trên tàu lo sợ liên tục thúc giục tàu rời đi.

"Khoan đã, hắn còn sống, mau cứu hắn đi." - John đưa tay, ý kiến của hắn vừa nói ra đã khiến đám thủy thủ sợ xanh mặt.

"Này ngươi có điên không? Hắn ta là quái nhân đấy, ngươi muốn chết à?" - một tên thúy thủ sợ hãi nói.

"Đừng lo có gì ta sẽ chịu chách nhiệm." - John cười đáp, sau đó hắn lập tức nhảy ra khỏi tàu bay đến bên cạnh Fizz.

Đám người thủy thủ thấy John có thể bay trợn mắt há miệng thật to, nếu bây giờ mà có một con ruồi bay vào mồm bọn chúng thì không biết cảm giác sẽ thế nào đây.

"Tên kia biết bay kìa?"

"Hắn là người cim à?"

"Hay là ác quỷ?"

Đám thủy thủ bắt đầu bàn tán đủ thứ, Ryze thấy John đã đem Fizz quay trở lại cười nói:" ngươi thật là thích làm người khác kinh ngạc nhé, nhìn bọn thủy thủ kia, bọn chúng đang nhìn ngươi chằm chằm đấy."

John không để ý đám thủy thủ đó, hắn chú tâm vào Fizz, vết thương ngoài da thì không nặng lắm xem ra là bị thương ở bên trong cơ thể, John nhìn Ryze nói:" Lão biết cách nào để chữa trị không?"

Ryze cúi người nhịt Fizz một lúc rồi nói:" Nó chỉ bị chấn động kinh mạch và ngũ tạng bên trong mà thôi, không có bị gì quá nguy hiểm."

"Thật không?" - John hơi chút nghi ngờ thế nhưng rất nhan Fizz đã tỉnh lại nó nhìn John với ánh mắt đầy vẻ hoang mang:" Ngươi sẽ giết ta à?"

John đáp:" Đừng lo, ta không làm hại ngươi."

"Này cậu kia, như vậy có ổn không? Nó là một quái vật đấy, nó sẽ giết chúng ta mất." - một tên thủy thủ tiến lại nói với John, có vẻ anh tràng ấy rất sơ hãi trước Fizz, đặc biệt là khi nhìn thấy những chiếc răng sắc nhọn ấy lại khiến anh ta sợ un cả người.

Ryze tiến lại cạnh anh ta nói:" Mọi người có thể yên tâm có ta ở đây sẽ không có chuyện gì sảy ra với mọi người đâu."

"Được rồi, hi vọng anh không gây rắc rối gì cho thương đội chúng tôi." - đám thủy thủ quay trở lại công việc của mình, không để ý đến John nữa.

Fizz nhìn John nói:" Tôi tin anh vậy, trông anh cũng không giống mấy người xấu."

John gật đầu nói:" Cho ta biết lý do vì sao cậu và cái tên to con khi nãy lại đánh nhau vậy?"

Fizz cười khà khà đáp:" Cũng. Mông có gì, tên đó dám chiếm địa bàn đánh bắt cá của ta cho nên đánh nhau thôi."

"Đơn giản chỉ vậy thôi?" - John kinh ngạc khi nghe cái lý do đơn giản của Fizz, hắn nói:" Nếu chỉ đơn giản như vậy thì đâu cần phải đánh nhau bán sống bán chết thể này?"

"Ha ha hắn không giết nổi tôi đâu." - John thở dài nhìn biển cả xung quanh nói:" Nhà cậu ở đâu?"

Fizz đáp:" Hiện tại tôi đang ở tại Bilgewater."

"Ồ, tôi cũng muốn đến đó, thật trùng hợp." - John cười cười.

Một tuần lênh đênh trên biển cả mênh mông, trước chuyến đi cứ tưởng sẽ rất buồn chán thế nhưng thật không ngờ, từ khi có Fizz trên tàu không khí lúc nào cũng vui vẻ hẳn, những trò. Tinh nghịch quậy phá của cậu ta luôn khiến đám thủy thủ phải cười chảy nước mắt, dần dần đám thủy thủ kia cũng không còn sợ Fizz nữa, giữa bọn họ bây giờ khá là thân thiết với nhau.

"Này chúng ta sắp đến nơi rồi, mọi người cẩn thận nhé, khu vực này xuất hiện rất nhiều tàu cướp biển đấy." - thuyền trưởng cảnh báo mọi người trên tàu.

