Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan môn đả cẩu

Tiểu thuyết gốc · 2627 chữ

Cửa sau hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Long một mình canh cửa sau. Anh nhấc một chiếc chân bàn to bằng cánh tay, đứng chờ trước cửa, hễ gặp người chạy ra là dùng gậy đập, đảm bảo bách phát bách trúng, và ắt nhiên sẽ choáng váng.

Hơn 20 anh em Bắc Đạo và Đặng Tâm Lỗi phía sau xem màn biểu diễn của Long, ngáp dài vì chán, có người ở hai bên trái phải cánh cửa kéo nhóm Trường Nghĩa đang choáng váng sang một bên. Đặng Tâm Lỗi ngồi sau đám đông, hút thuốc, lẩm bẩm: “Nếu không thèm quán bar này nữa, chúng ta có thể chặn cửa trước và cửa sau rồi nhả mồi lửa. Đỡ mất công mất sức mà lại tiện.”

Long cười lớn, dùng gậy gỗ chặn con dao đang lao tới, sau đó đá mạnh, bên trong ồn lên tiếng va chạm và tiếng la hét, người bị đá ngã nhoài về đổ rạp một loạt . Long đổi cây gậy sang tay khác, vung cánh tay thành tiếng rắc rắc và nói: “Lúc nào cũng toan tính nhanh, người mà lười biếng, cũng chẳng còn sức lực để chiến đấu.”

Đặng Tâm Lỗi đứng lên, vỗ vỗ bụi sau mông, gật đầu nói: “Vậy sang kia nghỉ ngơi đi, để anh làm.”

“Em là người thích làm đến đâu xong đến đấy, không muốn bỏ cuộc giữa chừng, không giống với tính cách của tao.” Long ôm lấy thanh gỗ, không khách khí từ chối.

Đặng Tâm Lỗi hung hăng ném điếu thuốc sang một bên, bước tới, dùng cả hai tay nắm lấy thanh gỗ trong tay Long, hét lên: "Thôi đi mày, bỏ gậy xuống, đưa đây!"

"Nhân tiện, quên chưa nói với chú mày anh có thói quen là mượn đồ nhưng không trả."

“Đồ..."

Thế Minh đứng bên ngoài lối vào chính của quán bar, nhìn các thành viên của Trường Nghĩa đang phừng phừng giết nhau bằng những ánh mắt lạnh lùng. Xem ra người thủ lĩnh dẫn đầu của bên đối phương rất cố chấp, hiển nhiên bị phục kích nhưng vẫn ra lệnh cho thuộc hạ xông lên, đây không phải là tìm chỗ chết sao? Có điều đây chính là những gì Thế Minh muốn, đối phương xông ra rất khó, cậu cũng khó có thể tiến vào bên trong công kích, nếu như Trường Nghĩa cứ phòng ngự quán bar, thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Thế Minh chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn bầu trời, phía đông đã hơi hừng sáng, mặt trời đang dần nhô lên, một ngày mới lại sắp bắt đầu. Cậu ngáp một hơi, nói với Trung Vương đứng bên cạnh: "Sắp đến giờ rồi, các anh em cả đêm không ngủ, cũng đến lúc phải kết thúc."

Trung Vương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Anh ta giơ tay lên, hơn hai mươi người đàn ông mặc đồ đen từ trong chỗ tối bước ra vây xung quanh. Những người này toàn thân đen kịt, mũi bị vải đen che kín, trên cánh tay có dòng chữ “Sát” đỏ như máu. Chính những đội quân tinh nhuệ trong Hiệp hội Thế Minh đã tham gia vào một cuộc thảm sát đẫm máu.

Trung Vương lập tức ra lệnh: "Bây giờ đã gần bốn giờ, chúng ta xông vào. Dù kết quả thế nào, chúng ta cũng phải rút lui trước bốn rưỡi." Các thành viên Máu Lạnh kiểm tra vũ khí, đồng thời đặt thiết bị giảm thanh vào nòng súng.

Máu Lạnh vốn với lối làm việc dứt khoát, họ sẽ làm theo những gì Trung Vương nói mà không hỏi thêm. Hơn 20 người, giống như hơn 20 con báo đen, nhanh nhẹn lần lượt nhảy lên tầng hai.

