Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc tranh đấu

Tiểu thuyết gốc · 2583 chữ

Người đàn ông cố rút dao chống cự nhưng vẫn không còn cơ hội. “Pụp!” một tia máu phun, thi thể nửa đầu loạng choạng lùi về phía sau, khiến đám người xung quanh hoảng sợ la hét né tránh. Thế Minh dùng một đao chặt đứt nửa đầu của người đàn ông. Nhưng cậu không hề dừng lại, vung dao rựa một cách thô bạo, “Keng… keng… keng…” liên tiếp hất bay bốn con dao.

Chớp lấy thời cơ, tập trung toàn lực, một thanh kiếm chém phăng vào một người. Người đàn ông không dám nghĩ ngợi, nhấc kiếm chặn, chỉ nghe một tiếng phăng leng keng, kiếm gãy, người đàn ông qua đời. Những vết chém đẫm máu kinh hoàng kéo dài từ má đến bụng dưới của người đàn ông, cho thấy uy lực của con dao Thế Minh.

Ba người còn lại chưa bao giờ nhìn thấy người lợi hại như vậy, dũng khí chiến đấu bỗng chốc phụt tắt, bọn họ bị dọa sợ một phen, đưa mắt nhìn nhau không nói một lời, xoay người phóng nhanh chạy, thoáng biến mất trong đám đông. Những người còn lại trợn mắt há hốc, không biết có nên xông tới hay không. Thế Minh vừa ném dao đi, trên mặt vẫn còn có hơi mỉm cười: "Người tiếp theo là ai?"

Cậu ngẩng đầu ngước mắt, đôi mắt đỏ như máu liếc nhìn qua nơi nào, nơi ấy tất cả mọi người sợ hãi lùi về sau vài bước. Cậu nhìn xung quanh, vòng vây cũng mở rộng hơn.

Một người có vẻ như thủ lĩnh giậm chân giận dữ khi nhìn thấy các anh em mình bị Thế Minh hù dọa, liền cao giọng chửi: "Thật là một lũ vô dụng!"

Vừa nói vừa sải bước về phía trước, chĩa dao vào Thế Minh, tức giận nói: "Nhóc, xét kỹ năng, mày có vẻ không phải là hạng tầm thường nhỉ!"

Thế Minh liếc nhìn, cười khẽ, cẩn thận lau lưỡi dao đầy máu, hơi nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên: "Lê Thế Minh!"

“Cái gì?” Hắn đột nhiên nhảy nhón chân, tên đầu sỏ nhất thời không hiểu có ý gì.

Thế Minh bỗng nhiên ngước mắt với vẻ đáng thương nhìn đối phương, đem lòng thương hại với một người sắp chết, tên đầu sỏ đương nhiên vẫn chưa chết, nhưng lại nhìn thấy Kim đang đứng bên ngoài đám người.

“Lê Thế Minh?” Hắn giơ đao lên chạy về phía Thế Minh, ngay cả bàn tay cầm dao cũng hơi run run.

Thế Minh không nhúc nhích, lặng lẽ đứng tại chỗ, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Tên đầu sỏ nhìn thấy bộ dạng của cậu, càng hưng phấn hơn, mừng rỡ nói: Thế Minh, mày tự tìm đến cái chết! Khi còn chưa đầy ba bước, tên đầu sỏ nhảy lên cao, đập một trượng đánh mạnh vào đầu Thế Minh.

"Pằng!" Tiếng súng bỗng chốc vang lên, thân thể thủ lĩnh vẫn còn ở trên không, lộn nhào trong không trung, "bụp" một tiếng, rơi xuống dưới chân Thế Minh, bụi văng tứ tung. Một cái lỗ to bằng ngón tay cái xuất hiện trên thái dương. Những người đi theo đang định tiến tới giết cậu. Chúng nghe thấy tiếng súng nổ, nhìn thấy thủ lĩnh nằm trên mặt đất, tất cả đồng loạt rút lui. Kim cầm khẩu súng đang bốc khói, định bắn các đệ tử Nam Đạo Môn đang bỏ chạy, nhưng Thế Minh đã ra tay ngăn cản: "Vẫn còn vài viên đạn, người cần tìm vẫn chưa tìm thấy." Kim Lập tức biết Thế Minh có ý gì, là ai cũng gật đầu, cất súng nói: "Em hiểu! Anh Minh!"