Fizz nói:" Mọi người đừng lo, mặc dù Bilgewater là thành phố của các băng cướp biển nhưng chính quyền ở đó cũng có luật lệ, miễn là tàu buôn vào khu vực này hì các tàu cướp biển không thể làm khó được, tuy nhiên lúc rời đi thì là chuyện khác."

"Có chuyện đó sao?" - John lần đầu tiên nghe đến cái luật kì lạ này nên cũng khá là bất ngờ.

"Có chứ sao không, tôi sống ở đó được một thời gian rồi mà." - Fizz cười nói.

Bilgewater trong nhiều năm liền không chỉ đơn giản là thành phố tự trị mà còn là nơi giao thương buôn bán trung tâm du lịch của cả Valoran, Bilgewater hàng năm mang lạo nguồn lợi nhuận vô cùng lớn cho các quốc gia và thành phố khác, và hiển nhiên đây cũng là nơi cư ngụ hay đúng hơn là hang ổ của lũ cướp biển, và Bilgewater thường xuyên bị cướp biển tấn công.

Người dân ở thành phố này đa phần là thỉu thủ, hoặc là cướp biển, nếu tàu hè neo đậu và di chuyển trong vùng biển an toàn, họ sẽ được chính quyền bảo hộ, nếu không may bị tấn công ngay trong khu vực này thì họ sẽ được đền bù 1 phần tài sản đó. Nhưng nếu táu di chuyển ra vùng biển bên ngoài, họ sẽ phải tự chịu chánh nhiệm về tài ẩn cũng nhe mạng sống của chính mình.

Thành phố nước bẩn này đang được phân chia bởi hai thế lực, một là nhóm cướp biển do Gangplank cầm đầu, và hai là do Miss Fortune lãnh đạo, biết đâu được sắp đến hai thế lực này sẽ đánh nhau để tranh giành quyền lực cũng nên.

"Sập đến nơi rồi."

"Hay quá sắp về nhà rồi." - Fizz vui sướng nhảy nhót liên tục, John cứ nhìn bộ giáng có vẻ yếu ớt ấy mà không tài nào nghĩ được khi đánh nhau cậu ta trông đáng sợ cực kì.

Tàu bắt đầu cập bến thành phố Bilgewater mà không gặp bất cứ một trở ngại nào. John bước chân xuống tàu, bắt đầu từng bước vào bên trong thành phố.

Lúc này đường phố vắng vẻ một cách lạ thường, thậm chí những người đi đường lúc này cũng cực kì thưa thớt, John quay sang hỏi Fizz:" Không lẽ giờ này những người trong thành phố đi làm hết rồi hả?"

"Đi làm gì chứ? Mà sao lại vắng thế nhỉ?" - Fizz cũng cảm thấy kì lạ, bởi nơi này thường ngày rất tấp nập và náo nhiệt vậy mà...

"Xem ra có chuyện gì rồi." - Ryze nói nên nghi ngờ trong đầu.

John cũng đồng ý hắn nhìn Fizz nói:" Này, cậu dẫn ta vào thành phố xem sét một vòng xem, e rằng đã có chuyện gì sảy ra rồi."

Fizz gật gật đầu, chạy trước nói:" Đi theo tôi đến quảng trường trước."

John và Ryze nhanh chóng chạy theo sau, âm thanh náo nhiệt bắt đầu vang lên trong tai của bọn họ.

"Có âm thanh, chắn họ tập chung ở quảng trường." - Fizz khi nghe thấy những tiếng động ấy thì chạy nhanh hơn trước.

Lúc này tại quảng trường, hai nhóm người đang đứng đối lập nhau, đứng đầu hai nhóm ấy không ai khác là Miss Fortune và Gangplank, phía sau họ là những tên thuộc hạ với đầy đủ vũ khí trên tay. Miss Fortune vẫn như trước, cô xinh đẹp gợi cảm nhưng không kém phần mạnh mẽ, từ ánh nhìn đến cách cầm súng, cô nhìn Gangplank nói:" Chuyện của chúng ta nên kết thúc đi là vừa, ngươi hãi liệu mà rút toàn bộ đám thuộc hạ rời khỏi thành phố này."

"Ha ha...cô có bị điên không Miss Fortune? Kêu ta rời khỏi thành phố này à? Còn lâu." - Gangplank cười ha hả, súng trên tay hắn quay quay châm chọc. Một tên thuộc hạ tâm phúc của Gangplank bên cạnh nói:" Chúng ta nghĩ cô lên đồng ya làm vợ của thủ lĩnh bọn ta đi là vừa, trông cô "ngon" thế kia mà không chịu làm vợ thủ lĩnh bọn ta thì thật tiếc quá. Ha ha..."