Hàng rào sắt không ngăn được Máu Lạnh, ba khẩu súng cùng lúc bắn trúng cùng một thanh sắt, bắn vài phát đạn thì thanh sắt gãy, hơn 20 người trượt sang một bên như những con cá chạch. Nghe thấy tiếng động ở tầng hai, hai người đồ đệ Trường Nghĩa đi lên kiểm tra, vừa đẩy cửa căn phòng, họ nhìn thấy trong phòng có vô số người mặc đồ đen, đang chuẩn bị hét lớn thì họ lập tức bị bịt kín miệng, hai con dao găm sáng chói đâm xuyên vào cổ họng họ với luồng ánh sáng lạnh lẽo.

Máu bắn tung tóe, hai người co giật một lúc rồi chết ngay. Trung Vương lắc đầu, hơn hai mươi thành viên của Quân đoàn sát huyết lặng lẽ đi xuống từ tầng hai. Hai bên đều mặc đồ đen trộn lẫn với nhau, nếu không cẩn thận phân biệt cũng khó phát hiện, ngay cả những người Trường Nghĩa được chuẩn bị trước cũng không có thể chịu đựng được miếng đòn của Máu Lạnh chứ đừng nói đến việc mất cảnh giác.

Người bên ngoài bắt đầu ùa vào quán bar, đám người Lưu Hồ Quân đang tập trung ở bên ngoài, không ngờ bên trong đột nhiên xuất hiện một thế lực bất ngờ. Máu Lạnh một tay cầm dao một tay cầm súng, bỗng trở thành một vụ thảm sát một chiều.

Bị tấn công đánh úp từ trong lẫn bên ngoài, Trường Nghĩa nhanh chóng ở thế yếu bại trận, Lưu Hồ Quân biết rằng mình đã bị phục kích. Hắn cố gắng hết sức dẫn người của mình phá vòng vây. Nhưng chớ trêu không những khó chạy thoát mà dần già những cận vệ xung quanh ngày càng ít. Khi trận đấu kết thúc, bên cạnh chỉ có chưa đầy hai mươi người, đa số đều bị thương gắng gồng qua cơn đau.

Nếu nhận xét công bằng thì sức chiến đấu của Trường Nghĩa quả thực rất mạnh chỉ tiếc là gặp phải Thế Minh, một bên là tinh anh của Bắc Đạo, một bên là tinh anh của Thế Minh Hội.

"Dừng tay!" Đám người Lưu Hồ Quân bị dồn vào một góc không còn đường lui, đối phương công kích không ngừng, bọn chúng cũng không muốn nhìn huynh đệ nhiều năm bị chết oan uổng, hắn lớn tiếng hét lên, kêu gọi người của mình, đồng thời làm chậm sức tấn công của Bắc Đạo Môn và Máu Lạnh.

Lưu Hồ Quân lau mồ hôi trên trán. Mùi máu tanh, mồ hôi mặn quyện vào nhau dính nhơm nhớp, hít một hơi, bất đắc dĩ gầm lên: "Thiên Ý không thể có người mạnh như vậy, chúng mày rốt cuộc là ai?"

"Haha!" Nguyễn Hoàng An tiến lên một bước, đặt ngang con dao chữ S màu đen trong tay, lấy chiếc khăn trong tay cẩn thận lau lưỡi dao, lau chậm rãi rất tinh tế, không để mắt tới hàng trăm con mắt của Máu Lạnh, sau khi cảm thấy trên dao không còn chút máu, chế nhạo và kiêu ngạo nói: “Đạo Môn có rất nhiều nhân tài!”

Hả! Lưu Hồ Quân vô thức lùi về phía sau một bước như bị búa đập vào ngực, run giọng hỏi: “Đạo môn?”

Lời vừa nói ra, các huynh đệ phía dưới lập tức như quả bóng xì hơi, vô thức rơi con dao trên tay, mất hết tinh thần chiến đấu. Quả thực, Đạo Môn đã ăn sâu vào tiềm thức HA, có thể truy nguyên đến hơn trăm năm về trước, là cái tên lẫy lừng trong thế giới ngầm.