Hơn nữa, Nguyễn Hoàng An và Long lao về phía tên mắt chột, các đệ tử Nam Đạo căn bản không ngăn cản họ được, đặc biệt là đao Việt của Nguyễn Hoàng An, chạm là bị thương, dính là tử vong. Lúc này tên mắt chột cũng chú ý đến hai người, tách ra khỏi đám người, nhìn Nguyễn Hoàng An một lượt, cười nói: “Tao tưởng là ai? Hoá ra là thằng ranh Bắc Đạo mà cứ cho rằng mình phi thường!"

Nguyễn Hoàng An đứng yên tại chỗ, xoay con dao S trong tay, lạnh lùng nói: “Chỉ với lời nói này, mày xứng đáng chết thêm trăm lần!”

"Haha?" Cao Phương Thường nhướng mày, xoay người, lấy ra một con dao vuông trong tay, chỉ về phía trước: "Ta chỉ có một mạng, oắt ranh, có năng lực thì tới đây mà lấy.”

Nguyễn Hoàng An nhìn con dao trong tay, nó có chiều dài tương đương với con dao của mình, nhưng lại cực kỳ dày, giống như một thanh sắt, rất có thế, nếu không may dính một nhát đòn nặng thì mất mạng, nhẹ thì mất da. Nguyễn Hoàng An chậm rãi tiến lên, nhìn thẳng vào con dao vuông của đối phương, bình tĩnh nói: “Dao thì là dao tốt, nhưng không biết người sử dụng thì thế nào?!”

Khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp lại, bầu không khí càng trở nên nghiêm trọng hơn. Các đệ tử Nam Đạo Môn trái và phải theo tiềm thức đứng gọn ra để lại một không gian nhỏ có kích thước bằng một nửa sân bóng rổ với hình tròn.

Cao Phương Thường nắm chặt cán dao và trông rất uy nghiêm. Tuy nói dễ dàng nhưng hắn chưa từng nghe qua võ công của Nguyễn Hoàng An, là cao thủ giỏi thứ hai trong phái Bắc Đạo Môn. Hai người cách nhau chưa đầy năm bước, đều ở trong phạm vi tấn công, nhưng Nguyễn Hoàng An vẫn tiếp tục bước đến, Cao Phương Thường không muốn chịu đựng áp lực do đối phương mang lại nên vẫn giữ im lặng, bất ngờ đâm dao, gây ra một đòn tấn công.

Thanh kiếm tốc độ không nhanh, nhưng có rất nhiều thay đổi và chủ yếu là thăm dò. Nguyễn Hoàng An hừ lạnh một tiếng, không né tránh, đối mặt với con dao đâm của đối phương, đồng thời đâm lại, nhưng tốc độ nhanh hơn dao của Cao Phương Thường rất nhiều. Người sau thầm mắng Nguyễn Hoàng An đúng là đồ đáng ghét, liều chết đánh, anh còn chưa muốn mạo hiểm. Không còn cách nào khác, Cao Phương Thường rút kiếm né tránh và tiến về phía trước vài bước.

Nguyễn Hoàng An muốn đối thủ làm như thế, anh nhân cơ hội nắm lấy thế thượng phong, một con dao nước S, bay lên bay xuống, di chuyển cơ thể thoắt trái hiện phải, không lệch điểm yếu của Cao Phương Thường. Bên tấn công luôn có nhiều lợi thế hơn bên phòng thủ, ít nhất có thể trấn áp đối thủ về thể chất và tinh thần.

Trong vòng hai phút, Cao Phương Thường đổ đầy mồ hôi và hơi thở trở nên nặng nề. Lúc này hắn mới hối hận vừa rồi nhát gan bị Nguyễn Hoàng An lợi dụng, ai biết chiêu thức của đối phương giống như nước sông Trường Giang, liên tục không ngừng, không cho hắn cơ hội phản công hay dồn hơi thở.