Nói xong hắn ta cùng đám thủy thủ ở phía sau Gangplank cười lên khoái chí, ở bện cạnh Miss Fortune, Tom thấy tên lính tép riu ấy dám xổ ra những từ ngữ dơ bẩn với Miss Fortune thì vô cùng tức giận hắn nghiễm răng nói:" Thằng khốn mày có tin tao cắt lưỡi mày không?"

"Tao thách mày đấy." - tên thuộc hạ của Gangplank vừa nói ấy thách thức Tom.

"Được rồi, miệng chó không cần phải tốn nước bọt." - Miss Fortune ngăn Tom lại, cô nhìn Gangplank giọng nói đầy đanh thép vang lên:" Ta chi ngươi suy nghĩ một lần nữa, có rời khỏi thành phố này hay không?"

Gangplank cũng nghiêm túc lại nhìn Miss Fortune nói:" Miss Fortune ta cũng nói cô nghe rỗ đây, quyền lực tại thành phố này nhất định phải thuộc về ta, và ta cho cô một cơ hội mau rời khỏi đây nếu không khi ta đánh bại cô nhất định sẽ đem cô về làm vợ đấy ha ha..."

Nắm tay của Miss Fortune nắm chặt, cô nghiến răng nói:" Được thôi, nếu ngươi muốn thì ta cũng không muốn tốn nước bọt nữa, mọi người tấn công."

"Đánh nhau thì bên ta không ngán ai đâu nhé. Anh em lên!" - Gangplank cũng lập tức ra lệnh.

Hai bên bắt đầu đao kiếm, súng ống lap vào đánh nhau tới tấp, khói lửa bay tứ tung.

"Đánh nhau rồi kìa, không biết ai thắng nhỉ?"

"Lâu lâu mới được xem một trận đấu hay thế này, không uổng bỏ một ngày làm việc mà."

"Yên lặng coi, ta đang xem mà, ôi chao, nhìn Miss Fortune kìa cô ấy thật xinh đẹp, oa...cô ấy đá cho tên kia lăn trên mặt đất tư thế quyến rũ quá."

Ở bên ngoài, những người dân trong thành phố xem việc hai bên đánh nhau là điều gì đó rất thú vị, họ tỏ ra vô cùng hứng thú với điều này.

"Pằng pằng ..."

Súng trên tay Miss Fortune liên tục bắn vào người đám thuộc hạ của Gangplank khiến bọn chúng ngã lăn ra đất bất động.

"Này ngươi vừa nãy nói gì dám nói lại không?" - Tom nhìn tên thuộc hạ thân cận của Gangplank kẻ vừa nãy dám nói những lời xúc phạm đến Miss Fortune.

"Ta nói cô ta lên chấp nhận về làm vợ của thủ lĩnh bọ ta đấy, ngươi định làm gì ta?"

"Vậy ngươi chuẩn bị chết đi là vừa." - Tom quát lên giận giữ, đao trên tay liên tục đưa lên chém xuống một cách mãnh liệt.

"Mày nghĩ Halam đội phó ta để bắt lạt lắm hay sao?" - hóa ra tên hắn ta là Halam, cả người hắn cũng bắt đầu nổi lên những đường gân xanh, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay hắn cầm hai chiếc rìu đen to tổ chảng liên tục đập lên xuống, Tom từ thế thượng phong lại nhanh chóng bị ép xuống hạ phong, hai chiếc rìu đen kia thực sự quá mạnh, một cây đao mỏng manh của Tom không thể nào chống cự lại được.

"Rắc..."

Cây đao trên tay Tom bắt đầu nứt ra rồi gãy vụn, Halam thừa thắng xông lên chém một cách đầy mãnh liệt:" Sao thế sao thế, vừa lãy mày mạnh mồm lắm cơ mà, giết tao thử coi."

"Thằng khốn." - Tom hiên tại mặc dù không có vũ khí trên tay nhưng không dễ gì lùi bước, cậu ta lắm lấy một cây gỗ cạnh đó cố gắn chống trả.

"Á" - Tom bị một rìu chém qua ngang tay, máu bắn ra đỏ thẫm cả cánh tay.

"Tom" - Miss Fortune thấy Tom bị một rìu chém trọng thương thì vô cùng lo lắng.

