Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết định của Trùng Phát

Phiên bản Dịch · 3456 chữ

Lôi kiếp vẫn không hề có dấu hiệu kết thúc. Đám lôi vân thứ 7 lúc này đã hình thành xong, uy áp nó tạo ra thêm lớn. Lần này lôi kiếp không hề cho cả hai thời gian nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người chứng kiến đều giật mình kinh ngạc. Ai nấy đầy căng thẳng lo lắng trong lòng.

Oànhhh

Đẹttttt….

Tia sét như cột đình giáng xuống. Sức mạnh của tia lôi điện này đương nhiên là hơn so với lôi điện ở lôi vân thứ 6.

Tia sét đầu tiên đánh xuống lớp cầu giáp của Vũ Tử khiến nơi tiếp xúc xuất hiện những vết nứt lớn. Lớp vỏ bảo vệ trên người Tiểu Bạch cũng xuất hiện vết nứt tương tự.

Oànhhh

Đẹttttt…

Tia sét thứ hai đánh xuống lớp bảo vệ của cả hai. Từ vị trí nứt ban đầu đã thêm nhiều vết nứt lớn chạy dọc xuống phía dưới và lan tràn ra xung quanh. Trông qua như một quả trứng ngập tràn vết nứt và có thể vỡ bất cứ khi nào.

Tốc độ giáng lôi điện lần này nhanh hơn lôi vân thứ 6 rất nhiều. Những người ngoài chỉ biết căng thẳng lo lắng dõi mắt không rời.

Oànhhh

Đẹttttt…

Tia sét thứ ba giáng xuống khiến lớp bảo vệ của cả hai vỡ tan. Nơi mặt đất nhận dư lực tạo ra một hố cạn.

Cả hai bị văng té nằm sóng xoài bên cạnh. Tới đây thì người ngoài đều lo lắng đứng ngồi không yên.

Thân thể của Vũ Tử, Tiểu Bạch lần nữa phun ra những điểm đen và những điểm sáng. Chúng hình thành nên lớp bảo vệ mới bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cả hai.

Tuy nhiên nhìn qua màu sắc lớp hộ vệ mới của Vũ Tử và Tiểu Bạch thì thấy chúng ảm đạm hơn rất nhiều. Người ngoài có thể nhìn thấy lờ mờ cơ thể cả hai ở bên trong. Thực tế đúng là lớp hộ vệ này đã yếu hơn so với lớp hộ vệ cũ cả mảng lớn.

Oànhhh

Đẹttttt…

Tia sét như cột đình thứ 4 giáng xuống. Lớp bảo vệ cả hai vỡ vụn. Mặt đất nhận dư chấn đã hình thành một hố lớn và sâu hơn.

Cả hai bị xung lực hất lên cao một đoạn rồi rơi xuống mặt đất. Trông qua thê thảm hết chỗ nói.

Trong thân thể cả hai lần nữa phun ra lớp bảo vệ mới. Màu sắc lớp bảo vệ mới càng thêm ảm đạm. Có thể trong thấy rõ ràng cơ thể cả hai bên trong.

Oànhhh

Đẹttttt

Tia sét thứ 5 đánh xuống khiến lớp giáp đều vỡ tan tành. Nơi mặt đất đã thành một hố khá sâu.

Vũ Tử cùng Tiểu Bạch bị đánh văng lên rồi lần nữa rơi vào trong hố sâu. Cứ như thể sắp chôn vùi cả hai vậy.

Sau khi tia lôi điện thứ 5 giáng xuống thì đám lôi vân thứ 7 cũng biến mất. Tất cả mọi người đều thầm hy vọng lôi kiếp biến mất. Thế nhưng khiến mọi người chìm trong tuyệt vọng là đám lôi vân thứ 8 đã hình thành trên đầu cả hai.

Cơ thể Vũ Tử và Tiểu Bạch lần nữa phun ra kỳ dị vật chất và điểm sáng. Tuy nhiên lần này cơ thể cả hai phun trào ra rất ít vật chất bảo vệ. Chúng chỉ tạo ra đủ lớp mỏng manh bao phủ được một phần thân thể và đỉnh đầu. Với tình trạng thế này thì chỉ cần một tia sét đánh xuống tiếp theo thì kết quả ai cũng rõ ràng.

