Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên hoa nơi Trạm Châu Trạch Địa.

Phiên bản Dịch · 1931 chữ

- Huống Vô Tâm cũng tốt. Mà Hoàng Vô Thần cũng vậy. Chỉ cần có sự tồn tại của Côn Luân thì ối với chúng ta chẳng có gì khác nhau. - Lão già tóc bạc nở một nụ cười cổ quái:

- Hơn nữa ta cũng không cho rằng Huống Vô Tâm có thể thắng được Hoàng Vô Thần.

Nam tử áo tím suy tư rồi cau mày nói:

- Hóa ra ngươi đồng ý với Huống Vô Tâm, phái thủ hạ của chúng ta đi giúp y cũng chỉ là để cho Côn Luân hao tổn thực lực. Chỉ có điều ngươi có biết rằng cho dù Huống Vô Tâm có thể thắng được Hoàng Vô Thần thì thực lực của chúng ta cũng bị tổn thất nặng không?

- Nếu Huống Vô Tâm thật sự không phải là đối thủ của Hoàng Vô Thần thì người của chúng ta sẽ có rất ít người trở về. - Từ trên người của lão nhân thấp thoảng tản ra một thứ hơi thở thảm thiết. Thứ hơi thở này không liên quan tới tu vi...mà chỉ có trải qua những trận đại chiến có một không hai sau đó sống sót mới có được. Cho dù là Bắc Minh vương ngày ấy nhìn phía Kỳ Liên Liên Thành bỏ đi đã từng sống qua trận đại chiến thì trên người cũng chưa có được thứ hơi thở này.

Lão già tản ra thứ khí phách đặc biệt đó lặng yên nói:

- Nhưng nếu có thể sử dụng năm phần thực lực của chúng ta làm cho Côn Luân tổn thất bốn, năm phần thực lực thì cũng đáng.

Nam tử áo tím trầm mặc một lúc rồi gật đầu.

Y hiểu rõ nếu tất cả tổn thất một nửa thì coi như công bằng về mặt con số. Nhưng Côn Luân lớn mạnh như vậy mà mất đi một nửa thì sự chênh lệch với những thế lực khác sẽ thu nhỏ đi rất nhiều. Điều này hết sức đơn giản. Chẳng hạn như có hai đội quân. Một bên chỉ có hai ngàn còn một bên khác là hai vạn. Vốn sự chênh lệch giữa hai bên là một vạn tám ngàn người. Tuy nhiên nếu cả hai bên mất đi một nửa thì một bên biến thành một ngàn còn một bên lại chỉ còn có một vạn. Sự chênh lệch giữa hai bên sẽ chỉ còn chín ngàn.

Mà lúc trước, sở dĩ y tới đây chất vấn lão nhân cũng không phải vì y nghĩ ngồi im, lặng lẽ thủ vững chỗ này. Trong lòng y hiểu rất rõ, trong tình trạng Côn Luân nắm gần như toàn bộ thiên hạ trong tay, bọn họ có thể chủ động làm bất cứ thứ gì. Theo sự tính toán của y thì chỉ chưa tới mười năm, Côn Luân sẽ có đầy đủ khả năng tiêu diệt nơi này, bình định toàn bộ Trạm Châu trạch địa.

Mà cuối cùng bất kể là Huống Vô Tâm thắng hay Hoàng Vô Thần thắng thì từ điểm này sự lựa chọn của lão nhân hoàn toàn chính xác. Bởi vì, dựa và thực lực của họ cho dù người phái đi chết hết cũng cơ bản không thể làm cho Côn Luân tổn thất tới bốn phần thực lực.

- Ta biết ngươi còn phái người đi giúp Lạc Bắc.

Nam tử áo tím không hề trách cứ lão già hoa râm. Y hoàn toàn tĩnh tâm nói tiếp:

- Ngươi định làm gì? Để cho Côn Luân tổn thất càng nhiều hơn sao? Với thực lực của mấy người đó cơ bản không thể giết được Kỳ Liên Liên Thành. Nếu thật sự ngươi muốn giết y thì để ta và lão Tam đi cũng được.

