Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến HA

Tiểu thuyết gốc · 2695 chữ

Thế Minh sau khi nghe xong, cậu bị sốc, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, mặc dù cậu có bận rộn trăm công nghìn việc nhưng chưa bao giờ ngừng tìm cách chữa bệnh cho Thuỳ Linh, hôm nay khi nghe thấy trên đời còn tồn tại linh hồn, cậu dậy lên làn sóng phấn khích. Cảm giác ngây ngất chợt dấy lên. Cậu đang định nói điều gì đó thì Trần Đức Thanh xua tay ngăn cản.

“Ta biết cháu muốn hỏi cái gì, hôm nay tới đây thăm Găm vàng là muốn thương lượng chuyện này. Cháu cứ từ từ đợi ông nói cụ thể."

"Con người có ba hồn và bảy vía. Chiếc chuông mà Thuỳ Linh đeo là báu vật quý giá nhất của Đạo giáo chúng ta, được gọi là “Đạo Chuông”. Chức năng của nó là cưỡng chế khóa chặt linh hồn của người đeo Đạo Chuông trước khi sắp chết, để linh hồn không bị phân tán, kể cả những người chết vì nguyên nhân tự nhiên. Đây không phải là truyền thuyết, mà là sự thật. Ông sẽ không đi sâu vào chi tiết về nguồn gốc của nó. Nếu quan tâm hay thích thú có thể tự mình đọc sách Đạo Môn cổ xưa, cháu sẽ tìm thấy câu trả lời trong đó.”

Thế Minh thật sâu gật đầu, cậu cũng đã nghe nói qua “Đạo Chuông”, ở cửa phòng bệnh nghe được bác sĩ Thần Y nhắc tới, nhưng lúc đó cậu quá phân tâm, không để ý. Hôm nay nghe được Trần Đức Thanh nói xong lời này, cậu chợt nhớ ra.

Kim Bằng không có xen vào, nhưng tựa hồ cũng đã biết chuyện này.

"Thuỳ Linh đã trong trạng thái thực vật. Điều này chỉ được xác định từ góc độ công nghệ hiện đại. Theo ta, Thuỳ Linh chết lâm sàng do bị thương quá nặng, sau đó được Đạo Chuông cứu sống một hồn một vía. Nếu một linh hồn rơi vào trạng thái lơ lửng chết giả, vết thương trên cơ thể có thể được chữa lành, nếu có thể triệu hồi được hai hồn và sáu hồn còn lại thì có thể được phục sinh."

Thế Minh gần như nín thở lắng nghe, cậu nén lại sự xúc động và không cắt ngang lời nói của Trần Đức Thanh, bởi vì cậu biết Trần Đức Thanh muốn tiếp tục nói.

"Nhưng mấu chốt là làm thế nào để sử dụng “Đạo Chuông” để thu hồi những linh hồn bị phân tán. Đây là ưu tiên khó khăn hàng đầu. Theo tôi được biết, trước đây có một dân tộc Mo tín ngưỡng loại tâm linh này. "

“Vậy dân tộc Mo này đâu?” Thế Minh nghe được tiếng không nhịn được, hai tay ôm bàn gần như đứng nhảy dựng lên.

"Haiz, nhiều quốc gia ở châu Á đã rơi vào tình trạng thuộc địa, chúng ta cũng rơi vào chiến tranh hỗn loạn. Dân tộc này là dân tộc thiểu số có thể lụi tàn do chiến tranh từ lâu. Có lẽ đã bị chia cắt, phân tán ẩn danh, có lẽ... đã bị tuyệt chủng. Có lẽ sẽ không có bất kỳ thông tin nào về tộc người này trong ít nhất một trăm năm tới." Trần Đức Thanh thở dài nói. Đôi mắt của Kim Bằng cũng mờ đi.

Nhưng Thế Minh cảm giác như mình đã phát hiện ra một thế giới mới, lúc này cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ. "Kêu gọi linh hồn chính là cứu người, không biết chủng tộc này đã cứu được bao nhiêu người. Bọn họ có công lớn, sẽ không bao giờ bị tiêu diệt dễ dàng như vậy." Thế Minh lẩm bẩm.