"Sơ hở nhé." - Gangplank tận dụng Miss Fortune đang chú ý đến Tom mà để lộ sơ hở, đao trên tay hắn chém xống, hướng ba vai trái xẻ dọc.

Xoạt...

Miss Fortune khinh hoảng lùi lại phía sau, cũng may cô né nhanh nên một đao ấy chỉ kịp để lại một vết rách trê áo của cô mà thôi. Gangplank thấy trong tình huống như thế mà Miss Fortune vẫn né tránh được thì tỏ ra chút kinh ngạc, hắn cười nói:" Nhanh đấy."

"Đừng quan tâm đến tôi." - Tom hô lớn rồi tiếp tục lao vào đánh với Halam, "thăng khốn chết đi" - Halam cũng đien cuồng không kém, hai rìu trên tay cứ liên tục bổ xuống khiến trên người Tom lúc này be bét máu.

"Phịch..."

Tom ngã trên mặt đất, hắn cảm thấy hơi thở của mình đang mỗi lúc một khó hơn, ánh mắt căm hận nhìn Halam.

"Mày mới là kẻ phải chết đó." - Halam điên cuồng cầm hai cây rìu bổ xuống, nhưng ngay lúc này một cây đinh ba đột ngột từ bên ngoài lao đến chặn nhát bổ trí mạng đó lại, kế tiếp đó một quái nhân trong hình thù nửa người nửa cá lùn lùn nhảy đến đứng trên cây đinh ba, ánh mắt của nó nhìn tên Halam ấy với toang bộ sự tức giận.

"Fizz là cậu!" - Tom kinh nạc nhìn quái nhân trước mặt, hóa ra cậu ta quen với Fizz, khi Fizz đến đây thấy Tom bị đánh tơi tả thì tức giận vô cùng, cậu ta nói:" Dám hại bạn của ta, chết đi."

Chiếc đinh ba lập tức bay lên lọt vào tay của Fizz cậu ta tấn công như vũ bão thế như bài sơn đảo hải, chỉ nghe những âm thanh ầm ầm vang lên, tên Halam ấy lần đầu tiên thấy có kẻ kinh khủng đến thế thì vô cung sợ hãi, hai cây rìu trên tay bị nứt mẻ gần như bể cả.

"Cậu ta xuất hiện thật đúng lúc." - Miss Fortune ở bên kia thấy Fizz xuất hiện cứu Tom cảm thấy vui xướng vô cùng, thế nhưng lúc này đây Gangplank lao đến súng trên tay của gã bắn từng viên đạn tẩm độc, Miss Fortune vì chút lơ là mà bị dính một viên, cô ã lăn ra mặt đất đau đớn ôm cánh tay đầy máu.

"Đến đây kết thúc nhé thuyền trưởng Miss Fortune, à không phải gọi là thợ săn tiền thưởng mới đúng chứ." - Gangplank tiến lại cạnh Miss Fortune súng trên tay gã chỉa thẳng vào mặt của cô chuẩn bị bóp cò súng.

Miss Fortune nhắm chặt mắt cô hiện tại không thể cử động do chất độc của hắn ta khiến toàn thân cô tê dại, một cái chết đang được đợi sẵn.

"Vù..."

Đúng lúc này một quả cầu lửa to lớn bay đến nhắm thẳng vào người của Gangplank khiến hắn buộc phải lùi lại tránh né, Gangplank tức giận rống lớn:" Con mẹ nó, là thằng nào đánh lén."

"Là ta đây." - John xuất hiện trước mắt Miss Fortune nhùn chằm chằm Gangplank cười nói.

Đôi mắt của Miss Fortune hoàn toàn mở to, cả người cô run lên, người thanh niên trước mặt, ánh mặt trời kia sao ngươi lại chói đến thế, ta muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy, vóc giáng thân quen kia, là thật ư, ta có nằm mơ không.

"Trông cô không giống như xưa đấy Miss Fortune, mạnh mẽ lên đi chứ...hì hì." - John quay đầu nhìn Miss Fortune chọc ghẹo cười cười.

"John...là...là cậu sao? Tôi không nằm mơ chứ? Đúng là cậu sao?" - Miss Fortune cả người run lên liên tục, cô lắp bắp nói.

"Là John...cậu ấy đã quay lại..." - ở bên kia Tom khi thấy John xuất hiện cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng.