Đây không phải là cách đối phó! Cao Phương Thường gầm lên và sử dụng chiến thuật đánh bất cần. Nguyễn Hoàng An dùng dao chém vào bụng dưới, nghiến răng không đỡ, sau đó dùng dao trái chém vào cổ đối phương. Nguyễn Hoàng An không muốn bỏ lỡ cơ hội ra đòn trước, không ngừng chém, thân trên của anh hung hãn ngả ra sau, con dao lao qua mặt, cắt đứt một chùm tóc. Hơn nữa, con dao của anh cũng xuyên qua bụng dưới của Cao Phương Thường, mặc dù không làm tổn thương da thịt nhưng lại làm một vết rách dài cả thước trên quần áo của hắn.

Hai bên lùi lại hai bước, sau khi đứng vững, Nguyễn Hoàng An sờ sờ trán và má, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Cao Phương thường xuyên cúi đầu kiểm tra bụng dưới khe hở, thấy quần áo của mình chỉ bị trầy xước một chút, hắn thầm vui mừng vì con dao của đối phương không dài thêm một tấc, mới thở phào nhẹ nhõm. Vì nếu dài hơn có thể đã mổ bụng anh. Hai người kiểm tra, sau khi cả hai đều cảm thấy không có vấn đề gì thì bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhau.

Lúc này, Đặng Tâm Lỗi bị đánh vào bên trong nhà cũng dẫn đầu một nhóm người của mình xông ra và hỗn chiến với các đệ tử Nam Đạo Môn. Binh lính hai bên đối đầu nhau, tướng quân đối đầu nhau, kiếm lóe lên, tà khí xông tận trời, tiếng giết chóc không ngừng vang, Thế Minh vừa trở lại, nhuệ khí của người dân Bắc Đạo môn bị chấn động, việc xua đuổi họ trở lại không còn dễ dàng nữa. Từ đầu đến cuối, Thế Minh vừa chiến đấu vừa tìm kiếm Vũ Việt Hùng, nhưng đi một vòng trong sân nhà xưởng cũng không tìm thấy bóng dáng nào, tuy nhiên cậu tin chắc Vũ Việt Hùng nhất định ở đây. Hai bên giao tranh ngày càng ác liệt, số người thương vong không ngừng tăng lên, khắp nhà máy đều có người nằm la liệt trên mặt đất, máu chảy thành sông, mặt đất nhuộm đỏ, tứ chi bị gãy, gây sốc và kinh tởm.

Có lẽ ngay cả Phật lành cũng đang than thở về sự tàn ác mà con người đối xử với đồng loại của mình. Lúc đầu chỉ là một cơn mưa nhẹ, sau càng lúc càng nặng hạt, mưa cuốn trôi vết máu trên mặt đất, nhưng lại không thể rửa sạch tội lỗi. Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một ánh sáng chói mắt, trong phút chốc bầu trời sáng như ban ngày, Cao Phương Thường đang đối mặt với Nguyễn Hoàng An, sắc mặt thay đổi, hung tợn trừng mắt nhìn Nguyễn Hoàng An, vừa rút lui vừa nói: “Chúng ta vẫn chưa kết thúc! Sau này tao sẽ tìm mày giải quyết!”

Nói xong, vung tay chạy một mạch về phía tường sân, khi đến chân tường, anh lao về phía trước, nhảy lên, xoay người ra ngoài. Sau khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ, những đệ tử khác của Nam Đạo Môn cũng lần lượt rút lui, tuy rút lui nhưng vẫn rất trật tự, những người ở phía sau tiếp tục ngăn chặn kẻ địch, những người phía trước toàn lực rút lui. Đặng Tâm Lỗi muốn đuổi theo, lại bị Thế Minh ngăn lại, nhìn đám đệ tử Nam Đạo Môn đang rời đi, lạnh lùng nói: “Đừng đuổi theo, cho dù đuổi kịp cũng không có kết quả.”

“Lẽ nào chúng ta cứ để nó chạy trốn như thế à?” Đặng Tâm Lỗi kìm nén một nôi tức giận.

Thế Minh cười: “Chúng ta bây giờ chỉ có hai việc phải làm, hoặc là nhanh chóng dọn dẹp chiến trường hoặc kêu gọi toàn bộ sức lực rời khỏi nhà máy. Nếu em đoán không lầm, cảnh sát sẽ sớm tới.”