"Sai, rất sai. Dù là sinh lão bệnh tử, hay chiến tranh hay bệnh tật, đây đều là quy luật của tự nhiên. Việc cưỡng chế triệu hồi linh hồn thực chất là một việc đi ngược lại tự nhiên. Nếu vi phạm quy luật tự nhiên, ông trời nhất định sẽ trừng phạt, cháu không thể bảo đảm điều này. Sự diệt vong của tộc người chính là tai họa do họ hiểu biết về tâm linh mà gây ra." Trần Đức Thanh nghiêm khắc chỉnh đốn

lại.

Nhưng Thế Minh không quan tâm đến những gì ông cụ nói, hoặc là cậu không muốn tin. So với việc vu vơ tìm kiếm trước đây, bây giờ ít nhất tôi biết có một tộc người tên Mo, giống như tìm được một ngọn lửa phát sáng trong bóng tối. Và bây giờ cậu đang cố gắng hết sức để bắt tia lửa này và ngăn chặn nó dập tắt.

Biết Thế Minh không nghe, Trần Đức Thanh cũng không nói nữa, không muốn dập tắt hy vọng cuối cùng của cậu. Ông lại thở dài nặng nề.

Thấy trời đã muộn, gần như đã nói hết những điều cần nói, Trần Đức Thanh định đứng dậy rời đi. Kim Bằng và Thế Minh đứng dậy và ra ngoài tiễn nhau.

Nhìn bóng dáng dần khuất xa của Trần Đức Thanh và Phạm Thiên Hào, Thế Minh lại cúi đầu thấp xuống.

Tiếp theo, Thế Minh ở lại thành phố T trong năm ngày, trong năm ngày này, cậu không hề nhàn rỗi, Kim Bằng ban đầu muốn Trần Đức Thanh dạy cho Thế Minh một bộ kung fu, nhưng ông ta không đồng ý, ông nghĩ rằng Thế Minh không thích hợp tu luyện võ công, tuy rằng xương cốt đều tốt, nhưng lại không có nội công, học cũng vô dụng, hơn nữa quan trọng nhất là cậu quá thông minh, lại có ma khí trong người. Một khi đã nhập môn, dùng dùng trí óc để tận dụng cơ hội đầu cơ trục lợi, hậu quả của những con đường tắt là: một là trở thành bậc thầy hàng đầu, hai là bị tảu hoả nhập ma và rồi vô dụng. Nếu là trước đây, cái tàu hỏa nhập ma thực sự có thể trở thành một thảm họa cho nhân loại.

Ông không muốn mạo hiểm, cũng không muốn ép Thế Minh học võ. Cuối cùng, ông chỉ chọn một loạt động tác võ khéo léo đơn giản và thiết thực truyền cho Thế Minh, ý định của ông là để Thế Minh luyện tập như một bài tập thể chất, cũng không có tác dụng nhiều trong thực chiến. Không phải ông không giỏi trong cách dạy kỹ năng, mà muốn học cách làm chủ nó ít cũng phải từ hai hoặc ba năm. Thế Minh chỉ học vội vàng trong năm ngày, và e rằng thậm chí còn chưa học được cái vỏ bọc bề ngoài. Tuy nhiên, điều này có thể là do ông đã đánh giá thấp Thế Minh.

Năm ngày sau, Thế Minh tạm biệt Kim Bằng và Trần Đức Thanh chuẩn bị lên đường về HA. Mặc dù đã có biện pháp chữa trị Thuỳ Linh, nhưng vấn đề cấp bách hơn chính là Đạo Môn.

Sau hơn một giờ bay, cuối cùng cũng đến thành phố HA.

Dưới bề mặt náo nhiệt, liệu mấy ai có thể nhìn thấy những dòng chảy ngầm đang ẩn giấu. Đặng Tâm Lỗi thăng tiến ở HA không hề suôn sẻ, thậm chí còn khó khăn, nơi này khác với những thành phố khác, ở HA không ai dám lộng hành dùng dao súng, đừng nói là làm người khác bị thương chỉ không may cũng có có thể dồn người ta đến bước đường cùng muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.

Đồng thời Nam Đạo Môn ở HA đã lâu, có thế lực rất lớn, cội nguồn rễ má ăn sâu, từ quan chức chính phủ cấp cao đến xã hội đen hạng ba đều quen thuộc. Còn Đặng Tâm Lỗi mới vào HA, thậm chí còn không có chỗ ở, muốn cạnh tranh với Vũ Việt Hùng không hề dễ dàng. Hai bên chưa từng đánh nhau một lần nào nhưng hơn chục anh em bên dưới đã bị cảnh sát bắt vì lý do này hay lý do khác, tội ngày càng nặng, hoạn nạn càng nhiều, rõ ràng cảnh sát đã nhận được chỉ thị bí mật từ Nam Đạo Môn.