"Tôi... tôi nghĩ có gì đó hiểu lầm!" Lưu Hồ Quân lau mồ hôi lạnh trên đầu, cười khô khan nói: "Đại ca của chúng em là bằng hữu với Vũ Việt Hùng của các anh, chúng mình có quan hệ làm ăn từ lâu…”

Hắn còn chưa nói xong, Nguyễn Hoàng An lông mày đã dựng ngược lên, không hề báo trước, vung dao. Con dao nhanh, trông giống như một nhát chặt, một góc độ phức tạp, đâm thẳng vào cổ họng của Lưu Hồ Quân, giống như một con rắn độc đang lăm le rình mồi. Lưu Hồ Quân phản ứng nhanh chóng, hắn ngả người về phía sau, mũi dao chẻ xước qua cằm rách mất thịt.

Nguyễn Hoàng An hét lên: “Anh Minh từng nói, ai có quan hệ bạn bè với Vũ Việt Hùng thì phải giết không nương tay, sát không thương tiếc! Chúng mày còn chờ gì nữa?!”

“A!” Một hòn đá đánh động bề mặt nước, thúc dậy ngàn đợt sóng. Người Bắc Đạo Môn gầm lên, tràn lên như thủy triều, nhấn chìm Lưu Hồ Quân và hơn chục người của hắn.

Khi quán bar yên bình trở lại, Thế Minh hút điếu thuốc thứ hai, nhìn đồng hồ, không đến nửa giờ. Cậu vuốt qua chiếc áo, chậm rãi bước vào quán bar, Đông Thắng và Phạm Cường vẫn sát bên cạnh hai bên. Vừa bước vào, mùi máu tanh nồng nặc, Thế Minh khẽ cau mày, dùng khăn tay che mũi, nhìn xung quanh, khắp nơi đều là những cánh tay gãy, Quán bar Thiên Ý phút chốc đã thành chốn địa ngục.

Long, Đặng Tâm Lỗi, Trung Vương đang tổ chức anh em dọn dẹp chiến trường, xô nước đổ xuống tràn thành dòng máu. Lưu Hồ Quân dựa vào tường, miệng mũi đầy máu, một con dao thép sáng chói đâm vào bụng dưới, vẫn còn thở, hai chân vẫn run rẩy, co giật. Thế Minh bước tới gần anh ta và nhìn xuống, dựa trên kinh nghiệm bao năm, người đàn ông này sẽ khó có thể sống sót.

"Mày là ai?"

Lưu Hồ Quân mất máu khá nhiều, không nhìn rõ người nữa, hắn cảm giác được có người đứng trước mặt, theo bản năng hỏi. "Đạo Môn!"

Không cần thêm những lời lừa dối, Thế Minh thấp giọng nói: "Nhưng chúng tao là Bắc Đạo Môn."

À! Lưu Hồ Quân cuối cùng cũng hiểu tại sao đối thủ lại mạnh mẽ như vậy thậm chí còn ra tay dù biết mình là thành viên của Trường Nghĩa, nhưng hiểu ra thì đã quá muộn.

"Người anh em... nơi này, cho một chiêu kết liễu đi..." Lưu Hồ Quân thở dài, chết cũng không hối hận, nhưng chỉ tiếc thương cho các huynh đệ.

"Yên tâm đi!" Thế Minh nhìn ra hắn đang nghĩ gì, vỗ vỗ vai nói: "Tao không phải người tuyệt tình, tao sẽ cố gắng hết sức để cứu những người có thể cứu được, cũng sẽ cố gắng hết sức để thả những người còn sống."

Lưu Hồ Quân nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cố gắng mỉm cười. Thế Minh lắc đầu, xoay người rời đi. Phạm Cường bước tới, lấy ra một chiếc khăn tay, bịt mắt Lưu Hồ Quân, đồng thời tay bên kia cầm con dao đâm vào tim anh ta.

“Anh Minh, những người bị thương này nên làm thế nào?” Đặng Tâm Lỗi xếp những người bị thương và bất tỉnh thành một hàng, đếm sơ qua, không dưới bảy mươi tám mươi người. Thế Minh trầm tư: "Có thể đưa họ đi bệnh viện được không?"

"Ừm..." Đặng Tâm Lỗi nói: "Chỉ sợ là không. Dù sao ở HA chúng ta cũng không quen nhau, đưa nó đến bệnh viện bị tra hỏi cũng sẽ phiền toái."

"Cho nên, đưa những người này đến căn cứ của Trường Nghĩa, để bọn họ tự tìm cách giải quyết vấn đề. Hơn nữa, chúng ta cũng không có dư tiền để chữa bệnh."