"Ủa, mấy người quen cậu ta à?" - Fizz thì không biết chuyện Tom, Miss Fortune và John quen biết nhau cho nên tỏ ra khó hiểu.

John nhìn Miss Fortune cười nói:" Được rồi, mọi chuyện ở đây cứ để ta lo, khi nào giải quyết xong chúng ta tha hồ chém gió."

Nói xong John quay đầu nhìn Gangplank, mặc cho Miss Fortune vẫn đang sững sờ, có lẽ cô vẫn chưa tin vào những gì mắt mình nhìn thấy. Hắn nói:" Xin chào! Còn nhớ ta không?"

Gangplank tức giận quát:" Mày là cái mốc giaf ta phải nhớ, cút ngày bằng không đừng trách ta ra tay ác độc."

"Vậy là không muốn nói chuyện nhỏ nhẹ à?" - John làm ra bộ giáng đùa cợt, rồi đột nhiên hắn lao đến, liên hoàn loạn kích tung ra, quyền cước đánh tới tấp vào người Gangplank, thế nhưng có lẽ John có chút coi thường gã ta khi chỉ cần vài cú lắc người, gã đã tránh được các đòn đánh của hắn.

"Ồ, không tệ." - John cười nói.

"Thằng khốn, dám đánh thủ lĩnh bọn ta." - đám thủy thủ ở cạnh đó tức giận cầm vũ khí lao đến tấn công John, chỉ nghe vài tiếng la hét thất thanh cả đám thủ hạ của Gangplank lũ lượt nằm bất động trên mặt đất, cơ thể của bọn chúng co giật như có những luồng điện chạy qua.

Sau đó Ryze xuất hiện bên cạnh John lòng bàn tay của lão đang được bao phủ bởi những dòng điện ma pháp đáng sợ.

Gangplank nghiến răng, lau đi vết mồ hôi trên trán chỉ thẳng kiếm vào John nói:" Các ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ cần quay trở lại. Toàn bộ rút lui."

Phe Gangplank đã rút lui, bọn chúng nhanh chóng chạy ra bến cảng lên tàu của mình, Gangplank nhìn vào tình hình hiện tại rất hiểu rõ, bên địch đột ngột có cứu binh, thực lực của bọn hon cũng rất mạnh vậy nên cuộc chiến lần này quá chênh lệch, đành rút quân bảo toàn lực lượng để lần sau phục thù.

"Thắng rồi, chúng ta thắng rồi." - những thủy thủ và thuộc hạ của Miss Fortune hò reo sung sướng.

"John có thật là cậu đấy không?" - Miss Fortune tiến lại gần hắn, cô nhìn dáng vẻ của hắn, da đen hơn trước kia, thân hình cũng cơ bắp hơn, quả thật cô không thể nhìn ra John.

John cười đáp:" Xa nhau một thời gian cô quên tôi rồi sao?"

"Đúng là cậu rồi, tôi rất nhớ cậu đấy...John tôi nhớ cậu." - Miss Fortune đột nhiên lao đến ôm chầm lấy John, mặc cho những ánh mắt xung quanh đang ngỡ ngàng, ở đây chỉ có mỗi Tom là biết trong lòng của Miss Fortune đang nghĩ gì, Miss Fortune bất ngờ giật mình, cô phát hiện ra cánh tay phải của John...nó nó đã mất.

Miss Fortune run lên từng đợt nói:" John...chuyện này...chuyện này là sao? Tại sao trong ống tay áo phải của cậu lại...không có tay?"

John cười đáp:" Thì nó mất rồi chứ sao còn hỏi."

"Mất...chuyện gì đã xảy ra với cậu..." - Miss Fortune có vẻ không thể nào chấp nhận được sự việc này cộng thêm trước đó cô bị trúng viên đạn độc của Gangplank lên cô lập tức ngã xuống bất tỉnh.

"Miss Fortune...Miss Fortune..." - John lo lắng liên tục gọi tên cô.

"Mau đưa cô ấy về chữa trị đi, cô ấy bị trúng độc." - Tom đến bên cạnh vội vã nói.

John gật đầu lập tức bế Miss Fortune đi theo đám thủy thủ trở về tàu. Fizz ở phía sao kéo áo Tom lại hỏi:" Mấy cậu quen cậu ta à? Chuyện là thế nào, phải kể cho tôi biết đấy."

Tom gật đầu nói:" Được được, về rồi tính."

Bạn đang đọc LMHT Hành trình vô tận của Siro con
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dansunokabin
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.