Sau này, Đặng Tâm Lỗi không dám liều lĩnh vào thành phố nữa nên phải thuê một nhà xưởng tạm bỏ hoang ở một nơi tương đối xa xôi ở ngoại ô, diện tích đủ rộng, dù bốn bề thông gió tứ phía nhưng mùa đông ở HA trời ấm nóng bất thường nên cũng không có gì to tát, cũng may có thể tìm một nơi để an lạc.

Chẳng bao lâu, anh em Ngũ Hành từ Điện Binh tới. Thế lực của Nam Đạo Môn ở Điện Binh đã bị Tam giác vàng hoàn toàn đàn áp, tướng quân của Tam giác vàng cũng phẫn nộ trước hành vi cướp hàng và giết người của Nam Đạo Môn, chỉ nói với Ma Sói: “Sau này, tao không muốn để xem những tình huống tương tự xảy ra lần nữa. Còn về những gì mày muốn, mày cứ làm.”

Ma Sói cũng hiểu ý của vị tướng này. Sự điên cuồng trả thù của ông ta ta có lẽ còn tệ hơn Thế Minh. Khi phát điên, trong đáy mắt, quả thực giống như một con ma.

Được sự ủng hộ của tướng quân, Ma Sói đủ tự tin, hắn hứa sẽ tiêu diệt thế lực của Nam Đạo Môn ở Điện Binh, ai chống cự sẽ bị giết không thương tiếc, ai phản kháng sẽ bị xử tử. Hắn ta đã gây ra một cơn lốc máu kinh hoàng ở nhiều nơi ở Điện Binh, khiến mọi người trong thế lực xã đen ở địa phương cảm thấy nguy hiểm, đồng thời khiến các thế lực Nam Đạo phải kêu giời kêu đất.

Tam giác vàng làm mọi việc tàn nhẫn và ác độc hơn nhiều so với Nam Đạo Môn, chúng có thể làm bất cứ điều gì và coi mạng sống con người như rơm rác. Anh em Ngũ Hành ban đầu đứng về phía Ma Sói, giúp hắn tấn công Nam Đạo Môn, về sau thậm chí có chút không hài lòng với lối hành xử của Ma Sói, khi mà hắn ta đuổi cùng giết tận, vì dù gì Nam Bắc cũng là người một nhà Đạo Môn, không nhất thiết phải làm thế, Nam Đạo chỉ là cản đường mà thôi.

Tuy nhiên, cục diện chung đã được định đoạt, dù họ ở lại cũng không thay đổi được gì, quân Nam Đạo Môn sẽ rút hoàn toàn khỏi Điện Binh, trong trường hợp này, một số người bàn bạc và chỉ đơn giản là đi đến HA, không những có thể giúp Đặng Tâm Lỗi mà còn có thể chờ đợi Thế Minh. Sau khi năm người nói lời tạm biệt với Ma Sói, họ vội vã về HA. Đặng Tâm Lỗi nhìn thấy Ngũ Hành rất vui vẻ, hiện tại là lúc anh tuyển người, thành thật mà nói, xung quanh anh thật sự không có nhiều người có thể sử dụng, có năm người này giúp đỡ hắn chính là như thêm một cánh tay đắc lực.

Ngũ Hành vừa đến HA, đã nhanh chóng lên kế hoạch ám sát. Chỉ cần Vũ Việt Hùng bị giết, Nam Đạo phái mất người trụ cột. Đặng Tâm Lỗi ở HA đã lâu, khắp nơi đều bị trấn áp, trong lòng anh sớm đã nặng nề u uất, sau khi nghe năm người đề nghị, mặc dù cảm thấy có chút hấp tấp, nhưng có thể coi là cách nhanh chóng kết thúc chiến tranh. Giết Vũ Việt Hùng quả thực là dễ dàng, nhưng làm thì khó hơn nói.

​Kế hoạch rất kỹ lưỡng nhưng trò đời đốc vách có tai, Vũ Việt Hùng có gián điệp khắp HA, nhanh chóng nhận được tin, chỉ cười nói với cục trưởng trước mặt một nhóm cán bộ: “Trời sắp mưa, tôi cũng hết cách. Ai muốn giết tôi thì để nó đến giết. Nước ta là nhà nước pháp quyền, nhất là ở một thành phố đang phát triển nhanh như HA thì pháp luật cần phải chặt chẽ hơn.”