Thiên Cường lo lắng trao đổi với Linh hồn tảng đá :

“Ngươi xem. Tình hình với đệ đệ ta rất tệ. Chỉ e…”

Linh hồn tảng đá gật đầu rồi nói :

“Ta cũng không biết con đường mà đệ đệ ngươi bước tới đâu. Thế nhưng theo ta được biết với những kẻ sáng tạo từ cảnh giới thấp thế này vẫn chưa xem là hoàn thiện khởi đầu. Bọn họ cẫn chưa hoàn toàn đặt chân vào sáng tạo mà chỉ coi như mới bắt đầu chạm tới thôi. Khả năng lôi kiếp sẽ không buông xuống nữa đâu”

Thiên Cường nghe vậy mà loé lên hy vọng :

“Điều này là thật ư?”

“Không phải cái gì ta cũng biết rõ ràng. Thế nhưng chuyện này khả năng cao là vậy”

Quả nhiên 30 phút trôi qua, lôi vân thứ 8 vẫn cứ lơ lửng mà không có dấu hiện đánh xuống. Trong khoảng thời gian này lớp bảo vệ Vũ Tử và Tiểu Bạch không khiến cả hai khôi phục sinh cơ mà chỉ đủ duy trì sự sống. Hai kẻ cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời nhìn và chờ đợi.

Trôi qua 30 phút đám lôi vân thứ 8 liền có dấu hiện tản đi. Tất cả mọi người đều thở ra hơi nhẹ nhõm.

Thiên Cường vui vẻ trong lòng bởi cả hai đệ đệ hắn đến đây xem như đã vượt qua tất cả. Còn những vết thương đáng sợ kia chắc chắn có cách khôi phục bởi hai đệ đệ của hắn không hề tầm thường tý nào.

Thiên Cường đương nhiên không hề biết là lôi điện đã hủy diệt gần như toàn bộ sinh cơ của cả hai. Hiện tại bọn họ cũng chỉ là duy trì chút sinh cơ và sự sống mà thôi. Chỉ có Bán Thánh dược may ra mới có tách dụng đối với bọn họ. Nhưng Bán Thánh dược cũng không chắc chắn có thể hoàn toàn khôi phục được hết trạng thái cũng như tiềm năng vốn của cả hai. Vấn đề ở đây nữa là vốn dĩ tinh cầu này sinh ra Bán thánh dược cực kỳ khó khăn...

Thiên Cường không che giấu nỗi niềm vui sướng và đồng thời thán phục Linh hồn tảng đá :

“Quả nhiên ngươi nói không sai mà. Lôi kiếp không đánh xuống thật”

“Hiện tại lôi kiếp không phủ xuống nhưng tương lai kia khi đệ đệ ngươi đột phá cao hơn thì nhất định sẽ giáng xuống thật”

“Ta hiểu điều này. Nhưng ta tin lúc đó đệ đệ ta sẽ đủ sức vượt qua”

Linh hồn tảng đá im lặng nhìn về phía Vũ Tử cùng Tiểu Bạch. Hắn như không kìm chế được cảm xúc :

“Xem ra thời đại này đã đến..”

Thiên Cường nghe vậy mà khó hiểu. Chợt hắn nhớ lại tổ tiên đã từng nhắc tới việc thời đại kinh khủng gì đó. Tất nhiên hắn không hiểu sự việc này.

Linh hồn tảng đá hiểu suy nghĩ của Thiên Cường. Hắn tiếp lời :

“Đúng vậy. Thời đại này chính là thời đại kinh khủng bậc nhất từ trước tới giờ. Chỉ có sáng tạo giả mới có tư cách toả sáng trên bầu trời tu luyện. Dù là tiên cấp tiềm năng cơ thể cũng chỉ là kẻ nổi bật mà thôi…”

Thiên Cường nghe câu này mà thều thào kinh hãi :

“Tiên cấp tiềm năng cơ thể mà chỉ là kẻ nổi bật ư?”

Thiên Cường thật sự kinh hãi. Hắn không hình dung nổi tiên cấp tiềm năng cơ thể đáng sợ ra sao. Nhưng với Á Thần lạc văn như tổ tiên hắn đã bá đạo lắm rồi. Vậy mà tiên cấp tiềm năng cơ thể chỉ là kẻ nổi bật…

Miên man suy nghĩ, Thiên Cường trở nên thất lạc buồn bã :

“Ta ngay cả tu luyện còn không được thì huống gì…”

Sinh ra trong tu luyện giới ai chẳng muốn bản thân có thể vươn mình toả sáng. Thế nhưng mọi thứ không phải như mình mơ ước. Thiên Cường chỉ sợ bản thân mình không có cơ hội mà nhìn bầu trời tu luyện rực rỡ trong thời đại này.