- Ta cũng không có ý đó. Kỳ Liên Liên Thành và Lạc Bắc có làm lốc xoáy nổi lên thế nào, phát sinh lực lượng gì ta cũng không tưởng tượng được. Ta cũng không muốn hai người các ngươi dính vào đó. Đây là sự chiến đấu giữa La Phù và Côn Luân. Với thực lực của chúng ta cũng không dễ nhúng tay vào. Hơn nữa, chúng ta đã đưa nhiều người tới giúp Huống Vô Tâm như vậy, nếu để tổn thất thêm nữa thì chỉ sợ chúng ta sẽ sớm bị diệt. - Lão già lắc đầu một cái khiến cho mái tóc hoa râm che phủ nửa bên mặt bị phá hủy:

- Ta cũng không định làm như Minh Nhược đặt tất cả trứng vào trong một giỏ. Làm như vậy quá mạo hiểm. Ta để cho họ đi là để cho họ vào lúc thích hợp sẽ nhắn giùm với Lạc Bắc một ý...đó là vào một lúc nào đó, Trạm Châu Trạch địa chúng ta sẽ đứng về bên hắn. Cho dù là La Phù hành động nhất quán hay là Lạc Bắc được nhiều người để ý thì lời nhắn của chúng ta cũng đủ để tương lai hắn sẽ không quên chúng ta.

Dừng một chút, lão già tóc hoa râm đột nhiên nhìn nam tử áo tím rồi nói:

- Nếu ngươi thực sự muốn ra tay thì có thể đi với lão Tam tới Côn Luân.

- Tới Côn Luân?

- Đúng vậy! Tới Côn Luân. - Lão già tóc hoa râm gật đầu:

- Hai người các ngươi không cần phải nhúng tay vào chuyện của Huống Vô Tâm và Hoàng Vô Thần. Nhưng nếu các ngươi có thể cam đoan bình yên vô sự thì có cơ hội làm cho Hoàng Vô Thần bị thương, các ngươi cứ ra tay. Chỉ cần làm cho y bị thương là được.

- Chờ một cơ hội làm cho Hoàng Vô Thần bị thương? - Nam tử áo tím cảm thấy khó hiểu lắc đầu:

- Ta muốn biết lý do. Bởi vì ta biết lão Tam chưa chắc đã hiểu lý do đó.

- Ở một khu rừng có một con sư tử. Con sư tử đó muốn ăn thứ gì thì ăn, không một con vật nào dám phản kháng lại nó. Bởi vì cho dù là loài động vật nào cũng không phải là đối thủ của nó. Có một ngày, nó muốn ăn một con trâu. Con trâu đó vô tình phản kháng một chút khiến cho nó bị thương. Tuy nhiên sau vài ngày, con sư tử đó lại chết. Cũng không phải vì vết thương do con trâu kia gây ra làm nó chết. Vết thương đó chỉ làm nó bị xước da, chảy máu một chút mà thôi. Nó vẫn nhẹ nhàng cắn chết con trâu để ăn. - Ánh mắt của lão già nói tới đây trở nên long lanh:

- Con sư tử đó chết là bởi vì do những động vất cảm thấy hóa ra nó cũng bị đổ máu, cũng bị thương. Con trâu có thể làm cho nó bị thương thì chúng cũng làm được. Vì vậy mà chó sói, hổ...rất nhiều mãnh thú chuẩn bị khiêu chiến, đánh cho nó bị thương. Con sư tử thống trị cả khu rừng đã chết như vậy.

- Côn Luân! Hoàng Vô Thần cũng là một con sư tử như vậy. Tuy nhiên hiện tại những người dám đứng ra đối đầu với Côn Luân vẫn còn quá ít. Tu vi của Hoàng Vô Thần từ sau khi đại thành xong chưa hề có một ai thắng hay làm cho y bị thương. Không một ai biết tu vi của y cao tới mức độ nào. Mặc dù có lẽ y chỉ cao hơn Huống Vô Tâm một chút, hay có thể chỉ tương đương. Nhưng chỉ cần Côn Luân vẫn hùng mạnh như trước, có y ở đó thì không có nhiều người dám đối đầu với Côn Luân và y. Nếu các ngươi có thể làm cho y bị thương, thậm chí chỉ cần làm cho người ta cảm nhận được y bị uy hiếp thì càng ngày sẽ có càng nhiều lực lượng dám tới tiêu diệt Côn Luân.