“Hả?” Đặng Tâm Lỗi vừa nghe đến cảnh sát, đột nhiên nguội lạnh đi. Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là xác chết, những người sống sót vẫn đang bò lăn và kêu cứu, nếu cảnh sát đến vào lúc này, chắc chỉ có cách nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa tội.

Thế Minh nói xong lời này, Long ôm cằm suy nghĩ một lát, vỗ vỗ đầu hắn lẩm bẩm: "Thật là một thằng xảo trá Vũ Việt Hùng! Minh, cho dù bây giờ chúng ta toàn lực quét sạch chiến trường, cũng sẽ không có thể dọn dẹp xong trong vòng chưa đầy hai ba giờ, cảnh sát mà đến sớm hơn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

"Giả vờ ngu!" Thế Minh mỉm cười lấy ra chiếc khăn tay và bình tĩnh lau dao. "Hừ!" Long lo lắng giậm chân, đúng là người bình chân như vại, người vội như lửa đốt.

Thế Minh liếc nhìn vẻ mặt của Long, mỉm cười nói: “Anh Long, đừng lo, tệ nhất là chúng ta không cần nơi này nữa. Mang người của chúng ta rời đi và để người Nam Đạo Môn ở lại yên. Để họ tự mình giải thích với cảnh sát!" Đặng Tâm Lỗi Anh kinh hãi, lo lắng nói: "Vậy chúng ta đi đâu?" "Bar Thiên Ý!" Thế Minh xua tay, chiếc khăn tay rơi xuống đất.

Một giờ sau, khi giám đốc chi nhánh Đặng Cảnh Học cuối cùng cũng dọn sạch những chiếc xe đông đúc trên đường lao tới hiện trường, trong nhà máy không còn ai có thể đứng dậy. Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là người chết và người thoi thóp, tiếng kêu cứu đau đớn không ngừng. Ngay cả bản thân Đặng Cảnh Học cũng có chút sợ hãi trước cảnh tượng này, huống chi là những cảnh sát khác dưới quyền, đội trưởng đầu tiên sửng sốt nói: "Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?”

Đặng Cảnh Học vẻ mặt u ám, quay lại giận dữ nói: "Anh còn đứng đây làm gì? Sao không nhanh chóng phong tỏa những con đường gần đây. À, chỉ cần thông báo cho cảnh sát khu vực thôi!" Rồi hít một hơi trước khi dẫn dắt mọi người vội vã rời đi.

Đặng Cảnh Học cau mày, tức giận nói: "Thật quá đáng, thà để lan truyền ra còn tốt hơn!" Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi vào điện thoại di động của Vũ Việt Hùng.

Sau khi Thế Minh đưa mọi người đến quán bar Thiên Ý, quán bar ban đầu không nhỏ đã ngay lập tức chật cứng cả tầng trên lẫn tầng dưới. Tính toán qua, phía dưới có ít nhất năm mươi anh em chết hoặc bị thương. Thế Minh đang ngồi trong phòng riêng trên tầng hai, chậm rãi hút thuốc. Hai bên ngồi hoặc đứng không dưới hai mươi người, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều đang chờ đợi cậu lên tiếng. Một lúc sau, cậu bóp nát tàn thuốc, hỏi: “Không biết lần này Nam Đạo Môn mất bao nhiêu nhân lực?”

Lần này Long chịu trách nhiệm dọn dẹp chiến trường, trong lòng có chút chủ ý, đáp: "Chắc không dưới hai trăm, nói đúng ra thì chúng ta đã thắng."

“Haha!” Thế Minh bờ vai run lên, tự giễu cười nói: “Địch thua một ngàn, ta thua tám trăm, em không muốn thắng lợi như vậy.”

Long không khỏi thở dài: “Nếu như lúc đó chúng ta có đủ nhân lực, Nam Đạo Môn tổn thất sẽ còn nhiều hơn thế này.”

Đặng Tâm Lỗi cũng cảm thấy như vậy nói tiếp: "Đúng vậy, anh Minh, không có nhân lực thì khó làm được việc gì. Chúng ta nên điều động người từ HA hoặc thành phố T."

Lời tác giả: Gần đây có rất nhiều nhân vật mới được thêm vào, không biết bạn đã tìm được cái tên mình muốn trong số đó chưa?

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.