Thiên Cường nhìn về Vũ Tử và Tiểu Bạch mà tự nhủ :

“Tương lai kia hai đệ đệ của ta nhất định sẽ toả sáng…”

Chút an ủi trong lòng Thiên Cường khiến hắn đỡ buồn lòng. Vũ Tử nhờ hắn mà có được ngày hôm nay. Gián tiếp Tiểu Bạch cũng là nhờ hắn mà có. Đây là niềm tự hào duy nhất của bản thân hắn tới giờ…

Trong khi tất cả mọi người tại Chiến thần viện đang chờ đợi lôi kiếp hoàn toàn tản đi thì tại sâu bên trong Cấm địa sinh mệnh - nơi trung tâm của Cấm địa sinh mệnh có một khu vực đặc biệt vô cùng khi không hề có nguyền rủa.

Tại khu vực này có ba cái bồ đoàn để người có thể ngồi bên trên. Hai cái bồ đoàn thì có hai người đang ngồi trên và một cái thì trống rỗng.

Hai người này ở trong trạng thái nửa ngủ nửa mê. Trên người phủ lớp rêu phong dày đặc như trải qua vô tận năm tháng vậy.

Hiện tại có một người mang đôi mắt khẽ động giống như sắp tỉnh lại bất cứ lúc nào. Bởi có thứ đã đánh thức hắn. Còn người kia thì vẫn im lìm bất động.

Ngang hàng với ba cái bồ đoàn là một đầu sinh linh bất tử quái thú màu bạch ngọc đang an toạ trên một tảng đá lớn. Bất tử quái thú này nhìn rất đặc biệt khi có ý thức chứ không giống như những bất tử quái thú thông thường khác.

Bất tử quái thú kỳ lạ đưa đôi mắt trống rỗng nhìn về Chiến Thần viện như thể xuyên tới đó. Nơi đó Vũ Tử và Tiểu Bạch vừa mới độ kiếp xong. Bất tử quái thú hơi nghiêng đầu như đang chờ đợi mệnh lệnh….

Đệ đệ và Nhị ca của Trùng Phát đã vượt qua kiếp nạn khiến trong lòng Trùng Phát vui mừng. Tuy nhiên trong lòng Trùng Phát lúc bấy giờ cũng hình thành luồng ý nghĩ :

"Đại ca Thiên Cường sở hữu rất nhiều bản lĩnh cao cường từ Kết Linh Giới sư. Vốn dĩ Kết Linh Giới Sư không phải ai cũng muốn là có thể trở thành.

Thêm nữa đại ca thân chính là Chiến Thần lạc văn vô song. Là Á thần lạc văn mà bao kẻ ngước nhìn. Đại ca vượt qua nguyền rủa thừa sống thiếu chết để rồi cất bước hào quang trên con đường tu luyện được. Tương lai của đại ca trưởng thành khi lạc văn thức tỉnh tới đại thành chính là khoảng sáng, vinh quang vô tận. Có thể đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này.

Nhị ca cùng tứ đệ là hai kẻ khủng bố vô cùng. Bản lãnh chắc chắn vô cùng lợi hại. Nhìn kích phát dị tượng cũng như độ kiếp qua 7 lôi kiếp kinh khủng là biết tương lai bọn họ rực rỡ muôn người ngước nhìn.

Thế nhưng bản thân ta thì sao?

Bản thân ta là một kẻ tầm thường. Nói đúng ra thì đến giây phút này ta là một kẻ vô dụng.

Từ trước tới giờ ta chỉ có thể theo hưởng hào quang của đại ca. Ăn bám vào đại ca và Chiến tộc cũng như Chiến Thần viện.

Ta đến hiện tại vẫn không làm nổi cái gì để chứng tỏ bản thân có gì trị. Vẫn không làm được nổi cái gì khiến ta tự hào mà ngẩng cao đầu với người khác.

Ta đúng là kẻ bất tài. Chân chính bất tài vô dụng. Ngay cả tu luyện ta cũng không thể tu luyện được….”

“ Nếu bây giờ ta cứ tiếp tục là kẻ vô dụng như thế này thì không còn xứng làm huynh đệ với tất cả.

Tương lại chỉ e ta sẽ trở thành gánh nặng kéo chậm bước mọi người.

Ta không muốn điều đó xảy ra chút nào. Cho dù có chết đi ta cũng không muốn trở thành gánh nặng của tất cả"

Trùng Phát đau lòng về những suy nghĩ này. Sâu trong lòng hắn nổi lên ý chí không cam tâm :

“Aaaaaa. Ta không cam tâm điều đó”

Theo ý chí không cam tâm trong cơ thể Trùng Phát khiến cho máu huyết hắn lưu động kinh khủng trong nội thể. Chảy xuôi trong cơ thể dòng máu kinh diễm của hắn không chịu thua kém bất cứ ai.