Giám đốc chi nhánh nghe xong liền lau mồ hôi trên đầu, cười hai tiếng rồi luôn miệng nói đồng ý. Vũ Việt Hùng tuy còn trẻ nhưng Nam Đạo Môn đã phát triển ở HA rất lâu, thậm chí chức trách có thể trên ba thế hệ, sở dĩ một số lãnh đạo già trong thành chăm sóc tốt cho hắn, thứ nhất, quả thực rất xuất chúng, thứ hai, đó cũng là vì nể mặt cha anh ấy. Trưởng chi nhánh biết rất rõ thân phận của Vũ Việt Hùng, bất kể hắn là xã hội trắng hay xã hội đen, đều không thể dễ dàng đắc tội. Nếu bị ám sát tại chính nơi của mình thì bản thân anh ta cũng sẽ gặp xui xẻo.

Đặng Tâm Lỗi và anh em Ngũ Hành đã bí mật dàn xếp gần trụ sở Nam Đạo Môn trong thành phố, tuy nhiên, họ không gặp Vũ Việt Hùng mà thay vào đó lại thu hút vô số cảnh sát bao vây và đàn áp. Trong trận chiến hỗn loạn, Đặng Tâm Lỗi và anh em Ngũ Hành bỏ chạy, bị giết hơb mười người tinh nhuệ, chưa kể những người bị cảnh sát bắt giữ. Sau khi chạy về nhà máy đổ nát ở ngoại ô, Đặng Tâm Lỗi hoàn toàn bỏ cuộc, lắc đầu buồn bã nói: "Vũ Việt Hùng không mất một binh sĩ nào mà ta lại bại thảm hại. Trận này còn đánh làm sao được nữa?!"

Năm anh em Ngũ Hành ít nhiều đều mặt ủ rầu, khi mới đến đã mất đi, Kim buồn bã nói: "Chúng ta thiệt vì không có nền móng!"

Những gì anh nói đều đã trúng đích, chính vì không có nền tảng nên Đặng Tâm Lỗi mới phải chịu thất bại và tụt hậu so với người khác. Nhưng việc đặt nền móng ở một thành phố xa lạ không hề dễ dàng, có người phải mất hàng chục năm để làm việc này. Đặng Tâm Lỗi không có nhiều thời gian như vậy.

Mộc lau máu trên vết thương, bình tĩnh nói: “Việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi!”

"Đợi cái gì?" Đặng Tâm Lỗi ngước mắt hỏi.

Mộc trợn mắt nhìn hắn nói: "Bây giờ ngoài Anh Minh, còn ai có thể thay đổi hiện trạng? Trước khi Anh Minh tới, tốt nhất chúng ta nên thành thật, không làm gì cả." Mặc dù lời nói khiến Đặng Tâm Lỗi cảm thấy nóng lòng, nhưng không thể phủ nhận rằng những gì Mộc nói là cách tốt nhất.

Sau khi Thế Minh đến HA, Đặng Tâm Lỗi và Huệ Mẫn đã nhanh chóng đến đón, họ ôm nhau rất tình cảm. Đặc biệt là Long, Đông Thắng và Phạm Cường, những người đã lâu không gặp Đặng Tâm Lỗi, mặt hơn hớn vui mừng. Đặng Tâm Lỗi không muốn ở trong thành phố quá lâu, liền gọi mọi người lên xe rồi vội vàng phóng xe ra ngoại ô.

Trên xe, Thế Minh thấy có gì khang khác, cười toe toét, hỏi rõ: “Tình hình của anh dạo này ở HA thế nào rồi?”

“Ờ, chuyện này..." Đặng Tâm Lỗi mặt đỏ bừng, miệng mơ hồ nói: "Anh Minh, tôi còn có thể sống qua ngày, về nhà lại nói chuyện tiếp." Nhìn bộ dáng của anh, Thế Minh càng hiểu rõ hơn, không nói nữa. Không muốn thúc ép anh quá nên gật đầu nói: "Được rồi, bây giờ anh là chủ, em là khách, mọi chuyện tùy anh."

"Anh Minh, đừng có mà trêu tôi." Đặng Tâm Lỗi vẻ mặt chán nản nói.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.