Nam tử áo tím hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Một lúc lâu sau, y đột nhiên không nhịn được mắng một tiếng:

- Chẳng trách ta tu luyện bao nhiêu năm mà vẫn không đánh lại được cái lão già ngươi. Ngươi nghĩ ra điều đó đúng là ta không thể tưởng được.

- Nếu bàn về thời gian tu luyện, ta dài hơn ngươi nhiều. Có điều sẽ có một ngày ngươi có thể đánh bại ta. Bởi vì ta sống lâu như vậy, ngươi chỉ cần cẩn thận một chút, tới lúc tuổi thọ của ta hết ngươi chắc chắn còn sống. - Lão già nhếch miệng cười cười:

- Có điều ngươi và lão tam phải cẩn thận một chút. Phải xác định một trăm phần trăm các ngươi còn an toàn, hơn nữa có thể làm cho Hoàng Vô Thần bị thương thì mới được ra tay.

- Cái lão già ngươi chẳng lẽ già thật rồi sao mà lại quan tâm tới sự an nguy của chúng ta? - Nam tử áo tím mắng.

- Linh Thích Thiên! Ngươi nhầm rồi. Ta chỉ quan tâm tới sự an toàn của mình mà thôi. - Lão già nói:

- Đối với chúng ta, Côn Luân và Hoàng Vô Thần cảm thấy chướng mắt hơn núi Chiêu Diêu nhiều. Bởi vì nơi đầu tiên mà chúng muốn tiêu diệt là chúng ta. Mà ta vẫn cảm thấy bởi vì cả ba chúng ta vẫn còn nên Côn Luân vẫn chưa ra tay với chúng ta. Nếu một trong hai người các ngươi không cẩn thận chết đi thì có khả năng chỉ trong mấy ngày, ta cũng đi theo các ngươi.

- Được rồi! Ta chấp nhận cách nói của lão.

Mặc dù lão già nói hết sức vô tình nhưng nam tử áo tím cũng không hề tức giận. Y vừa mới xoay người thì chợt nghĩ ra điều gì đó liền quay lại nhìn lão già:

- Ta còn có một vấn đề. Một đóa hoa sen có gì đẹp mà đáng giá cho ngươi ngắm cả ngày, lại còn vẽ lên đây một đường giới tuyến. Chẳng lẽ ngươi sợ pháp lực dao động của ta làm hỏng đóa sen của ngươi?

.....

Trước mặt lão già là một cái ao hoa sen.

Cái ao sen đó hết sức đơn sơ, được xây dựng từ đá tảng, lan can cũng chỉ sử dụng đá chất lên.

Trong phạm vi mười trượng của cái áo chỉ có một cái lá sen nhỏ nhưng nở ra một bông hoa sen màu trắng.

Trong làn nước trong xanh sâu thẳm, đóa sen hết sức bình thường đó thậm chí gần như đã tàn. Nó đúng như lời nam tử áo tím, đóa sen tàn chẳng có gì đẹp hết.

Tuy nhiên khi nghe nam tử áo tím hỏi vậy, ánh mắt lão già trở nên đầy phức tạp:

- Có nhiều thứ bởi vì ít, bởi vì không có cho nên mới quý báu.

Nam tử áo tím ngẫm nghĩ dường như hiểu ra nhưng cũng như hơi tức giận. Với thân phận của mình mà lão già lại không nói thật với y. Vì vậy mà sau khi dừng chân một lúc, nam tử áo tím cũng không nói gì nữa. Dưới chân y lóe lên một vầng sáng tối tăm rồi biến mất khỏi tầm mắt của lão già.

Bạn đang đọc La Phù của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.