Thân thể, huyết mạch, ý chí của Trùng Phát toàn bộ đều bị kích động. Càng thế hắn càng thêm khát khao cất bước tu luyện.

Trùng Phát bắt đầu gào thét trong lòng :

“Ta không cam tâm bản thân ta không thể tu luyện…”

“Ta không cam tâm là một kẻ bất tài vô dụng…”

“Cho dù thế nào đi chăng nữa ta vẫn muốn tu luyện.

Cho dù thịt nát xương tan thì ta vẫn muốn cất bước tu luyện.

Ta muốn thay đổi. Ta muốn thay đổi tất cả”

Trùng Phát lại ngước mắt nhìn lên lôi kiếp. Lôi kiếp đã kết thúc có dấu hiệu tản đi. Không lâu nữa nó sẽ hoàn toàn biến mất thật sự.

Đôi mắt Trùng Phát trở nên rực sáng dị thường. Giống như trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng ngoài xa kia. Rất nhanh rất nhiều suy nghĩ lướt lên trong đầu hắn.

Trùng Phát tự nói với chính mình :

"Ai sinh ta cũng đều có tác dụng của nó. Ta càng không tin ta là kẻ phế vật vô dụng.

Nếu thực sự ta là kẻ vô dụng thì ta sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì cả”

“Nay phía trước đó chính là lôi kiếp. Muốn thoát ra tất cả thì cũng phải lựa chọn một con đường khác biệt”

“Ta không có nhiều thời gian nữa bởi nếu kéo dài thời gian thì khoảng cách giữa bốn huynh đệ sẽ trở nên càng lớn. Hoặc là bây giờ. Hoặc là không bao giờ”

“Ta không muốn trở nên gánh nặng của ai cả. Ta muốn tự bước đi và vẽ nên con đường thuộc về chính mình"

Tới đây cỗ ý chí kiên quyết khiến cho Trùng Phát quyết tâm thêm lớn. Hắn băng băng hướng về lôi kiếp, như thể đuổi theo tương lai phía trước :

“Nhanh. Nhanh nữa lên. Nếu không ngươi sẽ không bao giờ kịp ”

Thế nhưng Trùng Phát chưa kịp đi bao xa đã xuất hiện một đạo thân ảnh đứng chắn trước đường. Hắn định thần nhận ra đó là Thiên Cường. Tuy nhiên hắn vẫn không có ý định dừng lại. Hắn rẽ người toan lao vút qua.

Thiên Cường đã nhận ra Trùng Phát dị động nên đã đuổi theo ngay và xuất hiện chắn trước mặt. Thấy Trùng Phát vẫn tiếp túc lao đi và né mình hắn liền nhích người theo hướng đó chặn lại. Hai bàn tay hắn nắm lấy hai bả vai của Trùng Phát.

Trùng Phát bị chặn lại liền phát động sức lực hòng giũ giãy thoát ra. Thiên Cường nhanh chóng vận tu lực nhanh chóng kiềm chế Trùng Phát đồng thời lớn tiếng :

"Ngươi định làm gì thế?

Bây giờ lôi kiếp vẫn chưa tản đi. Ta tin Tiểu Bạch cùng Vũ Tử đã bình an rồi. Không cần phải liều mạng xông vào cứu bọn họ"

Trùng Phát biết không thể giãy thoát khỏi Thiên Cường liền nói :

"Không phải đệ muốn đến chỗ hai người bọn họ. Ta cũng biết hai người đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Ở đây các trưởng lão sẽ chăm sóc họ thật tốt. Đệ muốn làm đó chính là độ kiếp"

"Ngươi điên rồi sao?

Ngươi có tu luyện đâu mà độ kiếp. Ta không đồng ý chuyện này"

Trùng Phát vừa giải thích giọng van nài :

"Chính vì ta không thể tu luyện thế nên ta muốn độ kiếp thử một lần. Ta không tin bản thân mình vô dụng. Nếu ta là ngọc thì ta sẽ phát sáng. Còn nếu ta đúng là viên đá vô dụng thì ta sống đâu còn ý nghĩa gì.

Đại ca có thể giữ ta một lần nhưng không thể giữ ta cả đời được. Xin đại ca hãy để cho ta đi"

Thiên Cường nhìn sâu trong mắt Trùng Phát, Trùng Phát nhìn thẳng vào đôi mắt Thiên Cường. Thiên Cường thấy sâu trong đó là cố ý chí quyết tâm, một ý niệm can lĩnh kiên cùng.

Thiên Cường thở dài trong lòng. Hắn biết mình không thể ngăn cản Trùng Phát cả đời. Càng không thể ngăn cản tâm ý của Trùng Phát hiện tại. Hắn không thể thay đổi quyết tâm của Trùng Phát nổi nữa.