Đặng Tâm Lỗi gật đầu và làm theo ý của Thế Minh. Những người chết và bị thương được trộn vào hai chiếc xe tải và được lệnh chuyển đến khung gầm của Trường Nghĩa. Anh ước tính khi người Trường Nghĩa đến và phát hiện ra sẽ vào lúc bình minh, lúc ấy cũng chẳng còn mấy người sống sót. Chiếc xe do Trường Nghĩa mang đến cũng bị Thế Minh lấy đi. Thông qua mối quan hệ của Trần Hồ Hoan, cậu đã đổi biển số xe và tất cả ngay lập tức biến thành tài sản của Bắc Đạo Môn. Ngay sau khi những người thương vong được đưa đi, mật đội đã truyền tin tức rằng có một chiếc xe cảnh sát đang chạy về hướng này.

"Đúng vậy!" Thế Minh ngẩng đầu cười nói: "Cảnh sát tới rất đúng lúc." Cậu mỉm cười lên xe, kéo cửa sổ xuống, đối diện Đặng Tâm Lỗi và Long bên ngoài nói: "Nhanh lên, đang đợi mọi người quay lại ăn tối.”

Hai người cười lớn, đồng thanh nói: “Anh Minh, anh yên tâm, tôi đảm bảo khi cảnh sát tới, họ sẽ không bắt được một sợi tóc nào.”

Khi xe cảnh sát đến gần con đường quán bar thì bất ngờ xảy ra một vụ nổ lốp xe, xuống xe, phát hiện có vài tấm gỗ chứa đầy đinh dải đầy trên mặt đất. Họ chửi rủa và không còn cách nào khác là đi bộ về phía Thiên Ý.

Lúc cảnh sát đến Thiên Ý, nơi đây đã vắng tanh, yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cửa quán bar khép hờ, vài người ăn mặc như bồi bàn đang bận rộn dọn ly rượu, bàn ghế. Một vài người say rượu tiếp tục uống, mọi thứ vẫn diễn ra, không khác gì một quán bar bình thường.

Cảnh sát tuần tra cũng không phát hiện sai sót gì nên chỉ biết than thở mình xui xẻo, sáng sớm không biết ai đã báo án giả làm họ ăn ngủ không ngon.

Ngày hôm sau, trời nắng trong, không có mây, nhưng thế giới ngầm lại u ám và ngập sát khí. Trường Nghĩa đã mất hơn một trăm người chỉ trong một đêm, thậm chí cả Lưu Hồ Quân, nhân vật số hai trong bang cũng chết, điều này gây ra một làn sóng lớn trong thế giới ngầm. Tin tức về thế giới ngầm nhanh chóng lan truyền, chẳng bao lâu sau, toàn bộ băng đảng HA không có ai là không biết chuyện này, trọng tâm thảo luận của mọi người đều là về Trường Nghĩa và Bang Thiên Ý, than thở rằng Thiên Ý sẽ che giấu sức mạnh của mình lâu như vậy và chỉ tiết lộ nó ngày hôm nay.

Một số bang hội thầm vui mừng vì họ đã không đi quá xa so với Thiên Ý, nếu không, kết cục của họ sẽ không tốt hơn Trường Nghĩa Hội là bao. Thủ lĩnh của Trường Nghĩa tên là Trần Bình Thái, khoảng bốn mươi tuổi, chiều cao trung bình nhưng cực kỳ béo, béo đến độ múp cổ, cái đầu bụ bẫm như một viên thịt lớn với bộ ria mép thưa thớt quanh miệng.

Sắc mặt hắn ta u ám suốt buổi sáng, ngồi trong tiền sảnh của trụ sở băng đảng không nói một lời, nghịch con dao găm trong bàn tay to tròn trắng trẻo. Phía dưới, người đứng hai bên không dám thở mạnh, mọi người đều biết hắn hiện tại là một ngọn núi lửa đang ngầm hoạt động, chỉ cần chạm vào nhất định sẽ nổ trào. Nghe người bị thương nói rằng đối thủ không phải là người Thiên Ý mà là người của Đạo môn. Trần Bình Thái không tin rằng Vũ Việt Hùng sẽ động tay với mình, nhưng sự thật bày ra trước mặt và hắn ta không thể không tin rằng ở HA, còn ai có đủ sức mạnh dám làm người mình bị thương, ngoại trừ Đạo Môn.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.