Bản thân Thiên Cường cũng tin Trùng Phát không hề tầm thường. Nếu Trùng Phát đã quyết định như vậy thì hắn chỉ còn con đường thành toàn cho đệ đệ hắn mà thôi.

Tuy là thế nhưng Thiên Cường vẫn hỏi :

"Ngươi có biết đấy chính là lôi kiếp mà Vũ Tử cùng Tiểu Bạch kích hoạt không?

Lôi kiếp bình thường ngươi chưa chắc đã vượt qua khỏi huống hồ gì là do hai đệ ấy dẫn động"

"Đệ nghĩ cho dù có vào đó xúc động lôi kiếp thì cũng không thể dẫn động loại lôi kiếp mà Nhị ca cùng Tứ đệ dẫn động đâu. Đại ca cũng hiểu điều đó mà"

Thiên Cường thở dài nói :

"Được rồi. Nếu ngươi đã lựa chọn như vậy thì hãy tiến lên đi. Ta cũng tin ngươi không tầm thường.

Đệ đệ. Chúc ngươi may mắn. Chúng ta sẽ chờ đợi ngươi"

"Đệ nhất định sẽ làm được"

Nói rồi Trùng Phát lao đi hướng về lôi kiếp gần nhất đó là Tiểu Bạch. Hắn sợ lôi kiếp tản đi thì rất khó có cơ hội nữa. Lúc sắp nhảy tới biên giới lôi kiếp thì hắn cảm giác rơi vào một vũng lầy vô hình khiến hắn không chuyển động được.

Lúc này trưởng lão Vô Danh Lực Tốn đã xuất hiện bên cạnh Trùng Phát. Lực Tốn hỏi :

"Ngươi đang định làm cái gì thế?

Thân huynh đệ của ngươi không sao đâu. Đã có bọn ta ở đây chăm sóc rồi"

Trùng Phát biết trưởng lão xuất hiện ở đây sẽ không cho phép hắn làm xằng bậy. Hắn nói bằng giọng van nài :

"Xin trưởng lão đừng ngăn cản đệ tử. Đệ tử thật sự đang muốn độ kiếp"

"Cái gì?

Ngươi muốn chết sao?

Chắc chắn là đầu óc ngươi đã không bình thường rồi. Ta biết ngươi đang áp lực về việc tu luyện nhưng không thể ép trong một sớm một chiều được. Trước mắt ta sẽ giam ngươi để cho ngươi bình tĩnh suy nghĩ lại cái đã"

Thiên Cường thấy Trùng Phát bị ngăn cả bèn tiến lại bên cạnh Lực Tốn. Hắn nói :

"Trưởng lão. Trùng Phát đã quyết ý. Xin người đừng ngăn cản"

" Các ngươi đúng là điên thật rồi. Chuyện này ta không đồng ý"

Trùng Phát nói :

"Đệ tử tin bản thân mình không tầm thường.

Nếu là đá đệ tử nguyện nát tan, sống sẽ không ý nghĩa gì nhiều. Nếu là ngọc đệ tử tin mình sẽ toả sáng”

Nhìn về lôi kiếp sắp tản hết mà Trùng Phát thêm gấp gáp :

“ Xin trưởng lão đừng ngăn cản đệ tử nữa. Trưởng lão không thể ngăn cản đệ tử một đời được.

Xin trưởng lão. Nếu không nhanh sẽ không kịp mất"

Vô Danh Lực Tốn nhìn vào mắt Trùng Phát, sau đó lại quay về nhìn Thiên Cường. Thiên Cường gật đầu đồng ý.

Đến nước này Lực Tốn biết không thể ngăn cảm được Trùng Phát nữa rồi. Hắn cũng giống Thiên Cường không thể ở bên mà ngăn cản Trùng Phát mãi được. Hơn nữa Thiên Cường cũng đã đồng ý chuyện ngu ngốc này rồi thì hắn càng thêm khó khuyên can.

Lực Tốn nghiêm túc hỏi :

"Ngươi đã suy nghĩ chắc chắn rồi chứ"

"Là chắc chắn thưa trưởng lão"

"Thế thì ngươi đi đi"

Chuyện phát sinh giữa ba người khiến các trưởng lão gần đó chú ý và quan sát hết thảy. Tuy nhiên họ chỉ là người ngoài cuộc và không biết cụ thể là cái gì. Nghe qua câu chuyện họ cũng chỉ đoán được lờ mờ ít thứ và tất nhiên bọn họ đều lựa chọn không xen vào…

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.